← Quay lại trang sách

Chương 735 Không Tệ

Ban đầu mình còn lo lắng sẽ khiến cho bộ phận giám thị bên trong thế giới đả kích."

"Nhưng bây giờ…"

"Căn cứ theo lời nói của Lục tiên sinh thì tổ chức phía sau đang có mối liên hệ sâu sắc với chính phủ. Nếu như cục diện Hồng Kông có thể ổn định trở lại, đối phương dĩ nhiên sẽ không bởi vì mấy nhân viên chiến lược mà truy cứu trách nhiệm. Tương tự, nếu như kết cục bên kia đi về hướng không thể cứu vãn… Mình đồng ý tiếp nhận cái giá phải trả khi thua cược"

Tiết Hoa Thanh không nói gì.

Giờ phút này, trong ánh mắt của anh lóe lên một tia sáng tương tự với Lục Bình trước đây không lâu, thậm chí, suy nghĩ và quyết định của hai người cũng đều nhất trí một cách lạ thường!

Nhân cơ hội này, chiêu mộ thêm một nhóm tinh anh hàng đâu!

Anh đang đánh cược!

Cược Lục tiên sinh có thể dễ dàng tha thứ cho hành vi vượt phép nhưng không đụng vào ranh giới của mình hay không; đánh cược kết cục của vòng xoáy bên phía Hồng Kông!

⚝ ✽ ⚝

"Tiên sinh, ngài gối lên đùi tôi đi."

"Tôi xoa bóp đầu cho ngài."

Hồng Kông.

Bên ngoài khách sạn Bốn Mùa, mưa không hề có chút dấu hiệu dừng lại nào, thậm chí là càng lúc càng lớn. Rất nhiều cống thoát nước lâu năm chưa tu sửa bên trong thành phố đã bắt đầu có nước đọng.

Trong khách sạn Bốn Mùa vẫn là một bầu không khí sáng tỏ, xa hoa và thượng lưu.

Chu Nhĩ Vi rời đi, chỉ còn lại Lục Bình và hai nhân viên mát xe trẻ tuổi. Lục Bĩnh khẽ híp mắt lại, yên tĩnh hưởng thụ. Lúc này, bên tai chợt vang lên một giọng nói ôn hòa.

Lục Bình mở mắt ra nhìn về phía cô gái ‌dáng vẻ thanh tú, khí chất ôn hòa, quần áo đồng phục trên người hệt như tiếp viên hàng không. Lục Bình đương nhiên là có thể trông thấy trong ánh mắt đối phương đang toát ra một chút tha thiết và khát vọng.

Anh không có từ chối, ngẩng đầu lên. Nhân viên nhanh chóng leo lên phía trước, duỗi thẳng đôi chân được bọc trong đôi tất da ra.

Lục Bình gối đầu lên bắp đùi nở nang.

"Tiên sinh, lực như này đã đủ chưa?"

"Ừm." Nhân viên trẻ tuổi với hơi thở như lan, giọng nói ôn nhu không ngừng vang lên.

Chỉ là Lục Bình không có quá nhiều tâm tư, cơ bản là không có đáp lại. Trong ánh mắt của nhân viên trẻ tuổi lóe lên một tia ảm đạm.

Cùng lúc đó.

Bên ngoài phòng mát xa, sau một tiếng ‘ting’ vang lên, cửa thang máy mở ra.

Đại lão phía sau khách sạn Bốn Mùa, Đỗ Bá Trọng nở nụ cười, hơi gật đầu với người trong thang máy, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Trên trán của đối phương đang không ngừng đổ mồ hôi.

Ông tùy ý xoa xoa mấy cái, sau lưng bước nhanh đi về phía hành lang. Mấy người sau lưng chính là người đã gõ cửa văn phòng của ông, sau khi tiết lộ thân phận liền trực tiếp hỏi ông muốn làm gì, vì sao lại tiếp cận phòng số chín, vì sao lại điều tra giám sát của tầng 39! Đỗ Bá Trọng thực sự rất muốn khóc. Đây là khách sạn của ông, nhưng ngay cả cái quyền lợi này đều bị tước đoạt?! Đương nhiên, khi họng súng đen ngòm chỉ vào trước trán, Đỗ Bá Trọng đã nhanh chóng phản ứng lại, nói là Lục tiên sinh gọi điện thoại cho mình, mời mình đến xoa bóp.

"Ai!"

"Mẹ kiếp!"

"Mình vào phòng mát xa của chính mình, lại còn phải ‌tiếp nhận kiểm tra?"

Vừa tới gần phòng mát xa, Đỗ Bá Trọng ‌đã nhận ra tầm mắt sắc bén rơi vào trên người mình.

Ông không khỏi nghĩ thầm như vậy, đồng thời ngoan ngoãn giơ hai tay lên, người kia lập tức tiến lên, nghiêm túc kiểm tra đồ trên người ông.

Làm xong mọi chuyện, Đỗ Bá Trọng mới được đi vào, gõ gõ cửa phòng.

"Mời vào." Giọng nói ôn hòa truyền đến bên tai.

Đỗ Bá Trọng khẩn trương đẩy cửa đi vào.

"Đỗ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Lục Bình nhìn một cái, ôn hòa nói.

Dựa vào thân phận của người này có thể làm cho anh cảm thấy bất an và sợ hãi. Chỉ có mượn nhờ tầng mây đen đang bao phủ ở phía trên Hồng Kông vào giờ phút này, anh mới có thể khiến cho người quản lý Vọng Bắc Lâu này nghĩ rằng bản thân mình cũng là một trong những người chơi cờ ở trên bầu trời, ít nhất là đại biểu cho chúng thần.

"Lục tiên sinh!"

Đỗ Bá Trọng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang gối đầu lên đùi nhân viên mát xa. Ông cung kính tiến lên một bước, duy trì một khoảng cách an toàn, cũng kính kêu một tiếng.

"Kỹ thuật của các cô gái ở đây rất không tệ, ngài cũng thử một chút đi." Lục Bình tùy ý nói ra.

"Được!"

"Được!"

Đỗ Bá Trọng liên tục đáp.

Ánh mắt của ông nhìn về phía hai nhân viên mát xa ở trong phòng, hai cô gái kia hiển nhiên đã nhận ra thân phận của ông. Giờ phút này, thân thể bọn họ đều trở nên căng cứng, lông mi đều đang run rẩy, giống như là lúc ông đối mặt với Lục tiên sinh vậy.

"Hai người nhớ phục vụ Lục tiên sinh cho cẩn thận." Đỗ Bá Trọng trầm giọng nói.

"Lục tiên sinh, tôi đi thay quần áo một chút." Đối phương ôn hòa nói với Lục Bình.

Không lâu sau, ông đã thay xong quần áo và đi ra, đang định nằm xuống chiếc giường bên cạnh.

"Dọn chiếc giường này đi, ngài nằm trên chiếc khác đi." Lục Bình liếc một chút, nhớ tới Chu Nhĩ Vi vừa nằm qua, không khỏi nhíu mày, chợt lên tiếng nói.

"Đúng rồi!"

"Lục tiên sinh sao lại biết tôi không quen nằm loại giường mát xa mềm mại này vậy!"

Đỗ Bá Trọng không giống như là một nhân vật phong vân tại Hồng Kông chút nào. Ông phản‌ ứng rất nhanh, trên mặt không hề lộ ra chút bất mãn nào, ngược lại còn nở nụ cười càng nịnh nọt hơn, đáp lại.

Ông không hề ghét bỏ chút nào, cứ như vậy nằm thẳng xuống chiếc giường khác bên cạnh Lục ‌tiên sinh.

Nhìn thấy thái độ như vậy của đại lão Vọng Bắc Lâu, hai nhân viên mát xa trong phòng lặng lẽ nhìn nhau một chút, trên cánh tay trắng nõn không khỏi nổi lên một tầng da gà.

Dựa vào tầm mắt của bọn họ, suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, rốt cuộc là nhân vật như nào lại có thể được ông chủ thông thiên của bọn họ đối đãi như vậy!

⚝ ✽ ⚝

"Không tệ."

"Đỗ tiên sinh, ngài chắc là cũng đã biết mình đang gặp đại họa."

Lục Bình tiếp tục hưởng thụ mát xa.

Qua hồi lâu sau, Lục Bình ngáp một cái, không nhanh không chậm nói ra.

------

Dịch: MBMH Translate