← Quay lại trang sách

Chương 736 Đến Rồi!

Trong giới phú hào chục tỷ và vòng tròn phía dưới, "Hồng Kông Vọng Bắc Lâu, Trung Hải có Hồng Lâu", tuyệt đối không phải là một câu nói cho hay.

Địa vị của Ngô Thì Chương và Đỗ Bá Trọng đều rất cao.

Mà xét về trình độ và các mối quan hệ thì Đỗ Bá Trọng lại còn cao hơn người kia một bậc, lúc gặp mặt giao lưu với các gia chủ vọng tộc bình thường thì cũng không thấp hơn một đầu.

Nhưng vào lúc này, trong căn phòng mát xa được đốt đàn hương.

Đỗ Bá Trọng khiêm tốn nằm ở bên giường của Lục tiên sinh, nhân viên kỹ thuật thì lại đang cẩn thận mát xa.

Khi lời nói của Lục tiên sinh vang lên, trong lòng Đỗ Bá Trọng hơi căng thẳng, đống thịt mỡ chồng chất trên người cũng hơi run rẩy. Hai nhân viên xoa bóp bên cạnh bị cho dọa sắc mặt trắng bệch, không dám động đậy.

"Mời Lục tiên sinh chỉ điểm sai ‌lầm."

Đỗ Bá Trọng bỗng nhiên ngồi dậy, cung kính đứng ở bên cạnh Lục tiên ‌sinh, hạ thấp tư thái, hỏi.

"Nằm xuống, nằm xuống đi."

"Nằm xuống trò chuyện cùng tôi." Lục Bình liếc qua, ôn hòa nói.

Nói xong, anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng vẫn gối ở trên bắp đùi của nhân viên mát xa, tùy ý nói một câu: "Giúp tôi ngoáy lỗ tai. Ừm… đã lâu rồi không có lấy ráy tai."

Nhân viên mát xa trẻ tuổi nghe vậy, trái tim không khỏi khẩn trương đập kịch liệt, máu nóng không khỏi chảy khắp toàn thân. Thân thể của cô có chút như nhũn ra, không dám động đậy chút nào.

Mặc dù còn không rõ lai lịch cụ thể của người trước mặt, nhưng có thể khiến cho ông chủ lớn khiêm tốn như vậy liền đã đại biểu cho đáp án rồi.

Đôi mắt ươn ướt của cô nhìn về phía cô gái đang làm gối đùi cho Lục tiên sinh. Đối phương rất nhanh đã phản ứng lại, cong chân rồi nhón chân lên, đôi chân được bọc trong đôi tất màu da giẫm trên sàn nhà hơi lạnh, chạy chậm về phía chỗ để dụng cụ ngoáy tai.

"Lục tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy không thoải mái thì có thể nói với tôi." Nữ nhân viên trẻ tuổi thấp giọng nói.

Ở thời điểm này, cô đã từ khẩn trương biến thành vui sướng. Hơi thở của cô như hoa lan, thân thể mềm mại dường như đang tỏa ra mùi hương mê người… Lục tiên sinh gối đầu ở trước bắp đùi, ánh mắt đối diện thẳng với chiếc váy ôm hông của cô gái. Đôi chân nở nang của nhân viên mát xa kia như có như không mở ra…

"Hả?" Lục Bình khẽ ồ lên một tiếng.

Cô gái ở phía bên kia giường cũng chú ý tới động tác của đồng nghiệp mình.

Cô nhìn về phía chiếc khăn đang đắp trên người Lục tiên sinh, khẽ cắn chặt môi đỏ, không muốn bỏ qua cơ hội này.

Có thể tiếp cận nhân vật lớn như này có lẽ chính là cơ hội ngàn năm có một. Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy thò tay vào trong khăn.

⚝ ✽ ⚝

"Ngài cho rằng, những chuyện mình đã làm kia thần không biết quỷ không hay?" Lục Bình nhớ lại tình báo mà chính phủ đưa cho mình, ôn hòa nói.

Nếu như là ở Trung Hai, hoặc là nếu như Hồng Kông vẫn là gió êm sóng lặng thì cho dù như thế nào anh cũng không thể khống chế được Đỗ Bá Trọng một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng mượn giờ phút này, mượn nhờ vòng xoáy và mây đen như là tận thế kia, làm cho đối phương không biết mình đang tham dự vào mấy tầng… do đó mới mang đến cảm giác chênh lệch.

"?" Đỗ Bá Trọng trầm mặc. ‌

Ông là người kinh doanh, từng trải qua vô số giao dịch nguy hiểm. Lục tiên sinh kiểu nói này, ông cũng không thể biết được rốt cuộc đang ám chỉ chuyện gì.

"Tháng 9 năm 2020."

"Có một người trung gian thông qua tay ông chuyển 1 tỷ về đại lục."

"Tháng 12 năm 2020."

"Vẫn là người kia, lần này số tiền đối phương cần chuyển là 2 tỷ."

"Tháng 3 năm 2021."

"Tháng 8 năm 2021."

Giọng điệu Lục Bình rất bình thản, liên tiếp nói ra hàng loạt con số. Bắt đầu từ ba năm trước cho tới một khoản cuối cùng cách đây không lâu, tổng toàn bộ là hai mươi tỷ.

Mí mắt Đỗ Bá Trọng khẽ giật. Trong hệ thống nghiệp vụ của ông, việc vận chuyển tài phú này không phải là chuyện gì quá xa lạ. Ông không rõ tại sao Lục tiên sinh lại phải đọc ra từ con số một. Trong đầu điên cuồng suy nghĩ, mơ hồ đoán được một chút gì đó, tóc gáy không khỏi dựng lên, cảm giác hãi hùng khiếp vía.

"Lục tiên sinh…" Ông gọi một tiếng.

Lục Bình cảm nhận được một cảm giác ấm áp, thoải mái híp mắt lại. Anh chợt nghiêng người, phối hợp giơ chân lên, kẹp lấy đầu người phía dưới.

Sau một lúc lâu.

Không biết tại sao…

Trong lồng ngực lại có một chút tức giận.

Anh vươn tay ra, dùng sức đè xuống mái tóc dài đen nhánh.

Hơi dừng lại một chút, Lục Bình buông động tác ra, tiếp tục nói:

"Số tiền kia được chuyển đến vọng tộc Hạ gia tại Giang Chiết. Mà Hạ gia lại dùng số tiền kia làm một chút chuyện…"

Trong tình báo của chính phủ chỉ ghi chép về số tiền kia, chứ không ghi rõ cụ thể cách dùng.

Trước đó Lục Bình tìm được tình báo về vọng tộc Giang Chiết trong tình báo cơ mật màu đỏ còn không biết số tiền kia được xử lý như thế nào. Nhưng không đáng ngại, anh quyết định ép số tiền kia được dùng vào trong chuyện liên quan tới mạng người. Dù sao Đỗ Bá Trọng cũng không thể điều tra được cụ thể.

------

Dịch: MBMH Translate