← Quay lại trang sách

Chương 745 Tham Gia Dạ Yến! Phân Lượng Của Lục Bình!

Anh đưa tay vỗ vỗ bả vai của người thanh niên kia một cái, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng quan sát. Xuyên qua hành lang thật dài, anh chợt dừng bước lại trước bức tường rèm.

Tiết Hoa Thanh nhìn về phía xa.

Từ vị trí này vừa vặn có thể trông thấy một tòa từ đường cổ xưa cách đó không xa. Anh mơ hồ trông thấy ánh nến màu đỏ phác hoạ ra một bóng người.

"Không biết có phải là Thanh Tử hay không." Tiết Hoa Thanh thì thầm.

Lúc chỉ ở một mình, anh sẽ gọi đối phương là "Thanh Tử".

Tiết Hoa Thanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục hướng về phía sảnh thang máy. Hiện tại, toàn bộ công ty tại tầng trệt của tòa nhà năm mươi tám tầng này đã bị dọn đi hết.

Tòa nhà hoàn toàn để lại cho tổ đội xử lý tình báo.

Tầng thứ ba dưới mặt đất chính là nơi lưu trữ tình báo cơ mật màu đỏ, tất cả những gì liên quan tới phân tích và xử lý tình báo đều ở nơi đó, tuyệt đối cấm mang ra khỏi dưới mặt đất.

Bộ phận trên mặt đất, trong đó tầng thứ nhất đến tầng thứ mười được thiết kế với chức năng bảo an, giám sát và hậu cần. Tầng thứ mười đến thứ tầng năm mươi tám thì chính là phòng ngủ và phòng giải trí của các thành viên bên trong tổ đội xử lý tình báo… Ngoại trừ việc cách ly tuyệt đối với thế giới bên ngoài ra, cuộc sống của các thành viên trong đội ngũ ở chỗ này có thể nói là cực kỳ thoải mái.

"Thành công!"

"Với lại…"

"Quan hệ giữa Lục tiên sinh và bộ phận bí mật của chính phủ có lẽ còn sâu hơn những gì mình tưởng tượng nhiều."

Tiết Hoa Thanh đi vào trong thang máy, bình tĩnh nhìn về phía hình ảnh phản chiếu của mình ở trong cửa thang máy, không ngừng suy nghĩ.

Không lâu sau, anh đi ra từ tầng thứ ba dưới mặt đất, sau khi thông qua tầng ‌tầng kiểm tra mới đi vào bên trong đội ngũ não bộ. Các vị chuyên gia và giáo sư đều đã trấn an người nhà xong. Giờ phút này, toàn bộ mọi người đều đã trở lại phòng phân tích tình báo trung tâm.

Hai bên của chiếc bàn dài lần lượt là giáo sư Hoàng Thạch Mặc, Lê Đình Đình, và năm vị nhân tài chuyên gia cấp A, bên ngoài chính là 16 vị chuyên gia cấp B còn lại.

Bọn họ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trong tay là một bản ghi chép thống nhất.

Mặc dù nói những người này là cấp B, nhưng mỗi một người đều ít nhất đều có trình độ ngang giáo sư. Giáo sư Hoàng Thạch Mặc đáng ra phải được phân chia vào tầng này, nhưng ông lại được ngồi ở phía trước chỉ bởi vì tới đây sớm hơn những người khác.

"Chắc là các vị cũng đã hiểu rõ từ đầu đến cuối, cũng đã đọc tình báo sơ bộ liên quan tới từng khu vực."

"Hiện tại, chúng ta sẽ tiến hành lần tập hợp làm việc tin tức đầu tiên."

Tiết Hoa Thanh đứng ở trước bàn dài. Ánh mắt uy nghiêm đảo qua từng người bên trong đội ngũ não bộ.

Anh hắng giọng một cái, giọng nói bình tĩnh có lực chậm rãi vang lên: "Trước khi chính thức bắt đầu, tôi muốn thông báo cho mọi người một chút về quá trình làm việc của chúng ta."

"Bước đầu tiên, tinh luyện tình báo."

"Mời mỗi một người đang ngồi ở đây hãy sắp xếp ra những tình báo có giá trị và phương pháp sử dụng tình báo…."

"Bước thứ hai, định ra chiến lược."

"Chiến lược, chia làm chiến lược cục bộ và chiến lược toàn cục…"

Tiết Hoa Thanh nói một cách đâu vào đấy.‌

⚝ ✽ ⚝

Màn đêm không ngừng trôi qua.

Hai ngày sau.

Cách bữa tiệc từ thiện dạ yến tại Hồng Kông còn lại 13 giờ cuối cùng.

Sáu giờ sáng.

"A!"

"Thật là khiến người ta chán ghét… mưa tận ba ngày liên tiếp."

Sau khi Lục Bình tỉnh lại, vẫn nằm ở trên giường một hồi. Anh giang hai tay ra, ánh mắt trắng đen rõ ràng cứ nhìn chằm chằm vào trần nhà mà không thèm chớp lấy một cái.

Anh đưa tay đè xuống điều khiển, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên một tiếng tích, rèm cửa trước ban công chậm chậm kéo sang hai bên.

Lục Bình ngáp một cái, đi đến trước ban công.

Trông về phía xa một chút, mặc dù không còn mưa to giống như hôm trước, nhưng cũng là mưa phùn mù mịt… cảm giác này luôn khiến người ‌ta cảm thấy không quá dễ chịu. Lục Bình thầm mắng một câu.

Anh không muốn dừng lại thêm nữa, cau mày quay trở lại bên trong phòng. Lục Bình ngồi xuống trước bàn đọc sách, trên mặt bàn bày một chồng tạp chí và báo. Bắt đầu từ hai ngày trước, tất cả truyền thông Hồng Kông đã bắt đầu ‌nóng lên, tăng cường đưa tin. Cho nên, mới chỉ bốn mươi tám giờ trôi qua mà tin tức buổi tiệc từ thiện tụ tập các danh lưu quyền quý Hồng Kông, thậm chí là Macao, Dương Thành đã nghiễm nhiên trở thành điểm nóng của tòa thành phố này.

"Con mẹ nó!"

"Nếu như mình chỉ là một công nhân viên chức bình thường thì cho dù như thế nào mình cũng không tưởng tượng nổi phía sau buổi dạ yến này lại cất giấu sự hung hiểm như vậy." Lục Bình mắng thầm một tiếng.

Cốc cốc cốc…

Không lâu sau, cửa phòng bị gõ vang.

"Vào đi." Lục Bình đáp.

Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Nhĩ Vi đẩy xe thức ăn đi vào.

------

Dịch: MBMH Translate