Chương 746 Thật Nhàm Chán!
Lục Bình nhìn qua, sau đó đi về phía nhà hàng, thuận tay lấy ra hai phần báo, tùy ý nhìn lướt qua, giễu cợt một tiếng: "Xem ra các tinh anh xảy ra tai nạn xe cộ trong hai ngày này đều chưa đủ tuổi để có thể lên được các trang báo."
Trong hai ngày qua, trong suốt bốn mươi tám giờ, anh đã điên cuồng nhảy múa ở trên mũi đao, điên cuồng mượn nhờ vòng xoáy to lớn đang bao phủ ở phía trên Hồng Kông vào giờ phút này! Vòng xoáy kia càng ngày càng mãnh liệt, khó lường, giống như là máy xay thịt, thì trong lúc anh đi lại liền có thể khiến cho người ta càng thêm e ngại và kinh nghi. Nhưng tương tự, nếu như thất bại, sự cắn ngược nhận được sợ rằng sẽ chính là một quả cầu tuyết!
Sự hung hiểm giấu ở dưới màn mưa kia khiến cho bất kể quyền quý nào có thể nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi! Chỉ có bọn họ mới biết được rằng, mỗi giờ mỗi phút đều có người bị xử lý ở trong trận đánh cược này…
"Chuẩn bị xong lễ phục cho đêm nay chưa?"
Lục Bình không có khẩu vị gì, nhưng vì bảo đảm thể lực nên vẫn cố gắng ăn một cách máy móc. Anh uống một ngụm sữa bò, tùy ý hỏi.
"Đã chuẩn bị xong."
"Chị Tú Diệp đích thân lựa chọn cho tôi.”
"Ừm."
"Tôi tin tưởng Nhĩ Vi sẽ là người phụ nữ chói mắt nhất đêm nay." Lục Bình ôn hòa khen ngợi một câu.
"Đa tạ Lục tiên sinh đã khích lệ."
Lông mi Chu Nhĩ Vi khẽ run rẩy, cô có chút e ngại Lục tiên sinh vào giờ phút này, chỉ đành cung kính đáp lại. Vừa dứt lời, nhà hàng khôi phục lại sự yên tĩnh, Lục Bình uống cạn sữa bò trong ly, sau đó đứng dậy đi trở về trước bàn đọc sách.
Anh cẩn thận đọc những phân tích tình báo mà Tiết Hoa Thanh đã bí mật gửi cho mình.
"Hồng Kông."
"Thành phố Macao."
"Dương Thành."
Lông mày nhăn lại.
Anh không rõ rốt cuộc là người nào chủ trì phần chiến lược này, nhưng hiển nhiên có thể nhìn ra rằng cách cục và tầm mắt của người này vượt xa Lão Tiết và mấy người giáo sư Hoàng Thạch Mặc trước đây. Người này có cái nhìn bao quát cả Hồng Kông, thành phố Macao và Dương Thành.
"Lợi hại!"
Lục Bình nói nhỏ, phần chiến lược này rõ ràng còn chưa triệt để hoàn thành, nhưng chỉ với mức độ như hiện tại thôi đã mơ hồ khiến cho Lục Bình cảm thấy run rẩy rồi:
"Thật không khéo, mình còn thực sự có thể ảnh hưởng một chút đến sự cân bằng của đánh cược này."
"Thật là muốn chết."
Cảm giác lòng đang run sợ.
"Lục tiên sinh."
"Hửm?"
"Có hai vị tiên sinh tới bái phỏng ngài, là Liễu tiên sinh giới thiệu đến."
Đúng lúc này, Chu Nhĩ Vi lại lần nữa thướt tha bước đến trước mặt Lục Bình, cúi người, giọng nói ôn hòa vang lên.
"Cô để bọn họ chờ tôi ở sảnh đãi khách, lát nữa chúng ta sẽ đi qua." Lục Bình vẫn còn đang đắm chìm ở trong tình báo, nghe vậy thì bình tĩnh đáp lại.
Chỉ còn lại hơn mười tiếng nữa là đến bữa dạ yến từ thiện, tới bái phỏng Lục Bình vào lúc này có lẽ là đã thật sự bị bức ép đến mức nóng nảy. Đám người quyền quý gọn gàng xinh đẹp ngày thường của Hồng Kông hiện tại đều đang không khác gì những con kiến đang bò trên chảo lửa.
Chờ tiếng bước chân Chu Nhĩ Vi đi xa, tiếng đóng cửa vang lên, Lục Bình mới ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng một cái.
⚝ ✽ ⚝
"Hô!" Lục Bình thở ra một hơi.
Anh bấm tay, chợt gõ mạnh lên mặt bàn một cái.
Anh suy nghĩ lung tung một lúc, định gọi điện thoại cho bạn gái Trương Oánh Oánh, có lẽ có thể xem như là lần cáo biệt cuối cùng.
Theo như logic nhập vai, gọi điện thoại cho bạn gái trong những ngày ra ngoài đi công tác là một chuyện cực kỳ bình thường. Thậm chí lúc sắp đứng trước một sự kiện cực lớn như này còn có thể bận tâm đến thân phận bình thường mà mình đóng vai, càng có thể lộ ra dáng vẻ phong khinh vân đạm, có trái tim lớn.
Suy nghĩ trong phút chốc, thậm chí là xác nhận lại những nội dung có thể nói, Lục Bình lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trương Oánh Oánh.
[ Tút ——]
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở.
"Hiện tại là tám giờ.”
"Oánh Oánh hẳn là đang ở công ty, còn chưa bắt đầu làm việc."
Nhớ lại những trải nghiệm ngày thường, trong lòng Lục Bình phảng phất như được buông lỏng đôi chút, khóe miệng vô thức giương lên.
⚝ ✽ ⚝
"Ai!"
"Anh Bình sao vẫn còn chưa trở lại!”
"Anh Đại Thạch và Mộng Mộng cũng vậy…"
"Thật nhàm chán!"
Văn hóa Ngô Minh, ánh nắng sáng sớm tươi đẹp chiếu vào trước bàn làm việc.
Trương Oánh Oánh vẫn đến công ty từ sớm như thường lệ. Cô trước tiên là lau sạch bàn làm việc của anh Bình, sau đó mới lau bàn cho mình. Cô còn xịt một chút nước cho cái cây bên cạnh, lại pha một bình trà. Làm xong những chuyện này, Trương Oánh Oánh mới ngồi xuống, ánh mắt sáng tỏ nhìn về phía cái bàn vắng vẻ của anh Bình, ánh mắt hơi tối sầm lại, nằm ở trên bàn trầm giọng nói.
Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh rung lên, trông thấy là số của anh Bình, gương mặt của cô gái lập tức trở nên tươi tắn đầy sức sống.
"Anh Bình!"
"Hì hì, anh chờ một chút, đợi em ra ngoài phòng làm việc rồi lại nói chuyện, nơi này quá ồn!"
Cô gái lập tức kết nối điện thoại, dùng tay che ở trước loa, nói.
Sau đó cô liền nhanh chóng chạy ra hành lang bên ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate