← Quay lại trang sách

Chương 747 Lục Bình Tôi Điều Một Tông Sư Cấp AA Tới Bảo Vệ Ngài, Có Được Không?

"Ừm."

"Vậy trước tiên cứ như vậy đi, nếu như không có vấn đề gì lớn thì anh hẳn là ngày mai hoặc ngày mốt sẽ trở về."

Hai người tùy ý hàn huyên năm sáu phút. Nói một cách chuẩn xác là bạn gái Trương Oánh Oánh luôn nói, Lục Bình lắng nghe.

Lục Bình dự định cúp điện thoại, chợt quét mắt nhìn ra mây đen bên ngoài ban công, ôn hòa nói.

Còn có một câu anh không có nói ra miệng đó chính là "Nếu như có vấn đề thì anh sẽ không trở về được. "

"Gặp lại."

"Anh cũng nhớ em…"

Nói xong, Lục Bình liền nhấn tắt điện thoại.

Lục ‌Bình thu hồi vẻ mặt, trên gương mặt bình tĩnh không hề có một tia cảm xúc nào. Anh duỗi lưng một cái, cũng không thay quần áo mà là mặc nguyên bộ đồ ngủ màu trắng cất bước hướng về sảnh đãi khách.

Trong phòng, hai vị phú hào Hồng Kông với giá trị tài sản khoảng 20 tỷ đang không ngừng lau mồ hôi trên trán. Bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn về phía trước cửa một cái, gương mặt lộ ra sự lo sợ bất an.

Khi cửa bị đẩy ra. ‌

Đại lão Đường Châu Bình trong lĩnh vực Khoa học kỹ thuật và đại lão Đặng Văn Hùng trong lĩnh vực bất động sản đều đồng‌ thời đứng lên.

Hai người nhìn về phía thanh niên mặc áo ngủ đi vào, cùng nhau khom người nói:

"Lục tiên sinh!"

Gần chạng vạng tối.

Năm giờ chiều theo giờ Yến Kinh.

Cách bữa tiệc từ thiện tại Hồng Kông còn lai hai giờ cuối cùng.

Cốc cốc cốc ——

Căn phòng yên tĩnh cực độ đột nhiên bị một tiếng gõ cửa phá vỡ. Lục Bình đang ôm quanh hai chân, ngồi co ro ở trong phòng vệ sinh, chôn đầu ở trong ngực. Lục Bình cứ ngồi như vậy đã một hồi lâu. Trong ánh mắt của anh không khỏi hiện ra vẻ mê mang, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy mọi thứ tựa như ảo mộng. Bản thân mình đã từng là một người cực kỳ bình thường sao lại đi tới cái vị trí này, quả thật giống như là đang nằm mơ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Bình vẫn duy trì động tác vốn có.

Cứ như vậy qua mấy phút đồng hồ, anh mới ‌đứng lên, vẻ mặt cứng ngắc mà chết lặng đi tới trước cửa.

Lục Bình đứng ở cạnh cửa, đang định mở cửa ra thì chợt dừng lại. Anh đưa tay dùng sức xoa xoa cơ bắp hai bên gò má, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ nhã nhặn, bình tĩnh mà thong dong, tựa như dù là trời sập thì sắc mặt cũng không hề thay đổi. So sánh với lần trước gặp giáo sư Cố Kiện Ngô, kỹ năng diễn xuất của anh hiện tại hiển nhiên là đã được nâng cao thêm một bậc.

Rất nhiều phương diện đều được chồng lên thêm rất nhiều chi tiết.

Cũng ví dụ như, tại giờ phút này, nếu như nhìn thẳng vào mắt Lục Bình thì sẽ lập tức bị đôi mắt thâm thúy kia thu hút, càng có thể nhìn ra được ý cười nhàn nhạt như có như không trong đó.

"Lục tiên sinh!"

⚝ ✽ ⚝

"Nhĩ Vi đúng là khiến cho người ta phải kinh diễm!"

Bên ngoài cửa là Chu Nhĩ Vi đang thay một bộ lễ phục dạ hội màu đen, làn da cô trắng nõn như tuyết, trước cổ là một sợi dây chuyền kim cương vô cùng quý giá. Chu Nhĩ Vi yên tĩnh đứng ở đấy, tựa như là trân bảo đang tản ra tia sáng chói mắt .

Ánh mắt Lục Bình hơi sáng lên, nở nụ cười, khen ngợi một câu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nhĩ Vi, anh đã cảm thấy đối phương chính là Audrey Hepburn của Triệu Quốc. Hiện tại, cô ăn mặc như này, cảm giác thậm chí càng hơn một bậc, phảng phất như một tiếng chuông đinh đang, là tinh hoa giữa thiên địa.

"Lục tiên sinh, lễ phục của ngài đã đến, có muốn thay luôn bây giờ không?" Chu Nhĩ Vi nhẹ nhàng hỏi.

Cô còn đang trang điểm, tóc còn chưa làm xong, chỉ là đã đến giờ, muốn tới nhắc nhở Lục tiên sinh trước.

"Lát nữa sẽ qua, thời gian còn ‌sớm." Lục Bình liếc qua quần áo và giày trong tay người phục vụ cùng với mấy người thợ trang điểm, bình thản nói.

Anh vừa dứt lời, đám nhân viên phục vụ đứng thành hai người đều đồng thời khom người xuống.

"Được."

"Lúc Lục tiên sinh muốn thay quần áo thì có thể thông báo cho tôi một tiếng."

Ánh mắt xinh đẹp của Chu Nhĩ Vi nhìn về phía ánh mắt của Lục tiên sinh, trông thấy nụ cười và sự thong dong của đối phương, trong lòng cô không khỏi cảm khái, nói thầm một tiếng không hổ là Lục tiên sinh. ‌ Trong ba ngày này, cô càng ngày càng cảm nhận được rõ sự hung hiểm của trận tranh đấu này… Dưới bầu trời, mặc kệ là vọng tộc nơi ngọn tháp, hay là các phú hào và quyền quý có giá trị bản thân lên tới chục tỷ, trăm tỷ, toàn bộ đều thấp thỏm lo âu, giống như là đang nghênh đón sự thẩm phán.

Ba ngày này, cô đi theo bên cạnh Lục tiên sinh, gặp qua rất nhiều nhân vật lớn. Chỉ có một mình Lục tiên sinh là vẫn trầm ổn từ đầu đến cuối, dù cho sóng to gió lớn bao nhiêu, vòng xoáy có bao nhiêu kịch ‌liệt.

"Có lẽ, đây mới chính là tầm mắt của người đánh cờ." Chu Nhĩ Vi thầm thì.

"Không cần, cô đi trang điểm đi, tôi sẽ tự mình gọi bọn họ."

Ánh mắt Lục Bình nhìn về phía cô gái đang làm dở tóc, cười nói: "Tối nay, bạn gái của tôi sẽ nhất định tỏa sáng nhất Hồng Kông."

"Đúng rồi…"

"Những người này là?"

------

Dịch: MBMH Translate