← Quay lại trang sách

Chương 749 Đội Xe Của Lục Bình Bị Bao Vây!

Sư phụ Lý nhớ lại trải nghiệm của mình cách đây không lâu. Cho dù là hiện tại nhớ lại, anh vẫn không khỏi cảm thấy run rẩy, bản thân anh hệt như là một con gà con ở trước mặt đối phương.

"Lục tiên sinh." Sư phụ Lý ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Lục tiên sinh, hơi nâng cao giọng một chút, nói ra: "Vị đội trưởng dẫn đầu kia chính là tông kia chiến lực cấp AA?!!"

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Lời nói như là sấm sét nổ vang ở bên tai Lục Bình.

Nụ cười trên mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng trái tim không khỏi bị treo lên cổ họng.

Hiện tại Lục Bình có thể hoàn toàn rõ ràng sự khủng bố của chiến lực cấp AA, tồn tại như thế dừng chân trong tòa thành thị xi măng cốt thép hiện đại hoá, trà trộn vào trong hàng ngàn vạn người bình thường, uy hiếp của người này có thể sánh ngang với vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ!

Mẹ kiếp!

Mẹ nó!

Rốt cuộc là cái quỷ gì vậy?!

Chỉ là tham gia một buổi dạ yến lại cần dùng một đội ngũ mười hai người có chiến lực cấp A, lại thêm một tông sư chiến lực cấp AA hộ tống?!!

Lục Bình không khỏi dựng cả tóc gáy!

"Sư phụ Lý cảm thấy thế nào?"

Phát giác được tầm mắt của Lý Đại Chung, Lục Bình cưỡng ép đè nén sự bối rối trong lòng, không có trực tiếp đáp lại, mà là ném ngược vấn đề lại cho đối phương.

⚝ ✽ ⚝

"Mong Lục tiên sinh tha thứ!"

"Là tôi mạo phạm, tôi không nên ‌hỏi!"

Lý Đại Chung phản ứng lại, trong lòng cảm thấy nghĩ mà sợ, anh lập tức cúi thấp đầu, bất an nói.

"Sức quan sát của sư phụ Lý rất nhạy cảm."

"Điểm này vô cùng tốt, xin hãy tiếp tục giữ ‌vững."

Lục Bình hít thở sâu một hơi, cố gắng duy trì nụ cười, nhìn chăm chú về phía Lý đang cảm thấy bối rối, tán dương: "Liên quan tới ban thưởng, chờ về Trung Hải sẽ cấp cho anh sau."

"Được rồi."

"Anh đi xuống trước đi." Lục Bình tiếp tục nói.

Dứt lời, Lục Bình cũng không đợi đối phương đáp lại, đã trầm ổn cúi đầu xuống, giả bộ tiếp tục xem tin tức.

Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang lạch cạch, đó là tiếng cửa phòng bị đóng lại —— Lúc này, Lục Bình một giây trước còn thản nhiên trấn định, lập tức không chịu nổi nổi nữa. Anh há miệng thở hổn hển, cả người tựa như là con kiến trên lò lửa, nôn nóng, bất an, nhỏ yếu và bất lực!

Anh siết chặt‌ nắm đấm, đi đi lại lại trước bàn làm việc.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Tiếng thở dốc không ngừng vang lên.

Lục Bình nhìn về phía cái ghế có giá trị không nhỏ kia, giơ giày da lên, đế giày trực tiếp giẫm lên ghế da đen kịt sáng loáng. Cái chân còn lại cũng giẫm lên theo, anh cứ như vậy, ngồi xổm ở trên cái ghế da này!

Anh mím chặt môi, trái tim trong lồng ngực còn đang đập kịch liệt.

Lục Bình tiếp tục, hai chiếc giày da lần nữa dẫm lên hai bên tay vịn của chiếc ghế… Bên ngoài phòng tổng thống của khách sạn Bốn Mùa thuộc Vọng Bắc Lâu này có tới mười hai nhân viên chiến lực cấp A và một đặc công chiến lực cấp AA đóng giữ.

Còn bên trong căn phòng tổng thống thì vị Lục tiên sinh thần bí cứ duy trì một cái tư thế giống như là ngồi bồn cầu như vậy.

"Cảm giác tốt hơn nhiều rồi." Thân thể đang dần buông lỏng, Lục Bình nói nhỏ một câu.

Dạng hành vi này nghiễm nhiên trở thành một loại phương thức phát tiết áp lực của Lục Bình.

Anh nhìn về phía cái bàn, hai chân vẫn còn đang giẫm lên tay vịn, sau đó chậm rãi đứng lên, cất bước giẫm lên trên bàn làm việc. Sau khi ngồi xổm xuống ở trên bàn làm việc, Lục Bình nhếch nhếch miệng, vậy mà lại cảm thấy đã nghiền. Áp lực không chịu nổi lại lần nữa bị gắt gao đặt ở dưới dây an toàn.

Lục Bình cứ như vậy, tiếp tục cầm thiết bị tình báo lên đọc, trong miệng ‌không ngừng lẩm bẩm, nhanh chóng điên cuồng đọc thuộc lòng tất cả tin tức hữu dụng.

Thời gian trôi qua từng phút từng ‌giây.

Sáu giờ Yến Kinh.

Cách buổi dạ yến từ thiện Hồng Kông còn lại một giờ cuối cùng.

Bên ngoài khách sạn, tòa thành thị sáng chói này đã bắt đầu trở nên náo động.

Trong khách sạn, bên ngoài phòng tổng thống, Chu Nhĩ Vi, đội ngũ bảo an, đội ngũ lái xe, tổ đội điều hành… bắt đầu lấy Lục tiên sinh làm trung tâm mà bao vây xung quanh, toàn bộ đều nâng cao tinh thần.

Bầu không khí giữa bọn họ phảng phất như đang ngưng đọng lại.

"Chu tiểu thư, sắp đến thời gian rồi.”‌

Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt Chu Nhĩ Vi ăn diện lộng lẫy hoàn mỹ, nhắc nhở.

"Chờ một chút."

"Lục tiên sinh nói, nếu ngài ấy muốn thay quần áo thì sẽ đích thân thông báo cho người bên ngoài."

Chu Nhĩ Vi đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.

Lễ phục dạ hội màu đen cao quý, đeo dây chuyền kim cương quý giá, mái tóc dài đen nhánh được búi lại, giống như là đội lên một vương miện hoa lệ.

Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mặt, sau đó đáp lại.

Với tư cách là bạn đồng hành của Lục tiên sinh và đảm nhiệm chức vụ thư ký tạm thời, khi Lục tiên sinh chưa ra mặt thì Chu Nhĩ Vi chính là người phụ trách cao nhất trên mọi phương diện. Mặc kệ chiến trận bên ngoài lớn ra sao, Chu Nhĩ Vi chỉ cần để ý tới thái độ và suy nghĩ của Lục tiên sinh là được.

Nói xong, ánh mắt Chu Nhĩ Vi lạnh lùng nhìn về phía gian phòng ở cuối hành lang.

Cửa phòng vẫn còn đang đóng chặt, trước cửa là một tấm thảm dài màu đỏ sẫm, hai bên là các nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đen đang cung kính đứng thẳng người.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi, bao gồm cả Chu Nhĩ Vi đều là như thế, hai tay ưu nhã đặt ở trước người, chân đi giày cao gót thủy tinh, yên tĩnh đứng thẳng.

Trong lòng Chu Nhĩ Vi không khỏi sinh ra sự kính nể:

"Không hổ là Lục tiên sinh.”

"Có thể trầm ổn đến ‌tận lúc này!"

------

Dịch: MBMH Translate