← Quay lại trang sách

Chương 750 Làm Không Tệ

A?"

"A!"

"Ai!"

"Ai!"

"Đã đến giờ!"

"Không thể kéo‌ dài thêm được nữa!"

Phòng tổng thống.

Lục Bình thả tình báo trong tay xuống, anh liếc nhìn thời gian một cái, sau đó nhe răng trợn mắt đứng lên. Nhưng anh hiểu rõ, bản thân hiện tại đã thật sự đến bên vách núi, không thể trì hoãn được nữa.

Anh vừa cảm thấy sợ hãi vừa nhảy xuống khỏi bàn, sau đó rút khăn giấy ra lau sạch mặt bàn và ghế ngồi. Cũng may, đế giày vốn rất sạch sẽ, dưới chân không có lưu lại quá nhiều dấu vết.

Lục Bình ngồi trở lại trước ghế, cầm điện thoại lên, giọng nói ôn hòa có lực vang lên: "Để cho người vào đi."

"Vâng!" Chu Nhĩ Vi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp lại.

Cửa phòng bị gõ vang.

Đám nhân viên phục vụ bưng âu phục, áo sơ mi, thắt lưng và giày nối đuôi nhau tiến vào.

Lục Bình đứng ở trước gương, giang hai tay ra, các cô gái bao vây ở xung quanh lập tức tự nhiên cởi bỏ quần áo cho anh, sau đó mặc vào lễ phục thích hợp.

"Cô tên là gì?"

Lục Bình nở nụ cười, hơi cúi đầu ‌xuống, nhìn về phía cô gái trước mặt đang cẩn thận cài cúc áo cho mình. Đối phương rất ngoan ngoãn, có mấy phần giống với nữ minh tinh Triệu Lệ Dĩnh.

"Tiên… Tiên sinh, tôi là Triệu Lan Lan."

"Cái tên rất không tệ."

"Tôi cũng không phải là hổ, cũng không ăn người, không cần khẩn trương như vậy." Lục Bình nở nụ cười, ôn hòa nói.

"Ừm!"

Cô gái với làn da trắng nõn, có mấy phần giống trẻ con lập tức đáp một tiếng. Cô chỉ là một cô gái bình thường có thân phận sạch sẽ, làm việc tại khách sạn Bốn Mùa. Vào hôm qua, cô và các đồng nghiệp bên cạnh đều nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ ông chủ lớn, sau đó bắt đầu tiến hành huấn luyện ngay trong đêm, cùng với các loại huấn luyện‌ bí mật và thẩm tra thân phận.

Cô không biết mình phải tiếp đãi người nào, chỉ có thể mơ hồ và lo sợ bất an cảm giác được người kia rất có thể là tồn tại thông thiên.

"Tôi nhớ kỹ cô rồi, Triệu Lan Lan." Lục Bình thuận miệng nói một câu liền không nói gì nữa.

Cho đến khi cô gái mũm mĩm có chút giống trẻ con này rời đi, Lục tiên sinh đều không nói thêm gì nữa, đáy lòng Triệu Lan Lan có một chút sa sút. Trong đầu cô có không ít ảo tượng về việc được nhân vật lớn coi trọng, sau đó bay lên đầu cành. Chỉ là, người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh bằng ở trước cửa kia lại là bạn gái của nhân vật lớn, người ta sao có thể coi trọng người như cô được.

Đám người xếp thành đội, cung kính lùi ra ngoài.

Sau khi rời đi, các cô gái này sẽ không thể tùy ý rời đi chỗ khác trong một khoảng thời gian tương đối dài.

Sau khi bọn họ được kiểm tra thì sẽ được đưa vào một tầng khác để chờ đợi.

Trong phòng nghỉ rộng rãi, các cô gái bưng âu phục, bưng nơ, thắt lưng, áo sơmi, giày da… và các cô gái phụ trách trang điểm liếc mắt nhìn nhau một cái. Ngay sau đó, bọn họ cẩn thận nhìn về phía sau lưng, xác định không còn người ngoài nhìn chằm chằm vào bọn họ nữa. Bọn họ lúc này đều thở hổn hển, dáng vẻ như trút được gánh nặng.

Bọn họ cởi giày cao gót dưới chân ra, xoa xoa đôi bàn chân được bọc trong đôi tất da, sau đó đổ sụp xuống trước ghế sô pha.

Lục tiên sinh đọc tình báo trong phòng, mấy người bọn họ đều phải đứng chờ ở bên ngoài ròng rã một ngày.

Những tiếng nghị luận hưng phấn líu ríu không ngừng vang lên giữa mấy người bọn họ:

"Thì ra đây là dáng vẻ của nhân vật lớn!"

"Thật anh tuấn!"

"Cũng không biết vị tiên sinh này có lai lịch gì?! Hình như ngay cả ông chủ lớn của chúng ta đều rất sợ hãi vị‌ tiên sinh này!"

"Không phải là cái kiểu như vương tử đó chứ?!"

"Các người không biết đâu, vừa rồi tôi cực kỳ khẩn trương, tất dưới chân đều đã bị mồ hôi thấm ướt."

"Oa!"

"Lan Lan! Tôi thật sự hâm mộ cô nha, vị tiên sinh kia thế nhưng có hỏi tên của cô, còn nói đã nhớ kỹ cô!"

"Đúng vậy nha! ‌ Đúng vậy nha! Lan Lan sẽ không lên như diều gặp gió đó chứ!"

"Lan Lan, phú quý rồi thì đừng quên mọi người đó!"

Sau khi chủ đề được dẫn tới trên người Triệu Lan Lan thì các cô gái lập tức trở nên ồn ào. Cô gái trẻ tuổi với gương mặt mũm mĩm như trẻ con lập tức đỏ bừng mặt. Cô lắp bắp còn chưa kịp đáp lại thì cửa phòng chợt bị đẩy ra. Quản gia của Đỗ Bá Trọng cất bước đi đến. Ông vừa muốn nói cái gì đó, ngẫu nhiên nghe thấy được những từ như vậy, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Nhìn thấy quản gia đi vào, các cô gái lập tức ngậm miệng lại, khẩn trương đứng lên.

"Cô là Triệu Lan Lan?" Quản gia nhìn về phía cô gái trước mặt, giọng điệu hòa ái, hỏi.

"Ừm."

"Vị tiên sinh kia đã trao đổi với cô?"

"Vâng, quản gia Đỗ."

"Nói lại chi tiết cho tôi một chút…"

Triệu Lan Lan lập tức thuật lại lời nói của Lục tiên sinh một lần cho đối phương. Nghe thấy một câu "Tôi đã nhớ kỹ cô, Triệu Lan Lan" của Lục tiên sinh, ánh mắt quản gia lập tức thay đổi.

"Rất tốt, làm không tệ."

"Tôi sẽ báo lại với Đỗ tiên sinh."

Quản gia vừa dứt lời, trong lòng các cô gái oanh oanh yến yến bốn phía không khỏi cảm thấy hâm mộ, thậm chí là ghen ghét tới cực điểm. Chuyện này cũng dễ hiểu, Triệu Lan Lan này có lẽ sẽ có thể lên như diều gặp gió chỉ vì một câu đơn giản kia của Lục tiên sinh.

------

Dịch: MBMH Translate