← Quay lại trang sách

Chương 752 Nếu Như Có Thể…

Đội xe bình ổn chạy ở giữa thành ‌thị.

Sư phụ Mã cũng thu hồi ánh mắt, ánh mắt sáng như đuốc bắt đầu quan sát kỹ bóng đêm xung quanh, đồng thời chậm rãi nói ra.

Lời nói đến ‌nơi này.

Sư phụ Mã đã biết được chút chuyện gì đó, cho nên không khỏi cảm khái mưu lược của vị Lục tiên sinh này. Đối phương và quan chỉ huy của tổ giám thị lại có một sự ăn ý ngầm. Lục tiên sinh làm phụ, chính phủ là bên chủ đạo.

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

"Mẹ nó?!!"

"Thì ra là như vậy phải không? Mình đã trở thành ngọn hải đăng và làn gió êm dịu trong mắt một nhóm người, cho nên Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh muốn đánh rụng ngọn hải đăng là mình đây trước khi bữa tiệc từ thiện bắt đầu?”

"Bắn một màn pháo hoa rực rỡ nhất! Thực hiện một trận ‘xao sơn chấn hổ’ hoàn mỹ nhất!"

"Đã hiểu!"

"Đã hoàn toàn hiểu rõ!"

Lục Bình liên hệ tất cả mọi chuyện lại cùng một chỗ. Anh chỉ cảm thấy răng có chút nhức, trong lòng âm thầm hối hận, cảm thấy không nên tham lam muốn liều một phen.

Trước khi làm những chuyện kia, anh không hề nghĩ tới mình vậy mà lại trở thành ngọn hải đăng trong bóng tối của một nhóm người.

Trong đầu Lục Bình đang điên‌ cuồng suy nghĩ, nhưng nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối chưa từng biến mất. Anh vẫn thong thả vuốt ve cánh tay giống như là tác phẩm nghệ thuật của Chu Nhĩ Vi. Trong một khoảnh khắc, Lục Bình không có khống chế, nắm lấy khớp xương tay trái của Chu Nhĩ Vi sau đó dùng sức.

Lục Bình vội vàng buông ‌ra, khẩn trương nín thở.

"Tê —— " Chu Nhĩ Vi đau đớn, hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngay sau đó, trên gương mặt hoàn mỹ ‌không có biểu lộ ra chút nào. Cô không rõ Lục tiên sinh bị làm sao, nhưng hiểu rõ mình không thể biểu hiện ra chút khác thường nào.

Lục Bình lại lần nữa buông lỏng, áy náy vỗ vỗ mu bàn tay của cô gái. ‌

"Chúng tôi nhận được tình báo.”

"Bọn họ sẽ phát động đánh giết Lục tiên sinh ở trên con đường này." Sư phụ Mã nói ra.

Nói xong, buồng xe khôi phục lại sự yên tĩnh.

12 chiếc xe con màu đen cắm cờ đỏ bình ổn đi xuyên qua thành thị.

Lục Bình đẩy gọng kính trước mũi một cái, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía ngoài cửa sổ. Sâu trong ánh mắt thực tế đang cất giấu nỗi lo sợ và bất an. Anh nhìn về phía thành phố, không rõ đánh giết sẽ bắt đầu từ nơi nào.

⚝ ✽ ⚝

"Đông Sinh."

"Đông Sinh."

Trong bóng đêm.

Tiêu điểm tuyệt đối của Hồng Kông chính là nơi tổ chức dạ yến từ thiện, tại trung tâm văn hóa Tiêm Sa Chủy thuộc Cửu Long.

Toàn bộ những người có máu mặt tại Hồng Kông đều tề tụ.

Cảnh tượng xinh đẹp và phồn hoa tới cực điểm.

Trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, trong đại sảnh âm nhạc của trung tâm văn hóa Hồng Kông tổ chức hoạt động trưng bày toàn bộ tác phẩm cao cấp và những màn biểu diễn hàng đầu.

Lão Mã đẩy xe lăn của Phật gia, đi về phía một ban công yên tĩnh. Ánh sáng có chút lờ mờ, Phật gia cúi thấp đầu, suy yếu gọi.

"Sư nương, Đông Sinh ở đây." Lão Mã khom người xuống, ôn hòa nói.

Phật gia giờ phút này so sánh với ba ngày trước hoàn toàn tựa như là hai người, hai loại trạng thái. Ba ngày trước, mặc dù Phật gia đã già nua, nhưng làn da trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, đôi mắt sáng tỏ mà thâm thúy. Nhưng ba ngày sau cũng chính là hiện tại, có thể nhìn thấy được toàn bộ tinh thần của bà đang nhanh chóng khô kiệt, đôi mắt vẩn đục, tóc khô xơ… Cả người đang tản ra hơi thở của sự chết chóc!

Nghe được câu thừa nhận là sư nương từ Lão Mã có thể nói là đã giải quyết xong tâm nguyện lớn nhất của Phật gia, Phật gia bướng bỉnh cả một đời đã không còn gì để kiên trì nữa. Sau đó, trợ giúp Lão Mã đứng vững bước chân, là chuyện thứ hai Phật gia muốn làm.

Bởi vì Lục tiên sinh, thành bại hoàn toàn phụ thuộc vào buổi dạ yến tối na. Nói cách khác, sự kiên trì của mục đích thứ hai đã hoàn thành được hơn phân nửa…

"Sư nương… Sư nương sắp phải chết.” Phật gia chưa nói được mấy chữ đã phải nghỉ ngơi một hồi.

"Sư nương còn có thể sống thật lâu, thật lâu."

"Đông Sinh còn chưa có tận hiếu với sư nương." Lão Mã mím môi một cái, ôn nhu nói.

Anh cả đời này đều chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ, nhưng trong ba ngày ngắn ngủi này lại cảm nhận được điều đó ở trên người sư nương.

"Ta chỉ có thể giúp được cho con được đến đây thôi, tương lai như thế nào thì đều phải xem chính con."

"Sư… Sư nương có một nguyện vọng cuối cùng."

"Sư nương, người nói." Hốc mắt Lão Mã đỏ lên.

"Nếu như có thể…"

Trong mắt Phật gia giống như một lần nữa tỏa ra ánh sáng, gương mặt tái nhợt một lần nữa nhiễm lên một tầng ửng hồng. Lão Mã phảng phất như trông thấy một vị nữ tử giang hồ kiêu ngạo phong hoa từ trên người bà lão trăm tuổi này.

Phật gia cúi đầu xuống, lại dùng sức ngẩng lên.

Lão Mã vội vàng nửa quỳ xuống, hướng tới trước mặt sư nương.

"Ta muốn… muốn được chôn cùng Sĩ Lâm." Bà ngượng ngùng nói.

------

Dịch: MBMH Translate