← Quay lại trang sách

Chương 753 Chiếc Xe Này Đúng Là Không ‌Tệ

Một câu nói kia lập tức nổ vang ở bên tai Lão Mã. Trong nháy mắt, bó tựa như đã chọt trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng anh, hốc mắt đỏ lên, nước mắt bắt đầu ngăn không được!

A!

A!

Sư nương! Sư nương, thật xin lỗi! Là con đã lừa gạt người! Là con đã lừa gạt ‌người! Sư phụ… Sư phụ chưa bao giờ đem người như vợ của ông ấy! Người chỉ là một đoạn hồi ức phong lưu mà thôi!

Lão Mã áy náy tới cực điểm!

"Được!"

"Con sẽ làm như vậy!"

"Con sẽ làm! Sư phụ, sư phụ nhất định là cũng muốn!"

Lão Mã nói liên tục.

Nhận được câu trả lời, Phật gia thỏa mãn cười một tiếng. Bà nâng bàn tay khô quắt lên, sờ về phía gương mặt của Lão Mã, ôn nhu nói: "Khóc cái gì? Khóc cái gì?"

"Lục tiên sinh đã tới chưa?" Bà tiếp tục hỏi.

⚝ ✽ ⚝

Đội xe bình ổn chạy ở giữa những tòa nhà chọc trời.

Lục Bình khép hờ đôi mắt, giống như là đang nghỉ ngơi.

Lúc này.

Tại các tòa nhà cao tầng ở hai bên đường không ngừng có bóng người nhìn chăm chú vào đội xe. Bốn phía là họng súng đen ngòm giơ lên cách một tường kính, nhắm chuẩn xác vào các chiếc xe khác nhau, trong đó có nhiều họng súng nhắm ngay vào chủ xe nhất.

Mệnh lệnh phát ra ——

Pằng!

Pằng!

Pằng!

Tiếng súng nặng nề nổ vang. Từng viên đạn bắn ra mạnh mẽ, súng ống có động năng vượt xa bình thường mang theo lực sát thương cực khủng‌ bố!

Chỉ nhìn thấy, dưới ánh đèn neon sáng chói, các bức tường kính ở bốn phía lập tức vỡ nát, tiếng mảnh kính vỡ rơi xuống ầm ầm.

Tiếng thét hoảng sợ chói tai không ngừng tiếp vang lên.

Đạn bắn ra đều đặn, không ngừng rơi vào kính và cửa sổ của đội xe!

Đốm lửa nở rộ!

Tại chủ xe, màn mưa đạn dày đặc không ngừng rơi xuống… m thanh kia nặng nề, rõ ràng mà kịch liệt! Sắc mặt Chu Nhĩ Vi trắng bệch, siết chặt tay vịn, mặc dù đã liều mạng khắc chế nhưng thỉnh thoảng vẫn thét ra tiếng!

Trên gương mặt Lục Bình không hề có chút thay đổi nào về cảm xúc cả, thậm chí anh vẫn còn đang khép hờ đôi mắt, giống như là vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ. Nhưng mà, tại một góc nhìn không thấy, bên trong giày da màu đen, ngón chân Lục Bình đang không ngừng co rút sau mỗi một lần tiếng súng vang lên!

Dưới ngọn lửa đang cuộn trào mãnh liệt, anh mở mắt ra…

Đúng lúc này, pằng!

Viên đạn bắn chính xác vào phía trước cửa sổ xe, Lục Bình rõ ràng trông thấy viên đạn kia lưu lại một dấu vết màu trắng ở phía trên cửa kính, sau khi viên đạn lăn xuống thì dấu vết lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Con ngươi Lục Bình không khỏi hơi co lại, nhưng không có bị người phát hiện.

Lục Bình chú ý đến, công kích này nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế thì tốc độ của đội xe đều bị không ảnh hưởng chút nào.

Chiếc xe mà anh đang ngồi có thể nói là vững như bàn thạch.

Lục Bình vừa thu tầm mắt lại, chợt chú ý đến tầm mắt đang quan sát mình qua kính chiếu hậu, anh khẽ gật đầu một cái.

Sư phụ Mã thầm tán thưởng một tiếng ở dưới đáy lòng, sau đó nói

"Lục tiên sinh yên tâm."

"Chúng ta sẽ đến đúng giờ."

Cho dù anh‌ là tông sư với chiến lực cấp AA thì trong nhận thức cố định của bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi thân phận chân thật của vị Lục tiên sinh- người khuấy động phong vân ở Trung Hải và Hồng Kông, và lẫn vào vòng xoáy biến đổi thế kỷ này lại chỉ là một công nhân viên chức bình thường. Dưới điều kiện nhận biết này, Lục Bình chỉ cần có chút hành động khác thường thì đều sẽ bị bổ não thành hành vi bình thường…

"Chiếc xe này đúng là không ‌tệ."

Lục Bình nhìn thấy an toàn, liền buông xuống cảm giác khẩn trương. Anh nở nụ cười, khen ngợi một câu.

Trong lòng thì lại suy nghĩ, nếu như có thể chế tạo cho mình một chiếc xe như này thì an toàn biết bao.

"Trọng lượng của chiếc xe này khoảng hơn 20 tấn."

"Độ dày của cửa bọc thép đạt đến ba mươi centimét, bình nhiên liệu cũng được bọc thép…"

Sư phụ Mã chú ý đến tình huống ngoài cửa sổ, ôn hòa nói ra: "Ở trong nước cũng chỉ có mấy vị tiên sinh kia là có thể ngồi."

Lục Bình đang muốn nói cái gì đó.

Ngoài cửa sổ xe, bên trong cảnh tượng kịch liệt kia chợt xảy ra biến cố! Sư phụ Mã lập tức phát hiện ra, sau đó ngồi thẳng người, ánh mắt trở nên sắc bén!

Lục Bình nhìn lại theo tầm mắt của đối phương. Anh chú ý đến, phía trên tòa nhà chọc trời đối diện kia có bảy, tám bóng người đang giang rộng đôi cánh mà lao về phía đội xe giống như là những con dơi!

Mật độ đạn xung quanh lại càng thêm điên cuồng!

Giống như là đang dùng hỏa lực áp chế, đang hộ tống cho những con dơi kia!

Lục Bình không khỏi nín thở!

Anh đã thấy rõ những bóng người kia!

Mỗi một người đều trang bị thiết bị bay lượn giống như là cánh, tốc độ của bọn họ rất nhanh, linh hoạt né tránh chướng ngại ở trên không trung!

"Xông về phía chủ xe?"

Trong lòng bàn tay Lục Bình bắt đầu đổ mồ hôi, mặc dù không rõ mục đích của những người này, nhưng anh vẫn hiểu rõ một chuyện, đó là không thể để cho những người này tới gần. ‌

Trái tim không khỏi treo cao, trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình thản trầm ổn…

Bên cạnh Lục Bình, dưới chiến trận mưa đạn như này, sắc mặt Chu Nhĩ Vi đã trở nên trắng bệch, nhắm chặt hai mắt. Nhưng cùng lúc đó, cặp đùi ngọc phía sau làn váy dài trang nhã kia lại đang không ngừng khép chặt…

------

Dịch: MBMH Translate