← Quay lại trang sách

Chương 754 Lục Bình Vững Như Bàn Thạch, Khiến Cho Các Bên Tán Thưởng!

"Không cần lo lắng."

"Phải tin tưởng mấy người sư phụ Mã…"

Ngoài cửa sổ xe, tiếng súng không ngừng vang lên. Ánh lửa lóe lên, chập chờn ở giữa ánh đèn neon.

Các bóng người như những người dơi đang không ngừng xuyên qua các tòa nhà chọc trời.

Tiếng thét sợ hãi chói tai không ngừng vang lên ở bốn phía và hình ảnh dân chúng bình thường bị liên lụy vào đang điên cuồng chạy trốn phản chiếu vào trong đáy mắt của Lục Bình.

Xe vẫn bình ổn như núi, tốc độ xe không hề giảm xuống chút nào.

Trong lòng Lục Bình cảm thấy bất an và sợ hãi, nhưng phản ứng ở bên ngoài thì lại là bắt chéo hai chân, dùng tay chống cằm… cùi chỏ chống lên bên cạnh cửa sổ xe. Trong ánh mắt bình tĩnh mang theo ý cười như có như ‌không.

Anh nghe thấy tiếng hét bị đè nén ở bên cạnh. Nhìn lại theo tiếng thì trông thấy Chu Nhĩ Vi với sắc mặt trắng bệch. Anh vươn tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay của đối phương để trấn an.

Vừa dứt lời, tình thế bên ngoài xe chợt xuất hiện thay đổi.

Tại vòng xe bên ngoài đội xe và trong các góc tối, một phần súng ống của bảo an lập tức áp chế về phía phương hướng viên đạn lao tới. Một bộ phận khác, hoặc có thể nói là, cực nhiều hỏa lực mãnh liệt bắn về phía đám người dơi đang bay lượn trên không trung.

Những viên đạn để lại những dấu vết nhỏ ở trên bầu trời!

"Mỗi một người đều có chiến lực cấp A."

"Tốc độ phản ứng thần kinh cực nhanh."

Trong một chiếc xe trước chủ xe, quyền sư Lý Đại Chung ngồi ở vị trí kế bên tài xế. Gương mặt anh không khỏi lộ vẻ chấn động, nhìn về phía đám người đang điên cuồng né đạn ở trên bầu trời, hoặc là bị viên đạn bắn trúng, phát ra tiếng vang bang bang!

Dưới dạng tốc độ này mà còn có thể thực hiện hành động né tránh, đúng là khủng bố đến không thể tưởng nổi. Lý Đại Chung thử đặt mình vào hoàn cảnh của bọn họ. Anh biết, dựa vào năng lực phản ứng của mình hoàn toàn không làm được đến mức độ này!

"Tử sĩ?"

"Tử sĩ chiến lực cấp A?"

Lý Đại Chung ‌líu lưỡi, lông tơ trên người không khỏi dựng thẳng lên.

Trong tầm mắt, những người dơi kia được trang bị vũ khí đầy đủ, mang theo kính bảo hộ đang không ngừng lao về phía trước đoàn xe từ trên không trung… giống như là những chiếc kiệu rơi xuống từ trên bầu trời!

Lục Bình nhìn về phía người dơi cuối cùng trên bầu trời bị bắn trúng giống như là một cái sàng, màu máu đỏ tươi tuôn ra như mưa.

Anh đang định buông lỏng một chút thì ánh mắt chợt ngưng tụ lại.

"Xông vào!"

Chỉ nhìn thấy, người dơi cuối cùng đã bị bắn thành cái sàng kia chợt mượn lực lao xuống, vượt qua làn mưa đạn xông thẳng về phía chủ xe. Đối phương ghé vào chiếc xe phía trước chiếc xe của Lục Bình.

Lục Bình có thể trông thấy dáng vẻ của đối phương một cách rõ ràng.

Đối phương đã bị thương cực nặng, đang cố hết sức tháo mũ giáp và kính bảo hộ xuống, lộ ra dáng vẻ tóc vàng mắt xanh. Trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, bệnh hoạn cười ra tiếng. Anh ta móc ra một chiếc đĩa tròn bằng kim loại to bằng lòng bàn tay.

Đĩa tròn nhanh chóng loé lên ánh sáng màu đỏ ——

Đùng!

Tiếng nổ mạnh phóng lên tận trời.

Con ngươi Lục Bình co vào, trông thấy chiếc xe kia bị xé nát giống hệt như xé giấy chỉ trong chớp mắt.

Chủ xe tiếp tục chạy.

Bánh xe lăn qua đống đổ nát.

Xuyên qua một mảnh khói mù.

⚝ ✽ ⚝

Mười một chiếc xe tạo thành đội xe, sau đó tiếp tục chạy.

Bên ngoài buồng xe lần nữa khôi ‌phục lại sự yên tĩnh.

Lục Bình đã bị chiến trận cuối cùng dọa sợ. Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ. Anh không rõ nếu như tử sĩ cuối cùng kia mà xông về phía chiếc xe của mình thì chuyện sẽ như thế nào.

Loại bom không rõ kia liệu có thể tùy tiện xé nát chiếc xe của mình hay không?

Còn có…

Gã khổng lồ đáng chết đến từ thế giới bên trong kia vậy mà lại dùng tử sĩ chiến lực cấp A? Điên rồi sao?!! Mạng của mình thực sự đáng tiền như vậy sao?!!

Lục Bình muốn há to miệng thở dốc, nhưng lại không‌ dám.

Muốn kịch liệt run rẩy, nhưng cũng không dám.

Lục Bình hiểu rõ, đối diện với tông sư chiến lực cấp AA kia, mình chỉ cần có bất kỳ phản ứng quá độ gì thì đều sẽ bị đối phương bắt được.

Anh cảm thấy sợ hãi, nhưng lại nhất định phải khắc‌ chế.

Lục Bình rủ tay phải xuống, tại điểm mù thị giác của sư phụ Mã, đầu ngón út không ngừng cắm sâu vào trong lòng bàn tay… Cảm giác đau đớn khiến cho Lục Bình thanh tỉnh lại.

Nên nói chút gì đó.

Nghĩ như vậy.

"Chậc chậc. . ."

"Ra tay đúng là thật lớn."

Lục Bình dời ánh mắt, bình tĩnh đối diện với ánh mắt của sư phụ Mã ở bên trong kính chiếu hậu, khóe miệng khẽ giương lên: "Mạng tôi đáng giá như vậy sao?"

Lời nói hơi dừng lại một chút, giọng nói mang theo chút ý cười tiếp tục vang lên:

"Chỉ là vòng thử nghiệm nhàn nhạt thứ nhất thôi mà lại trực tiếp xuất động tám tử sĩ chiến lực cấp A."

------

Dịch: MBMH Translate