Chương 763 Thật Xin Lỗi Tiên Sinh!
Vị Phật gia thủ lĩnh Lan Môn đã sống trăm tuổi và từng có rất nhiều truyền kỳ này hiện tại trông có vẻ như già yếu hơn ba ngày trước rất nhiều. Trên người có hơi thở chết chóc quấn quanh, càng ngày càng nồng đậm.
Lục Bình lập tức thu hồi suy nghĩ, để Chu Nhĩ Vi buông cánh tay mình ra. Anh bước về phía trước một bước, đưa tay chỉnh lại tấm thảm trên chân Phật gia một chút, lại cười nói.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Phật gia giống như là lần nữa ngủ thiếp đi.
Sau một hồi khá lâu, Phật gia chợt ngẩng đầu, ánh mắt vẩn đục nhìn về phía Lục Bình:
"Lục tiên sinh." Bà thở hổn hển mấy hơi, cúi thấp đầu xuống:
"Tôi sắp phải chết…"
"Phật gia thọ tỷ nam sơn, hiện tại đang còn sớm."
Lục Bình biết hẳn là sắp rồi. Dáng vẻ của vị Phật gia này hiện tại khiến anh nhớ tới ông nội của mình. Lúc ấy, ông nội cũng không nguyện ý trút xuống một hơi cuối cùng, chờ đến khi người chú cuối cùng còn ở bên ngoài về đến nhà, gọi một tiếng "ba" thì ông liền không còn động tĩnh gì nữa. Hiện tại, Phật gia hẳn là chỉ còn lại một hơi cuối cùng, nhưng lại không nguyện ý trút xuống.
"Tôi để lại tất cả mọi thứ cho Đông Sinh."
"Còn phải… Còn phải nhờ Lục tiên sinh hỗ trợ…" Phật gia chậm chạp dặn dò.
Trong từng lời nói, mỗi câu mỗi chữ đều đang cường điệu tầm quan trọng của Lão Mã. Bà đã giao lại toàn bộ vốn liếng và nội tình Lan Môn cho Lão Mã.
"Tôi đã biết."
"Xin Phật gia cứ yên tâm."
Lục Bình ôn hòa nói, anh đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay bà lão sau đó đứng lên.
"Chúng ta đi vào trong đi, đừng đứng ở chỗ này nữa, ảnh hưởng tới người phía sau." Lục Bình đón lấy ánh mắt của Lão Mã và Đỗ Bá Trọng, cười nói.
Lão Mã vẫn đẩy Phật gia như cũ, năm người đi vào bên trong trung tâm văn hóa Hồng Kông.
Trung tâm văn hóa tối nay là một bữa thịnh yến thực sự.
Bên trong đại sảnh âm nhạc, các bậc thầy nổi tiếng nhất thế giới đang diễn tấu các bản nhạc. Trong khu mỹ thuật thì trưng bày các bảo vật hiếm thấy và bảo vật quốc gia quan trọng. Tại viện ca kịch thì là sân khấu rực rỡ ánh đèn… Mỗi một hội trường đều là cảnh tượng mà dân chúng bình thường dù là nằm mơ đều khó mà trải nghiệm được.
"Đúng là hào phóng."
Đám phú hào quyền quý đi lại khắp nơi.
Nhân viên phục vụ xinh đẹp tuấn mỹ bưng khay cung kính đi lại giữa đám người.
Lục Bình tùy nhìn qua, khẽ cười nói.
"Chờ một chút.
" Anh gọi một nhân viên phục vụ đi thoáng qua lại.
Trước xe lăn, Phật gia cúi đầu thấp xuống nghe vậy thì khẽ nhướng mày, nhưng không có động tác gì cả.
Lục Bình vươn tay bưng một cái ly đế cao lên, vẻ mặt buông lỏng, nhẹ nhàng lắc lắc cái ly, chất lỏng màu sẫm không ngừng đung đưa theo.
Lục Bình muốn đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Chợt ——
Phật gia giống như là đã ngủ gật trước xe lăn bỗng nhiên vươn tay ra, bàn tay tái nhợt bất lực nắm thật chặt góc áo của Lục tiên sinh.
"Phật gia?" Lục Bình dừng động tác lại, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía bà lão này.
Đối phương buông lỏng góc áo, không nói gì thêm, dường như lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Lục Bình giống như là đã phản ứng lại. Anh thu liễm cảm xúc trên mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nhân viên phục vụ trước mặt.
Vào lúc này, trên gương mặt của nhân viên phục vụ trẻ tuổi lập tức lóe lên một tia bối rối.
"Vị tiên sinh này."
"Mời anh uống ly rượu đỏ này vậy."
Lục Bình lắc lắc ly rượu trong tay, ôn hòa nói.
"Thật xin lỗi tiên sinh!"
"Chúng tôi có quy định là không thể đụng vào bất cứ thứ gì trong bữa tiệc."
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi liền vội vàng khom người, khẩn trương nói.
Nơi này xảy ra biến cố, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả khách mời bốn phía. Không ngừng có ánh mắt nhìn về phía này.
"Lão…"
"Lục tiên sinh, để tôi đến mời người anh em này uống cho."
Lục Bình còn chưa kịp nói xong, Đỗ Bá Trọng đứng ở bên cạnh đã lên tiếng. Nói xong, trong ánh mắt ông lập tức hiện lên vẻ hung ác, nhấc chân đá về phía đầu gối của nhân viên phục vụ. Đối phương lập tức quỳ gối xuống đất. Sau đó, ông lập tức vươn tay nắm lấy tóc đối phương, ép người vào trước vách tường bên cạnh. Khay trong tay người phục vụ kia rơi xuống trên mặt đất, chén rượu và điểm tâm lập tức đổ ập xuống trước thảm lông dê quý giá.
"Vậy đành làm phiền bá trọng rồi.” Lục Bình đưa chén rượu lên, bình tĩnh nói.
Trong ánh mắt trắng đen rõ ràng của anh không lộ ra một chút cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt nhìn chăm chú về phía Đỗ Bá Trọng đang bóp chặt miệng của nhân viên phục vụ, sau đó rót rượu vào trong miệng của đối phương.
Sau khi rót sạch chén rượu, ông liền lùi về sau một bước.
"Ọe —— "
"Ọe —— "
Nhân viên phục vụ lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay móc cổ họng, muốn nôn hết tất cả số rượu vừa rồi ra ngoài.
------
Dịch: MBMH Translate