Chương 764 Buổi Đấu Giá Từ Thiện Bắt Đầu!
Nhưng mới chỉ có mấy chục giây trôi qua, trong ánh mắt của tất cả mọi người, làn da của nhân viên phục vụ trẻ tuổi này bắt đầu xuất hiện màu tím sẫm không bình thường. Ngay sau đó, thân thể đối phương không thể khống chế mà run rẩy, cho đến khi ngã xuống mặt đất với một tư thế kinh dị, không còn chút động tĩnh nào nữa.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng hét hoảng sợ.
Rất nhiều quyền quý và các phú thương đều vô thức để chén rượu trong tay xuống.
Lục Bình trông thấy một màn này, lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đội ngũ bản an canh giữ ở các nơi nhanh chóng đuổi tới, khiêng người nhân viên phục vụ đã chết kia đi. Đội trưởng bảo an đang muốn báo cáo lại với Lục tiên sinh, Lục Bình lại chỉ nhìn đối phương một cái rồi khoát tay áo.
Hầu hết quyền quý trong bữa tiệc đều nhanh chóng nhận được tin tức.
Nhưng một màn này lại tựa như là một thước phim nhỏ vậy.
Rất nhanh liền không có người nghị luận nữa…
⚝ ✽ ⚝
"Phật gia, tôi nợ ngài một ân tình."
Trước cửa sổ nhìn ra biển tại khu vực nghỉ ngơi.
Lục Bình ghé vào bên tai Phật gia, nói.
Trên xe lăn, Phật gia đang mê man khẽ gật đầu một cái. Bà đã lăn lộn trong vòng tròn hạ cửu lưu kia cả một đời, nhân viên phục vụ kia còn chưa tới gần thì đã bị bà chú ý tới. Chỉ là, vị lão giang hồ sống hơn trăm tuổi này không để lộ ra mà thôi, chờ Lục tiên sinh muốn uống rồi lại nhắc nhở. Như thế, liền có thể nhận được ân tình từ Lục tiên sinh, giành nó cho Đông Sinh.
"Lục tiên sinh."
"Tôi là Hoắc Ứng Tương, cha tôi bảo tôi tới xin lỗi ngài, là chúng tôi đã không làm tốt công việc kiểm tra an ninh…"
Đúng lúc này, nơi xa, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen sải bước đến gần.
"Ngoài ra…"
"Chúng tôi nhận được tin tức, gia chủ vọng tộc Lý gia Hồng Kông, Lý Dụ Đồng sẽ có bài phát biểu sau buổi đấu giá từ thiện, cùng với đó là phát động lời kêu gọi từ thiện trên khắp Hồng Kông."
"Sau khi xong việc, ngài ấy sẽ tiến hành ký tên cho tất cả mọi người…"
Gương mặt Hoắc Ứng Tương lạnh lùng, hạ giọng, chậm rãi kể rõ.
Ánh hào quang óng ánh bên dưới bữa tiệc từ thiện là giả, phía sau đó là các trận đánh cược hung hiểm đang được tiến hành mỗi phút mỗi giây.
"Hoắc tiên sinh."
Trung tâm văn hóa Hồng Kông.
Tòa nhà đối diện với mặt biển, có ba tầng, cửa sổ hình vòm bằng thủy tinh có thể phản chiếu hết toàn bộ cảnh tượng rộng lớn bên ngoài cửa sổ.
Nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đồ ăn đi đến trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Ứng Tương, cung kính nói.
"Lục tiên sinh."
"Chu tiểu thư."
"Hai vị tiên sinh, mời."
Hoắc Ứng Tương không có nói tiếp nữa, mà là tự mình đứng dậy, bưng rượu vang và điểm tâm đến trước mặt Lục Bình.
"Lần này hẳn là không có độc chứ?"
Lục Bình liếc qua, nhớ lại cảnh tượng kinh dị của nhân viên phục vụ vừa rồi, trong lòng vẫn còn có chút lo sợ bất an. Anh trên bản chất chỉ là một công nhân viên chức bình thường. Mặc dù hai tháng này giả bộ càng ngày càng giống, bắt đầu tiếp xúc với một mặt chân thật và tàn khốc nhất trên cái thế giới này, nhưng thời gian vẫn là quá ngắn. Ít nhất thì một màn độc chết người này trước đó Lục Bình chỉ mới nhìn thấy ở trong phim truyền hình.
Bởi vậy, nếu như không phải Phật gia níu góc áo của mình lại, Lục Bình cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện trong chén có độc.
"Lục tiên sinh yên tâm."
"Phần rượu và đồ ăn này hoàn toàn được làm ra dưới sự giám sát chặt chẽ của chúng tôi. Trước mắt thì các vị khách có liên quan cũng đều đã được đổi mới thức ăn và thức uống." Hoắc Ứng Tương nghe vậy, mặt lập tức lộ vẻ áy náy, vội vàng đáp lại.
Ông biết, đây là Lục tiên sinh đang cảnh cáo bọn họ, bày tỏ sự bất mãn.
"Vậy là tốt rồi." Lục Bình ôn hòa nói.
"Lục tiên sinh, tôi có chút khát."
Anh vừa dứt lời dưới, giọng nói khàn khàn của Lão Mã ở bên cạnh chợt vang lên. Sau khi nhận được sự đồng ý của Lục tiên sinh, anh vươn tay ra, bưng ly rượu đỏ lên, ngẩng đầu uống sạch sẽ.
"Lục tiên sinh, tôi cũng khát."
Đỗ Bá Trọng là một người rất thông minh. Ông hiểu rõ một chuyện, từ lúc ông lựa chọn đến trước thảm đỏ nghênh đón Lục tiên sinh thì bản thân đã không còn đường lui nữa.
Sau khi Lão Mã uống rượu, ông cũng lập tức theo sát phía sau, bưng chén rượu lên uống sạch sẽ. Ông đặt chén rượu xuống, sau đó phóng khoáng lau miệng.
"Uống rượu vang không giải khát được, nên uống thêm chút nước sôi."
Nụ cười trên gương mặt Lục Bình không thay đổi, bưng một ly đế cao lên. Anh ngồi xuống ở trước một cái ghế sô pha, tinh tế nhấp một ngụm.
Lục Bình giương mắt nhìn chăm chú về phía cảnh tượng nơi xa. Đây quả thực là một cảnh tượng đáng để ngắm nhìn, thỉnh thoảng sẽ có từng cặp nam nữ khí chất xinh đẹp đi ngang qua. Lục Bình còn chú ý đến, tại các phương hướng khác nhau luôn có một ít ánh mắt rơi vào trên người mình.
Keng ——
Keng ——
Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào chiếc ly thủy tinh đế cao.
------
Dịch: MBMH Translate