← Quay lại trang sách

Chương 765 Có Thể Chó Thì Chó…

Suy nghĩ lưu chuyển, Lục Bình chợt nhìn về phía Hoắc Ứng Tương ở trước mặt. Trước khi đến Hồng Kông, anh đã từng để Tiết Hoa Thanh sửa soạn một phần tài liệu liên quan tới phú hào quyền quý của Hồng Kông, đều là một số nội dung có thể điều tra được một cách dễ dàng. Trong phần tài liệu này, Lục Bình đã từng thấy qua ảnh chụp của Hoắc Ứng Tương, đối phương xuất thân từ vọng tộc Hoắc gia Hồng Kông, là con trai thứ hai của gia chủ Hoắc gia.

"Cho nên…"

"Vọng tộc Hoắc gia là người phát ngôn của tổ giám thị thế giới bên trong của chính phủ."

"Ai!"

"Đáng chết! Bọn họ đều cảm thấy mình có con đường tin tức riêng, cho nên, mặc kệ là chính phủ hay là những người ở đây thì đều ngầm thừa nhận rằng mình đã biết những bí mật không phải là bí mật này!"

Lục Bình mắng thầm trong lòng, vừa phỏng đoán và phân tích tin tức hữu dụng.

Anh muốn biết, dưới cảnh tượng gọn gàng xinh đẹp này, trận đánh cược điên cuồng này rốt cuộc đã tiến hành đến một bước nào rồi? Ai chiếm ưu thế hơn, có bao nhiêu phần trăm chắc chắn?

Anh hẳn phải biết được những tin tình báo này, cho nên, Lục Bình cũng không tiện trực tiếp hỏi thăm…

Thật sự là con mẹ nó khó làm!

"Hoắc tiên sinh." Lục Bình thu hồi động tác gõ gõ ly rượu.

Vẻ mặt ôn hoà, bình tĩnh kêu một tiếng, sau khi hơi dừng lại một chút, anh mới mỉm cười nói: "Có gì cần tôi hỗ trợ không?"

Câu nói kia vừa vang lên, phạm vi vòng tròn nhỏ xung quanh lập tức trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Tất cả mọi người bao gồm cả Chu Nhĩ Vi đều nghe ra được ‌hàm nghĩa cất giấu trong lời nói kia.

Ánh mắt mọi người không khỏi ngưng tụ lại, âm thầm dừng động tác của chính mình lại. Cùng lúc đó, mặc kệ là Đỗ Bá Trọng hay là Lão Mã thì cơ bắp trên thân thể đều trở nên căng cứng, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.

Vẻ mặt Hoắc Ứng Tương không thay đổi, chỉ cười cười rồi trả lời một câu: "Nếu có gì cần thì sẽ mời Lục tiên sinh hỗ trợ."

"Tôi đã biết." Lục Bình khẽ gật đầu. ‌

"Hoắc tiên sinh cứ tiếp tục bận việc của mình đi, không cần phải để ý đến chúng tôi." Lục Bình nhấp ngụm rượu đỏ, tiếp tục nói. ‌

Hoắc Ứng Tương nói vài câu, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đúng rồi."

"Lục tiên sinh có chuyện gì không?"

"Ngài để người đưa đến cho tôi một phần danh sách khách mời tham gia yến hội tối nay đi."

Ánh mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu bóng lưng định rời đi của Hoắc Ứng Tương, trong tay thì đang vuốt ve ly rượu vang. Chờ đối phương vừa đi được hai bước, Lục Bình đột nhiên lên tiếng nói.

Thấy đối phương quay người lại rồi khom người, anh tiếp tục nói.

"Xin Lục tiên sinh chờ một lát." Hoắc Ứng Tương không có từ chối, cung kính đáp.

Không lâu sau, danh sách mà Lục Bình muốn đã được đưa tới trước mặt. Anh giả bộ như đọc qua danh sách một lượt, cẩn thận làm rõ mạch suy nghĩ, nhớ lại tình báo mà Tiết Hoa Thanh gửi tới.

"Tốt nhất đừng tới tìm tôi."

"Có thể chó thì chó…"

"Có thể nằm thắng là tốt nhất!"

Lục Bình thầm‌ mặc niệm dưới đáy lòng.

Nói thực thì Lục Bình không cảm thấy bản thân mình đã có thể lẫn vào loại đánh cược của tầng thứ này.

Cho dù anh đã cố gắng lật đọc tình báo thật chậm, ánh mắt đảo qua mỗi một nhân vật tới tham gia dạ yến, nhưng vẫn không mất bao lâu đã xem hết phần danh sách này.

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình xem xong bản danh sách, sau đó trầm mặc lại.

Anh với tư cách là Lục tiên sinh thần bí. Không chỉ có Đỗ Bá Trọng và Lão Mã đang nhìn chăm chú ở bên cạnh, thậm chí là bốn phía cũng có không ít ánh mắt rơi vào quanh người anh.

Phải làm những gì đây?

Không thể ngẩn người như vậy được?

Trong lòng đếm thầm từng giây, không khỏi cảm thấy sốt ruột. Khi thời gian tôi tới gần vạch cảnh cáo mà Lục Bình định ra cho mình, thân thể đã có động tác. Anh cố gắng bày ra vẻ tùy ý ném bản danh sách về phía bàn trà, cũng thuận tay bưng ly rượu lên, trên mặt mang theo ý cười, nhấp vào một ngụm.

"Lão Mã."

"Bá Trọng."

"Các người nói xem… hiện tại đang xảy ra chuyện gì?" Lục Bình nhếch miệng lên, trong con ngươi lóe ra ánh sáng, hỏi cực kỳ thâm sâu.

Đỗ Bá Trọng biết Lục tiên sinh nhất định là luôn chú ý tới trận đánh cược đang diễn ra ở dưới mạch nước ngầm, nhưng ông không dám hỏi thăm, không dám đáp lại, chỉ là cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.

Ánh mắt Lão Mã thuận theo ánh mắt của Lục tiên sinh, liếc nhìn khung cảnh sáng chói xung quanh, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ. Phía trên mặt biển tối tăm, máy bay trực thăng đang lượn vòng cảnh giác xung quanh, đèn pha cực lớn đang quét qua liên tục…

⚝ ✽ ⚝

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Không lâu sau.

Hoạt động đối ngoại chủ yếu tối nay, buổi đấu giá từ thiện Hồng Kông bắt đầu.

Đám danh viện và quyền quý tụ tập tại sảnh âm nhạc, phòng mỹ thuật, hoặc là rạp hát đều lần lượt hướng về phía khán phòng có 2,019 chỗ ngồi.

"Chúng ta cũng đi thôi.” Lục Bình khẽ cười nói. ‌

Nói xong, anh liền đứng dậy, muốn đi theo dòng người hướng về phía khu vực trung tâm của trung tâm văn hóa này.

------

Dịch: MBMH Translate