Chương 766 Sĩ Khí Không Thể Thua!
Ánh mắt Lục Bình thỉnh thoảng sẽ đảo qua đám người xung quanh một chút, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vẻ khẩn trương và hưng phấn, giống như là đang chờ mong cái gì đó.
Trước cửa chính của nhà hát lớn, đám người quyền quý sang trọng đang xếp thành hàng dài, yên tĩnh chờ đợi.
Khi Lục Bình sải bước đi vào, vị thư ký của gia chủ Lý gia, Hạ Tranh Trân đang đứng ở một bên thảm đỏ trước cửa vào lập tức lộ ra nụ cười xán lạn. Cô thướt tha bước đến, đi tới trước mặt Lục Bình dưới ánh mắt kinh ngạc của các vị khách mời. Đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ đảo một cái, đầu tiên là nhìn Chu Nhĩ Vi một chút, sau đó khom người xuống:
"Lục tiên sinh, tôi dẫn ngài tới chỗ ngồi."
⚝ ✽ ⚝
"Muốn làm gì?"
Lục Bình bình tĩnh nhìn về phía đối phương, trong lòng cảnh giác đánh ra một dấu chấm hỏi.
"Dẫn đường đi." Đồng thời, bên ngoài lại nhẹ nhàng đáp lại.
"Lục tiên sinh."
"Mời tới bên này…"
Thư ký của gia chủ vọng tộc Lý gia Hồng Kông còn có một tầng thân phận càng thần bí hơn, là người liên hệ với Khoa học kỹ thuật Úy Lam, Hạ Tranh Trân.
Cô mặc một bộ sườn xám màu đỏ, vừa vặn tôn lên dáng người thướt tha của cô.
Đôi bông tai ngọc lục bảo không ngừng đung đưa theo những bước chân.
Tuy Hạ Tranh Trân là thư ký, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân thì khí chất và phong phạm lại không hề kém bất kỳ tiểu thư danh viện có xuất thân vọng tộc nào.
Cô thỉnh thoảng còn hơi gật đầu với các bên…
Hạ Tranh Trân lại một lần nữa dừng chân, làm một tư thế mời, cười nói.
"Thư ký Hạ, khách sáo rồi."
Xuyên qua đám khách hàng xếp thành hàng dài trước cửa, Lục Bình đi vào trong khán phòng, ánh mắt bình tĩnh nhanh chóng đảo qua bốn phía. Căn phòng có bố cục dạng bán nguyệt như bình thường, ở giữa là từng dãy ghế ngồi được thiết kế theo kiểu bậc thang, mà khu vực ở phía trước nhất lại có phần không giống với những chỗ ngồi khác.. Ở nơi đó có bày từng chiếc bàn tròn không lớn, phía trước mỗi một bàn tròn đều có bốn cái ghế sô pha tinh xảo.
"Laureate?"
"Vị trí của gia chủ vọng tộc chân chính?"
Lục Bình nghĩ thầm trong lòng.
Anh lại tiếp tục âm thầm dò xét bốn phía, ngoại trừ sự mãnh liệt đang diễn ra phía sau bữa tiệc từ thiện này thì quy cách đấu giá hôm nay cũng có thể xem là cao nhất trong mười năm qua.
Đấu giá?
Làm sao để kêu giá đây Giống như trong phim ảnh, là giơ bảng lên rồi hô giá sao?
Hay là mỗi một lần nâng bảng thì sẽ tự động tăng thêm tiền?
Lúc càng khẩn trương thì suy nghĩ lại càng lung tung!
"Vấn đề không lớn.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Vấn đề không lớn."
"Mình có thể lựa chọn giả chết, hoặc là, nếu nhất định phải ra giá thì mình có thể để Chu Nhĩ Vi hô giúp mình."
Nghĩ đến đây, Lục Bình nhẹ nhàng thở ra.
Việc sắp xếp vị trí ngồi trong khán phòng này vô cùng đặc biệt. Khách mời càng có thân phận và địa vị cao thì sẽ ngồi ở phía trước.
Hạ Tranh Trân dẫn Lục Bình hướng thẳng vào phía trong.
⚝ ✽ ⚝
Có lẽ là bởi vì thân phận thật sự của bản thân vốn không phải là thương nhân tình báo thần bí hay là tay lái buôn gì đó; mà chỉ là một công nhân viên chức bình thường… Cho nên, lực chú ý của Lục Bình nằm ở việc quan sát các chi tiết bên trong khán phòng.
Anh còn liếc mắt nhìn về phía đám nhân viên công tác bình thường không được đám quyền quý ở đây coi trọng. Nhân viên phục vụ bắt đầu châm trà thêm nước, chuẩn bị khâu cuối cùng trước khi hội đấu giá bắt đầu…
Vẻ mặt của những người bình thường này đều vô cùng căng thẳng, ngay cả việc thở cũng cực kỳ cẩn thận, sợ đắc tội ông lớn nào đó hoặc là sợ làm sai chút chuyện gì đó.
Trong vòng tròn dành cho những kẻ săn mồi hàng đầu này, bọn họ chính là những con cừu non tầm thường nhất!
"Lục tiên sinh." Hạ Tranh Trân thả chậm bước chân, môi đỏ khẽ khé, giọng nói mang theo chút phong tình vang lên ở bên tai Lục Bình.
"Các tiên sinh phía sau ngài phải chăng đã có đáp án đối với đề nghị lần trước của tôi?"
"Thời gian… đã đến."
Hạ Tranh Trân dẫn Lục Bình bước lên thảm đỏ giữa hàng hàng chỗ ngồi. Cô vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng giọng điệu trong lời nói lại dần dần trở nên lạnh lẽo.
Nghe được câu này, mí mắt Lục Bình bỗng dưng nhảy lên.
Anh căn bản là không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này.
"Đáp án?"
Phát hiện tầm mắt nặng nề đang rơi vào trên người mình, mặc dù Lục Bình còn chưa nghĩ ra nên đáp lại như nào, nhưng vẫn như cũ cười khẽ một tiếng, bình tĩnh hỏi ngược lại vấn đề.
Sau đó, giọng điệu anh trở nên ôn hòa, tiếp tục nói: “Thư ký Hạ chính là chờ đáp án của tôi như thế này sao?"
Nói xong, Lục Bình giơ bàn tay phải còn nhuốm máu của Lý Đại Chung lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: "Tôi đây thiếu chút nữa đã không thể đúng hẹn rồi."
Bước chân Hạ Tranh Trân dừng lại. Cô xoay người qua, chiều cao của cô vốn cũng không thấp hơn Lục Bình là bao, chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể đối diện với ánh mắt của Lục tiên sinh. Cô bình tĩnh quan sát, sau đó nở nụ cười:
"Chỉ cần Lục tiên sinh đồng ý."
------
Dịch: MBMH Translate