← Quay lại trang sách

Chương 767 Dậm Chân Một Cái, Thế Giới Đều Phải Chấn Động

Chúng tôi sẽ nguyện ý bồi thường, Lục tiên sinh cũng không có chuyện gì, không phải sao?"

"Tôi nghĩ, điều này cũng không cần đâu."

"Làm phiền thư ký Hạ đã coi trọng rồi!”

Lục Bình cười nhẹ đáp lại.

Dứt lời, Hạ Tranh Trân nhìn Lục Bình một cái thật sâu, nụ cười trở nên càng sáng lạn hơn: "Tôi sẽ thành thật báo cáo lại."

"Hai vị tiên sinh, Chu tiểu thư, còn có Phật gia, mọi người đã đến vị trí của mình."

Hạ Tranh Trân lại lần nữa dừng bước trước những chiếc bàn tròn, đưa tay ra hiệu về phía một hàng ghế, sau đó nói.

Vị trí nơi này cách những chiếc bàn tròn phía trước rất gần, hẳn là khu vực dành cho các nhân viên đi theo các tiên sinh lớn, hoặc là dòng chính vọng tộc, các tồn tại ở gần ngọn tháp có giá trị tài sản trên chục tỷ, thậm chí là trăm tỷ.

"Mọi người ngồi ở đây đi."

Ánh mắt Lục Bình ngưng tụ lại, âm thầm kêu khổ.

Nếu như là như này, anh mà muốn đấu giá thì sẽ không thể ra hiệu được cho Chu Nhĩ Vi. Lục Bình hạ quyết tâm, chờ sau khi hội đấu giá bắt đầu thì mình phải cố gắng quan sát nhiều và suy nghĩ nhiều hơn mới được.

Lục Bình vỗ vỗ mu bàn tay của Chu Nhĩ Vi, nhìn về phía ánh mắt của Đỗ Bá Trọng và Lão Mã, bình tĩnh nói.

"Lục tiên sinh."

"Mời, đây là vị trí của ngài."

Khu vực này chỉ có năm cái bàn tròn, trên mỗi chiếc bàn tròn đều có đặt một tấm bảng hiệu ghi rõ thân phận của khách quý.

Hạ Tranh Trân dừng bước lại ở trước tấm bảng ghi tên Lục tiên sinh, ưu nhã nói.

"Mời Lục tiên sinh nghỉ ngơi, tôi phải rời đi trước rồi."

Thái độ của vị thư ký của Lý Dụ Đồng không hề có chút thay đổi nào, sau khi nói một câu cô liền lui về sau một bước rồi quay người rời đi.

⚝ ✽ ⚝

"Vị trí này?"

Lục Bình là người đầu tiên ngồi vào trong khu vực bàn tròn. Anh không rõ trong những chỗ ngồi này liệu có bị cài máy nghe trộm hoặc là thiết bị gì khác hay không, cho nên không dám tùy ý có động tác.

Anh cố gắng thả nhẹ hô hấp, giả bộ tỏ ra dáng vẻ bình thản, thân thể dựa vào phía sau, hai chân bắt chéo.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng bắt đầu dò xét về phía khu vực sân khấu cùng với màn hình trước mặt. Lục Bình cố gắng trấn định và buông lỏng mà quan sát bốn phía… Các khách mời xung quanh cũng lần lượt ngồi xuống, một mảnh đen kịt.

Theo lý thuyết, mỗi một chiếc ghế cầu thang đều có vị trí cao hơn khu vực bàn tròn.

Nhưng khi Lục Bình nhìn về phía bọn họ thì lại có một loại cảm giác bành trướng khi mình quan sát bọn họ và nắm giữ quyền lực tuyệt đối!

"Khu vực này đúng là đặc biệt được nâng lên một tầng."

Lục Bình suy nghĩ về nguồn gốc của loại cảm giác này.

Ngoại trừ vị trí đặc biệt ra thì còn có rất nhiều thiết kế đang tô đậm thêm cho loại cảm giác chí tôn này: "Còn có, thiết kế của toàn bộ khán phòng và ánh đèn trên đỉnh đầu đều như đang làm nổi bật khu vực bàn tròn, cảm giác giống như là một viên minh châu được các vì sao bao quanh."

"Đến rồi!"

Không lâu sau.

Các vị khách bắt đầu lấp đầy khu vực bàn tròn, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Không có người tổ chức, nhưng toàn bộ khách mời trước ghế ngồi đều đồng loạt đứng lên, cung kính nhìn về phía cửa lớn.

Đám nhân viên phục vụ và nhân viên công tác ở tầng dưới cùng càng là lập tức dừng động tác trong tay lại, đồng loạt khom người về một phía.

Lục Bình vẫn ngồi ở trước ghế sô pha như cũ.

Anh nhìn lại theo tầm mắt của mọi người —— trông thấy một đội người ‘khổng lồ’ ăn mặc nghiêm túc mà sang trọng, khí chất uy nghiêm!

Vừa nhìn về phía bọn họ, Lục Bình liền vô thức nín thở, bàn tay rũ xuống muốn nắm lại, nhưng lại vội vàng bị khống chế.

Lúc này, ánh mắt của toàn bộ mọi người ở đây, thậm chí là hơi thở đều thay đổi theo những bước đi của đám người kia.

Lòng bàn tay Lục Bình đổ mồ hôi, nhưng vẫn cố gắng ngồi vững.

Ngoại trừ bỏ Phật gia thì anh chính là người duy nhất còn ngồi trong số tất cả mọi người ở đây.

⚝ ✽ ⚝

"Không thể đứng."

"Không thể đứng."

"Nhớ kỹ, thân phận của mình ngang hàng với bọn họ."

"Trên phương diện sĩ khí nhất định không thể thua."

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Trung tâm văn hóa Hồng Kông, phía trên của khán phòng sử dụng đèn trần nhúng để tạo hiệu ứng ánh sáng nước rực rỡ. Ánh sáng phản chiếu theo quy luật kia góp phần tạo nên cảnh tượng đầy nghệ thuật và trang nhã.

Mặc dù Lục Bình không có đứng lên, nhưng cũng nghiêng người sang, ánh mắt nhìn về phía những gã khổng lồ kia.

Trong đầu anh còn đang suy nghĩ lung tung, lúc này trong khán phòng lại xuất hiện biến cố. Không biết là ai dẫn đầu, sau khi tiếng vỗ tay thứ nhất vang lên, tiếng vỗ tay như sấm rền nháy mắt nổ vang khắp toàn bộ khán phòng.

"Hả?" Lục Bình bị tiếng vỗ ‌tay làm cho bừng tỉnh.

Trong lòng Lục Bình thầm mắng một tiếng nịnh hót, suy nghĩ không ngừng hiện lên. Anh đẩy gọng kính phía trước sống mũi một cái, nở nụ cười nhã nhặn, sau đó cũng vỗ tay theo.

------

Dịch: MBMH Translate