Chương 788 Chu Nhĩ Vi Hiến Thân!
Nghe được mấy câu này, Lục Bình đầu tiên là hơi dừng lại, ngay sau đó toàn thân giống như là bị điện giật vậy, từng sợi lông tơ trên người đều dựng hết cả lên, trong lòng không khỏi run lên theo.
Điên rồi!
Lý gia, hoặc có thể nói là Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh đây là điên rồi!
Vì ngăn cản cuộc bỏ phiếu này mà bọn họ lại trực tiếp tiến hành diệt môn mấy vọng tộc?!!
Lục Bình nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Được!"
"Được!"
"Được!"
"Đến tận thế của Lý gia các người rồi!"
Hoắc lão gia tử giận quá hóa cười, đột nhiên đứng lên, liên tục nói ra.
"Lục tiên sinh, để ngài chê cười rồi."
"Chúng ta đi thôi."
Ông nhìn về phía Lục Bình cách đó không xa, trầm giọng nói.
Dứt lời, đoàn người lập tức rời đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại Lý Dụ Đồng và mấy người từng bị Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh ăn mòn.
Hơn hai ngàn quyền quý và phú thương trong toàn bộ khán phòng cũng tan rã trong không vui.
Bữa tiệc từ thiện tối nay lại trở thành một trò cười.
⚝ ✽ ⚝
Xe con màu đen lái vào trong bóng đêm.
"Lục tiên sinh." Trong xe, Hoắc lão gia tử cất tiếng.
"Cảm ơn ngài đã ra tay."
"Những gì phía trên hứa hẹn sẽ được chuyển giao toàn bộ cho ngài." Ông tiếp tục nói.
Lời nói của lão gia tử đã đánh thức Lục Bình tỉnh lại từ trong biến cố bất thình lình kia. Nghe thấy câu nói kia, Lục Bình thở dài một hơi. Anh biết, mặc kệ cuối cùng có phải là diệt môn hay không, thế cục như thế nào, nhưng chí ít đối với anh mà nói thì vẫn là thắng lợi. Trước khi bữa tiệc từ thiện bắt đầu, Lục Bình chỉ muốn cáo mượn oai hùm, dẫn theo cờ lớn điên cuồng nhảy múa ở trên mũi đao, chỉ biết cố gắng thu hoạch được càng nhiều lợi ích hơn từ trong trận diệt môn này.
"Hỗn loạn đang lan tràn, nhưng lão gia tử hình như cũng không thèm để ý cho lắm?" Ánh mắt Lục Bình mang theo ý cười, ánh mắt liếc qua lão gia tử, khẽ cười nói.
"Khoa học kỹ thuật Úy Lam và dược phẩm Vĩnh Sinh…"
"Đây là đường đến chỗ chết…" Lão gia tử trầm giọng nói.
Hành vi như vậy nhìn như gây tổn hại rất lớn đối với tổ giám thị thế giới bên trong trong khoảng thời gian ngắn hạn. Nhưng nếu như nhìn cả toàn cục mà nói thì chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Mặc dù… nó được dựng nên từ tính mạng của rất nhiều người!
Vọng Bắc Lâu, khách sạn Bốn Mùa.
Lục Bình đi vào trong phòng.
Sau khi cửa phòng sau lưng đóng lại, căn phòng yên tĩnh và riêng tư đập vào trong đáy mắt…
Lục Bình bắt đầu kiểm tra sợi tóc lưu lại trước cửa sổ như thường lệ. Đây là biện pháp ngu xuẩn nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất. Chỉ cần có người đi vào trong phòng vào lúc anh không có ở đây thì chắc chắn sẽ tác động đến sợi tóc kia.
"Kết thúc."
Lục Bình như trút được gánh nặng, không khỏi thở dài một hơi.
Anh đi đến ngồi xuống trước ghế sô pha trong phòng khách.
Có thể đoán được, sự hỗn loạn và đánh cược ở bên ngoài hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Nhưng đối với Lục Bình mà nói, náo động bên ngoài tạm thời không có quan hệ gì với anh.
Thân thể dựa vào phía sau, gối đầu vào lưng ghế sô pha, duỗi thẳng hai chân.
Ánh mắt Lục Bình nhìn chằm chằm vào trần nhà, từng màn cách đây không lâu không ngừng hiện ra ở trước mắt.
Đánh giết bên trong xe.
Thành phố Cửu Long biến thành cảnh tượng như là chiến tranh.
Sư phụ Lý như là pháo hôi, chết đi trong im lặng…
Nghĩ đến đây, Lục Bình giơ tay phải lên, trông thấy bàn tay dính đầy máu tươi của Lý Đại Chung: "Một ngày nào đó trong tương lai, mình có lẽ cũng sẽ chết đi như thế?"
Suy nghĩ một hồi, Lục Bình đột nhiên đứng lên. Anh đi về phía bồn rửa tay, xả nước lạnh, lấy một chút nước rửa tay, sau đó dùng sức xoa mạnh lên da…
Xoa đến khi tay đỏ hết cả lên, cuối cùng cũng rửa sạch sẽ.
"Hô!"
Lục Bình chống hai tay trước bồn rửa, nặng nề thở hổn hển.
Cừu non khoác lên lớp da của kẻ săn mồi, trà trộn vào quần thể đám người đứng đầu chuỗi thức ăn. Loại cảm giác áp lực ở khắp mọi nơi kia khiến cho Lục Bình gần như sụp đổ.
Sau khi sợ hãi to lớn và bất an qua đi, nương theo đó chính là… dục vọng.
Lục Bình liếm môi một cái.
Anh đi ra khỏi phòng, dừng bước ở trước cửa phòng của Chu Nhĩ Vi.
Cốc cốc cốc… Cốc cốc…
Cửa phòng bị gõ vang.
Phía sau cánh cửa, Chu Nhĩ Vi cũng đang co ro một mình ở trong phòng sau khi trở lại khách sạn, trên người cô vẫn còn mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen đoan trang kia. Cô đang ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn chăm chú vào bản thân mình trong gương đến xuất thần.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến cho trong lòng Chu Nhĩ Vi không khỏi run lên. Nhưng ngay sau đó, Chu Nhĩ Vi liền phản ứng lại.
Cô hiện tại đang là bạn gái của Lục tiên sinh, mà dựa vào thân phận của Lục tiên sinh thì sẽ không có người thứ hai gõ cửa phòng cô vào lúc này. Mà Lục tiên sinh lại muốn gặp cô vào lúc này…
------
Dịch: MBMH Translate