← Quay lại trang sách

Chương 789 Uống Một Ly Không?

Vừa nghĩ tới đây, Chu Nhĩ Vi không khỏi cảm thấy bối rối, xen lẫn với đó là nồng đậm chờ mong.

Khi Chu Nhĩ Vi kéo cửa ra, cô ưu nhã hoàn mỹ giống như là một nàng công chúa… Hơi thở của Lục Bình bỗng chốc trở nên dồn dập, gương mặt mang theo nụ cười, sải bước đi vào trong.

Phanh!

Cửa phòng đóng lại.

Lục Bình không chút khách sáo, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào tiểu thư danh môn từng được coi là hình mẫu của sự lễ nghi trước mặt.

"Quỳ xuống!" Lục Bình đột nhiên nói.

Chu Nhĩ Vi bỗng dưng sững sờ, có chút chưa kịp phản ứng lại. Nhưng ngay sau đó, một loại cảm giác tuyệt vời khó mà ngăn chặn đang bắt đầu bốc lên từ lòng bàn chân. Cô khẽ cắn chặt môi đỏ, chậm rãi khom người xuống.

"Bò qua đây."

"Tới trước mặt tôi…"

Lục Bình tiếp tục nói.

Lục Bình đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt hơi híp lại, cảm nhận được động tác thanh thuần của cô gái, càng không thèm để ý đến chút đau đớn thỉnh thoảng truyền đến.

⚝ ✽ ⚝

Bên ngoài cửa sổ.

Bầu không khí lo sợ bất an đang bao phủ lên mỗi một vị quyền quý và phú thương Hồng Kông. Thậm chí, những ảnh hưởng sâu xa đang bắt đầu lan truyền như từng tầng gợn sóng.

Chiếc xe con màu đen lái vào tòa nhà Vọng Bắc Lâu.

Cửa xe đã bị kéo ‌ ra.

Đỗ Bá Trọng, ông chủ phía sau mạng lưới lợi ích phức tạp của tòa nhà này vẫn ngồi ở trong xe như cũ. Tấm lưng bị mồ hôi thấm ướt vẫn còn chưa khô, ngồi một hồi lâu, Đỗ Bá Trọng hít một hơi thật sâu sau đó đi xuống xe.

Ông trở lại văn phòng của mình dưới sự bao vây của đám thuộc hạ.

Không lâu sau, quản gia đẩy cửa đi vào, báo cáo lại tình hình các bên trong khoảng thời gian này, cùng một câu cuối cùng:

"Lão gia."

"Tại bộ phận lễ tân có một cô gái tên là Triệu Lan Lan, phụ trách trang điểm cho Chu tiểu thư. Vị Lục tiên sinh kia đã tự mình hỏi tên của Triệu Lan Lan."

Nhắc đến Lục tiên sinh, Đỗ Bá Trọng lập tức lên tinh thần.

Nếu như nói trước buổi tiệc từ thiện tối nay, ông chỉ là kính sợ đối với Lục tiên sinh bởi vì biết được địa vị của đối phương rất lớn. Như vậy thì sau buổi tiệc tối nay, Lục tiên sinh trong lòng Đỗ Bá Trọng chính là tồn tại bao trùm phía trên các gia chủ vọng tộc, là người có thể ngồi ngay ngắn bên trong điện thờ chúng thần.

"Cẩn thận thuật lại từng câu lúc đó một lần cho tôi!"

"Vâng!"

"Lục tiên sinh hỏi cô gái kia một câu trước."

"Cô tên là gì?"

"Tiên… Tiên sinh, tôi là Triệu Lan Lan."

Quản gia thậm chí còn thuật lại cả câu nói lắp vì khẩn trương của Triệu Lan Lan vào lúc ấy.

Ông tiếp tục nói:

"Cái tên này đúng là không tệ.”

"Tôi không phải là hổ lớn, cũng không ăn thịt người, không ‌cần khẩn trương như vậy."

"Tôi nhớ kỹ cô rồi, Triệu‌ Lan Lan."

Nghe xong mấy câu nói này, Đỗ Bá Trọng gật đầu, sau đó trầm giọng nói: "Nâng vị Triệu tiểu thư này lên vị trí tổng giám đốc của khách sạn chúng ta.”

Vẻ mặt quản gia hơi sững sờ, còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói của Đỗ Bá Trọng ‌lại vang lên lần nữa:

"Còn có hai người xoa bóp cho Lục tiên sinh vào hôm qua cũng đều nâng lên vị trí tổng giám đốc đi."

"Nuôi dưỡng bọn họ cho thật tốt." Đỗ Bá Trọng tiếp tục nói.

"Tôi đã biết."

Quản gia khom người xuống. Nói thực thì, ông cảm thấy lão gia nhà mình có chút phản ứng quá độ, vị Lục tiên sinh kia rõ ràng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.

⚝ ✽ ⚝

"Đau quá —— "

Chu Nhĩ Vi cắn chặt môi.

Những bông hoa mai chậm rãi nở rộ dưới những chuyển động thô lỗ.

Gương mặt Lục Bình lạnh lùng xen lẫn chút nóng nảy.

⚝ ✽ ⚝

"Đúng!"

"Đúng!"

"Là con gái nhà tôi…"

Dưới màn đêm.

Trung Hải, trang viên Chu gia.

Chu Tải Ngôn nhận được điện thoại từ một người bạn tại Hồng Kông. Người bạn này của ông cũng tham dự vào bữa tiệc từ thiện tối nay, và đã nhận ra thân phận bạn gái của Lục tiên sinh.

Thế là, sau khi bữa tiệc kết thúc, đối phương đã lập tức gọi điện thoại cho Chu Tải Ngôn.

"Nhĩ Vi không có gây ra trò cười gì chứ?"

Tin tức cụ thể trong khán phòng vẫn còn chưa được truyền ra ngoài.

Chu Tải Ngôn khẩn trương hỏi.

Nhưng điều khiến ông không nghĩ tới là, người đầu bên kia điện thoại vốn có thân phận và địa vị cao hơn mình hiện tại lại nhiệt tình trước nay chưa từng có, thậm chí còn hơi mang theo ý nịnh nọt.

"Không có gây ra chuyện cười gì thì tốt, tôi cũng an tâm rồi."

"Được được được, chúng ta lần sau sẽ tụ tập."

Cúp điện thoại.

Ánh mắt Chu Tải Ngôn lộ ra vẻ khinh nghi. Ông còn chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, lúc này điện thoại trong tay lại lần nữa vang lên.

⚝ ✽ ⚝

Một bên khác, quán bar Sắc Giới.

"Hô!"

Xuyên qua đám người quần ma loạn vũ, sàn nhảy với ánh đèn loá mắt, Tiết Hoa Thanh cảm thấy buông lỏng hơn rất nhiều. Anh không khỏi thở ra một hơi nặng nề.

"Lão Tiết, anh đến rồi?"

Trong căn phòng tại tầng hai.

Đinh Thanh nhìn về phía‌ Tiết Hoa Thanh đi vào, kêu một tiếng.

"Uống một ly không?"

"Vậy thì uống một ly." Tiết Hoa Thanh kéo kéo cổ áo, trầm giọng nói.

------

Dịch: MBMH Translate