Chương 790 Lục Bình Đưa Câu Đối Phúng Điếu Cho Phật Gia!
Mạng lưới tình báo dưới tay anh đã thu được một chút tin tức, những tin tức này khiến cho anh không khỏi nghĩ đến một viễn cảnh của tận thế.
Áp lực to lớn không ngừng đánh thẳng vào thần kinh của anh.
Tiết Hoa Thanh cần uống một ly.
Anh bưng chén rượu lên, ngẩng đầu một hơi uống cạn, sau đó đưa tay lau miệng, không còn tiếp tục nữa.
Anh rất sợ hãi sẽ xuất hiện chút sai lầm nào đó. Hiện tại, anh ngay cả đi ngủ đều chỉ dám ngủ lúc ở một mình, chính là sợ hãi trong lúc ngủ mơ sẽ nói lộ ra tin tức gì đó.
Đinh Thanh vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, anh rõ ràng biết Lão Tiết sẽ không uống chén rượu này.
Nhưng bây giờ ——
Ánh mắt Đinh Thanh ngưng tụ lại.
"Lục tiên sinh hẳn là sắp trở về." Tiết Hoa Thanh trầm giọng nói.
Hôm sau.
Sáng sớm.
Trước giường lớn xa hoa, Lục Bình không biết là mơ thấy cái gì, đột nhiên mở mắt ra.
"Hô!"
"Hô!"
"Hô!"
Anh nặng nề thở hổn hển.
Lồng ngực trần trụi và phía sau lưng nhanh chóng bị mồ hôi thấm ướt.
Lục Bình hồi thần lại, vội vàng khống chế hơi thở
Ánh mắt anh nhìn sang bên cạnh liền trông thấy một gương mặt tuyệt mỹ và thánh khiết. Khí chất cao quý, gương mặt tinh xảo không có một vết tì. Cô ngủ vô cùng yên tĩnh, tựa như là bị một tầng ánh sáng mông lung không thể tới gần bao phủ…
Lục Bình liên tưởng tới danh hiệu của Chu Nhĩ Vi:
Một trong ba nữ thần hàng đầu của thành phố Trung Hải.
Chuẩn mực của lễ nghi.
Tiểu thư danh môn bước ra từ trong tiểu thuyết…
Cô gái như vậy từng là nữ thần mà Lục Bình không dám nhìn thẳng lúc còn là công nhân viên chức bình thường. Nhưng vào đêm qua, các loại cảnh tượng phát tiết không ngừng hiện lên ở trước mặt…
Lục Bình ngồi dậy, xoa xoa cái đầu vẫn còn có chút đau nhức. Anh nâng mắt lên, ánh mắt đảo qua từng cảnh tượng bừa bộn ở xung quanh, bộ lễ phục dạ hội màu đen do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế có giá trị hơn triệu tệ đã bị xé thành rất nhiều mảnh nhỏ rơi đầy mặt đất. Đôi tất da màu đen phác hoạ ra đôi chân hoàn mỹ cũng bị kéo thành từng dải rồi cuốn vào cùng một chỗ…
"Đúng là điên rồi!" Lục Bình mím môi, nói thầm một câu.
Đêm qua có hai phương diện mất khống chế.
Thứ nhất, áp lực tích lũy ở trong lòng quá tải, cần phóng thích khẩn cấp.
Thứ hai là tính cách đặc biệt của Chu Nhĩ Vi, vị đại tiểu thư hoàn mỹ dưới ánh đèn sân khấu của xã hội thượng lưu này lại có một mặt khác khó có thể diễn tả.
Anh đêm qua càng là điên cuồng.
Chu Nhĩ Vi thì lại là không ngừng giãy dụa giữa thiên sứ và ma quỷ, loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi kia đã khiến cho Lục Bình càng mất khống chế hơn.
"Mình tại sao phải liều mạng chạy."
Lục Bình dựa lưng vào giường, ngồi dậy.
Hai mắt chậm rãi mở ra, khóe miệng không kiềm được mà hơi giương lên, máu nóng bên dưới làn da đang sôi trào và chảy xiết: "Chết nhiều người như vậy."
"Điên cuồng nhảy múa ở trên mũi đao."
"Đều là vì cái gì?!!"
"Báo thù?"
"Đúng!"
"Để không bị vùng trời rộng lớn này che đậy? Không thể không vắt chân lên cổ mà chạy?!"
"Đúng!"
"Nhưng lột tầng áo ngoài này ra, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là vì thoát khỏi cảm giác khi chỉ có thể đứng ở tầng dưới cùng, ngước nhìn lên rừng thép! Mình khát vọng quyền lợi và tài phú, ham muốn người phụ nữ đẹp nhất, muốn khiến cho đám phú hào chục tỷ, trăm tỷ kia phải cúi đầu trước mặt mình!"
Lục Bình điên cuồng suy nghĩ: "Vào một ngày nào đó, dù mình có chết thì cũng chẳng thể trách được ai cả. Những người từng chết vì những lời nói dối của mình, mình cũng chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối, cảm thấy bản thân phải sống thì mới có thể đền bù được cho bọn họ."
Đúng lúc này, có lẽ là bởi vì động tác của Lục Bình, lông mi Chu Nhĩ Vi khẽ run rẩy, sau đó mở mắt ra.
Phát hiện được động tác này, Lục Bình lập tức thu hồi suy nghĩ.
Anh còn chưa quên chuyện Chu Nhĩ Vi từng nghiên cứu về tâm lý học, cô có khả năng đọc được suy nghĩ trong lòng của một người thông qua các phản ứng bên ngoài của cơ thể.
"Dậy thôi." Lục Bình ôn hòa nói.
Phảng phất như ma quỷ đêm qua hoàn toàn không liên quan gì tới anh.
"Ừm."
Chu Nhĩ Vi chú ý đến cái gì đó, không khỏi rụt đầu lại vào trong chăn. Lục Bình xuống giường, chân giẫm lên tấm thảm lông dê xa hoa được làm bằng thủ công. Anh đưa tay nhấn nút màn cửa nơi xa, tấm màn lập tức tự động kéo sang hai bên. Bầu trời đã trở nên tươi đẹp sau mấy ngày âm u liên tiếp, vạn dặm không mây, trời xanh mây trắng…
"Trới cuối cùng cũng xanh trở lại."
Ánh nắng chiếu vào trong phòng.
Lục Bình thở ra một hơi.
"Thay tôi chuẩn bị vòng hoa, đưa những câu đối phúng điếu cho tôi xem qua một chút, sau đó gửi đến cho Phật gia.”
"Tôi đã biết."
"Ừm."
Lục Bình đi vào phòng thay quần áo trong phòng của Chu Nhĩ Vi, nơi đây có mấy bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn. Anh vừa mặc được một nửa, một bàn tay trắng nõn tinh tế chợt vươn tới từ phía sau lưng, ngón tay thon dài đang cài từng cúc áo lại cho anh. Lục Bình thoáng sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười.
------
Dịch: MBMH Translate