Chương 791 Lục Tiên Sinh, Xin Hãy Vui Lòng Nhận Lấy! Nhận Tiền Nhận Ma!
⚝ ✽ ⚝
"Nhiều người như vậy?"
Hồng Kông, tại một căn nhà cũ nằm ở trên bán đảo Cửu Long.
Đây là nơi mà Phật gia đã sống trong nửa thế kỷ.
Xe con màu đen dừng sát ở ven đường, ở bốn phía là đội ngũ bảo an đang canh giữ nghiêm ngặt.
Lục Bình nhìn chăm chú về phía nơi xa.
Trong dòng xe cộ đen nghịt kia tụ tập rất nhiều danh môn Hồng Kông.
"Phật gia khi còn sống đã được nhiều người kính ngưỡng, hiện tại rời đi, mọi người nhiên đều muốn đến đưa bà ấy một đoạn đường."
Bên trong xe, Lục Bình và Chu Nhĩ Vi ngồi ở hàng sau.
Đỗ Bá Trọng của Vọng Bắc Lâu thì ngồi ở phía trước. Sau khi nghe thấy lời nói của Lục tiên sinh, ông vội vàng nịnh nọt đáp lại.
Mà trên thực tế, không hoàn toàn là như thế. Phật gia khi còn sống đúng là có uy vọng thật, nhưng phần lớn đều giới hạn ở trong vòng tròn hạ cửu lưu và cấp độ giang hồ, tương đương với tổ sư của thế giới ngầm Hồng Kông. Lực ảnh hưởng trong các danh lưu vọng tộc thực ra cũng chỉ có hạn mà thôi.
Mà vào lúc này, hơn 90% các danh lưu Hồng Kông đều tới đưa câu đối phúng điếu cho Phật gia. Các loại câu đối phúng điếu cực kỳ có phân lượng được bày ở trong linh đường của tòa nhà cũ.
Mà khứu giác nhạy cảm của đám phú thương và quyền quý này đều đang nhằm vào ai? Còn không phải là vì mặt mũi của Lục tiên sinh!
Đối với đám dân chúng bình thường Hồng Kông mà nói, các nhân vật lớn liên tiếp bị kéo xuống từ đêm qua cho đến bây giờ chẳng qua đều chỉ là mấy chuyện dùng để tán gẫu giết thời gian mà thôi… Bọn họ đều đang hưng phấn nhìn náo nhiệt!
Nhưng đối với những người trong vòng mà nói…
Hai ngày này chẳng khác gì là tận thế cả, hệt như một vòng xoáy cuồn cuộn mà khủng bố quét sạch toàn bộ đất trời một cách dễ như trở bàn tay! Mặc kệ là phú thương bình thường hay là vọng tộc nơi ngọn tháp đều run lẩy bẩy, bị tuỳ tiện nghiền chết ——
Bên trong trận biến đổi và đánh cược khủng bố này, chỉ có Lục tiên sinh thần bí là ngồi ngay ngắn ở trên đám mây, là người đánh cờ!
"Đúng là có chút tình nghĩa." Lục Bình khẽ cười nói.
"Chúng ta cũng đi thôi."
"Đưa tiễn Phật gia lần cuối cùng." Gương mặt Lục Bình lộ vẻ nghiêm túc, trầm giọng nói.
Anh đã nhìn qua tin tức liên quan tới Phật gia bên trong tình báo về Trần Sĩ Lâm lão gia tử, cảm thấy vô cùng kính nể đối với người cầm lái Lan Môn dám yêu dám hận này.
"Vâng!" Đỗ Bá Trọng vội vàng đáp lại.
Đội xe thay đổi phương hướng, chậm rãi hướng về tòa nhà cũ cách đó không xa.
Phía trước, tất cả xe cộ cản đường nhìn thấy chiếc cờ đỏ trên đội xe liền liên tưởng đến thân phận của người nào đó, vội vàng tránh sang hai bên. Bốn phía cũng lập tức truyền đi những tin tức liên quan.
Cách tòa nhà cũ một khoảng tương đối dài là khu vực cấm, tất cả các khách mời đều xuống xe và dừng bước ở đây.
"Chúng ta cũng dừng ở đây đi."
"Lục tiên sinh…"
"Được."
"Tôi đã biết."
Lục Bình trông thấy bảo an áo đen trước xe tránh người sang một bên liền cất tiếng.
Vừa dứt lời, trong tai nghe lập tức vang lên một giọng nói nghiêm nghị của bảo an, nói là nếu như bại lộ ở bên ngoài thời gian quá dài thì sẽ không an toàn.
Lục Bình thở dài một cái, sau đó đáp lại.
Hôm nay, bảo an xung quanh Lục Bình có thể nói là dày đến mức gió cũng không thể lọt qua được.
Chủ xe lái vào khu vực cấm, tất cả vị khách đang đi bộ đến từ đường đều dừng chân lại, hơi khom người hành lễ về phía chiếc xe.
Xe rất nhanh đã dừng lại ở trước tòa nhà cũ.
Lão Mã mặc đồ tang màu trắng tiễn đưa Phật gia với lễ nghi của một đứa con trai, hiện đang cung kính đứng ở trước cửa xe.
"Đi thôi." Lục Bình ôn hòa nói.
Cùng lúc đó, vòng hoa và câu đối phúng điếu của Lục tiên sinh được hai người cấp dưới bưng vào và tháo xuống… Ánh mắt bốn phía đều lập tức đổ dồn về phía câu đối phúng điếu.
"Lục tiên sinh."
Sau khi Phật gia qua đời, Trần Đông Sinh lập tức để tang cho bà.
Mặc kệ là xuất phát từ sự tôn kính đối với nhân vật phong vân cả một đời này, hay là bởi vì để thu hoạch được sự trung thành của Lão Mã, Lục Bình đều muốn đưa tiễn Phật gia đoạn đường này.
Không đợi tài xế mở cửa, anh đã đẩy cửa xuống xe trước.
Lục Bình dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt bình thản lướt qua bốn phía, thỉnh thoảng đối diện với mấy tầm mắt thì hơi gật đầu một cái. Trong số các vị khách đến đây đưa tang, chỉ cần là người bắt gặp ánh mắt của Lục Bình thì đều cung kính cúi người, rất lâu sau đó cũng không dám đứng thẳng lên.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Lão Mã vang lên ở bên tai.
"Đông Sinh."
"Nén bi thương."
Một bên cửa xe khác, Chu Nhĩ mặc một bồ đồ màu đen nghiêm túc, búi gọn mái tóc dài màu đen ra phía sau, lúc này cũng đang vội vàng xuống xe. Cô vừa muốn cất bước, trên người chợt truyền đến từng cảm giác đau nhói, khiến cho dưới chân hơi lảo đảo một chút. Cô vươn tay ra vịn chặt xe, trên gương mặt trắng nõn vẫn là vẻ đoan trang như cũ. Cô vén một sợi tóc trượt xuống ra phía sau tai, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn, bình tĩnh đi đến phía sau lưng Lục tiên sinh.
------
Dịch: MBMH Translate