← Quay lại trang sách

Chương 792 Xử Lý Cho Tốt Mọi Chuyện

Lục Bình đưa tay vỗ vỗ cánh tay Lão Mã, ôn hòa nói.

Dưới trường hợp này, anh không tiếp tục gọi đối phương là Lão Mã, mà là dùng cái tên Trần Đông Sinh do Trần Sĩ Lâm đặt cho người kia.

"Phật gia đã sống cả một thế kỷ, đã chứng kiến, thậm chí là tham dự vào trận đánh cược chói lọi nhất bên trong thế giới, cũng có được tình yêu chân thành khó có được trên thế gian này."

"Vào quãng thời gian cuối cùng…"

"Phật gia có thể gặp được anh, cả đời này coi như đã không còn tiếc nuối."

Lục Bình ôn hòa nói.

"Đa tạ Lục tiên sinh."

Lão Mã nghe nghiêm túc, trong lòng có chút xúc động theo. Chỉ mấy câu này đã phác họa ra những chuyện đặc sắc nhất trong cuộc đời của sư nương. Trong lòng anh cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cung kính nói.

Lục Bình nói xong liền quan sát phản ứng của đối phương.

Anh biết, văn án mà mình soạn ra trên đường tới đây đã có tác dụng. Lục Bình đang muốn nói tiếp cái gì đó thì chợt bắt được một tia cảm xúc xuất hiện ở trên gương mặt Lão Mã, suy nghĩ lưu chuyển, cười nhạt nói:

"Đông Sinh."

"Lục tiên sinh."

"Có đôi khi, chân tướng chưa hẳn là tốt nhất, mà lời nói dối cũng chưa chắc lại là tội ác."

"Anh là người thông minh, không cần nghĩ nhiều như vậy."

Lục Bình nhấn mạnh một chút.

Lão Mã trầm mặc trong phút chốc, sau đó cặp lông mày cau lại cũng dần dần giãn ra.

"Đi thôi."

"Mang tôi đi tiễn Phật gia một đoạn đường!"

Lục Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía toà nhà cũ được xây dựng theo phong cách Giang Nam, trầm giọng nói. Dưới bầu trời xanh thẳm, anh đi theo phía sau Lão Mã, bước qua bậc thang và ngưỡng cửa, đi vào trong sân… Phía sau Lục Bình nửa bước là Chu Nhĩ Vi với gương mặt xinh đẹp nghiêm túc. Phía sau nữa chính là hai vị bảo an đang cầm vòng hoa.

"Đặt vòng hoa của Lục tiên sinh ở chỗ kia đi."

Trong sảnh chính của căn nhà, Lão Mã trầm giọng nói với tiểu đệ dưới tay mình.

Vị trí kia nằm cạnh quan tài thủy tinh, có thể nói là vị trí tôn quý nhất. Vị trí hai bên trái phải của vòng hoa này chính là các câu đối phúng điếu đến từ các đại lão nổi danh tại Hồng Kông, trong đó có cả Liễu Loan Hùng… thậm chí là các cao tầng của Hồng Kông. Giờ phút này, năm chữ ‘Lục tiên sinh kính đưa’ đã chiếm hết tất cả sự chú ý.

Lục Bình đứng ở chính giữa, hơi khom người xuống, bày tỏ lòng kính trọng của mình.

Gió mát thổi vào từ bên ngoài, câu đối phúng điếu của Lục Bình nhẹ nhàng phiêu đãng, đó là hai hàng chữ được viết bằng bút lông:

"Đuổi theo ánh sáng và bóng tối, chắc chắn hướng về phía trước.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

⚝ ✽ ⚝

Qua ba giây đồng hồ, Lục Bình liền đứng thẳng người lên.

"Lục tiên sinh."

"Ngài đến phía sau nghỉ ngơi một lúc đi." Lão Mã đi đến trước‌ mặt, nói.

"Ừm."

"Tôi đã biết." Lục Bình nhẹ gật đầu, đáp lại.

Lão Mã nói ‌như vậy, hiển nhiên là đằng sau có người đang chờ mình.

Vẻ mặt Lục Bình ôn hòa, tư thái buông lỏng.

Lục Bình làm bộ muốn rời đi, nhưng chợt giống như là nhớ ra cái gì đó liền dừng bước lại, nhìn về phía Lão Mã, ôn hòa nói: "Tôi chẳng mấy chốc sẽ trở về, anh cứ tạm thời ‌ở lại Hồng Kông đi."

"Xử lý cho tốt mọi chuyện."

Lục Bình cố ý nhấn mạnh từ xử lý.

"Xin Lục tiên sinh yên tâm!” Lão Mã lần nữa khom người xuống.

Ý tứ trong lời nói của Lục tiên sinh hiển nhiên là muốn anh nắm giữ tài nguyên và quyền lực mà Phật gia lưu lại, cùng với để anh tận dụng lực ảnh hưởng của Lục tiên sinh đứng vững vị trí của mình rồi lại rời đi. Thậm chí, sau này có thể sẽ để anh ở lại Hồng Kông luôn cũng nên.

Suy nghĩ Lão Mã lấp lóe. Anh nhớ lại những tình báo mà tình từng đọc ở trong đội ngũ não bộ, cảm thấy hẳn là sẽ không, mình lưu tại Trung Hải hiển nhiên là có thể phát huy được tác dụng quan trọng hơn.

Lục Bình không có nói thêm gì nữa, mà là cười cười, đi vào một căn phòng phía sau dưới sự dẫn đường của thuộc hạ.

Trong sảnh đãi khách cổ kính, hương trà nhàn nhạt tung bay.

Khi Lục Bình đi vào, tất cả mọi người trong phòng đều đứng dậy trừ người ngồi trên xe lăn, tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người Lục Bình.

"Lục tiên sinh!"

Trên xe lăn, gia chủ tân nhiệm của vọng tộc Quách gia, Quách Thế Bình được con gái nhỏ vẫn còn sống của mình đẩy lên phía trước. Ông hiện tại càng thêm suy yếu, chậm chạp hít sâu mấy hơi, bàn tay khô quắt lướt nhẹ trên màn hình máy tính bảng.

Giọng nói AI bắt chước theo giọng nói của ông lập tức vang lên.

"Quách lão gia tử, thân thể vẫn ‌tốt chứ." Lục Bình cười nói.

Trong phòng, các nhân vật lớn trong mọi lĩnh vực của Hồng Kông đều đang đứng ở xung quanh. Lúc này, bọn họ đều an tĩnh chờ đợi cuộc nói chuyện giữa Lục tiên sinh và Quách lão gia tử.

"Sống không được mấy ngày nữa."

"May mà có Lục tiên sinh đã giúp tôi không phải chết đi trong cái viện dưỡng lão đầy nấm mốc kia."

"Mọi người đều có nhu cầu riêng của mình mà thôi.” Lục Bình cũng không giành công, chỉ lắc đầu.

"Tố Mai!"

"Thay ba dập đầu với Lục tiên sinh."

"Vâng, thưa cha!"

Nói là con gái nhỏ, nhưng thực ra cũng đã hơn 50 tuổi rồi.

------

Dịch: MBMH Translate