← Quay lại trang sách

Chương 793 Chính Phủ Bổ Não!

Vành mắt Quách Tố Mai đỏ bừng, vội vàng lui về sau một bước, sau đó mạnh mẽ quỳ xuống dưới cái nhìn chăm chú của mọi người: "Lục tiên sinh có ơn cứu cha, trên dưới Quách gia suốt đời khó quên."

"Xin được dập đầu với Lục tiên sinh!" Ông lão cao giọng nói.

Nói xong, bà đặt hai tay xuống mặt đất, không ngừng dập đầu.

Lục Bình không có ngăn cản, thản nhiên tiếp nhận đại lễ của đối phương. Từ dáng vẻ và cử chỉ của vị phụ nhân này, có thể thấy được cuộc sống trước kia của bà hẳn không phải là rất tốt. Hành động lần này của anh tương đương với việc đã thay đổi vận mệnh của bọn họ từ đây.

Về tình về lý, mình đều nên nhận được cái dập đầu này.

Người phụ nữ dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng lên.

"Lục tiên sinh!" Liễu Loan Hùng chắp tay, mặt lộ vẻ cảm kích, trầm giọng nói.

"Liễu tiên sinh sao lại nói như vậy?" Lục Bình đón lấy ánh mắt của đối phương, giọng nói mang theo ý cười nhạt.

Trong sảnh đãi khách này, hơn phân nửa đều là tài nguyên mà anh đã liều mạng đánh cược trước khi bữa tiệc từ thiện bắt đầu, hiện tại đã đến lúc thu hoạch.

"Nếu không phải có Lục tiên sinh chỉ đường cho chúng tôi thì chúng tôi có lẽ đã lầm lạc lối rồi." Liễu Loan Hùng nói.‌

Câu nói này vừa vang lên, trên gương mặt của các vị khách xung quanh đều lộ ra vẻ cảm kích, không ngừng gật đầu.

Từ sau bữa tiệc từ thiện kia, hướng gió của toàn bộ trận đánh cược đã bắt đầu thay đổi, Lý gia Hồng Kông và Khoa học kỹ thuật Úy ‌Lam không ngừng mất căn cơ.

"Đúng vậy."

"Lục tiên sinh, ngài có mua một chiếc nhẫn kim cương tại hội đấu giá đêm qua, tôi đã lấy tới đây thay cho ngài rồi.”

"Hiện tại coi như là vật về với chủ."

Liễu Loan Hùng nhận lấy một cái hộp tinh xảo từ trong tay con gái, sau đó đưa cho Lục tiên sinh rồi cười nói.

"Vậy tôi mà từ chối liền bất kính rồi." Lục Bình cười nhạt đáp lời.

"Lục tiên sinh, tôi có nghe nói về một số quy tắc của ngài khi làm việc tại Trung Hải."

"Đây là một chút chi phí, mong ngài có thể nhận lấy. Sau này, nếu như Lục tiên sinh có gì phân phó thì Liễu mỗ chắc chắn sẽ không từ chối!"

Một tấm thẻ ngân hàng màu vàng đen được đưa tới trước mặt Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh!"

"Lục tiên sinh, đây là chi phí của ngài, mong ngài có thể nhận lấy…"

Những giọng nói vang lên nối liền không dứt.

"Sắp phải rời đi rồi."

"Cũng nên tận dụng một chút đợt tình báo miễn phí cuối cùng đến từ tổ giám thị thế giới bên trong.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Rời khỏi căn nhà cũ của Phật gia.

Lục Bình ngồi vào trong xe, vuốt vuốt một chồng danh thiếp và thẻ vàng thật dày trong tay. Anh tính toán sơ bộ một chút, con số tổng cộng của những tấm thẻ này ít nhất cũng phải là 5 tỷ. Mà đây chỉ có thể coi là hiếu kính, không được tính là nhân tình.

Những người từng tiếp xúc với Lục tiên sinh trước bữa tiệc từ thiện đều nhận được lời nhắc nhở từ Lục tiên sinh: "Không cần vội vàng đưa ra lựa chọn, cứ đợi đến dạ yến rồi lại nhìn một chút."

Những người kia đều bởi vì câu nói này mà gần như đều nhịn đến thời khắc cuối cùng, trốn khỏi một kiếp.

Đợi đến hôm nay, quay đầu nhìn lại… Bao gồm cả Liễu Loan Hùng, từng vị quyền quý đều giật mình hiểu rõ đây là một tấm lưới đã được giăng ra từ sớm. Một câu nói kia của Lục tiên sinh chính là đang nhắc nhở bọn họ, đối phương đó là đang tin tức cho bọn họ!

Cho nên, Lục Bình kiếm lời!

Mượn cơ hội này, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà nhân mạch của Lục Bình bên trong vòng quyền quý và phú hào Hồng Kông đã vượt qua Trung Hải.

Nguy hiểm thường xuyên đi kèm với những cơ hội lớn lao!

⚝ ✽ ⚝

Lục Bình suy nghĩ cẩn thận một lúc, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Từng tòa nhà chọc trời lấp lánh đang không ngừng lui lại phía sau.

Ánh mắt của anh chợt ngưng tụ lại, sau đó cất đống thẻ kia vào trong ngực.

Lục Bình lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho tổ đội điều hành. Bên tai vang lên một tiếng nhắc nhở, ngay sau đó điện thoại liền được kết nối, một giọng nữ cung kính nghiêm túc vang lên ở bên tai:

"A lô."

"Lục tiên sinh, xin hỏi có gì phân phó?"

"Đưa tình báo từ đêm hôm qua cho tới hôm nay tới đây cho tôi.”

Giọng điệu Lục Bình rất bình tĩnh.

Một tay anh chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Câu nói kia như thể là mệnh lệnh mà không phải là câu hỏi mang ý thỉnh cầu, cực kỳ phù hợp với thiết lập của anh!

Đầu bên kia của điện thoại, trong tổ điều hành với diện tích không lớn.

Cô gái đeo tai nghe đáp lại một câu xin chờ một chút, ngay sau đó ánh mắt lập tức nhìn về phía đội trưởng bên cạnh cầu xin sự giúp đỡ.

Đội trưởng đã liên hệ với cấp trên từ lúc điện thoại vang lên.

Dựa vào thân phận của Lục tiên sinh, tình báo mà đối phương muốn chắc chắn sẽ không phải là những điều tra hời hợt, mà là liên quan tới tầng đánh cược sâu nhất, kết quả tranh đấu giữa các bên…

------

Dịch: MBMH Translate