← Quay lại trang sách

Chương 795 Lục Tiên Sinh Máu Lạnh!

Nghe thấy những lời kia, trái tim của Đỗ Bá Trọng đập rộn lên, vừa hưng phấn lại cảm thấy lo lắng và bất an. Có thể kế thừa tài nguyên mà Lục tiên sinh để lại Hồng Kông trong lần này, với ông mà nói thì không thua gì là một bước nhảy vọt giai cấp cả!

Suy nghĩ không ngừng lưu chuyển chỉ trong nháy mắt.

Đỗ Bá Trọng vội vàng đứng lên, khom người 90 độ với Lục tiên sinh:

"Xin Lục tiên sinh yên tâm!"

"Bá Trọng nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tiên sinh!"

Lục Bình không có trực tiếp đáp lại, mà là vươn tay ra, múc một chén canh từ trong bát sứ tinh xảo, sau đó đưa cho Chu Nhĩ Vi trước, cuối cùng mới thêm vào cho mình. Uống canh xong, Lục Bình liền cầm khăn lau miệng.

"Đứng lên đi." Anh bình tĩnh nói.

Đỗ Bá Trọng có thể sáng lập nên Vọng Bắc Lâu dựa vào bản lĩnh của chính mình, hoàn toàn có thể làm tốt chuyện này hơn Lục Bình. Nói một cách khác, chênh lệch của Lục Bình và người này có thể nói là như trời với đất.

Nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp đẩy xe thức ăn vào, bưng món ăn mới lên. Lục Bình liếc qua một cái liền thu hồi ánh mắt.

Nhân viên phục vụ thả chậm bước chân, chậm rãi rời đi.

Sau khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất khỏi nhà hàng, trên gương mặt mũm mĩm mang theo chút nét trẻ con không khỏi lộ ra vẻ chán nản. Trong đôi mắt to tròn chính là những giọt nước mắt đang chực trào.

Cô gái cắn chặt môi.

"Nói dối!"

"Đều lừa gạt!"

Cảnh tượng tiếp xúc với Lục tiên sinh chợt vang lên ở bên tai.

"Cô tên là gì?"

"Tiên… Tiên sinh, tôi là Triệu Lan Lan."

"Cái tên này đúng là không tệ."

"Tôi không phải là hổ lớn, cũng không ăn thịt người, không cần khẩn trương như vậy."

"Tôi nhớ kỹ cô rồi, Triệu Lan Lan."

⚝ ✽ ⚝

Bên ngoài nhà hàng là hai cô gái lúc trước vẫn còn là nhân viên massage, nhưng vào đêm qua đã được điều lên vị trí tổng giám đốc.

Thấy thế, hai người nhìn nhau một chút, chỉ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Bọn họ vừa rồi có đưa thức ăn lên, nhưng Lục tiên sinh cũng không nhận ra bọn họ.

Cô gái tên là Thang Quân Quân không khỏi mím môi…‌ Thở dài một cái.

Đúng vậy.

Nhân vật trên trời như Lục tiên sinh ‌sao có thể nhỡ kỹ bọn họ được?

Có thể thu ‌hoạch được cơ hội tuyệt vời này đã là điều khó có được rồi, sao còn có thể có lòng tham nữa chứ?!

Máy bay bắt đầu cất cánh, không lâu sau đó liền lao vào bầu trời xanh thẳm.

Khi trông thấy thành phố dưới thân càng ngày càng nhỏ bé, chỉ nghe thấy một tiếng cạch, tấm chắn bị đóng lại. Lục Bình ngáp một cái, nhìn về phía Chu Nhĩ Vi ở bên cạnh:

"Đưa bịt mắt cho tôi, tôi muốn ngủ một lúc."

Nói xong, anh lại ngáp một cái: "Đêm qua không có nghỉ ngơi tốt."

Nghe thấy một câu nói kia, gương mặt trắng nõn của Chu Nhĩ Vi chợt trở nên ửng đỏ.

Cô vội vàng đưa bịt mắt qua cho đối phương.

"Cảm ơn."

Lục Bình điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, sau đó duỗi thẳng hai chân.

Đeo bịt che mắt lên, trước mắt nhất thời trở nên tối đen, cơn buồn ‌ngủ và cảm giác mệt mỏi liên tục xông lên não.

Vào lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi, Lục Bình kiềm chế lại cơn buồn ngủ, kéo một góc bịt mắt xuống, cười nhạt nhìn về phía Chu Nhĩ Vi, ôn hòa nói: "Sau khi trở về, cô làm thư ký thứ nhất của tôi đi."

Thư ký Hạ Đình của Lý Ngọc Trân chỉ phụ trách một phần phú hào đến Xuyên Hòa tìm anh mà tôi, chức năng tương đối có hạn. Mà sau khi thế lực dưới tay càng ngày càng khổng lồ, mặc kệ là giao tiếp cùng tập đoàn Thế giới mới hay là cùng dược phẩm Bạch Trạch, tinh lực của Lục Bình… ờm, đổi một cách nói khác, năng lực của Lục Bình càng ngày càng khó xử lý, cần gấp một vị thư ký có thể kết nối các bên lại cùng một chỗ.

"Được." Chu Nhĩ Vi không do dự chút nào, ánh mắt ngưng tụ lại, trầm giọng đáp.

Cô hiểu rõ quyền lợi và phân lượng của chức vụ thư ký thứ nhất của Lục tiên sinh là như nào.

"Ừm."

Lục Bình một lần nữa kéo bịt mắt lên, rất nhanh đã lâm vào ngủ say.

Trong thời kỳ phải chịu áp lực cao, Lục Bình đã từng làm qua chút thử nghiệm. Đó chính là mỗi đêm đều sẽ quay lại tư thế ngủ của mình, ngày hôm sau sẽ xem xét tỉ mỉ một lần. Sau rất nhiều lần, Lục Bình đã cảm thấy yên tâm hơn. Nếu như không có tác động gì từ bên ngoài thì tư thế ngủ của anh tương đối yên tĩnh, sẽ không xuất hiện động tác dữ tợn hoặc là bại lộ bí mật gì cả.

Cùng lúc đó, bên trong khoang hạng nhất, mấy người ngồi ở bên trái và phía trước Lục Bình gồm có: người phụ nữ trung niên đeo đầy vàng bạc trên người hệt như phú bà, hoặc là tinh anh thành đạt mặc vest sang trọng; cùng với phú nhị đại trẻ tuổi đeo khuyên tai… Ánh mắt bọn họ khẽ liếc nhìn nhau một cái, ăn ý thả nhẹ động tác của mình, để cho không gian trở nên càng thêm yên tĩnh hơn.

------

Dịch: MBMH Translate