← Quay lại trang sách

Chương 796 Đừng Khóc

Thật nhàm chán…"

"Thật nhàm chán…"

"Thật nhàm chán…"

Ánh nắng buổi chiều chiếu vào trong văn phòng.

Thời tiết ấm áp khiến cho bầu không khí văn phòng bị bao phủ bởi một cảm giác buồn ngủ.

Trương Oánh Oánh dùng tay chống mặt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

Ong ——

Điện thoại trước bàn đột nhiên rung lên.

Chỉ nhìn thấy, ánh mắt của cô gái một giây trước còn đang buồn bực ngán ngẩm một giây sau đã sáng lên, lập tức ngồi thẳng người dậy, nhanh chóng cầm di động tới trước mặt. Cô ấn mở màn hình, trông thấy là tin nhắn ưu đãi của một quán cà phê. Ánh mắt cô lập tức tối sầm lại, gương mặt trắng nõn bắt đầu trở nên giống như là cá ướp muối.

Cô lại nằm xuống lần nữa, đặt điện thoại sang bên cạnh.

Nhưng trong phút chốc, Trương Oánh Oánh lại lẩm bẩm: "Được rồi, có thể rẻ hơn một chút cũng được."

"Cũng không tệ lắm."

Ba cái 9.9 tệ, tùy ý lựa chọn.

"Lưu lại trước đã, anh Bình chắc là sẽ thích." Cô nói thầm.

"Ai!"

"Cũng không biết anh Bình lúc nào mới trở về, cả hôm nay không có một tin nhắn nào cả."

Trương Oánh Oánh lộ ra vẻ hơi tủi thân, không khỏi bĩu môi.

Thời gian của một buổi chiều bình thường nhoáng cái đã trôi qua. Ánh nắng bên ngoài cửa sổ dần dần mờ đi, ánh hoàng hôn tràn ngập cả bầu trời.

Tòa thành thị trông như một khu rừng sắt này sắp được ánh đèn neon chói lọi bao phủ.

"Tan làm!"

"Tan làm rồi!"

Trương Oánh Oánh thở dài ‌một cái, lẩm bẩm trong miệng.

Cô thu dọn đồ đạc trước bàn làm việc, đeo túi đeo chéo lên vai, uể oải đi ra bên ngoài công ty.

Đi ra từ trong thang máy, xuyên qua đại sảnh tầng một.

Ánh mắt cô tùy ý đảo qua quảng trường trước mặt, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại. Ngay sau đó, đôi mắt bỗng nhiên trợn to, sau đó hốc mắt liền lập tức đỏ lên. Cô gái bắt đầu không ngừng khịt khịt mũi… Cô còn muốn thận trọng một chút, nhưng lại không nhịn được, lập tức chạy như điên về phía bóng người trước mặt.

⚝ ✽ ⚝

"Lục tiên sinh, hành lý của ngài đã chuẩn bị xong."

"Ừm."

Bên trong xe con màu đen, Chu Nhĩ Vi đã tiến vào trạng thái thư ký, bắt đầu báo cáo công việc với Lục tiên sinh.

Lục Bình nghe vậy thì đáp một tiếng, không nói gì thêm, tiếp tục đọc tình báo.

"Lục tiên sinh, chúng ta hiện tại muốn đi đâu đây?"

"Ẩn mình ở giữa một quần thể thì phải tuân thủ nghiêm ngặt logic hành vi phù hợp với thiết lập nhân vật."

"Nhĩ Vi."

"Cô cứ nói đi?" Giọng điệu Lục Bình bình tĩnh, trong lời nói mang theo chút chỉ điểm, hỏi ngược lại.

Chu Nhĩ Vi là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, nghe vậy liền lập tức hiểu ra, sau đó vội vàng đáp: "Nhân viên trong thời kỳ yêu đương đi công tác lâu ngày hẳn là nên cho bạn gái mình một bất ngờ."

"Cho nên, Lục tiên sinh chuẩn bị đi đón bạn gái ‌tan làm sao?"

"Ừm." Trong giọng nói của Lục Bình không hề mang theo chút gợn sóng nào, chỉ gật đầu đáp.

"Tôi sẽ đi chuẩn bị cho Lục tiên sinh chút hoa tươi và quà lưu niệm."

"Không cần đâu." Lục Bình tùy ý nói.

Xe lái về phía tòa nhà Xuyên Hòa. Chiếc vali lớn nhiễm đầy bụi được chuyển tới trước mặt Lục tiên sinh.

Lục Bình khoát tay áo một cái, đưa tay lần vào trong ngực, sau đó thay đổi thành cặp kính gọng đen.

Quảng trường trước mặt đang đắm mình trong ánh hoàng hôn. Trước mắt là một cảnh tượng cực kỳ bình thường, từng nhóm nhân viên tan làm lần lượt đi ra từ trong công ty.

Con đường phía sau lưng bắt đầu tiến vào giờ cao điểm buổi tối, ngựa xe ‌như nước, tiếng còi xe không ngừng nối tiếp nhau.

Lục Bình hưởng thụ tất cả cảnh tượng này, phảng phất như lại lần nữa trở lại trần gian, hai chân lần nữa giẫm trên mặt đất.

Áp lực đè nặng trên bờ vai đang không ngừng được phát tiết.

Lục Bình đến sớm vài phút, nhưng cũng không vội, cứ yên tĩnh đứng chờ như vậy. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xa xa đã trông thấy các đồng nghiệp của Văn hóa Ngô Minh.

Hiểu rõ công ty đã tan làm.

"Ồ?!"

"Đây không phải Lục Bình sao? Đi công tác trở về rồi?!"

"Tôi hiểu rồi!"

"Đây là vừa xuống máy bay, muốn cho nha đầu Oánh Oánh kia một bất ngờ? Không tệ không tệ, tuổi trẻ thật tốt!"

Một người đồng nghiệp trung niên hơn bốn mươi tuổi ở chung một văn phòng chợt chú ý tới Lục ‌Bình. Đối phương lập tức vui vẻ đi tới trước mặt, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lục Bình, ân cần thăm hỏi.

"Được rồi, không quấy rầy hai người nữa!" Vị đại ca này cười nói.

"Anh Trần đi thong thả." Lục Bình cười đáp.

Lúc này, một bóng dáng tủi thân khác xuất hiện ở trước cửa. Người kia trông thấy Lục Bình thì gương mặt mang theo nét thanh xuân sạch sẽ lập tức hiện lên sự vui mừng, sau đó cô gái vừa khóc vừa lao về phía Lục Bình…

Lục Bình giang hai cánh tay ra.

⚝ ✽ ⚝

Cô gái lao vào trong lồng ngực anh.

Lục Bình ôm cô gái lên cao, sau đó còn xoay xoay một vòng.

"Đừng khóc."

"Đừng khóc."

"Muốn cho em một niềm vui bất ngờ, không phải sao, vừa xuống máy bay đã lập tức chạy tới công ty."

Lục Bình vừa ôm bạn gái vào lòng vừa nhẹ nhàng dỗ dành cô gái còn đang nghẹn ngào.

Anh cất giọng nhẹ nhàng.

------

Dịch: MBMH Translate