Chương 802 Tuyên Bố Của Lục Bình!
Nói đến đây, sư phụ Lý có ơn cứu mạng anh. Không có sư phụ Lý thì Lục Bình đã sớm chết ở trong lần tập kích đầu tiên của Tống Tử Văn rồi.
Lục Bình đè những suy nghĩ này xuống, nhìn về phía một cái rương kim loại màu đen khác. Con ngươi hơi lấp lóe, anh cầm cái rương tới trước mặt, đưa tay vuốt ve một hồi, sau đó mở ra.
Bộ quần áo nát bét dính đầu máu tươi…
Túi hồ sơ ghi lại những thông tin của Lý Đại Chung kể từ khi sinh ra cho đến nay…
Cùng với, một chiếc bình tro cốt màu xám hình bán nguyệt!
Nhìn thấy bình tro cốt, tâm trạng của Lục Bình có hơi đi xuống một chút. Cái chết của sư phụ Lý thực sự là quá nhỏ bé.
Lục Bình cầm lấy túi hồ sơ, bắt đầu tháo bỏ sợi dây quấn quanh, hàng loạt tin tức liên quan tới sư phụ Lý lập tức xuất hiện ở trước mắt Lục Bình, bao gồm cả những ảnh chụp khi còn học tiểu học, cùng với một chút tin tức về việc luyện quyền…
⚝ ✽ ⚝
Vào lúc Lục Bình còn đang đọc thông tin trong hồ sơ.
Trong bóng đêm.
Vùng ngoại thành Trung Hải, bầu không khí của trại huấn luyện được cải tạo từ nhà máy đã bắt đầu trở nên đọng lại.
Hai chiếc xe con liên tiếp tới gần từ xa, dừng sát ở phía trước nhà máy.
Huấn luyện viên cao cấp nhất của trại huấn luyện, Đinh Thanh; và người đứng đầu tổ chức tình báo, Tiết Hoa Thanh, đều mặc đồ đen, âm thầm xuống xe.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó sóng vai đi vào trại huấn luyện.
"Ý của Lục tiên sinh chính là, muốn trao vinh dự cao cấp nhất cho sư phụ Lý."
"Ừm."
Đinh Thanh trầm giọng nói.
Tiết Hoa Thanh đáp lại.
Dứt lời, hai người thật lâu sau vẫn không nói gì. Cho đến khi đi đến phía trước cửa chính nhà máy, Đinh Thanh dừng chân, nhìn thoáng qua Tiết Hoa Thanh, khàn khàn lên tiếng hỏi: "Sư phụ Lý chết như thế nào? Vì bảo vệ Lục tiên sinh hy sinh tính mạng?"
"Chỉ là tò mò một chút mà thôi."
"Anh không cần suy nghĩ nhiều."
Đinh Thanh nói bổ sung.
Tiết Hoa Thanh không có trực tiếp đáp lại, qua một hồi lâu về sau, anh mới nói với Đinh Thanh: "Đội xe của Lục tiên sinh bị tập kích ở thành phố Cửu Long.”
"Lúc ấy, sư phụ Lý ngồi ở trên chiếc xe thứ hai trước chủ xe, bị dư ba tập kích giết…"
"Chết."
"Là như vậy sao." Đinh Thanh lên tiếng.
Anh thu hồi ánh mắt, cũng thu liễm tất cả cảm xúc. Ánh mắt trắng đen rõ ràng đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh đẩy cánh cửa lớn ra, cất bước đi vào dưới hàng loạt ánh mắt của học viên!
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không biết.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Chưa từng có như vậy cảm giác nghiêm túc như vậy."
"Xem ra là đã xảy ra chuyện lớn!"
Nhóm học viên đầu tiên trong trại huấn luyện dưới tay Lục tiên sinh đều tập hợp ở trung tâm nhà máy.
Tính tổng toàn bộ nhóm học viên đầu tiên và những đợt bổ sung tiếp theo thì bên trong nhà máy này có tới hai trăm linh sáu học viên.
Giờ phút này.
Toàn bộ học viên tập trung, không biết đang chờ đợi cái gì.
Phía, sau, trái, phải, các huấn luyện viên và phó huấn luyện viên đều nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén thỉnh thoảng sẽ đảo qua các học viên một lượt.
Sự khẩn trương và nghiêm túc giống như mưa gió nổi lên đang nhanh chóng lan tràn trong không khí.
Ở phía trước hơn hai trăm học viên kia là ba tiểu đội mà Lục Bình từng đích thân đặt tên: Tu Xà, Chu Yếm, và Cổ Điêu. Những học viên này được trang bị quần áo và vũ khí tác chiến tinh nhuệ nhất, trấn áp khắp toàn trường. Ba đội trưởng Ngô Mỹ Ngọc, Hoàng Văn Vượng, và một người khác cũng đứng ở bên cạnh. Ba người nhìn nhau một chút, ánh mắt không ngừng giao lưu.
Đúng lúc này, ở chính giữa nhà máy chợt vang lên tiếng đẩy cửa ken két.
Từng ánh đèn chân không khúc xạ ra ánh sáng lạnh lẽo, chiếu vào gương mặt.
Vào khoảnh khắc Đinh Thanh và Tiết Hoa Thanh tiến vào trong phòng liền khống chế cảm xúc… lộ ra vẻ mặt ngưng trọng mà nặng nề.
Bọn họ vừa tới gần, huấn luyện viên bốn phía cùng Ngô Mỹ Ngọc, Hoàng Văn Vượng lập tức đưa ánh mắt nhìn sang.
Vẻ mặt Tổng huấn luyện viên Đinh không biểu tình. Anh giơ tay lên, ngăn cản các huấn luyện viên muốn tới gần hành lễ.
Anh và Tiết Hoa Thanh cùng nhau đứng ở bên cạnh.
“Tổng huấn luyện viên Đinh và Tiết tiên sinh cùng nhau xuất hiện?!"
"Tôi có một loại cảm giác bất an."
"Lục tiên sinh hẳn là sắp tới.’’
Trại huấn luyện trong tay Đinh Thanh và tổ chức tình báo Lục Nhĩ dưới tay Tiết Hoa Thanh thường xuyên cùng nhau tiến hành nhiệm vụ. Ba vị đội trưởng của tổ đội đặc chiến cũng không lạ lẫm gì đối với Tiết Hoa Thanh. Ngày bình thường, lúc hai người này đồng thời xuất hiện ở trại huấn luyện thì Lục tiên sinh hẳn là sẽ tới. Nếu không Tiết tiên sinh cũng không sẽ đi cùng.
Nhưng bây giờ…
Lông mày Ngô Mỹ Ngọc không khỏi nhíu lại.
Trước kia, cô chính là một kỹ nữ, bị cha xem như là công cụ kiếm tiền, không có người nào coi trọng cô, mỗi ngày đều chỉ là ngơ ngơ ngác ngác uống rượu, sau đó tiếp khách… Cô đã chịu đủ thời gian như thế, khủng bố giống như là luyện ngục.
------
Dịch: MBMH Translate