← Quay lại trang sách

Chương 808 Quá Hỗn Loạn!

Lục Bình đầu tiên là nhìn vào ánh mắt của ba mẹ bên trong tấm ảnh đen trắng, cúi đầu nghĩ linh tinh: "Con bị kéo vào trong một thế cục lớn hơn, con đã chọc phải phiền phức mà hai người dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!"

"Nói thực thì con cũng không biết kết cục cuối cùng dành cho con sẽ như thế nào."

"Người nói xem, chúng ta chỉ là gia đình bình thường, ba đời tổ tiên đều là bách tính nhỏ. Ai có thể nghĩ tới chuyện, hiện tại vài tỷ hay vài chục tỷ đều chỉ là một con số đối với con trai của hai người…"

"Thậm chí đối với con trai mà nói, tính mạng… thì được tính là cái gì chứ?"

Lục Bình tiếp tục nói.

"Có đôi khi con sẽ nghĩ, hay là cứ dứt khoát tạo nên một vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn để tiễn người gây ra tai nạn cho hai người đi luôn."

Ánh mắt đen trắng rõ ràng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, nắm tay không khỏi siết chặt, qua rất lâu lại chán nản buông ra.

"Nhưng con vẫn nhớ…"

"Tại thời điểm cuối cùng, ba mẹ đều không muốn con lòng mang thù hận… Tên lái xe đáng chết kia đã không còn ở đây, vợ con ông ta cùng với ông bà nội đều phải vay nợ sống qua ngày."

Tay ôm đầu.

Không ngừng lắc đầu.

Lục Bình nhìn về phía những bức ảnh của các bạn học được cắt ra từ ảnh chụp tốt nghiệp. Không biết có phải là do tâm lý ám chỉ hay không, Lục Bình luôn cảm giác như mấy người anh Phong, anh Cao đang nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, giống như là cũng muốn kéo mình xuống mười tám tầng địa ngục.

"Cứ nhìn đi!"

"Cứ nhìn đi!"

"Tôi thẹn với các người —— "

Ba cây hương, hai cây đã cháy được một phần ba, một cây cháy được một phần hai, hai dài một ngắn.

Lục Bình cất ảnh chụp vào trong ngăn tủ.

Bởi vì vừa đi công tác trở về, văn hóa Ngô Minh cho phép Lục Bình hôm nay ở nhà nghỉ ngơi một ngày. Nhưng đối với Lục Bình mà nói, ở trong hoàn cảnh bình thường tại công ty có lẽ mới thật sự là được thả lỏng.

Vậy thì qua đó muộn một chút vậy.

Lúc Bình lấy một chiếc túi tennis ra, đặt ở trước bàn làm việc. Lục Bình đầu tiên là cầm lấy khẩu súng ngắn P226 bán tự động, mười ngón tay co duỗi một chút, sau đó bắt đầu tháo dỡ và lắp đặt.

Chỉ nghe thấy một tiếng lạch cạch, súng lục đã được lên nòng.

"Chậm."

"Vẫn nên luyện tập mỗi ngày."

Lục Bình liếc mắt nhìn điện thoại, sau đó tiếp tục lắp đặt và tháo dỡ hai lần. Cuối cùng, anh đặt khẩu súng lên trên bàn…

"Tốc độ tay cũng chậm."

"Lúc lắp ráp thậm chí còn dừng lại hai lần."

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Sáng sớm.

Dưới thành phố sáng chói và phồn hoa.

Trong trang viên Chu gia.

"Ai!"

"Ai!"

"Ai!"

Chu Tải Ngôn ngồi ở trước sô pha trong phòng khách, liên tục than thở.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Vừa mới sáng sớm đã thở dài không ngừng." Mẹ Chu Nhĩ Vi ăn mặc sang trọng đi tới, ánh mắt nhìn về phía chồng mình, hỏi.

Bà cũng ngồi xuống ở trước ghế sô pha.

Người hầu dâng trà lên, bà nâng chén lên nhấp một ngụm.

Chu Tải Ngôn đang muốn đáp lại, con gái Chu Nhĩ Vi chợt hiên ngang xuất hiện ở trước mắt. Cô mặc một bộ đồng phục thư ký, đeo kính gọng vàng, nhẹ nhàng đi xuống lầu: "Ba! Mẹ!"

"Con đi trước!" Cô ôm văn kiện trong ngực, giọng nói dứt khoát.

Trong lòng Chu Tải Ngôn run lên, vươn tay muốn gọi con gái lại, muốn dặn dò hai câ. Nhưng bờ môi lại run rẩy, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Tải Ngôn."

"Chu gia chúng ta đã‌ hoàn toàn bị trói ở trên thuyền của Lục tiên sinh rồi."

"Nhĩ Vi sao có thể đứng ngoài chuyện này được.”

Ánh mắt Mai phu nhân nhìn theo bóng lưng con gái cho đến khi biến mất mới thu hồi. Bà nhìn về phía chồng mình, hiểu rõ tâm tư của đối phương.

Thế lực phía sau lưng Lục tiên sinh quá thần bí, hơn nữa còn dính đến đấu tranh và vòng xoáy có thể chọc thủng trời. Mặc dù bản thân ông đã tham dự vào trong đó, nhưng vẫn muốn để con gái rời xa chỗ này.

Nhưng mà ——

Người như Lục tiên sinh sao có thể cho phép thế lực dưới trướng xuất hiện tâm tư khác và nhược điểm như này được?

Chính là bởi vì hành động này của Chu Tải Ngôn mới khiến cho Lục tiên sinh ‌mang theo Nhĩ Vi đến Hồng Kông?

"Nói thì nói như vậy." Chu Tải Ngôn cười khổ một tiếng.

"Tạo hóa trêu ngươi."

"Đã đi đến một bước này, chúng ta đã không thể chi phối được vận mệnh nữa rồi."

Mai phu nhân nhìn thông thấu mọi chuyện vượt mức bình thường. Bà thả chén trà tinh xảo trong tay xuống, sau đó nắm chặt mu bàn tay của chồng mình: "Tải Ngôn."

"Ông có chú ý đến sự thay đổi của Nhĩ Vi không?" Ánh mắt bà lấp lóe, tiếp tục nói.

"Thay đổi?" Chu Tải Ngôn hỏi ngược lại một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Nhĩ Vi —— "

"Đã trưởng thành rồi.” Mai phu nhân cảm khái ‌nói.

Bà vừa dứt lời, sắc mặt Chu Tải Ngôn hơi thay đổi, có loại cảm giác như bị đâm vào tim.

⚝ ✽ ⚝

"Đoàn đội của Lục tiên sinh‌ rất hỗn loạn, hoàn toàn không có hệ thống."

"Chẳng hạn như, dòng vốn tài chính lưu động này hoàn toàn là rối tinh rối mù, ngay cả bộ phận tài vụ đều không có. Chi phí của các học viên ở trại huấn luyện đến từ đâu? Tiêu ở chỗ nào? Đều không có một con đường rõ ràng…"

"Hỗn loạn!"

"Quá hỗn loạn!"

Bên trong xe con, lông mày xinh đẹp của Chu Nhĩ Vi nhíu chặt, nghiêm túc nhìn tư liệu.

Cô muốn thành lập một bộ phận điều phối chung cho Lục tiên sinh, bắt đầu điều phối và giám sát dược phẩm Bạch Trạch, tập đoàn Thế giới mới, trại huấn luyện, Lục Nhĩ…

------

Dịch: MBMH Translate