← Quay lại trang sách

Chương 809 Quyền Hành Trong Sự Bình Thường!

Lục tiên sinh ở đâu?"

⚝ ✽ ⚝

"..."

"Tôi đã biết."

Người phụ nữ với dáng người hoàn mỹ, đã từng được vinh danh là hình mẫu của tiểu thư quý tộc, xinh đẹp không gì sánh được giống như là tiên tử, khiến cho người ta không dám khinh nhờn. Mà bây giờ, giữa lông mày Chu Nhĩ Vi nhiễm thêm một tia phong tình, như là tiên tử rơi vào nhân gian, càng thêm động lòng người.

Trong xe, trên gương mặt Chu Nhĩ Vi lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cô muốn gặp Lục tiên sinh, nhưng không nghĩ tới, Lục tiên sinh lại đang ở trên chuyến tàu điện ngầm số 10?

"Ga tàu điện ngầm gần đây là ở đâu?” Trầm mặc trong‌ phút chốc, Chu Nhĩ Vi ngẩng đầu, bình tĩnh nói.

⚝ ✽ ⚝

"Hô —— "

Chen chúc trong tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối.

Lục Bình nhìn dòng người đen nghịt bốn phía, hít mạnh một ngụm, mùi vị hỗn tạp và vẩn đục tràn vào bên trong khoang phổi, mùi thơm của bánh kếp hoặc là mùi nước hoa, mùi mồ hôi bẩn… Lục Bình đã lâu rồi không có tới chỗ như này, cho nên có chút không quen. Đương nhiên, cũng có thể là do hít vào quá mạnh cho nên mới ho khan kịch liệt.

Sau một lúc lâu, anh dụi dụi con mắt, nói nhỏ: "Chính là mùi vị này."

Trong lòng phảng phất như sung sướng hơn rất nhiều.

Vị trí Lục Bình đứng đúng lúc là cạnh cửa đoàn tàu, bốn phương tám hướng đều là người người vây quanh. Lục Bình nhìn thoáng qua đám dân đi làm trước người, anh chỉ vừa cất bước hướng về phía trước thôi… đám người đi làm chắn ở trước người lập tức yên lặng âm thầm hướng sang hai bên.

Trong khoang tàu hỗn loạn này, Lục Bình đã hoàn toàn dung nhập vào trong dòng người như là giọt nước trong biển lớn, thuận lợi đứng ở trước chỗ ngồi của mình.

Anh nhìn về phía người nhân viên trung niên hói đầu với làn da ngăm đen, đối phương dường như cũng không có phát hiện được tầm mắt của anh, vẫn như bình tĩnh lướt điện thoại, trong màn hình là các video ngắn về các mỹ nữ.

Nhưng ngay sau đó ——

Nhân viên trung niên liếc‌ nhìn trạm dừng, ôm cặp công văn trong ngực, tự nhiên đứng dậy, nhường lại vị trí của mình.

Lục Bình đúng lúc ngồi xuống.

"Ừm…"

"Thoải mái!"

Lục Bình duỗi lưng một cái trong khoang tàu điện ngầm chen chúc, sau đó luồn tay vào trong ngực, lấy tai nghe không dây ra, lần lượt nhét vào hai bên tai. Không lâu sau, cái bài hát của Chu Tiểu Luân, Lâm Tuấn Kiệt, Phan Vĩ vang lên ở bên tai.

Anh mở cặp công văn ra, lấy ra một bản ghi chép Binh pháp Tôn Tử, sau đó bắt đầu đọc.

Khoang tàu điện ngầm rung lắc rất nhẹ, nhanh chóng hướng từ phía Đông sang phía Tây, đi ngang qua tòa thành phố này.

Đại đa số người bình thường trong thành phố này không ngừng ra ra vào vào, giống như là những con kiến thợ vất vả cần cù. Bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết biết được, trong chiếc tàu điện ngầm nhìn như bình thường này sẽ còn có một màn như vậy.

Từ một góc độ nào đó mà nói, đây mới là chân tướng thực sự của thế giới này.

Tàu điện ngầm lại lần nữa dừng lại.

Người phụ nữ với dáng người cao gầy, đeo kính râm, khí chất kinh diễm bước lên xe. Cô vừa mới lên xe, một số người qua đường và dân đi làm ở phía sau đã bị chặn lại ở bên ngoài.

Mấy người dùng sức chen lên, thậm chí còn lấy ra những tờ tiền mặt màu đỏ…

Nhưng cửa tàu vẫn đóng lại, sau đó bắt đầu chạy đi.

Chiếc mũi ngọc tinh xảo của Chu Nhĩ Vi hơi khịt khịt một chút, lông mày khẽ nhíu lại. Đây là lần đầu tiên cô đi tàu địa ngầm, ánh mắt đảo qua đám người, chỉ trong chốc lát đã trông thấy Lục tiên sinh đang yên tĩnh đọc sách ở cách đó không xa.

Cô ưu nhã bước đến gần, đám người chặn ở phía trước cũng lập tức nhường đường.

"Lục tiên sinh."

Cô đứng ở trước mặt Lục Bình, nhẹ nhàng tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ. Cô hơi khom người, môi đỏ giương nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Lục Bình không có trả lời, mà là cẩn thận đọc hết trang sách này. Anh cũng không ngẩng đầu, chỉ ôn hòa nói: "Ừm."

"Sao cô lại tới đây?"

"Tôi là thư ký của tiên sinh, đương nhiên là không thể cách tiên sinh quá xa."

"Nhĩ Vi, cô tiến vào trạng thái đúng là rất nhanh."

Ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào nội dung trên sách, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên, cười nói.

"Ngồi đi."

Vừa dứt lời, cô gái văn phòng trẻ tuổi bên cạnh Lục Bình lập tức đứng lên, tự nhiên chen vào trong dòng người.

Chu Nhĩ Vi ngồi xuống ở bên cạnh, mang theo một mùi thơm nhẹ.

"Lục tiên sinh, tôi có một số chuyện cần báo cáo lại với ngài."

"Ừm."

"Binh pháp Tôn Tử, phần Hư Thực Thiên, Tôn Tử có viết: Kẻ chờ giặc trước khi ra trận là kẻ vô dụng, kẻ xông lên đánh từ phía sau chiến trường lại sẽ mệt mỏi, cho nên, kẻ thiện chiến vừa có thể gây chiến lại không hại người…"

Lúc Lục Bình đọc đến đoạn này, chỉ cảm thấy vô cùng sâu sắc.

Mỗi một lần suy nghĩ, anh đều có những cảm nhận mới. Hư là thực, thực lại là hư. Anh hiểu quá rõ điều này. Từ sau khi đổi mới tình báo, Lục Bình đã luôn dùng cái chiêu này.

"Lục tiên sinh, tôi có thuê một tầng ở dưới văn hóa Ngô Minh."

⚝ ✽ ⚝

------

Dịch: MBMH Translate