← Quay lại trang sách

Chương 810 Trương Oánh Oánh Anh Bình, Anh Ăn Hải Sản Sao?

Lục Bình ồ ‌lên một tiếng.

Hiệu suất này có phải là có chút cao rồi hay không? ‌

Lúc này, Chu Nhĩ Vi đưa cặp văn kiện cho Lục tiên sinh. Lục Bình nhận lấy, mở ra, hợp đồng liên quan tới văn phòng và ảnh chụp đều được chuẩn bị đầy đủ.

"Không tệ." Anh đáp lại.

Nói thực thì, Lục Bình còn có chút không hiểu, có cần diện tích lớn như vậy hay không. Dạng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Chu Nhĩ Vi đã lên tiếng:

"Còn có…"

"Lục tiên sinh, tôi đề nghị là nên thành lập một bộ phận hành chính chuyên phục vụ cho Lục tiên sinh ngài. Bộ phận này chủ yếu sẽ phụ trách các vấn đề tài vụ, vấn đề giám sát, vấn đề nhân sự của Lục tiên sinh, cũng như tập đoàn Thế giới mới, dược phẩm Bạch Trạch, Lục Nhĩ…" Chu Nhĩ Vi tiếp tục nói.

Cùng lúc đó, hai hàng lông mi của Chu Nhĩ Vi khẽ run lên. Đôi mắt đẹp đang cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lục tiên sinh. Việc thành lập bộ phận này đại biểu cho quyền hành cực cao, thậm chí, từ một mức độ nào đó mà nói thì chính là thành lập một bộ phận đứng trên đám người Ngô Thì Chương và cha của cô!

Nghe đến đó, vẻ mặt Lục Bình không hề lộ ra chút thay đổi nào, nhưng trong lòng lại không khỏi sợ hãi than. Nếu như thành lập được cái bộ phận này thì anh sẽ có thể thực sự kéo dài cánh tay của mình.

Trước kia, lúc anh muốn điều động tài chính hoặc là muốn đưa ra quyết định gì thì đều cần phải đặc biệt gọi điện thoại tới cho các thành viên không có mặt.

Nhưng sau này, anh chỉ cần liên hệ với Chu Nhĩ Vi.

Quá trình hỗn loạn sẽ được đi vào quỹ đạo, chân chính thành hệ thống, liên hệ bản thân anh và các cấp dưới lại với nhau.

"Đúng vậy!"

"Đúng vậy!"

"Đây chính là thứ mà mình đang thiếu!"

Lục Bình cảm khái.

Nghĩ như vậy, Lục Bình để sách xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Chu Nhĩ Vi. Sau một lúc, anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem Binh pháp Tôn Tử.

Chu Nhĩ Vi mím môi, trong đầu bắt đầu lo lắng không yên.

Vào lúc cô đang cảm thấy càng ngày càng bất an thì giọng nói của Lục tiên sinh chợt vang lên ở bên tai:

"Được."

"Đa tạ Lục ‌ tiên sinh!" Chu Nhĩ Vi vội vàng ‌nói.

Sau đó, Chu Nhĩ Vi không có tiếp tục báo cáo nữa, chỉ là ngồi yên tĩnh. Lục Bình thì tiếp tục chuyên chú đọc sách.

⚝ ✽ ⚝

Sau một hồi.

Tàu điện ngầm đến trạm.

"Lục tiên sinh, tôi muốn tới bái phỏng Lý Ngọc Trân tiểu thư."

Lục Bình đi ở phía trước.

Chu Nhĩ Vi thì đi theo bên cạnh.

"Những chuyện này không cần hỏi tôi." Anh đáp lại nói.

Lục Bình muốn những người đi theo bên cạnh mình đều có tính tự chủ. Những người này đều là tinh anh, năng lực của mỗi một người đều mạnh hơn anh, anh còn có thể dạy người khác làm việc sao?! Chuyện Lục Bình cần làm chính là siết chặt sợi dây thừng treo trên cổ họng bọn họ, những chuyện còn lại thì cứ tùy bọn họ vậy!

Lúc đi ra khỏi tàu điện ngầm, Lục Bình và Chu Nhĩ Vi tách ra.

Lục Bình đứng ở trước ngã tư đường, híp mắt lại nhìn về phía ánh mặt trời buổi sáng và những tòa nhà cao tầng lấp lánh.

Anh mang theo cặp công văn, không nhanh không chậm hướng về phía công ty.

Vừa bước vào trước quảng trường.

Sau lưng, nơi xa vang lên giọng nói quen thuộc:

"A Bình!"

"A Bình!"

"Chờ tôi một chút —— "

Ánh nắng buổi sáng chiếu vào trước quảng trường, rơi xuống phía trên từng bức tường rèm.

Nghe thấy tiếng gọi kia, Lục Bình dừng bước lại, trên mặt nở nụ nụ cười.

Anh còn chưa quay người lại, Cố Đại Thạch cách đó không xa đã hưng phấn xông tới trước mặt, bàn tay lớn vỗ vào sau lưng Lục Bình, đập cho vị Lục tiên sinh khiến cho các bên đều kiêng kị này một cái lảo đảo.

Như này vẫn còn chưa xong, ngay sau đó, Cố Đại Thạch liền dùng cánh tay rắn chắc của mình vòng qua cổ của đối phương.

⚝ ✽ ⚝

"6!"

Trước quảng trường, tại vị trí cách Lục Bình và Cố Đại Thạch không xa, tiểu thư danh môn Chu Nhĩ Vi cố ý giữ khoảng cách cùng Lục tiên sinh. Cô đeo một cái kính râm che lại nửa gương mặt. Ánh mắt hơi nhíu lại, không khỏi bị kinh hãi khi trông thấy một màn này. Cô âm thầm liếc nhìn về phía đội ngũ bảo an ngụy trang thành người qua đường ở bên cạnh.

Thấy bọn họ đều không có động tác gì, phảng phất như đã hiểu được.

Cô nói nhỏ một tiếng.

Nhân vật như Lục tiên sinh có thể im hơi lặng tiếng dừng chân ở giữa đám người bình thường này không phải là không có nguyên nhân.

Cô nhớ lại từng cảnh tượng mà bản thân mình từng nhìn thấy từ sau khi trở thành thư ký của Lục tiên sinh. Đầu tiên là xuống máy bay rồi đến đón bạn gái như bình thường, sau đó là đi làm trong tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sớm, còn có cảnh tượng giờ phút này.

"Lục tiên sinh đã khắc sâu những hành vi này vào bên trong chính mình."

"Thậm chí, lúc ra sân với một thân phận khác thì cũng sẽ không quên."

"Thật sự là… Lợi hại!"

------

Dịch: MBMH Translate