← Quay lại trang sách

Chương 811 Anh Hôm Qua Ăn Hải Sản Sao?

Chu Nhĩ Vi đè suy nghĩ trong lòng xuống, tiếp tục cất bước.

Một bên khác, hai người đùa giỡn một hồi, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Lục Bình chỉnh lại kính mắt, thở hổn hển mấy cái, cười nhìn về phía Cố Đại Thạch:

"Đại Thạch, anh trở về từ lúc nào vậy?"

"Nửa đêm hôm qua đến nơi."

"Vậy sao anh không ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày đã."

Hai người sóng vai hướng về phía tòa nhà.

"Không ngủ được, cảm giác nhàm chán. Tôi nghĩ là, dù sao tới công ty cũng không cần làm việc, cái cảm giác ngồi ở trước bàn làm việc xem TV, chơi game, giám sát các đồng nghiệp làm việc không phải là sảng khoái hơn so với việc ngồi một mình ở nhà hay sao?"

"Cũng đúng."

Cố Đại Thạch thao thao bất tuyệt, ‌bởi vì đã lâu rồi không có gặp mặt cho nên cảm xúc của anh khá là hưng phấn.

Nghe anh so sánh như vậy, Lục Bình cười gật gật đầu.

Từ sau khi bữa tiệc từ thiện tại Hồng Kông kết thúc, ‌những đồng nghiệp công ty đi công tác cùng lúc với Lục Bình đều lần lượt được thả về, để che đậy tính đặc thù của Lục tiên sinh.

Cạch ——

Cạch ——

Cạch ——

Vừa đến sảnh thang máy, Cố Đại Thạch lập tức bị một loạt tiếng giày cao gót có tiết tấu thu hút. Anh lập tức nhìn lại theo âm thanh, vừa nhìn liền không thể dời mắt.

"A Bình!"

"A Bình!"

Anh hạ giọng, dùng cùi chỏ không ngừng đụng vào Lục Bình: "Nữ thần! Nữ thần không thua gì Lý tổng!"

Lục Bình cũng nhìn lại, trông thấy là Chu Nhĩ Vi đang đến gần. Anh tự nhiên rõ ràng, người phụ nữ như Chu Nhĩ Vi có sức hấp dẫn và khí chất như nào.

Quả nhiên, cô chỉ vừa đi vào trong thang máy, các đồng nghiệp công ty bốn phía mặc kệ là nam hay nữ thì đều cảm thấy tự ti về bản thân. Đám người không ngừng cúi đầu, dời ánh mắt đi chỗ khác.

Không chỉ do vẻ bề ngoài của đối phương xinh đẹp, mà còn do xuất thân của người bề trên.

Đây là sự chênh lệch giữa các sinh vật trong chuỗi sinh học.

Nếu như chỉ là dáng vẻ hoàn mỹ thì đám người tự xưng là tinh anh, lãnh đạo trong thang máy này đã sớm tiến lên bắt chuyện rồi.

Chu Nhĩ Vi không có biểu lộ ra chút cảm xúc nào, trùng hợp đúng ở trước một thang máy với Cố Đại Thạch và Lục Bình.

⚝ ✽ ⚝

[ Tinh ——]

Cửa thang máy mở ra.

Đôi môi đỏ của Chu Nhĩ Vi khẽ nhếch, ưu nhã đi vào trong‌ thang máy.

Lục Bình cũng cất bước theo, hàng loạt nhân viên xung quanh giống như là bị làm cho bừng tỉnh, lập tức nối đuôi nhau mà vào.

Trên gương mặt chất phác của Cố Đại Thạch lộ ra vẻ mừng thầm. Cho dù không thể làm cái gì, nhưng được đi thang máy cùng với một tuyệt đại giai nhân như này cũng là chuyện đáng mừng rồi.

Thang máy đông đúc dần hướng lên trên.

Lục Bình mang theo cặp công văn, nhìn về phía Chu Nhĩ Vi ở bên cạnh. Cô mặc một bộ quần áo thời trang cao cấp màu đen, cực kỳ có cảm giác thiết kế, đôi tất màu da bọc lấy cặp đùi ngọc hoàn mỹ khiến cho anh yêu thích không nỡ buông tay, dưới chân thì đi một đôi giày cao gót màu rượu vang.

Trong thang máy rất là chật chội.

Ánh mắt Lục Bình bình tĩnh, âm thầm đổi cặp công văn sang tay khác, đồng thời vươn một bàn tay về phía dưới.

Thân thể Chu Nhĩ Vi xiết chặt, cắn chặt lấy đôi môi đỏ.

Có thể cảm nhận được những móng tay kia đang in lên trên bắp đùi từng chút từng chút một, sau đó lại dùng sức, dùng lực… không ngừng hướng lên trên, tạo thành những vệt dài.

"Hô!"

"Hô!"

"Hô!"

Chu Nhĩ Vi khống chế hơi thở, hé miệng nhỏ thở hổn hển.

Không lâu sau.

Tầng mười ba.

Chu Nhĩ Vi có chút lảo đảo bước ra khỏi thang máy.

"A Bình!"

"A Bình!"

"Lúc ở trong thang máy, tôi mới vừa liếc trộm một chút, thật là xinh đẹp! Làn da kia vô cùng mịn màng… Có ‌lẽ là do trong thang máy có chút oi bức, mới qua có một chút mà làn da của nữ thần đã nhiễm lên một tầng đỏ ứng, giống như là mã não vậy."

"Được, được rồi."

"Người ta đều đã đi rồi. Làm sao, Từ Mộng còn chưa có trở lại, anh cứ làm càn như vậy sao."

Văn hóa Ngô Minh, hai người đi ra khỏi thang ‌máy.

Lục Bình vừa xoa xoa ngón tay vừa ôn hòa đáp lại, sau đó lau lên ống quần một chút.

Xuyên qua hành lang.

Hai người cùng nhau đi vào văn phòng từ cửa sau.

Bọn họ đều đến tương đối muộn, các đồng nghiệp trong văn phòng đều đã làm việc.

Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, bạn gái Trương Oánh Oánh vừa liếc qua đã trông thấy bạn trai nhà mình, sau đó nhìn thấy Cố Đại Thạch.

"Anh Bình!"

"Anh Đại Thạch!"

Cô ghé vào trước bàn, thả nhẹ giọng, vui vẻ kêu.

"Buổi sáng ngủ nhiều thêm một hồi."

"Anh Bình."

"Hả?"

"Anh hôm qua ăn hải sản sao?"

Lục Bình đi đến sau lưng Trương Oánh Oánh, ôn nhu xoa xóa mái tóc cô gái. Anh vừa thu tay lại, đã nhìn thấy Trương Oánh Oánh hơi khịt mũi, giống như là ngửi thấy cái gì đó, nói với vẻ hoài nghi.

"Mũi chó!"

"Hì hì!"

Trương Oánh Oánh giương cằm lên, bày ra dáng vẻ mình quả nhiên lợi hại.

"Hôm qua trở về, ban đêm cảm thấy thèm nên có gọi chút tôm. Làm sao, trên người vẫn còn mùi à?” Lục Bình mang ‌theo ý cười đáp lại.

Hai người trò chuyện một hồi, sau đó ngồi vào trước bàn làm việc. Bạn gái Trương Oánh Oánh một lần nữa chuyên chú vào công việc, chỉ có Cố Đại Thạch và Lục Bình là‌ nhìn nhau một chút, hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi hiện tại.

------

Dịch: MBMH Translate