← Quay lại trang sách

Chương 8 Kỷ nguyên Khủng hoảng năm thứ 205, hạm đội Tam Thể cách Hệ Mặt trời 2,10 năm ánh sáng

La Tập xem lại, thấy đó là một tên thuốc bằng tiếng Anh rất dài dòng phức tạp, “Tôi cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải Sông Mơ gì đó.”

Sử Cường kích hoạt một cửa sổ trên bàn trà, bắt đầu tìm kiếm bác sĩ tư vấn trên mạng. Với sự giúp đỡ của La Tập, rốt cuộc gã cũng tìm được một người, tay bác sĩ tư vấn mặc áo trắng nhìn hộp thuốc, chuyển hướng nhìn sang phía Sử Cường đang cầm hộp, ánh mắt có vẻ khác thường.

“Cái này ở đâu ra vậy?” Bác sĩ cảnh giác hỏi.

“Tôi mua, mua ngay tại nhà luôn.”

“Không thể nào, đây là thuốc có kê đơn, chỉ được sử dụng bên trong Trung tâm Ngủ đông.”

“Cái này… thì liên quan gì đến ngủ đông chứ?”

“Đây là thuốc ngủ đông ngắn hạn, có thể khiến người ta ngủ đông trong khoảng mười ngày đến một năm.”

“Uống vào là được à?”

“Không, sau khi uống thuốc còn phải có nguyên một hệ thống duy trì chức năng nội tuần hoàn của cơ thể lắp đặt bên ngoài nữa, vậy mới có thể ngủ đông ngắn hạn được.”

“Nếu chỉ uống thuốc thôi thì sao?”

“Vậy thì anh chết chắc rồi, nhưng chết rất êm ái, vì vậy thứ này thường được dùng để tự sát.”

Sử Cường tắt cửa sổ hiển thị đi, ném hộp thuốc lên bàn trà, nhìn chằm chằm vào La Tập một lúc lâu, đoạn nói: “Mẹ nó chứ.”

“Mẹ nó chứ.” La Tập nói, ngồi vật ra xô pha, đúng lúc này, anh phải đối diện với lần mưu sát bất thành cuối cùng của ngày hôm nay.

Khi đầu La Tập dựa vào lưng ghế xô pha, phần lưng ghế cứng nhanh chóng biến dạng theo phần gáy của anh, khuôn lấy gáy. Thế nhưng đến đó chưa phải là hết, đầu và cổ La Tập vẫn tiếp tục lún xuống, sau đó, phần lưng ghế sát hai bên cổ biến thành một đôi xúc tu chẹn lên cổ anh. La Tập thậm chí còn không kịp kêu lên thành tiếng, chỉ có thể há to miệng, mắt lồi ra, hai tay cào bới loạn xạ.

Sử Cường nhảy dựng lên lao vào bếp, cầm ra một con dao, đâm mạnh mấy nhát vào hai bên xúc tu, sau đó dùng tay vận sức tách chúng ra khỏi cổ La Tập. La Tập rời khỏi xô pha, bổ nhào xuống sàn nhà phía trước, bề mặt xô pha sáng lên, hiện ra một đống dòng báo lỗi.

“Chú em, hôm nay đây là lần thứ mấy tôi cứu mạng chú rồi ấy nhỉ?” Sử Cường xoa tay vào nhau hỏi.

“Hình như… lần… thứ sáu.” La Tập thở hổn hển nói xong, liền bắt đầu nôn ọe xuống sàn nhà. Nôn xong, anh mệt mỏi dựa vào thành ghế xô pha, ngay sau đó liền lập tức bật nẩy ra như bị điện giật, hai tay anh thậm chí còn không biết để vào chỗ nào nữa: “Đến bao giờ tôi mới nhanh nhạy được như anh để tự cứu lấy mạng mình nhỉ?”

“Có lẽ là không bao giờ.” Sử Cường nói, một cỗ máy tương tự như máy hút bụi trượt đến dọn dẹp bâi nôn trên sàn nhà.

“Vậy thì tôi chết chắc rồi, cái thế giới này đúng là biến thái.”

“Làm gì đến nỗi thế, rốt cuộc tôi cũng hình dung được toàn bộ sự việc này rồi. Mưu sát lần đầu không thành công, lại liên tiếp làm năm lần nữa, đây không phải hành động của dân chuyên nghiệp, mà là một sai lầm ngu xuẩn, chắc chắn có lầm lẫn gì ở đâu rồi… Chúng ta phải liên hệ với cảnh sát ngay, cứ đợi bọn họ phá án sợ là không ổn.”

“Ở chỗ nào? Ai lầm lẫn gì? Đại Sử, hai thế kỷ đã trôi qua rồi, đừng dùng tư duy của anh hồi đó để suy diễn.”

“Vẫn thế thôi, chú em, những chuyện kiểu này thời nào mà chẳng có điểm chung. Còn ai lầm lẫn thì tôi thực sự không biết, tôi thậm chí còn nghi ngờ ‘ai đó’ này liệu có tồn tại thực sự hay không nữa…”

Lúc này, chuông cửa vang lên, Sử Cựờng mở cửa, thấy bên ngoài có mấy người đang đứng, họ đều mặc thường phục, nhưng không đợi người đứng đầu giơ thẻ ra, gã đã đoán được thân phận của họ.

“Ô, thì ra trong xã hội này cũng có bổ khoái cơ đấy, các anh cảnh sát, mời vào.”

Có ba người vào nhà, hai người còn lại đứng canh bên ngoài. Viên sĩ quan đứng đầu trông khoảng chừng ba mươi tuổi, vừa bước vào, anh ta đưa mắt quan sát căn hộ một lượt. Giống như Sử Cường và La Tập, các hình ảnh trên quần áo anh ta đều tắt hết, còn một điểm nữa khiến hai người cảm thấy dễ chịu là, lúc nói chuyện, anh ta không chen từ tiếng Anh vào, mà nói một thứ tiếng Trung cổ đại chính cống rất lưu loát.

“Tôi là Quách Chính Minh thuộc Phòng thực tại số của Sở công an thành phố, chúng tôi đến muộn, thật sự rất xin lỗi, đây chính xác là sơ suất trong công tác của chúng tôi. Lần gần đây nhất xảy ra vụ án tương tự là nửa thế kỷ trước rồi.” Anh ta cúi đầu với Sử Cường, “Xin được bày tỏ sự kính trọng với tiền bối, hiện giờ trong các nhân viên cảnh sát thực sự rất khó tìm được người nào có tố chất như anh vậy.”

Trong lúc sĩ quan Quách nói chuyện, La Tập và Sử Cường để ý thấy mọi cửa sổ thông tin trong căn hộ đều đã tắt ngóm, hiển nhiên, “chiếc lá” này đã bị cắt rời khỏi thế giới siêu thông tin bên ngoài kia. Hai viên cảnh sát còn lại đều đang bận rộn làm việc, trên tay họ, La Tập thấy một món đồ mà anh đã lâu lắm rồi không gặp: máy tính xách tay, chỉ là chiếc máy tính đó trông mỏng như tờ giấy.

“Họ đang cài đặt tường lửa cho ‘lá’ này.” Sĩ quan Quách giải thích, “Hai anh yên tâm, hiện giờ các anh đã an toàn, ngoài ra, tôi cũng đảm bảo, các anh sẽ nhận được bồi thường từ hệ thống An ninh công cộng của chính phủ.”

“Hôm nay, chúng tôi…” Sử Cường gập ngón tay lại đếm, “đã được bồi thường bốn lần rồi đấy.”

“Tôi biết, vả lại còn có rất nhiều người ở rất nhiều cơ quan ban ngành khác nhau bị mất chức vì chuyện này của các anh, vì vậy rất mong các anh hỗ trợ, để tôi không nằm trong số những người đó. Xin cảm ơn trước.” Quách Chính Minh nói, rồi lại khom người với La Tập và Sử Cường.

Sử Cường nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu, hồi xưa tôi lắm lúc cũng gặp phải trường hợp này, có cần chúng tôi thuật lại tình hình không?”

“Không cần, kỳ thực, việc theo dõi các anh vẫn luôn được thực hiện, chỉ là đã sơ suất bỏ qua thôi.”

“Vậy có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì không?”

“Killer phiên bản 5.2!”

“Gì hả?”

“Một loại virus máy tính, tổ chức Tam Thể Địa Cầu đã phát tán đi lần đầu tiên vào khoảng một thế kỷ sau khi nguy cơ xuất hiện, sau đó, lại có nhiều lần nâng cấp và biến chủng. Đây là một loại virus mưu sát, đầu tiên, nó nhận diện mục tiêu, có rất nhiều phương thức, bao gồm cả con chip căn cước bên trong cơ thể mỗi người. Một khi đã phát hiện và định vị được mục tiêu, virus Killer sẽ điều khiển tất cả các phần cứng bên ngoài mà nó với tới được để tiến hành mưu sát, cụ thể chính là những gì hôm nay các anh gặp phải, giống như là mọi thứ trên thế giới này đều muốn giết anh vậy, cũng bởi thế mà hồi đó có người gọi thứ này là lời nguyền của thời hiện đại. Có một thời gian, phân mềm Killer thậm chí còn được thương mại hóa, sau khi mua về từ chợ đen trên mạng, chỉ cần nhập vào đặc điểm nhân thân của mục tiêu rồi đưa virus lên mạng, người đó dù thoát chết thì cũng khó lòng sống tiếp được trong xã hội này.”

“Cái nghề này đã tiến hóa đến trình độ đó rồi cơ à, giỏi thật!” Sử Cường thở dài cảm thán.

“Phần mềm từ một trăm năm trước giờ vẫn chạy được à?” La Tập cảm thấy không thể nào tin nổi.

“Được, công nghệ máy tính đã ngừng tiến bộ rồi, phần mềm máy tính từ một thế kỷ trước giờ vẫn chạy được trên hệ thống hiện nay. Khi mới xuất hiện, virus Killer đã giết hại khá nhiều người, bao gồm cả một vị nguyên thủ quốc gia, nhưng sau này nó đã bị phần mềm diệt virus và tường lửa kiềm chế, dần dần biến mất. Có điều, phiên bản Killer này được viết ra đặc biệt nhằm để tấn công tiến sĩ La Tập, vì mục tiêu vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ đông nên nó chưa có cơ hội hành động và thể hiện rõ ràng, mà luôn ẩn mình tiềm phục, không hề bị hệ thống an ninh mạng phát hiện và ghi lại. Cho đến hôm nay khi tiến sĩ La Tập xuất hiện ở thế giới bên ngoài, Killer 5.2 mới tự kích hoạt và hoàn thành sứ mạng. Chỉ là, giờ người tạo ra nó đã diệt vong một thế kỷ rồi.”

“Đến tận một trăm năm trước, bọn họ vẫn còn truy sát tôi à?” La Tập hỏi, một ý nghĩ đã tiêu tan lại trở về trong tâm trí, anh gắng sức gạt nó ra khỏi đầu mình.

“Đúng thế, mấu chốt là phiên bản virus Killer này được viết riêng cho anh, chưa bao giờ kích hoạt, nên nó mới tiềm phục được đến ngày hôm nay.”

“Vậy sau này chúng tôi tính sao?” Sử Cường hỏi.

“Hiện chúng tôi đang quét virus Killer 5.2 trên toàn hệ thống, nhưng việc này cần có thời gian. Trước khi hoàn thành, các anh có hai lựa chọn: một là tạm thời cho tiến sĩ La Tập một thân phận giả, nhưng cách này không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối, còn có khả năng gây ra hậu quả khác nghiêm trọng hơn gấp bội. Vì công nghệ phần mềm của tổ chức Tam Thể Địa Cầu rất cao, có khả năng Killer 5.2 đã ghi lại nhiều đặc điểm của mục tiêu. Một trăm năm trước từng xảy ra một vụ chấn động xã hội: sau khi người được bảo vệ sử dụng nhân thân giả, Killer liền tiến hành nhận dạng mờ, cùng lúc giết hại hơn một trăm người, bao gồm cả mục tiêu; lựa chọn còn lại, cũng là kiến nghị của tôi: các anh lên mặt đất sống một thời gian, ở đó không có phần cứng nào mà Killer 5.2 có thể điều khiển.”

Sử Cường gật đầu: “Đồng ý, kể cả không có chuyện này tôi cũng muốn lên mặt đất.”

“Trên đó có gì?” La Tập hỏi.

Sử Cường giải thích: “Hầu hết người tỉnh lại sau ngủ đông đều sống ở trên mặt đất, ở đây rất khó thích nghi.”

“Đúng vậy, ít nhất cũng nên lên trên đó quá độ một thời gian.” Sĩ quan Quách nói: “Mọi thứ trong xã hội hiện đại này, từ chính trị, kinh tế, văn hóa, thói quen sinh hoạt rồi quan hệ nam nữ… đều thay đổi rất nhiều so với hai trăm năm trước, chúng ta khó mà thích nghi ngay được.”

“Nhưng cậu đã thích nghi rất tốt.” Sử Cường nhìn Quách Chính Minh nói, gã và La Tập đều nhận ra anh ta nói “chúng ta.

“Tôi ngủ đông vì mắc bệnh máu trắng, lúc tỉnh lại vẫn còn nhỏ, mới có mười ba tuổi.” Quách chính Minh mỉm cười nói, “Nhưng những khó khăn về sau thì người khác cũng khó mà cảm nhận được, riêng trị liệu tâm lý tôi đã đi không biết bao nhiêu lần rồi đấy.”

“Trong những người ngủ đông tỉnh lại, số người thực sự thích nghi được cuộc sống hiện đại giống như cậu có nhiều không?” La Tập tò mò hỏi.

“Nhiều, nhưng trên mặt đất cũng có thể sống rất tốt.”

“Sĩ quan chỉ huy Chương Bắc Hải của Lực lượng đặc biệt tăng viện tương lai số 1 có mặt.” Chương Bắc Hải giơ tay chào, nói.

Sau lưng viên tư lệnh Hạm đội châu Á, một dòng sông sao rực rỡ mênh mông trôi qua. Bộ tư lệnh hạm đội trên quỹ đạo Sao Mộc này luôn luôn ở trạng thái tự quay quanh mình để tạo ra trọng lực nhân tạo. Chương Bắc Hải phát hiện, ánh đèn bên trong các phòng ở đây đều hơi tối, cửa sổ lại rất rộng, dường như cố gắng khiến bên trong căn cứ và không gian bên ngoài kia hòa làm một.

Viên tư lệnh chào lại Chương Bắc Hải: “Tiền bối, chào anh.” Trông anh ta có vẻ rất trẻ, gương mặt phương Đông được quân hàm và quân hiệu gắn trên mũ tôn lên sáng ngời. Vào ngày thứ sáu sau khi tỉnh lại, khi Chương Bắc Hải nhận được quân trang của hạm đội, anh ta đã thấy quân hiệu quen thuộc của quân chủng không gian trên vành mũ: trọng tâm là một ngôi sao bạc phát ra bốn tia sáng. Bốn tia sáng đó có hình bốn thanh kiếm sắc nhọn. Đã hai thế kỷ trôi qua, quân hiệu không thay đổi nhiều, nhưng lúc này bản thân hạm đội đã trở thành một cường quốc độc lập, người lãnh đạo tối cao là tổng thống, tư lệnh chỉ phụ trách lĩnh vực quân sự.

Chương Bắc Hải nói: “Không dám, thủ trưởng, giờ chúng tôi chỉ là những tân binh, mọi thứ đều phải học lại từ đau.

Viên tư lệnh mỉm cười lắc đầu, “Đừng nói vậy, các anh có thể học được mọi điều ở đây, còn một số tố chất mà các anh sở hữu, chúng tôi lại mãi mãi không thể học được, đây cũng là nguyên nhân lúc này chúng tôi đánh thức các anh dậy.”

“Tư lệnh quân chủng không gian Trung Quốc, tướng Thường Vĩ Tư nhờ tôi gửi lời hỏi thăm ngài.”

Câu nói này của Chương Bắc Hải dường như đã chạm vào suy nghĩ thầm kín nào đó trong lòng viên tư lệnh, anh ta quay người đối mặt với dòng sông sao ngoài cửa sổ, tựa hồ đang dõi mắt ngước nhìn lên phía thượng nguồn dòng chảy thời gian. “Ông ấy là một vị tướng kiệt xuất, là một trong những người khai sinh ra Hạm đội châu Á, chiến lược chiến tranh không gian hiện nay vẫn nằm trong cái khung mà ông ấy đã vẽ ra từ hai trăm năm trước. Tôi thật hy vọng ông ấy có thể nhìn thấy được ngày hôm nay.”

“Thành tựu hôm nay đã vượt xa mộng tưởng của ông ấy rồi.

“Nhưng tất cả những thứ này đều bắt đầu từ thời của ông ấy… thời của các anh.”

Lúc này, Sao Mộc xuất hiện, trước tiên là đường viền cong cong, thoáng cái hành tinh đã chiếm trọn toàn bộ khung cửa sổ, cả phòng làm việc đều chìm trong thứ ánh sáng vàng cam mà nó phát ra. Trong đại dương khí mênh mông chỉ có khí hydro và heli ấy hiện ra những đường vần như mộng như ảo, kết cấu tổng thể vĩ đại đến khiến người ta ngạt thở, mà chi tiết thì lại khiến người ta mê đắm. Vết Đỏ Lớn chầm chậm di chuyển vào khung cửa sổ, lúc này, cơn siêu bão có thể chứa trọn hai Trái đất kia trông như thể con mắt khổng lồ không có con ngươi của cái thế giới mê ly kỳ ảo này. Ba hạm đội lớn đều lấy Sao Mộc làm căn cứ chính, nguyên nhân là vì biển khí hydro và heli của hành tinh này là nguồn nhiên liệu phản ứng nhiệt hạch bất tận.

Chương Bắc Hải nhìn cảnh tượng trước mắt mà thẫn thờ, vùng lãnh thổ mới mà anh ta đã thấy vô số lần trong những giấc mơ, lúc này đã hiện lên chân thực ngay trước mắt. Đến khi Sao Mộc từ từ di chuyển ra khỏi khung cửa sổ, anh ta mới lên tiếng: “Thủ trưởng, chính thành tựu vĩ đại của thời đại này khiến sứ mệnh của chúng tôi trở nên không còn cần thiết nữa.”

Viên tư lệnh quay người lại, nói: “Không, không thể nói như vậy, kế hoạch tăng viện tương lai là một bước đi rất có tầm nhìn xa trông rộng. Vào thời đại Đại Suy Sụp, lực lượng vũ trang không gian đã tới mép vực sụp đổ, thời điểm đó, lực lượng đặc biệt tăng viện tương lai đã phát huy tác dụng rất lớn trong việc ổn định lại cục thế.”

“Nhưng đội của tôi lại đến quá muộn.”

“Thật xin lỗi, tình hình là thế này.” Viên tư lệnh nói, lúc này những đường nét trên gương mặt anh ta trở nên hết sức dịu dàng. “Sau các anh, đã có rất nhiều đội đặc nhiệm tăng viện tương lai khác được phái đi, những người được phái đi cuối cùng lại được đánh thức dậy đầu tiên.”

“Thủ trưởng, điều này có thể hiểu được, làm như vậy thì nền tri thức của họ sẽ gần hơn với thời điểm lúc bấy giờ.”

“Đúng thế, khi chỉ còn lại đội của anh đang ngủ đông, thời kỳ Đại Suy Sụp đã trôi qua rất lâu, thế giới bước vào giai đoạn phát triển tốc độ cao, chủ nghĩa thất bại gần như đã biến mất, không cần thiết phải đánh thức các anh dậy. Lúc đó, hạm đội từng ra quyết định: để các anh ngủ thẳng một mạch đến khi cuộc chiến cuối cùng nổ ra.”

“Thủ trưởng, đây quả thực là nguyện vọng của mỗi người trong chúng tôi.” Chương Bắc Hải kích động thốt lên.

“Cũng là vinh dự tối cao của tất cả quân nhân thuộc quân chủng không gian, họ hiểu rõ điều này nên mới quyết định như vậy. Nhưng hiện nay, tình thế đã hoàn toàn thay đổi, đương nhiên anh cũng đã biết.” Viên tư lệnh chỉ vào dòng sông sao đang chảy phía sau lưng mình, “Có khả năng cuộc chiến ấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Đây là chuyện tốt, thủ trưởng, so với thắng lợi vĩ đại mà loài người sắp đón nhận, một chút tiếc nuối nho nhỏ của vài kẻ quân nhân có đáng là gì. Chỉ hy vọng anh đáp ứng một thỉnh cầu của chúng tôi: hãy cho chúng tôi gia nhập hạm đội ở cấp bậc thấp nhất làm những chiến sĩ bình thường, phụ trách những công việc trong tầm khả năng của mình.”

Tư lệnh lắc đầu nói: “Tuổi quân của tất cả thành viên lực lượng đặc biệt sẽ được tính tiếp từ ngày tỉnh lại, quân hàm thăng lên từ một đến hai cấp trên cơ sở ban đầu.”

“Thủ trưởng, như vậy không ổn, chúng tôi không muốn sống nốt những năm tháng cuối đời mình bên bàn giấy, mà chỉ muốn đến tuyến đầu của hạm đội. Hai trăm năm trước, hạm đội không gian là giấc mơ của mỗi người chúng tôi, rời khỏi nó, cuộc sống của chúng tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Có điều, cho dù với quân hàm hiện nay, chúng tôi cũng không thể nào đảm nhiệm được công tác ở hạm đội.”

“Tôi không nói các anh phải rời hạm đội, hoàn toàn ngược lại, tất cả các anh sẽ làm việc trên chiến hạm, để hoàn thành một sứ mệnh cực kỳ quan trọng.”

“Cám ơn thủ trưởng, nhưng, hiện giờ chúng tôi còn có thể có sứ mệnh như vậy nữa sao?”

Viên tư lệnh không trả lời, mà như sực nhớ ra chuyện gì đó: “Cứ đứng mãi thế này, anh có quen không?” Tất cả phòng làm việc trong Bộ tư lệnh này đều không có ghế, độ cao của bàn làm việc cũng được thiết kế để đứng sử dụng, trọng lực sinh ra do chuyển động tự quay của Bộ tư lệnh chỉ bằng một phần sáu trọng lực trên Trái đất, cảm giác khi đứng và ngồi cũng không khác nhau nhiều lắm.

Chương Bắc Hải mỉm cười gật đầu, “Không vấn đề, tôi từng ở trên không gian một năm.”

“Vậy ngôn ngữ thì sao? Trao đổi với người trong hạm đội có khó khăn gì không?”

Lúc này viên tư lệnh đang nói tiếng Trung tiêu chuẩn, nhưng ba hạm đội lớn đã hình thành nên loại ngôn ngữ của riêng mình, có chút tương đồng với tiếng Trung hiện đại và tiếng Anh hiện đại trên Trái đất, chỉ là kết hợp hai loại ngôn ngữ này một cách cân bằng hơn, từ vựng tiếng Anh và tiếng Trung mỗi loại chiếm một nửa.

“Mới đầu thì hơi không quen lắm, chủ yếu là không phân biệt được từ vựng tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng không bao lâu sau thì đã nghe hiểu được, về phương diện diễn đạt vẫn khó khăn hơn một chút.”

“Không sao, các anh cứ trực tiếp nói bằng tiếng Trung hoặc tiếng Anh, chúng tôi có thể hiểu được. Nói vậy tức là bên Bộ tham mưu đã trao đổi đầy đủ với các anh rồi.”

“Vâng, trong mấy hôm từ khi tới căn cứ này, họ đã giới thiệu đầy đủ tình hình cho chúng tôi rõ.”

“Vậy chắc hẳn anh đã nắm được vấn đề Dấu ấn tư tưởng.”

“Vâng.”

“Những cuộc điều tra gần đây vẫn không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của những kẻ khắc dấu, anh có ý kiến gì về việc này không?”

“Tôi cho rằng, một khả năng là nhóm những kẻ bị khắc dấu này đã biến mất, khả năng còn lại là bọn họ che giấu rất sâu. Một người theo chủ nghĩa thất bại bình thường sẽ nói ra điều này với người khác; nhưng thứ niềm tin đã được củng cố bằng công nghệ này là thứ niềm tin kiên định tuyệt đối không dời, niềm tin như thế ắt hẳn sẽ sinh ra cảm giác sứ mệnh tương ứng. Chủ nghĩa thất bại và chủ nghĩa đào vong có mối quan hệ mật thiết với nhau, nếu những kẻ khắc dấu này thực sự còn tồn tại, bọn họ tất nhiên sẽ coi việc chạy trốn vào vũ trụ là sứ mệnh tối thượng, mà để thực hiện được mục tiêu này, họ buộc phải che giấu thật sâu tư tưởng thực của mình.”

Viên tư lệnh gật đầu tán thành: “Phân tích rất tốt, đây cũng là cách nhìn của Bộ tổng tham mưu.”

“Thủ trưởng, trường hợp thứ hai này rất nguy hiểm.”

“Đúng thế, đặc biệt là vào thời điểm thiết bị thăm dò của người Tam Thể đã tiến đến gần Hệ Mặt trời. Hiện nay, nếu phân loại theo hệ thống chỉ huy, chiến hạm trong hạm đội có thể chia làm hai loại lớn: một loại là hệ thống chỉ huy theo mô hình phân tán, đây là mô hình truyền thống, tương tự như chiến hạm trên biển mà anh từng chỉ huy, mệnh lệnh của thuyền trưởng được các thuyền viên cấp dưới thi hành; loại thứ hai là hệ thống chỉ huy theo mô hình tập trung, mệnh lệnh của thuyền trưởng được hệ thống máy tính của phi thuyền tự động thi hành, các chiến hạm không gian thế hệ mới đang và sẽ được đóng sau này đều thuộc dạng này. Mối đe dọa của Dấu ấn tư tưởng chủ yếu là nhằm vào các chiến hạm này, vì trong mô hình này, thuyền trưởng có quyền lực vô cùng lớn, có thể một mình kiểm soát chiến hạm xuất phát hoặc dừng lại, điều khiển tốc độ và hướng bay, đồng thời cũng có thể điều động phần lớn vũ khí. Trong hệ thống chỉ huy dạng này, có thể nói, chiến hạm giống như một phần cơ thể của thuyền trưởng vậy. Hiện nay, trong 695 chiến hạm liên sao thuộc hạm đội, có 179 chiến hạm có hệ thống chỉ huy tập trung. Sĩ quan chỉ huy những chiến hạm này là đối tượng cần điều tra trọng điểm. Vốn dĩ, trong quá trình điều tra, các chiến hạm có liên quan đều cần phải về cảng hoặc niêm phong, nhưng tình huống hiện nay không cho phép chúng ta làm như vậy. Lúc này, ba hạm đội lớn đều đang tích cực chuẩn bị đánh chặn thiết bị thăm dò của người Tam Thể, đây là lần thực chiến đầu tiên của hạm đội không gian trước quân xâm lược Tam Thể, vì vậy tất cả chiến hạm đều phải ở trong trạng thái sẵn sàng đợi lệnh.”

“Vậy, thưa thủ trưởng, trong thời gian này cần phải giao quyền chỉ huy những chiến hạm dạng tập trung này cho người đáng tin cậy.” Chương Bắc Hải nói, nãy giờ anh ta vẫn suy đoán xem nhiệm vụ của mình là gì, nhưng chưa đoán ra được.

“Ai đáng tin cậy chứ,” viên tư lệnh hỏi, “chúng ta không biết việc sử dụng thiết bị khắc Dấu ấn tư tưởng đã lan đến đâu, lại càng không có bất cứ tin tức nào về nhóm những kẻ khắc dấu. Trong trường hợp này, không ai đáng tin cậy cả, kể cả tôi.”

Lúc này, Mặt trời xuất hiện bên ngoài cửa sổ, tuy rằng nhìn từ đây độ sáng yếu hơn trên Trái đất rất nhiều, song khi vầng dương đi qua phía sau lưng tư lệnh, thân hình anh ta vẫn hoàn toàn bị nuốt lấy trong ánh sáng, chỉ có tiếng nói vang lên bên tai Chương Bắc Hải.

“Nhưng các anh thì đáng tin cậy, khi các anh ngủ đông, Dấu ấn tư tưởng vẫn chưa tồn tại, mà một nhân tố rất quan trọng để các anh được lựa chọn hồi hai trăm năm trước, đó chính là lòng trung thành và niềm tin. Hiện giờ, các anh là nhóm người duy nhất có thể tin cậy trong hạm đội mà chúng tôi tìm được. Vì thế, hạm đội quyết định trao quyền thuyền trưởng các chiến hạm có hệ thống chỉ huy tập trung cho các anh. Các anh sẽ được bổ nhiệm làm thuyền trưởng điều hành, mọi mệnh lệnh của thuyền trưởng trước đây đều phải thông qua các anh, rồi mới phát cho hệ thống chỉ huy.”

Trong mắt Chương Bắc Hải, có hai vầng Mặt trời nhỏ đang bùng cháy. Anh ta nói: “Thủ trưởng, chuyện này sợ là không ổn.”

“Nhận được nhiệm vụ đã nói không ổn ngay, đây đâu phải là truyền thống của chúng ta.”

Hai từ “chúng ta” và “truyền thống” khiến Chương Bắc Hải cảm thấy ấm áp trong lòng, anh ta biết, dòng máu của đội quân hai trăm năm trước kia vẫn còn chảy tiếp trong hạm đội không gian này.

“Thủ trưởng, nói gì thì nói, chúng tôi cũng là người từ hai trăm năm trước, nếu ví với thời tôi còn trong hải quân, điều này chẳng khác gì bảo tướng lĩnh của Hạm đội Bắc Dương đi chỉ huy tàu khu trục thế kỷ 21 cả.”

“Có phải anh cho rằng Đặng Thê Xương và Lưu Bộ Thiềm[58] thực sự không thể chỉ huy tàu khu trục của các anh? Họ đều là người có học thức, rất giỏi tiếng Anh, học hỏi nhanh mà. Hiện nay, công tác chỉ huy của thuyền trưởng chiến hạm không gian không dính dáng gì tới các chi tiết kỹ thuật nữa, chỉ phát đi các mệnh lệnh chung mà thôi. Đối với họ, chiến hạm là một cái hộp đen. Thêm nữa, trong thời gian các anh làm thuyền trưởng điều hành, chiến hạm chỉ đậu ở căn cứ, không hề xuất kích, nhiệm vụ của các anh chính là xác định xem những mệnh lệnh của thuyền trưởng trước đây có bình thường hay không, và truyền đạt lại cho hệ thống chỉ huy. Việc này, chỉ cần học tập tìm hiểu hẳn là có thể làm được.”

“Thế thì quyền hạn của chúng tôi cũng quá lớn, có thể để thuyền trưởng trước đây vẫn nắm những quyền đó, chúng tôi sẽ giám sát các mệnh lệnh của họ.”

“Nghĩ kỹ rồi anh sẽ biết làm vậy không ổn, nếu nhóm những kẻ khắc dấu kia thực sự tồn tại và chiếm được những vị trí chiến lược, họ có thể lợi dụng vô vàn thủ đoạn khác nhau để tránh sự giám sát của các anh, bao gồm cả việc giết hại người giám sát. Anh cần phải biết, một chiến hạm có hệ thống chỉ huy tập trung ở trạng thái chờ lệnh chỉ cần ba mệnh lệnh là xuất phát, đến khi ấy thì mọi chuyện đều đã quá muộn. Vì vậy, cần phải cài đặt cho hệ thống chỉ huy chỉ thừa nhận mệnh lệnh của thuyền trưởng điều hành.”

Tàu chuyên chở bay qua quân cảng Sao Mộc của Hạm đội châu Á, Chương Bắc Hải cảm tưởng mình đang bay trên một khu vực núi non trùng điệp san sát, mỗi dãy núi là một chiến hạm vũ trụ đang dừng đậu. Lúc này, quân cảng đang vận hành ở mặt tối của Sao Mộc, trong ánh sáng lân tinh phát ra từ bề mặt hành tinh và ánh trăng bàng bạc của Mặt trăng số hai trên cao, những rặng núi làm từ sắt thép kia đều đang lặng lẽ chìm trong giấc ngủ. Thoáng sau, một quầng sáng trắng chói mắt dâng lên ở nơi tận cùng rặng núi, trong chớp mắt chiếu sáng rực cả hạm đội đang neo bến. Chương Bắc Hải có cảm giác mình đang chứng kiến cảnh Mặt trời mọc nơi núi non trùng điệp, hạm đội thậm chí còn hắt lên bầu khí quyển cuồn cuộn của Sao Mộc một cái bóng khổng lồ di động. Tới khi quầng sáng thứ hai dâng lên ở phía bên kia hạm đội, Chương Bắc Hải mới biết đấy không phải Mặt trời, mà là hai chiến hạm đang vào cảng, lúc giảm tốc, động cơ nhiệt hạch của chúng xoay thẳng về phía cảng.

Theo lời giới thiệu của tham mưu trưởng hạm đội đưa Chương Bắc Hải đi nhậm chức, lúc này trong quân cảng có hơn bốn trăm chiến hạm đang neo đậu, tức là hai phần ba tổng số chiến hạm của Hạm đội châu Á. Các chiến hạm còn lại đang tuần tra ở không gian bên trong và bên ngoài Hệ Mặt trời cũng sẽ lần lượt về cảng.

Chương Bắc Hải đang đắm chìm trong quang cảnh tráng lệ của hạm đội không thể không quay lại với hiện thực: “Tham mưu trưởng, triệu tập tất cả chiến hạm về thế này liệu có kích động và thúc ép những kẻ khắc dấu có thể vẫn còn tồn tại kia lập tức hành động không?”

“Ừm, không, lệnh tập trung về cảng là vì một lý do khác, lý do này là thực, không phải mượn cớ, nhưng nói ra thì cũng hơi nực cười. Gần đây anh có đọc tin tức không?”

“Không, dạo này tôi chỉ tập trung xem tài liệu về tàu Chọn Lọc Tự Nhiên thôi.”

“Không cần gấp gáp thế làm gì, qua giai đoạn tập huấn cơ sở vừa rồi, các anh đều nắm bắt rất tốt. Tiếp sau đây, khi lên tàu cứ lần lượt từng bước tiến hành là sẽ quen việc hết thôi mà, không khó như các anh nghĩ đâu… Hiện nay ba hạm đội lớn đều ra sức tranh giành nhiệm vụ đánh chặn thiết bị thăm dò của người Tam Thể, cãi nhau ầm ĩ cả lên, trong hội nghị liên tịch diễn ra ngày hôm qua rốt cuộc cũng đạt được một thỏa thuận sơ bộ: toàn bộ chiến hạm của các hạm đội đều quay về quân cảng tập kết, đồng thời lập một hội đồng đặc biệt giám sát việc thực hiện chỉ thị này để tránh có hạm đội nào tự tiện điều động chiến hạm đi đánh chặn.”

“Tại sao phải làm vậy nhỉ? Nếu bất cứ bên nào đánh chặn thành công, thì thông tin tình báo và các công nghệ giành được hẳn là vẫn chia sẻ chung cho mọi người chứ.”

“Đúng thế, đây chỉ là vấn đề danh dự thôi. Hạm đội đầu tiên tiếp xúc với thế giới Tam Thể sẽ giành được nhiều điểm hơn về mặt chính trị. Tại sao tôi lại nói là tức cười chứ? Vì đây là một việc hoàn toàn không phải mạo hiểm gì, thất bại lớn nhất chẳng qua cũng chỉ là tàu thăm dò của đối phương tự hủy trong quá trình đánh chặn, vì vậy mọi người đều tranh nhau giành việc. Nếu là chiến đấu với hạm đội chủ lực của người Tam Thể, các bên hẳn là sẽ cố gắng tìm đủ mọi cách bảo tồn thực lực, vậy mới nói, chính trị thời bây giờ cũng chẳng khác gì mấy so với thời của các anh đâu… nhìn kìa, đó chính là chiến hạm Chọn Lọc Tự Nhiên đấy.”

Trong lúc tàu chuyên chở bay tới chỗ chiến hạm Chọn Lọc Tự Nhiên, sự vĩ đại của ngọn núi sắt thép này dần dần hiện rõ trước mắt Chương Bắc Hải. Lúc này, trong tâm trí Chương Bắc Hải bỗng hiện lên bóng dáng hàng không mẫu hạm mang tên Đường. Ngoại hình của Chọn Lọc Tự Nhiên hoàn toàn khác với con tàu sân bay trên biển hai trăm năm về trước, thân tàu hình đĩa tròn và động cơ hình trụ của Chọn Lọc Tự Nhiên là hai phần hoàn toàn tách rời nhau. Lúc tàu Đường chết yểu trước cả khi hạ thủy, Chương Bắc Hải cảm tưởng mình vừa mất đi một ngôi nhà tinh thần, dù chưa từng sống trong ngôi nhà đó. Hiện tại, con tàu vũ trụ khổng lồ trước mắt lại cho anh ta cảm giác “nhà”. Nơi thân tàu to lớn của Chọn Lọc Tự Nhiên, linh hồn anh ta lang bạt hơn hai trăm năm nay đã tìm thấy một cõi đi về, tựa như một đứa trẻ lao bổ vào vòng tay ôm của một sức mạnh vĩ đại nào đó.

Chọn Lọc Tự Nhiên là tàu chỉ huy phân đội số ba của Hạm đội châu Á, xét về tải trọng hay tính năng, nó đều đứng hàng đầu hạm đội. Khi hệ thống động cơ nhiệt hạch không môi chất đời mới nhất của nó hoạt động hết công suất, chiến hạm có thể tăng tốc đến 15% tốc độ ánh sáng. Hệ thống sinh thái tuần hoàn bên trong chiến hạm hết sức hoàn thiện, nó có thể bay liên tục trong thời gian rất dài. Trên thực tế, hệ thống sinh thái tuần hoàn này đã bắt đầu vận hành bản thử nghiệm trên Mặt trăng từ bảy mươi lăm năm trước, đến nay vẫn chưa thấy xuất hiện bất cứ sự cố và sai sót lớn nào. Hệ thống vũ khí của Chọn Lọc Tự Nhiên cũng thuộc loại mạnh nhất hạm đội, kho vũ khí gồm bốn loại tia gamma, pháo điện từ, tia hạt cao năng lượng và ngư lôi vũ trụ của nó có thể một tay hủy diệt toàn bộ bề mặt của một hành tinh kích cỡ Trái đất.

Lúc này, chiến hạm Chọn Lọc Tự Nhiên đã chiếm toàn bộ tầm nhìn, từ trên tàu chuyên chở chỉ có thể trông thấy một phần nhỏ, Chương Bắc Hải thấy vách ngoài của con tàu trơn nhẵn như gương, phản chiếu hoàn hảo đại dương khí của Sao Mộc. Trên mặt gương rộng mênh mông này, thấy cả bóng con tàu chuyên chở đang từ từ bay đến.

Vách chiến hạm xuất hiện một lối vào hình bầu dục, tàu chuyên chở bay thẳng vào trong, đồng thời nhanh chóng giảm tốc dừng lại. Tham mưu trưởng mở cửa khoang tàu bước ra ngoài trước. Lúc này, Chương Bắc Hải hơi căng thẳng, vì anh ta nhận ra con tàu chuyên chở này không hề đi qua khoang điều áp, nhưng ngay lập tức, anh ta đã cảm nhận được bầu không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào. Khoang tàu có áp suất không khí mở cửa trực tiếp ra ngoài không gian, lại có thể khiến không khí trong khoang không tràn ra ngoài, đây là một công nghệ mà anh ta vẫn chưa hiểu được.

Chương Bắc Hải và tham mưu trưởng đang ở trong một khối cầu khổng lồ, chỗ lớn nhất có đường kính phải ngang với một sân bóng đá. Khoang tàu vũ trụ thông thường đều có kết cấu dạng này, khi phi thuyền tăng tốc, giảm tốc và chuyển hướng, bất cứ chỗ nào của khối cầu cũng có thể trở thành sàn hoặc trần, còn trong trạng thái không trọng lượng, phần trung tâm của khối cầu chính là không gian hoạt động chủ yếu của các thuyền viên. Vào thời Chương Bắc Hải, khoang tàu vũ trụ vẫn phỏng theo kết cấu của các kiến trúc trên Trái đất, vì vậy anh ta thấy rất khó thích nghi với khoang tàu vũ trụ hoàn toàn mới mẻ này. Tham mưu trưởng giới thiệu với anh ta, đây là nhà chứa máy bay tiêm kích trên chiến hạm, nhưng lúc này ở đây không có cỗ tiêm kích vũ trụ nào cả. Ở khoảng không gian chính giữa khối cầu là đội hình gồm hai nghìn binh sĩ trên chiến hạm Chọn Lọc Tự Nhiên, xếp hàng ngay ngắn lơ lửng giữa không trung.

Từ hồi trước khi Chương Bắc Hải ngủ đông, không gian quân các nước đấ bắt đầu tiến hành thao luyện tập hợp đội ngũ trong trạng thái không trọng lượng, đồng thời đề ra các quy phạm và sách yếu lĩnh tương ứng. Tuy vậy, việc thực hiện thì vô cùng khó khăn. Ở bên ngoài tàu, các binh sĩ còn có thể di chuyển nhờ vào thiết bị đẩy mini gắn trên trang phục phi hành gia, còn trong khoang tàu thì không có bất cứ thiết bị đẩy nào, chỉ có thể di chuyển và định vị bằng cách đẩy vào vách tàu và bơi trong không khí. Trong tình trạng đó, xếp thành đội ngũ chỉnh tề là điều hết sức khó khăn. Lúc này, khi thấy hơn hai nghìn người xếp thành đội hình vuông vắn nghiêm chỉnh lơ lửng giữa không trung mà không có bất cứ điểm tựa nào như vậy, Chương Bắc Hải rất ngạc nhiên. Hiện nay, mọi người chủ yếu sử dụng thắt lưng từ để di chuyển trong khoang tàu không trọng lượng. Loại thắt lưng này làm bằng vật liệu siêu dẫn, bên trong có dòng điện khép kín, sinh ra từ trường tương tác với từ trường có ở khắp mọi nơi trong khoang tàu và các hành lang, dùng một thiết bị điều khiển nhỏ nắm trong lòng bàn tay là có thể di chuyển thoải mái tự nhiên trong tàu vũ trụ. Bản thân Chương Bắc Hải cũng đang đeo một chiếc thắt lưng như vậy, nhưng muốn làm chủ được nó thì còn phải học thêm nhiều kỹ xảo.

Chương Bắc Hải quan sát các binh sĩ vũ trụ xếp thành đội ngũ chỉnh tề ấy. Họ đều thuộc thế hệ sinh ra và lớn lên trong hạm đội, thân hình thon và cao, không cường tráng nặng nề như người sinh trưởng trong môi trường trọng lực ở Trái đất, mà toát lên vẻ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn của tộc người không gian. Đứng trước đội ngũ có ba sĩ quan, ánh mắt Chương Bắc Hải cuối cùng dừng lại ở nữ sĩ quan trẻ tuổi xinh đẹp đứng giữa, trên cầu vai cô có bốn ngôi sao sáng lấp lánh, đây hẳn chính là thuyền trưởng chiến hạm Chọn Lọc Tự Nhiên này. Cô là đại biểu điển hình của thế hệ con người mới trên không gian, vóc người còn cao hơn cả Chương Bắc Hải vốn đã thuộc loại cao lớn. Từ phía trước đội hình, cô nhẹ nhàng di chuyển tới chỗ họ, thân hình thon thả dong dỏng cao lướt qua khoảng không như một nốt nhạc phiêu nhiên. Khi cô dừng lại trước mặt Chương Bắc Hải và tham mưu trưởng, mái tóc đang bay phất phơ phía sau dập dờn nhảy múa trên cái cổ trắng ngần, đôi mắt cô sáng bừng ánh dương và sức sống trong veo, Chương Bắc Hải lập tức tin tưởng cô gái này, vì những kẻ khắc dấu không thể nào có ánh mắt như thế được.

“Tôi là thuyền trưởng Đông Phương Diên Tự của tàu Chọn Lọc Tự Nhiên.” Cô giơ tay chào Chương Bắc Hải, trong mắt lộ ra vẻ khiêu chiến tinh nghịch, “Thay mặt toàn thể sĩ quan và binh lính trên tàu tặng tiền bối một món quà.” Đông Phương Diên Tự chìa hai tay ra, Chương Bắc Hải trông thấy món đồ cô đang cầm trên tay, vẻ bề ngoài tuy đã biến đổi rất nhiều, nhưng vẫn nhận được ra là súng lục. “Nếu thực sự phát hiện tôi có tư tưởng thất bại và ý đồ đào tẩu, tiền bối có thể dùng nó để giết tôi.”

Đi lên mặt đất là việc rất dễ dàng, mỗi kiến trúc dạng thân cây khổng lồ chính là một cây cột chống đỡ mái vòm của thành phố dưới lòng đất, theo thang máy trong thân cây là có thể đi thẳng một mạch lên mặt đất, qua tầng đất dày hơn ba trăm mét. Khi La Tập và Sử Cường ra khỏi thang máy, cả hai đều có cảm giác hoài cổ. Đấy là vì vách tường và sàn nhà của đại sảnh bên ngoài lối ra không có các cửa sổ được kích hoạt lên nữa, các loại thông tin đều hiển thị trên những màn hình thực sự gắn trên trần nhà. Nơi này trông giống như một bến xe điện ngầm thời xưa, không có nhiều người lắm, và hầu hết mọi người cũng không mặc trang phục sáng lấp lóa.

Khi họ ra khỏi cánh cửa đóng kín để điều hòa áp suất của đại sảnh, một luồng gió nóng thổi thốc vào mặt, mang theo mùi bụi bặm.

“Thằng con tôi kia kìa!” Sử Cường chỉ vào một người đàn ông đang chạy lên bậc cấp. Từ xa, La Tập chỉ nhìn ra được đó là một người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, Sử Cường khẳng định chắc như đinh đóng cột như thế khiến anh hơi ngạc nhiên. Sử Cường rảo nhanh xuống bậc thềm đón người đó, La Tập không nhìn hai cha con họ đoàn tụ, mà dành hết sự chú ý vào thế giới trên mặt đất ở trước mắt.

Bầu trời màu vàng, giờ La Tập đã biết tại sao hình ảnh bầu trời của thành phố dưới lòng đất phải chụp lại từ độ cao mười nghìn mét. Từ mặt đất nhìn lên trời, chỉ thấy một vầng dương mờ mịt mơ hồ. Cát bụi phủ lên mọi thứ trên mặt đất, mỗi chiếc xe chạy qua phố đều kéo theo một cái đuôi bụi dài thượt. Lúc này, La Tập lại trông thấy một thứ trong quá khứ: xe chạy trên mặt đường. Hiển nhiên, những xe này đã không chạy bằng xăng dầu nữa, chúng có hình dạng khác nhau, cũ có mới có, nhưng đều có một điểm chung: trên nóc xe đều gắn một tấm trông như bạt che nắng. Bên kia đường, La Tập thấy những ngôi nhà của quá khứ, bệ cửa sổ đều bám đầy bụi đất, hầu hết các cửa sổ nếu không đóng kín thì cũng biến thành những hốc đen ngòm không còn ô kính, nhưng rõ ràng một số căn nhà vẫn có người ở, La Tập trông thấy quần áo phơi bên ngoài, thậm chí còn thấy có bậu cửa sổ bày vài chậu hoa nữa. Anh nhìn ra xa hơn, tuy tầm nhìn không tốt lắm do không khí đầy cát bụi, song vẫn mau chóng thấy đường nét của hai tòa kiến trúc quen thuộc, đồng thời biết được đây quả thực chính là thành phố nơi mình từng sống nửa cuộc đời vào hai trăm năm trước.

La Tập bước xuống bậc cấp, đến bên cạnh hai người đàn ông đang kích động ôm nhau, vỗ lưng nhau bồm bộp. Vừa bước lại gần nhìn người đàn ông trung niên đó, anh liền biết Sử Cường không nhận lầm người.

“Bố, tính ra thì giờ con chỉ nhỏ hơn bố có năm tuổi thôi.” Sử Hiểu Minh vừa nói, vừa quệt vệt nước rỉ ra nơi khóe mắt.

“Cũng còn đỡ đấy, tiên sư nó, bố sợ nhất là một lão già râu tóc bạc phơ gọi mình bằng bố.” Sử Cường cười lớn, sau đó giới thiệu La Tập với con trai.

“À, chào anh, tiến sĩ La, hồi đó anh là người nổi tiếng cả thế giới đấy nhỉ!” Sử Hiểu Minh tròn mắt lên nhìn La Tập.

Ba người đi về phía xe của Sử Hiểu Minh đỗ bên vệ đường, trước khi lên xe, La Tập hỏi cái miếng to tướng gắn trên nóc xe đó là gì.

“Ăng ten đấy, trên mặt đất chỉ lấy được một tí tẹo điện của thành phố dưới lòng đất rỉ ra thôi, vì vậy ăng ten phải to hơn một chút, mà cũng đủ để chạy trên mặt đất thôi, không bay lên được.”

Xe chạy không nhanh, không biết là vì không đủ lực hay do chạy xe qua cát bụi. La Tập quan sát thành phố phủ đầy cát bụi qua cửa sổ, trong bụng có vô số câu hỏi, nhưng hai cha con Sử Cường cứ nói chuyện không ngớt, anh không chen vào được.

“Mẹ qua đời năm thứ 34 của kỷ nguyên Khủng hoảng, lúc đó con và cháu gái bố đều ở bên cạnh.”

“Ừm, tốt lắm… không đưa cháu gái bố đến đây à?”

“Sau khi ly hôn, nó sống với mẹ nó, con cũng đã xem hồ sơ rồi, con bé qua đời năm thứ 105 của kỷ nguyên Khủng hoảng, thọ hơn tám chục tuổi cơ.”

“Tiếc là không gặp được nó… Con mãn hạn tù năm nào?”

“Năm thứ 19.”

“Sau đấy thì làm gì?”

“Gì con cũng làm, lúc đầu thì chẳng có cửa, lại tiếp tục lừa đảo thôi, sau này thì kinh doanh tử tế, kiếm được ít tiền. Khi thấy có dấu hiệu Đại Suy Sụp, con liền ngủ đông luôn. Lúc đó con cũng chẳng nghĩ sau này có thể tốt lên, chỉ là muốn đến gặp bố thôi.”

“Nhà mình có còn không?”

“Bảy mươi năm sau lại tái tục quyền sở hữu tài sản, nhưng ở được một thời gian không lâu thì bị dỡ bỏ rồi, căn mua về sau đó thì vẫn còn, con cũng chưa đi xem.” Sử Hiểu Minh chỉ ra bên ngoài, “Hiện nay dân số của thành phố này còn không bằng 1% thời chúng ta, bố có biết giờ thứ gì là không đáng tiền nhất không? Chính là những căn nhà mà bố mất cả đời mới mua được đấy, giờ toàn bỏ không hết, thích ở đâu thì ở.”

Khó khăn lắm La Tập mới chộp được một khoảng nghỉ giữa câu chuyện của hai người, anh hỏi: “Những người ngủ đông tỉnh lại đều sống trong khu nội thành cũ hả?”

“Làm gì có, đều ở bên ngoài hết, trong thành phố gió cát mạnh quá, chủ yếu là cũng không có việc gì làm. Tất nhiên, cũng không thể sống cách thành phố ngầm quá xa, bằng không thì chẳng có điện mà dùng.”

“Bọn con thì còn làm được việc gì?” Sử Cường hỏi.

“BỐ nghĩ thử xem, thời buổi bây giờ, có việc gì mà chúng ta làm được còn lũ trẻ con kia không làm được đây? Trồng trọt chứ còn gì!” Giống như những người ngủ đông khác, dù ở tuổi nào theo quy định của luật pháp, Sử Hiểu Minh vẫn quen gọi người hiện đại là “lũ trẻ con”.

Ra khỏi thành phố, họ chạy xe về phía Tây, cát bụi đã bớt đi phần nào, nhìn thấy được đường. La Tập nhận ra đây là đường cao tốc Bắc Kinh - Thạch Gia Trang năm đó. Lúc này, hai bên đường toàn là cát vàng mênh mông, những kiến trúc trong quá khứ giờ vẫn sừng sững giữa biển cát, nhưng thứ đem lại sức sống cho vùng đồng bằng Hoa Bắc bị sa mạc hóa này, là những ốc đảo nhỏ nằm giữa rừng cây thưa thớt. Nghe Sử Hiểu Minh nói, đó là nơi cư trú của những người ngủ đông.

Xe chạy vào một ốc đảo, đây là một khu cư dần nhỏ lọt giữa rừng cây chắn cát bao bọc. Sử Hiểu Minh nói, nơi này tên là làng Đời Sống Mới số 5. Vừa xuống xe, La Tập liền có cảm giác như thể dòng thời gian chảy ngược trở lại, anh thấy những dãy nhà sáu tầng quen thuộc, ở khoảng đất trống trước các tòa nhà có những ông già ngồi trên băng ghế đá đánh cờ và các bà mẹ đẩy xe nôi, trên bãi cỏ mọc lưa thưa từ nền đất cát, mấy đứa trẻ con đang chơi đá bóng…

Sử Hiểu Minh sống trên tầng sáu, người vợ hiện nay nhỏ hơn anh ta chín tuổi, do mắc bệnh ung thư gan mà ngủ đông vào năm thứ 21 của kỷ nguyên Khủng hoảng, hiện nay đã hoàn toàn khỏe mạnh. Họ có một đứa con trai vừa tròn bốn tuổi, đứa bé gọi Sử Cường là ông nội.

Bữa cơm trưa ăn mừng Sử Cường và La Tập hết sức thịnh soạn, toàn là nông sản chính cống, còn có cả gà và thịt lợn của nông trường gần đó, thậm chí rượu cũng là loại tự nấu lấy. Ba người đàn ông hàng xóm cũng được gọi qua ăn cùng. Bọn họ cũng giống như gia đình Sử Hiểu Minh, đều là nhóm người ngủ đông tương đối sớm. Lúc đó, ngủ đông vẫn còn rất đắt đỏ, vì vậy những người này khi ấy đều là nhân vật thuộc giới thượng lưu rất giàu có hoặc con ông cháu cha, nhưng hiện tại, nhảy cóc qua hơn một trăm năm tụ hội về đây, mọi người đều đã trở thành người bình thường rồi. Sử Hiểu Minh đặc biệt giới thiệu một người hàng xóm, nói anh ta tên là Trương Diên. Người này chính là cháu nội của ông lão Trương Viện Triều mà hồi đó anh ta từng lừa gạt.

“Bố chẳng bảo con phải trả hết tiền lừa gạt người ta còn gì? Ra tù là con bắt đầu trả nợ rồi, thế mới quen biết Diên Diên, lúc đó cậu ấy vừa tốt nghiệp đại học. Bọn con được gợi ý từ hai ông hàng xóm nhà cậu ấy, bèn bắt đầu làm nghề mai táng, công ty bọn con lập ra tên là Cao Thâm. Cao tức là chỉ vũ trụ táng, ngoài việc đưa tro cốt ra ngoài Hệ Mặt trời, sau này còn phát triển đến trình độ phóng nguyên cả di thể đi, tất nhiên giá cả cũng không thấp; Thâm là chỉ việc chôn vào mỏ quặng, mới đầu thì sử dụng các mỏ quặng bỏ hoang, về sau cũng đào mới, nói tóm lại đều là để đề phòng người Tam Thể đào mồ quật mả mình lên thôi.”

Người được Sử Hiểu Minh gọi là Diên Diên trông có vẻ hơi già, chừng năm sáu mươi tuổi. Sử Hiểu Minh giải thích là giữa chừng anh ta có tỉnh lại khoảng hơn ba mươi năm, sau đó mới ngủ đông tiếp.

“Theo luật pháp, các anh ở đây có địa vị như thế nào?” La Tập hỏi.

Sử Hiểu Minh đáp: “Hoàn toàn bình đẳng với khu dân cư của người hiện đại, chỗ này coi như là khu ngoại ô của thành phố, cũng có chính quyền địa phương. Dân ở đây không phải trăm phần trăm là người ngủ đông, cũng có người hiện đại, trong thành phố cũng thường xuyên có người đến đây chơi.”

Trương Diên tiếp lời: “Chúng tôi đều gọi người hiện đại là dân chọc tường, vì khi mới đến, bọn họ toàn vô thức chọc chọc lên tường, muốn kích hoạt thứ gì đó lên vậy.”

“Sống ở đây cũng ổn chứ?” Sử Cường hỏi.

Mấy người đều nói cuộc sống rất tốt.

“Nhưng trên đường bố đã thấy ruộng vườn bọn con trồng, hoa màu mọc như thế mà cũng sống được à?”

“Sao lại không được? Giờ trong thành phố nông sản đều là đồ xa xỉ cả đấy… Thực ra chính phủ cũng rất tốt với người ngủ đông, kể cả không làm việc gì cả thì cũng sống thoải mái nhờ vào trợ cấp của nhà nước. Nhưng dẫu sao cũng phải kiếm việc mà làm chứ, bảo người ngủ đông biết trồng trọt là nói vớ vẩn thôi, hồi đó có ai là nông dân đâu, nhưng bọn con cũng chỉ còn mỗi việc này là làm được thôi.”

Chủ đề cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang lịch sử cận đại hai trăm năm vừa qua.

“Đại Suy Sụp là gì vậy?” La Tập hỏi ra câu mà anh vẫn muốn hỏi từ lâu.

Sắc mặt của mọi người trong phút chốc đều trở nên nặng nề, Sử Hiểu Minh thấy bữa cơm đã gần kết thúc, mới tiếp tục chủ đề này: “Hai người mấy hôm nay chắc cũng biết được phần nào rồi nhỉ, chuyện này nói ra thì dài lắm. Trong mười mấy năm sau khi hai người ngủ đông, cuộc sống cũng còn tạm ổn, nhưng sau đó, kinh tế thế giới chuyển đổi chóng mặt, mức sống ngày một giảm sút, bầu không khí chính trị cũng trở nên căng thẳng, thực sự cảm giác như đang ở trong thời kỳ chiến tranh vậy.”

Một người hàng xóm nói: “Không phải chỉ có vài quốc gia thôi, mà toàn cầu đều thế cả, xã hội rất căng thẳng, nói sai một câu thôi là sẽ bảo anh là ETO hay gian tế ngay, khiến cho ai nấy đều nơm nớp lo âu. Còn cả phim ảnh của Thời Đại Vàng nữa, mới đầu thì hạn chế, về sau thì thành hàng cấm trên toàn thế giới, tất nhiên, nhiều quá nên cũng không cấm được hết.”

“Tại sao?”

“Sợ bào mòn ý chí chiến đấu ấy mà.” Sử Hiểu Minh nói, “Có điều, miễn là còn có cơm ăn thì vẫn gắng gượng qua ngày được. Nhưng về sau thì không ổn, cả thế giới bắt đầu chịu nạn đói, đại khái xảy ra vào khoảng hơn hai chục năm sau khi mấy người tiến sĩ La ngủ đông.”

“Vì chuyển đổi nền kinh tế à?”

“Đúng vậy, nhưng môi trường bị phá hoại cũng là nguyên nhân quan trọng. Bấy giờ cũng có cả pháp lệnh bảo vệ môi trường đấy, nhưng đang ở trong thời kỳ bi quan, mọi người đều có chung một quan điểm: bảo vệ môi trường làm quái gì? Bảo tồn Trái đất thành một vườn hoa đẹp chẳng phải cũng để lại cho bọn người Tam Thể hay sao? Về sau, bảo vệ môi trường thậm chí còn tương đương với ETO, trở thành hành vi của bọn gian tế loài người, các tổ chức kiểu như Hòa Bình Xanh đều bị xem như chi nhánh của ETO và trấn áp. Các công trình của không gian quân làm cho ngành công nghiệp nặng gây ô nhiễm cao phát triển chóng mặt, ô nhiễm môi trường đã vào thế không thể ngăn cản nổi, hiệu ứng nhà kính, biến đổi khí hậu, sa mạc hóa… Chậc.”

“Trước khi tôi ngủ đông chính là thời điểm bắt đầu sa mạc hóa.” Một người hàng xóm khác lên tiếng, “Không phải sa mạc hóa bắt đầu từ phía Trường Thành lan đến đây như các anh tưởng tượng đâu, hoàn toàn không phải! Lúc đó người ta gọi là xâm thực kiểu cắm hoa, cả mấy nơi đang yên đang lành trong nội địa cùng lúc bắt đầu sa mạc hóa, dần dần lan ra bên ngoài, giống như một tấm vải ướt đem phơi khô ấy.”

“Sau đấy là sản lượng ngành nông nghiệp suy giảm, dự trữ tiêu hao hết, thế rồi… thế rồi bắt đầu thời kỳ Đại Suy Sụp.”

“Lời tiên đoán rằng mức sống sẽ lùi lại một trăm năm đã thành hiện thực thật sao?” La Tập hỏi.

Sử Hiểu Minh cười khan ba tiếng, “Tiến sĩ La của tôi ơi, lùi lại một trăm năm hả? Anh nằm mơ đi! Lúc đó mà lùi lại một trăm năm tức là… những năm ba mươi của thế kỷ 20 phải không, so với thời Đại Suy Sụp thì lúc ấy còn là thiên đường! Đại Suy Sụp còn tệ hơn cả những năm 1930 nhiều, người đông hơn mà, 8,3 tỷ người!” Anh ta vừa nói vừa chỉ tay vào Trương Diên, “Cậu ấy đã chứng kiến thời kỳ Đại Suy Sụp, hồi đó cậu ấy có tỉnh lại một thời gian.”

Trương Diên uống cạn chén rượu, hai mắt đờ đẫn: “Tôi đã thấy nạn đói hoành hành, mấy chục triệu người chạy nạn, trên đồng bằng cát bụi rợp trời, đất nóng, trời nóng, Mặt trời nóng, người vừa chết liền lập tức bị xẻ ra hết sạch… quả thực là địa ngục trần gian, có nhiều tư liệu hình ảnh lắm, các anh có thể tự mình xem, chỉ nghĩ đến thời đó thôi cũng thấy tổn thọ rồi.”

“Đại Suy Sụp kéo dài khoảng nửa thế kỷ, trong vẻn vẹn năm mươi năm đó, dân số thể giới giảm từ 8,3 tỷ xuống còn 3,5 tỷ, các anh nghĩ thử xem, thế là như thế nào!”

La Tập đứng dậy bước tới trước cửa sổ, từ đây có thể phóng tầm mắt vượt qua khu rừng chắn cát mà quan sát sa mạc bên ngoài, đồng bằng Hoa Bắc bị cát vàng che phủ đang lặng lẽ vươn ra tận chân trời dưới ánh nắng ban trưa, bàn tay khổng lồ của thời gian đã san bằng tất cả mọi thứ.

“Sau đó thì sao?” Sử Cường hỏi.

Trương Diên thở dài một hơi, tựa hồ như không phải nhắc lại đoạn lịch sử ấy nữa là anh ta đã trút được gánh nặng, “Sau đó, có người nghĩ thông, càng lúc càng có nhiều người nghĩ thông, mọi người đều hoài nghi kể cả vì thắng lợi của cuộc chiến tận thế mà trả cái giá đắt như vậy rốt cuộc có đáng hay không. Các anh thử nghĩ xem, đứa con sắp chết đói trong lòng mình và việc tiếp diễn nền văn minh nhân loại, thứ nào quan trọng hơn? Lúc này, các anh có lẽ sẽ nói cái sau quan trọng hơn, nhưng nếu ở trong th?