CẢNH 8 Văn Phòng Công Ty DeWitt & Longstreet-Thứ Bảy, Ngày 5 Tháng 9-9 Giờ Sáng
Tình trạng căng thẳng âm ỉ bên trong không mảy may ảnh hưởng đến không khí làm việc ở công ty DeWitt & Longstreet khi thanh tra Thumm băng qua sàn văn phòng chi nhánh vào sáng thứ Bảy. Nhân viên và khách hàng chỉ ngước mắt nhìn ông lướt qua như gió cuốn, họ có giật mình; nhưng rõ ràng công việc vẫn đang diễn ra như mọi khi. Người của Thumm đã có mặt sẵn sàng nhưng không quấy rầy bất cứ ai. Họ chỉ quanh quẩn trong im lặng, tất cả chỉ có thế.
Ở phía sau, trong văn phòng riêng ghi biển John O. DeWitt, viên thanh tra tìm thấy nhóm người của Longstreet đêm trước đã tập hợp đầy đủ dưới ánh mắt cảnh giác của trung úy Peabody. Cái lưng màu xanh to ngang của trung sĩ Duffy thì xoay về phía chiếc cửa kính dẫn sang gian văn phòng bên cạnh, có tấm biển Harley Longstreet.
Thumm lạnh lùng nhìn họ khắp lượt rồi ậm ừ qua loa vài câu chào. Ông quay sang gật đầu ra hiệu cho thám tử Jonas và hai người cùng đi vào văn phòng riêng của Longstreet. Tại đây, đang hoang mang ngồi trên mép ghế là một cô gái khá xinh - cô khá cao, da ngăm đen, thân hình đầy đặn, gương mặt dễ coi nhưng không sang.
Thumm ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế xoay đặt trước chiếc bàn rộng trong văn phòng. Jonas ngồi xuống một góc phòng, bút chì và sổ ghi cầm sẵn trên tay. “Tôi đoán cô là thư ký của Longstreet?”
“Vâng, thưa ngài. Tôi là Platt. Anna Platt. Tôi là thư ký riêng của ngài Longstreet đã bốn năm rưỡi nay ạ.” Chiếc mũi dọc dừa của Anna Platt đỏ lên ở chỏm trông rất lạc mốt, mắt của cô nàng thì ướt nhòe nhoẹt. Cô nàng thấm khóe mắt bằng chiếc khăn tay mềm rũ. “Ôi, khủng khiếp quá!”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi,” viên thanh tra đỡ lời kèm một cái cười gượng gạo. “Giờ ta cất chuyện khóc lóc đi nhé, cô em, và đi thẳng vào đề thôi nào. Cô trông ra dáng là nữ nhân viên biết khá tường tận công việc của sếp mình thì phải, kể cả những chuyện riêng tư của ông ấy nữa đúng thế không. Nói tôi nghe nào - giữa Longstreet và DeWitt thân thiết ra sao hả?”
“Không hề, họ luôn cãi cọ vặt vãnh thì có.”
“Thường những lần đấu đá như vậy ai thua ai thắng?”
“Ồ, ngài Longstreet ạ! Ngài DeWitt luôn luôn ra sức phản đối khi cho rằng ngài Longstreet sai, nhưng chung cuộc thì bao giờ ông ấy cũng là kẻ chịu lép vế.”
“Vậy thái độ của Longstreet đối với DeWitt thì sao?”
Anna Platt vặn vẹo mấy ngón tay. “Tôi đoán là ông muốn biết sự thực… Ông ấy dọa dẫm, nạt nộ ngài DeWitt suốt. Ông ấy biết ngài DeWitt là nhà doanh nhân giỏi hơn và Ông ấy không thích thế. Nên ông ấy cứ o ép ngài DeWitt và làm theo ý mình dù cho ông ấy biết mười mươi là mình sai và dù việc đó có gây tổn thất cho công ty.”
Thanh tra Thumm nhìn ngắm kỹ cô gái. ”Cô Platt, cô khá thông minh đấy, có vẻ ta sẽ làm việc được cùng nhau. DeWitt có ghét Longstreet không?”
Cô nàng đưa mắt nhìn xuống có vẻ e dè. “Có, tôi nghĩ đúng thế ạ. Tôi nghĩ mình cũng biết vì sao nữa. Đó là một vụ bê bối công khai mà ngài Longstreet,” - cô nàng đanh giọng lại - “đã và đang dan díu cùng bà DeWitt, một chuyện tằng tịu nghiêm trọng đấy ạ… Và tôi chắc ngài DeWitt đã biết chuyện đó dù tôi chưa hề nghe ông ấy nhắc đến điều này với ngài Longstreet hay với ai khác.”
“Longstreet có yêu vợ của DeWitt không? Thế nào mà ông ấy lại hứa hôn cùng cô Browne?”
“Longstreet không yêu ai trừ bản thân ông ấy. Nhưng ông ấy lúc nào cũng có vô khối tình nhân và tôi e bà DeWitt chẳng qua chỉ là một trong số đó. Tôi đoán chắc cũng như những người khác, bà ta ngỡ rằng ông ấy điên lên vì mình chứ không vì ai khác… Nói thế chứ, để tôi kể ông nghe chuyện này,” cô nàng sôi nổi kể tiếp cứ như viên thanh tra là bạn gái thân thiết của nàng. “Ông sẽ thích thú chuyện này đấy, ngài… Thanh tra, phải không ạ? Ngài Longstreet đã có lần cố ‘chim’ tiểu thư Jeanne DeWitt ngay tại văn phòng này. Cãi vã khủng khiếp nổ ra sau đó vì ngài Lord vào phòng bắt được và đã nện ngài Longstreet một quả bổ chửng. Thế rồi ngài DeWitt nhanh chóng xuất hiện và họ đuổi tôi đi nơi khác. Chả biết sau đó chuyện gì xảy ra nhưng nghe đồn phải băng bó cả đống. Chuyện xảy ra mới hai tháng trước chứ đâu.”
Viên thanh tra điềm tĩnh đánh giá cô gái, đây là một nhân chứng hợp ý với ông. “Rất tốt, cô Platt, quả là rất tốt, thế cô có cho rằng Longstreet có gì đó khống chế DeWitt không?”
Cô gái ngập ngừng. “Tôi không chắc, nhưng tôi chắc rằng hễ mỗi lần ngài Longstreet vòi những khoản tiền lớn từ ngài DeWitt, mà ông ta thường cười thô bỉ gọi đấy là ‘tiền vay riêng’, lần nào ông ấy cũng lấy được tiền cả. Thực ra thì mới tuần rồi ông ấy đòi vay ngài DeWitt số tiền đến hai mươi lăm ngàn đô la. Ngài DeWitt tức phát điên đến nỗi tôi lo ông ấy bị đột quỵ không chừng…”
“Tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ,” Thumm nhỏ giọng.
”Họ ở trong văn phòng này cãi cọ nhặng xị nhưng rồi cuối cùng ông ấy đã chịu nhịn như mọi lần.”
“Có hăm dọa gì không?”
“À, ngài DeWitt bảo: ‘chuyện không thể tiếp tục lâu hơn nữa’, rồi ông ấy bảo hoặc là họ phải làm cho ra ngô ra khoai một lần, hoặc cả hai sẽ cùng sập tiệm.”
“Hai mươi lăm ngàn,“ viên thanh tra thốt lên. ”Vì Chúa, Longstreet làm cái quái gì với chừng đó tiền nhỉ? Chỉ riêng cái văn phòng này không thôi ắt cũng mang về cho gã một khoảng thu nhập lớn rồi còn gì.”
Đôi mắt nâu của Anna Platt chợt lóe lên. “Ngài Longstreet là kẻ bán giời không văn tự, ngài ấy tiêu tiền còn nhanh hơn bất cứ ai ông thấy trên đời ấy chứ,” cô nàng nói giọng hậm hực. “Ông ấy nướng tiền vào cờ bạc, ăn chơi, cá cược đua ngựa, đầu cơ thị trường - ông ấy gần như thua lỗ triền miên. Ông ấy hẳn đã ăn cụt vốn lúc nào chả hay và đến lúc khô xương ông ấy lại mổ ngài DeWitt để moi bằng được những món ‘tiền vay’ ấy. Vay! ông ấy có bao giờ trả lại xu nào đâu mà bảo là vay. Tôi chắc vậy vì tôi cứ phải đến ngân hàng của ông ấy suốt để giải trình những tờ séc thâu chi. Ông ấy đã bán hết phần trái phiếu và chứng khoán bất động sản của mình từ lâu, tôi dám cá là giờ ông ta chẳng còn lấy một xu lận túi.”
Thumm trầm ngâm gõ nhịp lốc cốc lên mặt bàn lót kính. “Vậy ra DeWitt không bao giờ đòi lại được tiền, còn Longstreet thì lại là một gã chuyên gia bòn rút. Thế đấy, thế đấy!” Ông bất chợt nhìn xoáy vào mặt khiến cô nàng bỗng dưng bối rối cụp mắt xuống. “Cô Platt này,” ông nói tiếp giọng vui vẻ, “chúng ta ai cũng già đời cả rồi, chẳng ai lại tin câu chuyện hay ho kể về con cò cả. Nói nghe nào, có gì giữa cô và Longstreet không đấy? Nhìn cô tôi thấy giống một em thư ký vui tươi dễ tính sao ấy.”
Cô nàng liền đong đỏng lên. “Ý ông là sao!”
“Ngồi xuống, cô em, ngồi xuống đã nào.” Thumm nhăn răng cười chờ cô nàng thả mình rơi phịch trở lại vào lòng ghế. “Biết ngay mà. Nào, cô ở chung với ông ấy bao lâu rồi hả?”
“Tôi không có ở chung với ông ấy!” cô nàng sẵng giọng. “Bọn tôi đi chung với nhau thế thôi, mới khoảng hai năm nay. Mà tôi có phải ngồi đây để nghe chửi chỉ vì ông là cảnh sát không đấy hử? Tôi là con nhà đàng hoàng hẳn hoi nhé, nói ông biết!”
“Tất nhiên, tất nhiên,” viên thanh tra hiền từ. “Thế cô sống với bố mẹ à?”
“Bố mẹ tôi sống ở quê.”
“Tôi đoán thế. Tôi cũng chắc ông ấy cũng hứa là cưới cô, phải không? Tất nhiên rồi, lại một gái ngoan vướng vào vòng tay anh chàng họ Sở. Rồi cho cô ra rìa vì mụ DeWitt, đúng không?”
“Ơ…” Cô gái do dự, cúi đầu rầu rĩ dò xét sàn nhà lát gạch kẻ ô. “Ơ… vâng.”
“Nhưng nói gì thì cô cũng là một cô gái thông minh,” Thumm lại nhìn từ đầu đến chân cô nàng đầy thán phục. “Thật đấy. Đã vấp phải cuộc tình với một tay như Longstreet, bị hứa hão, và vẫn giữ lấy công việc của cô - thật tài giỏi, em gái.”
Cô nàng không nói gì, nếu cảm thấy ông đang nhử mình hẳn cô nàng đủ thông minh để không cắn câu. Thumm ư ử một đoạn nhạc, không nói không rằng chỉ xăm xoi nhìn mái tóc ngắn chải chuốt của cô gái. Ông đổi giọng quay sang chuyện khác, ông moi từ cô ả rằng chiều hôm thứ Sáu, lúc Longstreet sắp sửa rời văn phòng để đến chỗ Cherry Browne ở khách sạn Grant thì Michael Collins xông vào, mặt tím tái đi vì giận dữ, mắng Longstreet chơi trò lá mặt lá trái. Lúc ấy DeWitt đã ra ngoài. Theo lời Anna Platt, sự việc là do Longstreet đã tư vấn Collins lao đầu vào cổ phiếu International Metals. Collins chửi rủa đòi Longstreet phải đền lại năm mươi ngàn đô la mà hắn bị lỗ trắng tay vì cổ phiếu này. Longstreet chừng như bối rối nhưng cũng trấn an gã Ai Len rằng: “Đừng lo, Mike, cứ để tao lo. Tao sẽ đảm bảo là DeWitt sẽ xoay xở cho mày.” Collins khăng khăng đòi thêm là Longstreet nhất định phải giải quyết ổn thỏa chuyện này với DeWitt ngay lập tức; nhưng vì DeWitt lúc ấy không có mặt, Longstreet bảo Collins cứ đến dự bữa tiệc đính hôn, hứa là sẽ nói chuyện với DeWitt ngay khi gặp ông ấy ở đó.
Anna Platt chỉ biết tất cả có thế, thanh tra Thumm cảm ơn, kiếu biệt cô nàng rồi cho gọi DeWitt vào văn phòng Longstreet.
Gương mặt DeWitt tuy trắng bệch nhưng vẫn bình tĩnh. Thumm vào việc luôn: “Tôi lặp lại câu hỏi đêm qua, và ông nhất định phải trả lời. Tại sao ông ghét bạn làm ăn của mình?”
“Tôi khước từ bị hăm dọa, thưa ngài thanh tra Thumm.”
“Thế là ông không trả lời?”
DeWitt mím chặt môi.
“Được lắm, DeWitt,” Thumm nói, “nhưng ông đang mắc phải sai lầm lớn nhất đời rồi đấy… Bà DeWitt và Longstreet quan hệ thế nào - bạn tốt phỏng?”
“Đúng.”
“Thế con gái ông cùng Longstreet - giữa họ không có gì phải lấp liếm chứ?”
“Ông đang cư xử xúc phạm.”
“Thế gia đình ông và Longstreet quan hệ hòa thuận cùng nhau?”
“Này!” DeWitt lớn tiếng, thình lình bật dậy. “Ông lái câu chuyện vào cái quỷ gì thế hả?”
Viên thanh tra mỉm cười rồi đá vào ghế của DeWitt bằng cái chân khổng lồ của mình. “Bình tĩnh nào. Ngồi xuống đi… Ông với Longstreet là đối tác góp vốn bình đẳng à?”
DeWitt ngồi phịch xuống, mắt đỏ ngầu. “Phải,” gã cố lấy giọng bình tĩnh.
“Các ông làm ăn chung bao lâu rồi?”
“Mười hai năm.”
“Do đâu hai ông hùn hạp thế?”
“Bọn tôi phất lên ở Nam Mỹ dạo trước Chiến tranh. Kinh doanh khai mỏ. Bọn tôi cùng về nước và tiếp tục liên kết làm ăn trong nghề môi giới.”
“Các ông thành công chứ?”
“Tương đối.”
“Vậy cớ gì,” viên thanh tra vẫn vui vẻ hỏi tiếp, “cả hai người các ông đều thành công và đều có của để bắt đầu, Longstreet vẫn cứ đều đều vay tiền của ông?”
DeWitt đớ người ra. “Ai bảo ông thế?”
“Tôi đang hỏi ông, DeWitt.”
“Nực cười.“ DeWitt cắn một sợi râu xám từ hàm ria rễ tre của gã. ”Thi thoảng tôi có cho ông ấy vay nhưng đó hoàn toàn là chuyện riêng - chỉ là những khoản nho nhỏ…”
“Ông gọi hai mươi lăm ngàn đô la là khoản nho nhỏ hử?”
Người đàn ông nhỏ thó tội nghiệp ngồi vặn vẹo bên trong chiếc ghế như bị lửa đốt. “Vậy thì sao - cái đó đâu phải cho vay. Đó là chuyện riêng.”
“DeWitt,” thanh tra Thumm nói, “ông nói dối như Cuội ấy. Ông đã và đang phải đưa cho Longstreet rất nhiều tiền, ông chưa hề được trả lại dù một cắc, mà có lẽ ông cũng chả bao giờ mong nhận được xu nào. Tôi muốn biết vì sao, và sẽ biết nếu như…”
DeWitt bật dậy la giật giọng, gương mặt méo xệch đi và trắng bợt pha sắc tía. “Ông đang lạm quyền! Chuyện này chả dính gì đến cái chết của Longstreet cả, nói ông biết! Tôi…”
“Đừng đóng kịch. Ra đợi bên ngoài.”
Miệng DeWitt vẫn há ra, gã thở hồng hộc. Thế rồi gã co người lại, cơn giận tan biến, gã so vai, rùng mình, rồi ra khỏi phòng. Thumm nhìn theo bối rối, gã này có nhiều thái độ trái ngược hẳn nhau…
Ông cho gọi bà Fern DeWitt.
Cuộc nói chuyện với bà DeWitt diễn ra thật chóng vánh và tẻ nhạt. Người phụ nữ này - héo hon, sầu muộn, cứng đầu - lập dị không khác gì ông chồng. Có vẻ mụ đang ấp ủ một cảm xúc sâu xa, lệch lạc nào đó không rõ ràng. Không, mụ không biết gì, chẳng biết gì cả. Mụ lạnh lùng chối phăng bất cứ mối quan hệ nào ngoại trừ chỉ là bạn hữu thường tình với Longstreet mà thôi. Mụ cười mũi vào lời bóng gió cho rằng Longstreet có ý muốn tằng tịu cùng Jeanne DeWitt. “Ông ấy chỉ thích mẫu đàn bà từng trải!” mụ lạnh lùng nói.
Đối với Cherry Browne, mụ không biết gì ngoài chuyện ả là “một ả đào hát hèn mọn gian giảo,” rằng Longstreet đã bị tối mắt u mê vì cái mặt xinh đẹp mà thôi. Mụ có nghi ngờ rằng chồng bà, ngài DeWitt, đang bị tống tiền không? ồ, không! Nó mới nhảm nhí làm sao…
Thumm rủa thầm trong bụng. Người đàn bà này đích thị là một mụ đàn ông, huyết quản mụ này toàn giấm. Ông đã vặn vẹo liên hồi, hết đe nẹt lại quay ra dụ ngọt. Vô ích, ngoài việc chỉ moi được chuyện đương nhiên rằng mụ và DeWitt lấy nhau đã mười sáu năm, rằng Jeanne DeWitt là con riêng của DeWitt, Thumm chẳng khám phá được gì hơn. Ông đuổi mụ ra ngoài.
Lúc đứng dậy để đi ra, người đàn bà lấy từ sắc ra chiếc hộp đồ trang điểm, mụ ta mở hộp rồi bắt đầu thoa phấn lên gương mặt vốn đã bự phấn của mình. Tay mụ run run khiến tấm gương trong hộp rơi vỡ thành nhiều mảnh trên sàn nhà, vẻ tự tin bỗng biến mất, mặt mụ ta tái đi sau lớp phấn hồng. Mụ đưa tay lên ngực làm dấu thánh giá, rồi thì thầm với ánh mắt kinh hãi, “Madre de Dios!” (23)* Tuy nhiên, cùng lúc ấy mụ trấn tĩnh lại ngay, mắt lóe một tia nhìn có lỗi về phía thanh tra Thumm, ưỡn ẹo tránh chỗ gương vỡ rồi bước vội ra ngoài. Thumm phá lên cười, ông nhặt những mảnh gương lên rồi ném chúng lên bàn.
Ông ra cửa gọi Franklin Ahearn.
Ahearn khá cao to, thân hình khá gọn so với tuổi; dáng đi thẳng, vẻ hóm hỉnh hiện trên khóe miệng. Đôi mắt sáng và hiền lành.
“Ngồi xuống đi, ngài Ahearn. Ông quen ngài DeWitt bao lâu rồi nhỉ?”
“Để xem nào… Từ lúc tôi đến sống ở Tây Englewood. Sáu năm.”
“Ông quen Longstreet đến mức nào?”
“Chả thân thiết gì, thưa ngài thanh tra. Đúng thế, bọn tôi đều sống gần nhau nhưng tôi là kỹ sư về hưu và chả có quan hệ làm ăn gì với cả hai ông. Nhưng DeWitt với tôi thì vừa gặp đã quý nhau ngay - còn Longstreet thì rất tiếc phải nói là tôi chả thích tẹo nào. Một con người xảo trá, thưa ngài thanh tra. Bề ngoài thơn thớt nói cười - ra điều chính nhân quân tử ấy mà, ông biết đấy - mà trong nham hiểm giết người không dao. Tôi thật không biết ai giết ông ấy chứ tôi dám bảo đảm với ông, đó cũng là vì ông ấy đáng bị vậy thôi!”
“Cái đó lại là chuyện khác,” Thumm lạnh nhạt. “Ông nghĩ sao về lời buộc tội của Cherry Browne tối qua?”
“Tào lao hết sức.” Ahearn vắt chân chữ ngũ nhìn thẳng vào mắt Thumm. “Nói vậy mà cũng nghe được sao? Chỉ người đàn bà mất trí mới đưa ra lời buộc tội lố bịch như thế. Tôi quen biết ngài John DeWitt đã sáu năm nay, trong người ông ấy đến một khúc xương ti tiện hoặc ác ý còn không có nữa là, ông ấy hào hiệp đến quá mức, một kẻ hiền lành đúng nghĩa. Đơn giản ông ấy không có khả năng gây án mạng, và tôi dám nói ngoài người thân trong gia đình, không ai biết rõ ông ấy bằng tôi. Chúng tôi cùng chơi cờ vua đến ba hoặc bốn lần một tuần.”
“Cờ vua à?” Thumm tỏ vẻ thú vị. “Nào, cái này được đấy. Chắc ông chơi cờ giỏi lắm hả?”
Ahearn tủm tỉm. “Thương thay danh tiếng tôi! Bộ ông không đọc báo sao, ngài thanh tra? Ông đang nói chuyện với kỳ thủ quán quân vùng này đấy. Nói ông hay, ba tuần trước tôi đã thắng giải vô địch mở rộng vùng Đông duyên hải đấy.”
“Thật tuyệt!” Thumm thốt lên. “Hân hạnh được quen biết nhà vô địch, có lần tôi cũng được bắt tay cùng Jack Dempsey (24)* rồi đấy nhé. Thế DeWitt chơi thế nào?”
Ahearn ngả người về phía trước, hoạt bát hẳn lên. “Ngài thanh tra Thumm, ông ấy vào hạng cao thủ nghiệp dư chứ không vừa đâu, nhiều năm nay tôi cứ giục ông ấy tính chuyện nghiêm túc với môn này và tham gia đấu giải, nhưng ông ấy tỏ ra nhút nhát, dè dặt - nhạy cảm quá mức, ông biết đấy. Ông ấy rất sáng nước, đánh cờ gần như bằng bản năng, ra nước là rành mạch dứt khoát, ồ, bọn tôi chơi cờ với nhau khá là tâm đắc.”
“Tính khí nhút nhát, hử?”
“Rất nhút nhát, dù thứ gì cũng giỏi, ông ấy thật sự cần nghỉ ngơi. Thật tâm mà nói thì tôi cho là Longstreet lo phải sống mà không có ông ấy, dù cố nhiên chúng tôi không bao giờ đả động gì đến chuyện làm ăn của DeWitt cả. Giờ thì Longstreet đã chết, DeWitt sẽ thành người hoàn toàn mới cho mà xem.”
“Tôi đoán ông ấy sẽ vậy,” Thumm nói. “Thế thôi, ngài Ahearn.”
Ahearn nhanh nhẩu đứng dậy. Gã liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạc to tướng. “Chúa ơi! Đến giờ phải uống thuốc đau dạ dày rồi.” Gã nhe răng cười với viên thanh tra. “Tôi bị rắc rối với cái dạ dày - tôi giờ là dân ăn chay. Hậu quả của việc ăn toàn thịt bò hộp hồi trẻ khi là kỹ sư đấy. Thôi nhé, tạm biệt, chúc ngài một ngày tốt lành.”
Nhìn gã dõng dạc sải bước ra ngoài, Thumm khịt mũi bảo Jonas: “Hắn mà bị đau dạ dày thì tôi đây là Tổng thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Có mà mắc bệnh tưởng.”
Ông bước đến cửa yêu cầu mời Cherry Browne vào.
Lát sau, đối diện viên thanh tra qua chiếc bàn là một cô đào hoàn toàn khác. Ả xem ra đã lấy lại vẻ tươi tỉnh vốn có của mình; gương mặt ả được trang điểm nắn nót, hai mí mắt thoa màu xanh phơn phớt; hôm nay ả diện một bộ đồ màu đen rất đúng mốt. Ả rành rọt trả lời từng câu hỏi. Ả quen Longstreet tại một buổi khiêu vũ năm tháng trước. Theo lời ả thì gã đã ‘dồn dập tấn công’ ả nhiều tháng liền, và rồi họ cùng quyết định thông báo lễ đính hôn. Gã hứa đính hôn xong sẽ lập tức ‘thay đổi chúc thư’ để ả thụ hưởng - điều này ả nói chắc như đinh đóng cột. Ả còn quả quyết đến độ ngờ nghệch rằng Longstreet là tay triệu phú, gia tài để lại dễ đến hàng triệu đô la chứ chẳng bỡn.
Nhác thấy những mảnh gương vỡ trên bàn, ả khẽ nhíu mày ngoảnh mặt ra nơi khác.
Ả thú nhận chuyện đêm qua ả buộc tội DeWitt chỉ vì bị rơi vào trạng thái đau thương quá mức. Không, ả quả thực không thấy bất cứ điều gì lúc ở trên xe điện, lời ả nói lúc ấy là do ‘linh cảm đàn bà’. Thumm cười gằn.
“Nhưng Harley từng rất hay bảo tôi rằng DeWitt ghét anh ấy,” ả khăng khăng nói bằng giọng điệu cẩn thận uốn éo như hát của mình. Vì sao ư? Ả nhún vai, kiểu cách rất điệu đà.
Và rồi đang lúc viên thanh tra mở cửa tiễn chân, ả tranh thủ biếu ông một ánh nhìn lẳng lơ gợi tình.
Christopher Lord đường hoàng bước vào văn phòng. Thumm đứng trước mặt anh ta, hai người nhìn chằm chằm vào mắt nhau. Đúng thế, Lord dõng dạc, anh ta đã đánh Longstreet một trận nên thân và không hề hối tiếc tẹo nào về chuyện này - thằng cha đó là đồ thối thây, bị vậy là đáng đời. Anh ta đã đệ đơn thôi việc lên DeWitt là cấp trên trực tiếp, nhưng DeWitt khuyên nhủ anh ta bớt giận. Lord nói tiếp, anh ta chấp nhận cho qua việc này chẳng qua vì lòng thành thật kính mến DeWitt; và bởi vì, suy cho cùng thì ngộ nhỡ Longstreet lại giở trò chim chuột với Jeanne thì anh ta, Lord, còn có mặt tại chỗ để kịp thời che chở cho nàng.
“Tố chất Huân tước Fauntleroy (25)* hả?” Thumm lẩm bẩm. “Được rồi, giờ vậy. DeWitt mắng tôi là kẻ ép người quá đáng. Nhưng việc gì khiến ông ta lo sợ đến mức phải che đậy vụ này, một vụ đụng đến chính con gái ông ấy?”
Lord nhồi nhét đôi bàn tay to tướng vào túi. “Ngài thanh tra,” anh ta nói ngắn gọn, “Tôi biết được là chết liền. Đúng là chẳng giống ông ấy chút nào. Bất cứ việc gì trừ ra những lần đụng đến Longstreet, ông ấy là một người sắc sảo, lanh lợi, độc lập, luôn đề cao nguyên tắc, là một trong những người môi giới tài giỏi nhất Phố Wall, một người cha ra sức bảo vệ hạnh phúc và danh tiết của con gái mình. Tôi ngỡ ông ấy sẽ lôi cổ gã du côn ấy đi rồi đập cho vài phát vì dám cả gan sàm sỡ con gái mình chứ. Thế mà không - ông ấy không làm vậy, ông ấy lần chần. Sao ấy à, tôi mà biết ra chắc điên luôn.”
“Thế thì, phải chăng ý cậu là thái độ của ông ấy với Longstreet từ đầu chí cuối không giống tính cách của ngài DeWitt chút nào cả?”
“Ông ấy rõ ra không phải là mình nữa, thưa ngài thanh tra.”
Lord tiếp, DeWitt và Longstreet đã không ít lần cãi vã trong văn phòng riêng của họ. Vì sao? Anh ta nhún vai. Có phải vì chuyện giữa bà DeWitt và Longstreet? Chàng thanh niên tóc vàng lịch sự đưa mắt chăm chú nhìn khoảng trống. Hay tại Michael Collins? Lord bảo mình làm việc dưới quyền DeWitt nên ít biết về những giao du của Longstreet. Có khả năng chính DeWitt không biết gì về chuyện Longstreet tư vấn riêng Collins? Người như Longstreet thì có thể lắm, Lord bảo.
Thumm ngồi xuống cạnh bàn. “Này chàng trai, thế Longstreet có bao giờ lảng vảng gần Jeanne DeWitt thêm lần nào nữa không hử?”
“Có,” Lord nghiến răng. “Lúc ấy không có tôi, nhưng sau này Anna Platt đã kể tôi nghe. Dường như Jeanne đã cự tuyệt Longstreet và bỏ chạy ra khỏi phòng.”
“Thế cậu có xử vụ ấy không?”
“Ông cho tôi là ai hử? Làm đứt đuôi ấy chứ. Tôi đến gặp Longstreet nói chuyện phải quấy với hắn.”
“Cãi nhau?”
“Hừ… bọn tôi đã làm một trận khẩu chiến ì xèo.”
“Xong rồi,” Thumm đột ngột nói. “Mời cô DeWitt vào đây.”
Tiểu thư Jeanne DeWitt, tuy vậy, đã không thêm được gì mới vào cuốn sổ tay mà thám tử Jonas đang cặm cụi chép kín trang này sang trang khác. Cô nàng bênh bố mình chằm chặp. Thumm buồn bã ngồi nghe một lúc rồi đuổi cô bé trở lại phòng cạnh bên.
“Mời ngài Imperiale!”
Thân hình to lớn dềnh dàng của gã người Thụy Sĩ choán hết cả khung cửa. Hôm nay gã ăn vận tề chỉnh đến đau lòng, bộ râu kiểu Van Dyke mềm mượt của gã chừng như đã gây ấn tượng với Jonas, ít ra là vậy, khiến anh này dành cho gã ánh mắt ngưỡng mộ không giấu giếm.
Đôi mắt tinh nhanh của Imperiale dán vào những mảnh gương vỡ trên bàn, hơi bĩu môi lộ vẻ khó chịu rồi quay sang Thumm, gã trịnh trọng cúi chào. Theo lời gã nói, gã là chỗ bè bạn thân tình với DeWitt đã bốn năm nay. Gã quen DeWitt tại châu Âu, ấy là khi DeWitt đang đi tham quan dãy núi Alps tại Thụy Sĩ, và hai người thấy hợp nhau ngay.
“Ngài DeWitt thật là ân cần,” gã nói, lấp ló khoe hàm răng trắng đều tăm tắp. ”Từ đó đến nay đã bốn lần tôi sang đây vì công chuyện làm ăn, suốt thời gian lưu lại lần nào tôi cũng làm khách ở nhà ngài DeWitt.”
“Hãng ông tên gì thế?”
“Công ty Dụng cụ Chính xác Thụy Sĩ. Tôi là tổng giám đốc ê-tab-lích-sờ-măng (26)*”
“Tôi hiểu… mà này thưa ngài Imperiale, ông có lý giải nào về vụ hình sự này không?”
Imperiale xòe đôi bàn tay được chăm chút kỹ lưỡng của gã ra. “Tôi tuyệt chả có gì để gợi ý cả, ngài thanh tra ạ. Tôi biết ngài Longstreet chỉ sơ sơ mà thôi.”
Thumm đuổi Imperiale ra. Chờ gã Thụy Sĩ vừa đi khỏi, Thumm đanh mặt lại quát lớn: “Collins!”
Gã khổng lồ Ai Len khệnh khạng vào phòng, cặp môi dày của hắn xệ xuống đầy bực bội. Gã đáp lại những câu hỏi của viên thanh tra bằng lời lẽ vừa gắt gỏng, vừa rầu rĩ lại vừa miễn cưỡng. Thumm tiến đến, chộp lấy tay gã bằng cú siết thật chặt. “Giờ cậu nghe kỹ đây, thứ con nhà chính khách lọc lừa!” ông nói. “Tôi đợi để bảo cậu việc này lâu lắm rồi. Tôi biết rõ mười mươi rằng đêm qua cậu cố giật dây để sáng nay khỏi đến đây cho lời khai. Nhưng đằng nào cậu cũng ở đây rồi, đúng không? Công chức công chiếc gì cậu, hử! Tối qua cậu bảo lúc xông vào đây tìm Longstreet để bắt gã nói lại cho rõ cái sự tư vấn tào lao của gã, rằng cậu chưa hề thốt lên lời nào cả. Lúc ấy tôi tạm cho qua, nhưng sáng nay thì tôi không chấp nhận lối giải thích ấy nữa đâu nhé. Đầu đuôi ra sao nói hết lại nghe nào, Collins!”
Toàn thân Collins run bần bật vì cố nén cơn phẫn nộ. Hắn thô bạo vùng ra khỏi cú siết tay của Thumm. “Đừng làm ra vẻ biết tuốt, ông cớm!” Hắn hằm hè. “Thế ông cho tôi làm gì nào - ôm hôn gã chắc? Tất nhiên là tôi mắng vào mặt gã thậm tệ rồi - cầu cho cái linh hồn chết đâm chết chém của gã mục ruỗng dưới đáy âm ti! Gã khốn đó đã hủy hoại đời tôi!”
Thumm tươi cười với Jonas. “Ghi vào chưa, Jonas?” Ông lại quay sang ôn tồn với gã Ai Len. “Có lý do tốt để thịt gã, đúng không?”
Collins buông một tiếng cười cay độc. “Càng lúc càng thông minh hơn, hử! Tôi đoán mình đã giấu cái nút bần cắm đầy kim ấy, chờ dịp là thả vào? Trở lại chốn nào đó mà trực nhật đi thôi, Thumm ạ, ông quá ngốc không làm được việc này đâu.”
Thumm chớp mắt. Nhưng ông chỉ hỏi: “Làm thế nào mà DeWitt không biết gì chuyện Longstreet tư vấn cho cậu?”
“Cái đó tôi đang muốn biết đây,” Collins cáu kỉnh. “Tiện thể, đây là công ty môi giới chiếm dụng kiểu gì vậy? Mà tôi bảo ông này, Thumm.” Hắn nghiêng người gần hơn, những sợi gân trên cổ hắn xám xanh. “Gã DeWitt này sẽ phải đền bù cho cái sự tư vấn cuội đó hoặc là tôi sẽ biết nguyên do vì sao!”
“Ghi vào, Jonas, ghi vào,” viên thanh tra nhỏ giọng. “Gã này đang tự quàng dây vào cổ hắn rồi đấy… Collins, bạn tôi ơi, cậu đầu tư vào Metals những năm mươi ngàn đô la, ở đâu ra mà cậu có từng đó xèng để lỗ đến chỏng gọng thế hử? Cậu đâu thể vung vít năm mươi ngàn đồng trên đồng lương chết đói của mình được chứ?”
“Không phải việc của ông! Thumm, tôi sẽ cho ông một trận vì chuyện này…”
Bàn tay to bè của Thumm túm lấy ngực áo khoác của Collins giật mạnh khiến gã thấy mặt mình đột ngột cách mặt Thumm chỉ một in-sơ. “Còn tôi thì sẽ bẻ gãy cổ nếu cậu không chịu dạy cái mặt mẻ của mình biết cách ăn nói cho đàng hoàng,” viên thanh tra gầm gừ. “Giờ cút khỏi đây, đồ thối thây.”
Ông lẳng gã đàn ông ra xa và Collins, giận quá đâm ú ớ không ra lời, nện chân thình thịch ra khỏi phòng. Thumm lắc đầu, rủa dăm câu vần điệu, rồi cất tiếng bảo mời Pollux ria cá chốt.
Gã diễn viên có gương mặt Ý Đại Lợi xương xương trông như mặt sói. Gã tỏ ra hồi hộp, và Thumm ghim luôn vào gã một tia mắt sắc buốt.
“Này ông, nghe kỹ đây!” Thumm rê một ngón tay bắp chuối bên dưới viền cổ áo của gã. “Tôi chả có nhiều thì giờ dành cho ông, và cũng chả ngại bảo hẳn ông thế. Ông biết gì về vụ ám sát Longstreet?”
Pollux, mắt lóe sáng liếc xéo vào những mảnh gương vỡ trên bàn, lầm rầm vài tiếng Italia trong cổ họng. Gã e sợ viên thanh tra, nhưng lại là kẻ thích cà khịa. Gã nói bằng giọng ngang phè như hát kịch: “Tôi nào biết cua nheo gì đâu. Ông chả có gì ở tôi đâu, cả Cherry nữa.”
“Ngây thơ, hả? Chỉ là bé em hôi sữa chắc?”
“Nghe này, thưa ngài thanh tra. cái gã thối thây Longstreet này bị thế là đáng. Khéo không hắn lại chả khiến đời Cherry đến khốn khổ ấy chứ, ai còn lạ gì hắn là quân hám danh ở Broadway (27)*. Kẻ hợm mình đều kết cục thế cả, ông ạ.”
“Biết rõ về Cherry chứ?”
“Ai, tôi ấy à? Bọn tôi là chỗ bạn bè.”
“Làm bất cứ điều gì vì ả, đúng không?”
“Ý ông là cái quái gì thế?”
“Là điều tôi vừa bảo đấy. Xéo.”
Pollux ưỡn ẹo bước qua sàn nhà trong dáng vẻ kịch câm nhà nghề. Thumm khịt mũi bước ra cửa cất tiếng gọi: “DeWitt! Dăm phút nữa nào.”
DeWitt đã lấy lại bình tĩnh. Gã ra vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúc bước qua ngưỡng cửa ánh mắt tinh nhanh của gã dán vào tấm gương vỡ từng mảnh.
“Ai đập vỡ thế?” Gã hỏi giọng sắc sảo.
“Chú ý hết mọi thứ, đúng không? Vợ ông đấy.”
DeWitt ngồi xuống thở dài. “Xui xẻo rồi. Tôi lại phải nghe lải nhải về chuyện này cho xem. Bà ấy sẽ đổ thừa mọi thứ vào cái gương vỡ ấy hết tuần này sang tuần khác.”
“Thế bà ấy mê tín à?”
“Vô cùng mê tín. Bà ấy mang trong mình nửa dòng máu Tây Ban Nha mà, ông biết đấy. Mẹ bà ấy là người Castilla (28)*, và, dù ông bố theo đạo Tin Lành, bà mẹ lại tìm cách nuôi con gái mình theo Công giáo, dù chính ma-đơ-rê (29)* là kẻ từ bỏ Nhà thờ. Đôi lúc Fern là cả một rắc rối.”
Thumm búng một mảnh vỡ ra khỏi bàn. “Tôi hiểu ông chả tin gì những chuyện như thế? Nghe bảo ông là một doanh nhân đầu óc khá thiết thực, DeWitt ạ.”
DeWitt nhìn ông bằng vẻ thẳng thắn không úp mở. “Bạn bè tôi nói thế với ông, ra vậy,” gã ôn tồn. “Không đâu, thanh tra Thumm, tôi chả tin ba thứ tầm phào ấy.”
Thumm đột ngột đổi giọng: “Lý do tôi mời ông vào đây, DeWitt ạ, là muốn ông cam kết hợp tác với người của tôi cùng những điều tra viên bên văn phòng Công tố.”
“Xin đừng lo chuyện đó.”
“Ông biết đấy, bọn tôi phải điều tra kỹ công chuyện làm ăn cũng như thư từ riêng tư của Longstreet. Những tài khoản ngân hàng của ông ta, hết thảy những thứ giao dịch đại thể như vậy. Ông sẽ cung cấp mọi hỗ trợ tốt nhất cho nhân viên chúng tôi phái sang đây chứ?”
“Ông cứ yên tâm, ngài thanh tra.”
“Nhiêu đó tốt rồi.”
Thanh tra Thumm cho tất cả những người còn lại trong nhóm đang ngồi chờ ở phòng ngoài ra về, ra vài chỉ thị cho trung úy Peabody và chàng thanh niên mặt mũi cần cù vốn là một trong những phụ tá của công tố viên Bruno, rồi lè bước rời khỏi công ty DeWitt & Longstreet.
Mặt ông buồn rười rượi.