CẢNH 7 Tư Gia Dewitt Ở Tây Englewood-Thứ Sáu, Ngày 11 Tháng 9-10 Giờ Sáng
Sáng thứ Sáu mặt trời mới hạ cố ló ra, và chiếc Limousine Lincoln đen dài đều đều lăn bánh trên con đường trong khu dân cư vắng lặng, hai bên đường là hàng dương với những chiếc lá đang hân hoan vươn mình đón những tia nắng vàng tươi.
Ngài Drury Lane quan sát khu Tây Englewood qua cửa sổ xe, rồi bảo Quacey rằng, ít ra là những khu khá giả đã không mắc sai lầm về mặt kiến trúc xây dựng như mẫu hình quy hoạch. Mỗi ngôi nhà đều tọa lạc trên khu đất thoáng đãng, kết cấu mỗi nhà đều có nét riêng. Quacey thờ ơ nhận xét rằng lão vẫn thích điền trang Hamlet hơn nhiều.
Xe dừng lại trước một dinh cơ nhỏ được chăm sóc gọn gàng đẹp mắt, vườn cỏ rộng bao quanh ngôi nhà sơn trắng kiểu Colonial (46)* với mái dốc và nhiều cổng vòm. Trong chiếc áo choàng thụng và chiếc mũ đen quen thuộc, trên tay cầm cây gậy mận gai, Lane bước xuống xe và gật đầu ra hiệu cho Quacey.
“Lão ấy ạ?” Quacey hơi ngỡ ngàng, thậm chí hoảng lên. Chiếc tạp dề da quen thuộc của lão đã bị tịch thu khiến lão như bị tước mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày. Lão đội một chiếc mũ quả dưa, mình khoác chiếc áo choàng đen nhỏ bé cổ bằng vải nhung, chân mang đôi giày mới tinh sáng loáng và khít khao đến độ muốn nghiến cả vào ngón chân của lão, bằng chứng là lúc nhảy lên vỉa hè lão đã phải nhăn mặt lại. Vừa rên rỉ, lão vừa nối gót theo Lane đi lên chiếc cổng xây.
Một lão già cao lớn mặc chế phục ra tiếp đón rồi dẫn họ đi qua những hành lang sáng sủa dẫn đến một phòng khách rộng bài trí theo phong cách Colonial cực kỳ tinh tế và đúng điệu.
Lane ngồi xuống, Quacey đứng sau lưng ông và đưa mắt nhìn quanh với vẻ khen ngợi. “Tôi là Drury Lane,” ông xưng tên với người quản gia. “Cho hỏi có ai ở nhà không nhỉ?”
“Không, không ai cả thưa ngài. Ngài DeWitt đang trong thành phố, tiểu thư DeWitt đang ra ngoài mua sắm còn phu nhân DeWitt thì đang bận…” lão ho lên, “thoa bùn đắp mặt, tôi tin là người ta gọi thế, thưa ngài. Vậy nên…”
“Tôi lấy làm hân hạnh.” Drury Lane rộng miệng cười. “Thế bác đây là…?”
“Jorgens, thưa ngài. Người nô bộc già nhất của ngài DeWitt.”
Lane ngả người vào chiếc ghế thấp bằng gỗ song thưa. “Đúng người rồi, Jorgens. Tôi nợ bác một lời giải thích đấy.”
“Tôi sao, thưa ngài?”
“Ngài Bruno là công tố viên phụ trách vụ án Longstreet, vụ này bác biết rồi, đã tử tế cho phép tôi hành động theo tư cách một nhà điều tra độc lập. Tôi…”
Lão không còn vẻ gượng gạo. “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Ngài không cần phải giải thích với tôi. Nếu tôi có thể nói thế, ngài Drury Lane là…”
“Vâng, vâng,” Lane thoáng tỏ vẻ sốt ruột. “Cảm ơn sự nhiệt tình của bác, Jorgens. Nào, xin có vài câu hỏi, và mong được bác trả lời chính xác. Ngài DeWitt…”
Jorgens đờ người ra, mặt đanh lại hết cả nhiệt tình. “Nếu là bất cứ điều gì không phải với ngài DeWitt, thưa ngài…”
“Khá lắm, Jorgens. Khá lắm.” Lane chăm chú nhìn ông lão bằng ánh mắt sắc sảo. “Và một lần nữa, hoan hô. Lòng trung của bác quả đáng khen. Lẽ ra tôi nên nói để bác yên tâm rằng chính vì lợi ích tốt nhất của ngài DeWitt mà tôi đến đây.” Jorgens cho phép đôi môi hơi thâm của mình nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Tiếp tục nhé. Ngài DeWitt bị dây vào vụ án mạng đáng tiếc của ngài Longstreet do mối quan hệ gần gũi giữa ngài ấy với người đã khuất. Tôi linh tính rằng nếu khai thác mối quan hệ này có thể mang đến những thông tin có ích cho việc tìm ra kẻ đã gây án mạng, tôi xin hỏi Longstreet có thường xuyên ghé đây không nhỉ?”
“Không, thưa ngài. Rất hiếm khi, thưa ngài.”
“Thế vì sao vậy hở Jorgens?”
“Thật tình tôi không rõ, thưa ngài. Song tiểu thư DeWitt không thích ngài Longstreet, và ngài DeWitt - à thì, thưa ngài, ngài DeWitt chừng như không thoải mái với sự hiện diện của ngài Longstreet ngài hiểu ý tôi muốn…”
“Ồ, hoàn toàn. Thế còn phu nhân DeWitt?”
Vị quản gia ngập ngừng. “À, thưa ngài…”
“Ngài có điều không tiện nói?”
“Tôi có điều không tiện nói, thưa ngài.”
“Lần thứ tư - xin hoan hô… Quacey, ngồi xuống nào. Lão sẽ mệt đấy, ông bạn già ạ.” Quacey ngồi xuống bên cạnh chủ nhân. “Nào, Jorgens. Bác giúp việc cho ngài DeWitt đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Hơn mười một năm nay rồi, thưa ngài.”
“Thế bác có nghĩ rằng ngài DeWitt là mẫu người dễ làm bạn chăng - là người dễ kết giao ấy?”
“À… không, thưa ngài. Tôi cho rằng người bạn thực sự duy nhất của ngài ấy là ngài Ahearn mà thôi. Ngài ấy sống gần đây. Dù ngài DeWitt là một người thực sự rất dễ chịu, thưa ngài, khi ngài biết rõ về ngài ấy.”
“Thế ménage (47)* này ít khi lưu khách ở lại nhỉ?”
“Không thường xuyên lắm, thưa ngài. Dĩ nhiên đang có ngài Imperiale ở đây nhưng ngài ấy cũng thuộc hàng bằng hữu đặc biệt; ngài ấy nhiều năm nay đã ghé đến đây ở lại ba hay bốn lần gì rồi. Ngoài ra thì ngài DeWitt giao du với rất ít khách khứa.”
“Bác bảo là ‘rất ít’ sao, thế mà tôi nghe nói có vài người thi thoảng lưu lại đây, họ là khách hàng, có lẽ vậy - là bạn làm ăn à?”
“Vâng, thưa ngài. Nhưng số đó cũng không nhiều và chỉ năm thì mười họa mà thôi, thưa ngài. Chẳng hạn vừa rồi có một quý ông là doanh nhân đến từ Nam Mỹ ở lại đây.”
Drury Lane lộ vẻ trầm ngâm. “Vừa rồi là bao lâu?”
“Ông ấy ở đây chừng một tháng, thưa ngài, và đã ra đi cách đây khoảng một tháng.”
“Trước đó có bao giờ ông ấy ghé đây không nhỉ?”
“Theo trí nhớ của tôi thì không, thưa ngài.”
“Bác bảo Nam Mỹ à, là vùng nào ở Nam Mỹ thế?”
“Tôi không rõ, thưa ngài,”
“Chính xác thì ông ấy ra đi lúc nào vậy?”
“Tôi nhớ là vào ngày mười bốn tháng tám, thưa ngài.”
Lane im lặng giây lát. Khi cất lời lại ông nói chậm rãi, bằng giọng điệu đầy quan tâm chú ý. “Bác thử nhớ xem liệu ngài Longstreet có lui tới vào thời gian vị khách Nam Mỹ ấy đang lưu lại đây không?”
Jorgens đáp ngay: “Có chứ, thưa ngài. Thường xuyên hơn mọi khi rất nhiều đấy ạ. Có một tối ngay sau hôm ngài Maquinchao đến đây - Felipe Maquinchao là tên của vị khách ấy, thưa ngài - ngài DeWitt, ngài Longstreet với ngài Maquinchao đã ở riêng cùng nhau trong phòng đọc sách mãi đến quá nửa đêm.”
“Dĩ nhiên bác đâu biết họ trò chuyện những gì với nhau đúng không?”
Jorgens lộ vẻ hốt hoảng, “Ồ, không hề, thưa ngài!”
“Cố nhiên là không rồi. Tôi hỏi ngớ ngẩn thế thôi,” Drury Lane hạ giọng. “Felipe Maquinchao, cái tên hơi lạ tai, ông ấy thế nào nhỉ, Jorgens, bác thử mô tả ông ấy xem?”
Viên quản gia hắng giọng bằng cái cổ già nua của mình. “Ông ấy là người ngoại quốc, thưa ngài, trông như người Tây Ban Nha thì phải, dáng người to cao và ngăm đen, để ria con kiến đen nhánh như kiểu nhà binh. Nước da của ông ấy rất đậm màu, tôi thấy thế - gần như là một người da màu hoặc người Anh-điêng vậy. Ông ấy cũng là mẫu quý ông khác thường nữa. Ông ta không hay nói mà cũng không ở nhà nhiều. Chỉ thi thoảng ông ấy mới dùng cơm với gia đình chủ, và không có vẻ gì dễ gần, có thể nói vậy. Có hôm mãi tận bốn hoặc năm giờ sáng mới thấy ông ấy trở về, thậm chí có hôm chả thấy.”
Lane mỉm cười. “Thế ngài DeWitt có tỏ ý thế nào về sinh hoạt khác thường của vị khách khác thường này chăng, Jorgens?”
Jorgens chừng như lúng túng. “Sao ạ, ngài DeWitt xem chuyện đi về của ngài Maquinchao như chuyện tất nhiên, thưa ngài.”
“Thế bác còn biết gì khác về ông ấy không?”
“À, thưa ngài, ông ấy nói tiếng Anh bằng giọng Tây Ban Nha và ông ấy mang theo rất ít hành lý, chỉ một chiếc vali lớn thế thôi. Ông ấy thường xuyên kín đáo bàn bạc gì đó với ngài DeWitt, thi thoảng với cả ngài DeWitt và ngài Longstreet vào buổi tối. Đôi lúc nếu có khách khứa nào khác ghé chơi buổi tối thì ngài DeWitt cũng chỉ giới thiệu ông ấy ở mức - à - xã giao cần thiết mà thôi. Đấy là những gì lão biết, thưa ngài.”
“Thế ngài Ahearn có vẻ biết đến ông ấy chăng?”
“Ô, không, thưa ngài.”
“Còn ngài Imperiale?”
“Thời gian ấy ngài Imperiale không có đây. Sau khi ngài Maquinchao ra đi ít lâu ngài ấy mới đến.”
“Thế sau khi rời khỏi đây bác biết vị khách Nam Mỹ ấy đi đâu chăng?”
“Không, thưa ngài. Ông ấy tự mang lấy hành lý của mình, thưa ngài. Trừ ngài DeWitt tôi nghĩ chả ai trong nhà này biết về ông ấy bằng tôi đâu, thưa ngài. Kể cả tiểu thư DeWitt hay phu nhân DeWitt cũng vậy.”
“À này, Jorgens, làm sao bác biết ông ấy là người Nam Mỹ thế?”
Jorgens đưa bàn tay nhăn nheo như tấm giấy che miệng ho húng hắng. “Phu nhân DeWitt có lần hỏi ngài DeWitt gặp lúc tôi đang quanh đấy, thưa ngài, và ngài DeWitt bảo vậy.”
Drury Lane gật đầu rồi nhắm mắt lại. Thế rồi ông mở mắt và hỏi rành mạch: “Bác nhớ lại xem mấy năm gần đây còn có vị khách nào từ Nam Mỹ đến không?”
“Không, thưa ngài. Ngài Maquinchao là quý ông Tây Ban Nha duy nhất chúng tôi từng tiếp đón ở đây.”
“Tốt lắm, Jorgens. Tôi thực sự lấy làm hài lòng với bác. Giờ nhờ bác gọi điện thoại cho ngài DeWitt, nói rằng ngài Drury Lane ở đây khẩn thiết đề nghị một cuộc hẹn ăn trưa vào hôm nay nhé.”
“Vâng, thưa ngài.” Jorgens đến bên một chiếc đôn, thong thả quay số rồi, sau một lát, xin gặp nhà môi giới. “Ngài DeWitt ạ? Là Jorgens, thưa ngài… vâng, thưa ngài. Ngài Drury Lane đang ở đây, thưa ngài, và đề nghị hẹn ăn trưa với ngài hôm nay. Rất khẩn thiết ạ, thưa ngài… Vâng, thưa ngài. Ngài Drury Lane… Ngài ấy bảo tôi phải báo ngài đây là việc gấp, thưa ngài.
Jorgens bịt ống nói lại. “Tại Câu lạc bộ Chứng khoán trưa nay có tiện chăng, ngài Lane?”
Mắt Lane sáng lên. “Câu lạc bộ Chứng khoán trưa nay là rất tốt, Jorgens.”
Khi họ đã vào bên trong chiếc Limousine đậu bên ngoài, Lane bảo với Quacey lúc này đang khổ sở giật giật chiếc cổ áo, “Quacey này, tôi chợt nghĩ tài năng quan sát của lão đã bị phí hoài nhiều năm nay. Lão nghĩ sao nếu tạm biến thành thám tử hả?”
Xe nổ máy và Quacey đã lột được chiếc cổ áo toạc khỏi cái cổ nhăn nheo của lão. “Ngài nói sao cũng được, ngài Drury. Ngay bây giờ cái cổ áo này mới là…”
Lane cười khùng khục sâu trong cổ họng. “Nhiệm vụ của lão chỉ là việc này, tôi đành lấy làm xin lỗi đã giao cho lão một việc nhỏ thôi vậy, xét rằng lão là người mới tập tành nhập cuộc… Chiều nay, đang lúc tôi còn mải bận với những vấn đề cần làm ngay, lão hãy tìm đến tất cả văn phòng lãnh sự Nam Mỹ tại thành phố New York. Lão hãy cố gắng lân la tìm một quý ngài lãnh sự nào đấy có thể đã từng tiếp xúc với một người tên Felipe Maquinchao, là một người Nam Mỹ, cao, ngăm đen, để ria, có lẽ mang chút Anh-điêng hoặc da đen trong dòng máu của ông ấy. Một Othello (48)* thực sự đấy, Quacey ạ… Bác phải tùy cơ ứng biến nhé, Quacey. Tôi e mình không thích để thanh tra Thumm hoặc công tố viên Bruno khám phá được hướng đi tôi đang tìm kiếm. Comprendre (49)*?”
“Maquinchao,” Quacey rít lên cau có, những ngón tay nâu già cỗi của lão cứ xoắn xít lấy mấy sợi râu. “Nhân danh Ba mụ phù thủy, cái tên này đánh vần thế nào hả trời?”
“Vì,” ngài Drury Lane trầm ngâm nói tiếp, “thanh tra Thumm lẫn công tố viên Bruno đều không nghĩ ra việc thẩm vấn người quản gia của John DeWitt, nên họ không được thông tin gì là đáng lắm.”
“Lão ấy nói quá nhiều,” Quacey gay gắt, theo cách của một người gần như suốt đời chỉ lắng nghe.
“Ngược lại, này lão quỷ,” ngài Drury Lane lầm bầm, “lão ấy nói quá ít.”