← Quay lại trang sách

CẢNH 5 Nhà Xác - Thứ Năm, Ngày 9 Tháng Sáu - 10:30 A.M

Drury Lane bước tới cái nơi cũ bẩn mang tên Nhà xác thành phố, nét trông đợi hiện trên khuôn mặt ông. Bên trong, ông hỏi thăm bác sĩ Leo Schilling, chuyên gia pháp y. Sau một khoảng thời gian ngắn, ông được một nhân viên dẫn tới phòng khám nghiệm tử thi. Mũi ông nhăn lại vì mùi thuốc sát trùng, và ông dừng lại trước cửa. Hình dáng mập mạp của bác sĩ Schilling đang cúi xuống bàn khám nghiệm tử thi, mải mê khám phá những bộ phận của cái xác chết khô. Đang ngả người trên ghế, theo dõi ca giải phẫu với vẻ hoàn toàn lãnh đạm là một người đàn ông thấp lùn tóc vàng tuổi trung niên có khuôn mặt tròn. “Vào đi, ngài Lane,” bác sĩ Schilling lên tiếng, mắt không rời khỏi công việc khủng khiếp của mình. “Lạ ghê, Ingalls à, tuyến tụy được bảo quản thật tốt… Mời ngồi, ngài Lane. Đây là bác sĩ Ingalls, chuyên gia nghiên cứu chất độc của chúng tôi. Tôi sẽ xong chuyện với xác chết này ngay thôi.”

“Nghiên cứu chất độc?” Lane thắc mắc và bắt tay người đàn ông thấp lùn tuổi trung niên. “Một sự trùng hợp hay ho.”

“Thế nào rồi?” bác sĩ Ingalls hỏi.

“Người chết là một doanh nhân,” vị bác sĩ pháp y đáp, vẫn bận bịu với cái xác. “Ông sẽ thấy tên ông ta trên báo chí. Một vụ tuyệt vời để khai thác, Ingalls à.”

“Ừm,” bác sĩ Ingalls đáp.

Bác sĩ Schilling la lên gì đó chẳng rõ, rồi hai nhân viên đi đến và đưa xác chết đi. “Đã xong,” ông nói, “bây giờ chúng ta có thể nói chuyện.” Ông cởi găng tay cao su và đi đến chỗ bồn rửa tay. “Điều gì đưa ngài đến nhà xác này, hả ngài Lane?”

“Một việc bất thường và vô nghĩa nhất trần đời, bác sĩ à. Tôi đang thử lần theo một mùi hương.”

Bác sĩ Ingalls nhướng mày. “Một mùi hương sao thưa ngài?”

Vị bác sĩ pháp y bật cười khi rửa tay. “Ngài đã đến đúng nơi, ngài Lane ạ. Nhà xác này có nhiều mùi hay ho lắm đấy.”

“Chắc là chẳng có thứ mùi tôi tìm kiếm đâu, bác sĩ Schilling,” Lane mỉm cười. “Đó là một mùi hương ngọt ngào và dễ chịu. Nó dường như không liên quan đến vụ án, nhưng nó có thể rất quan trọng trong việc tìm ra hung thủ.”

“Mùi gì vậy?” bác sĩ Ingalls thắc mắc. “Có thể tôi giúp được đấy.”

“Đó là mùi vani.”

“Vani!” hai vị bác sĩ nhắc lại. Bác sĩ Schilling nhìn chằm chằm. “Ngài tình cờ bắt gặp mùi vani trong vụ án Hatter, ngài Lane. Lạ thật đấy, tôi công nhận.”

“Vâng, Louisa Campion xác nhận điều đó ngay khi tiếp xúc với hung thủ,” Lane kiên nhẫn giải thích, “cô ấy ngửi thấy một mùi hương mà lúc đầu được mô tả là ‘ngọt sắc’ rồi sau đó được xác định thông qua thử nghiệm là mùi vani. Các ngài có gợi ý gì không?”

“Mỹ phẩm, bánh ngọt, nước hoa, đồ ăn,” Ingalls nói nhanh. “Nhiều thứ để kể lắm, chẳng thứ nào đặc biệt đáng quan tâm cả.”

Lane phẩy tay. “Đương nhiên, chúng tôi đã điều tra chúng rồi. Tôi đã cố gắng để xác định những nguồn gốc phố biến. Ngoài những thứ ông vừa đề cập ra. Chẳng đi đến đâu với những thứ như kem, kẹo, hương liệu các kiểu. Tôi e là chẳng thu được gì khi đi theo hướng đó.”

“Còn hoa?” vị bác sĩ pháp y nêu ý kiến.

Lane lắc đầu. “Manh mối duy nhất có liên quan là một giống phong lan nào đó thơm mùi vani. Nhưng như thế cũng không ổn, chúng tôi không tìm thấy dấu vết gì của thứ hoa đó trong vụ án này. Tôi nghĩ rằng ngài, bác sĩ Schilling, ngoài kiến thức về những điều như vậy, có thể gợi ý một nguồn gốc để từ đó liên hệ trực tiếp với toàn bộ cục diện của vụ án này.”

Hai bác sĩ liếc nhìn nhau, và bác sĩ Ingalls nhún vai. “Thế còn chuyện hóa chất?” bác sĩ Schilling hỏi. “Với tôi có vẻ như…”

“Bác sĩ thân mến,” Lane nói với một nụ cười yếu ớt, “đó là lý do mà tôi ở đây. Cuối cùng tôi nghĩ rằng thứ mùi vani khó tìm này có thể là một loại hóa chất. Việc tôi đã không xem xét sự liên quan giữa vani và hóa học ngay từ đầu kể cũng phải thôi, khi tinh thần của hai vấn đề đó hoàn toàn trái ngược nhau, vả chăng kiến thức của tôi về khoa học thì vô cùng hạn hẹp. Có loại chất độc nào, bác sĩ Ingalls à, có mùi như vani không?”

Vị chuyên gia chất độc lắc đầu. “Tôi chưa thể nhớ ra ngay được. Chắc chắn đó không phải là độc tố thông thường, hay một dạng có liên quan.”

“Ông biết đấy,” bác sĩ Schilling trầm ngâm, “bản thân vani hầu như không có giá trị chữa bệnh. Ồ, có, đôi khi nó được sử dụng như một mùi hương kích thích trong trường hợp bị kích động hoặc sốt nhẹ, nhưng…”

Lane đột nhiên nhướng mắt vẻ quan tâm. Bác sĩ Ingalls giật mình, bật cười, vỗ cái đùi to béo của mình, và tiến đến chỗ chiếc bàn trong góc phòng, ông viết nhanh mấy chữ trong khi còn mải cười. Sau đó, ông đi ra phía cửa. “McMurty!” ông la lên. Một nhân viên chạy đến. “Chuyển cái này cho Scott.” Người nhân viên liền nhận lệnh ngay. “Chờ chút,” vị chuyên gia chất độc mỉm cười. “Tôi nghĩ tôi đã phát hiện ra điều gì đó.”

Vị bác sĩ pháp y trông có vẻ khó chịu. Lane ngồi lặng lẽ. “Ông biết không, bác sĩ Schilling,” Lane điềm tĩnh nói, như thể kết quả ý nghĩ bất chợt của bác sĩ Ingalls không khiến ông quan tâm. “Tôi cứ tiếc mãi vì không nghĩ đến chuyện ngửi từng cái chai trong phòng thí nghiệm của York Hatter.”

“À, vâng, cái phòng thí nghiệm. Ngài có thể đã tìm thấy nó ở đó.”

“Ít ra cũng đáng để thử. Khi tôi nghĩ ra được thì thời cơ đã qua, ngọn lửa đã phá hủy phòng thí nghiệm và hầu hết chai lọ đã bị vỡ.” Ông thở dài. “Tuy nhiên, danh mục kiểm kê của ông Hatter vẫn còn nguyên vẹn, và tôi có thể nhờ ông, bác sĩ Ingalls, để cùng với tôi xem nó và kiểm tra từng chi tiết được kê khai trong hồ đống tài liệu của ông ta. Ông có thể tìm ra manh mối nào đó. Còn tôi thì đương nhiên bó tay với dạng công việc ấy rồi.”

“Tôi không tin,” nhà độc chất học đáp, “rằng một quy trình như vậy là thực sự cần thiết, ngài Lane ạ.”

“Tôi cũng hy vọng là không.”

Khi người nhân viên trở lại, anh ta mang theo một cái lọ nhỏ màu trắng. Lane đứng lên đột ngột khi bác sĩ Ingalls mở cái nắp nhôm, ngửi, mỉm cười và chìa cái lọ ra. Lane cầm lấy nó… Nó chứa đầy một thứ trông có vẻ vô hại, với màu sắc tổng thể và độ đặc quánh như mật ong. Ông đưa nó lên mũi ngửi…

“Tôi nghĩ rằng,” ông khẽ nói, thả cánh tay xuống, “ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều, bác sĩ Ingalls ạ. Mùi vani không lẫn đi đâu được. Đây là thứ gì vậy?”

Nhà độc chất học châm một điếu thuốc. “Nó được gọi là nhựa thơm Peru, ngài Lane ạ, và phần đáng kinh ngạc của chuyện này là ta có thể tìm nó ở bất kỳ hiệu thuốc và hàng ngàn căn nhà.”

“Nhựa thơm Peru…”

“Đúng rồi. Một chất lỏng đặc sệt được sử dụng rộng rãi, như ngài có thể thấy, sử dụng chủ yếu trong các loại dầu thơm và thuốc mỡ. Ngoài ra thì hoàn toàn vô hại.”

“Dầu thơm? Thuốc mỡ? Để làm gì vậy, thưa bác sĩ?”

Bác sĩ Schilling đập bốp lên trán. “Trời ạ!” ông la lên vẻ tức tối. “Tôi đúng là đồ ngu. Lẽ ra tôi phải nhớ ra chứ, mặc dù đã nhiều năm rồi tôi chẳng còn nghĩ về nó nữa. Nhựa thơm Peru được dùng như một thành phần chính trong các loại dầu thơm hay thuốc mỡ chữa một số bệnh về da nhất định. Rất phổ biến, ngài Lane ạ.”

Lane cau mày. “Bệnh về da… Lạ thật. Nó có được sử dụng khi ở trạng thái nguyên chất không?”

“Có, thi thoảng. Mặc dù chủ yếu được trộn với các thành phần khác.”

“Như vậy thì sao chứ?” bác sĩ Ingalls tò mò hỏi.

“Tôi thú nhận rằng hiện giờ…” Drury Lane ngồi xuống và dành hai phút trầm tư. Khi nhìn lên, đôi mắt ông đầy vẻ hồ nghi. “Bác sĩ Schilling, làn da của bà Hatter có vấn đề gì không? Ông đã khám nghiệm tử thi thì hẳn phải nhận ra.”

“Thế thì ngài nhầm rồi,” vị bác sĩ pháp y trả lời một cách dứt khoát. “Thật đấy. Lớp biểu bì của bà Hatter cũng ổn như cơ quan nội tạng của bà ấy, ngoại trừ trái tim.”

“Ô, vậy là bà ấy chẳng có bệnh gì trong người ư?” Lane từ tốn hỏi, như thể câu trả lời của bác sĩ Schilling đã đánh thức điều gì đó trong ông.

Bác sĩ Schilling có vẻ bối rối. “Tôi không rõ nữa… Không. Khám nghiệm tử thi cho thấy không có tình trạng bệnh lý nào. Không phát hiện ra gì hết… Nhưng ý ngài là sao?”

Lane điềm tĩnh nhìn ông. Một ánh nhìn trầm tư hiện trên đôi mắt của vị bác sĩ. “Tôi hiểu. Không, ngài Lane à, không có biểu hiện bề ngoài nào như thế đâu. Nhưng tất nhiên là tôi đã không tìm kiếm những thứ như vậy. Tôi tự hỏi…”

Drury Lane bắt tay cả hai bác sĩ và rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi. Bác sĩ Schilling dõi theo ông. Rồi ông nhún vai và nói với vị bác sĩ nghiên cứu về chất độc: “Một con người kỳ lạ, phải không Ingalls?”