← Quay lại trang sách

CẢNH 5 Lâu Đài Hamlet - Thứ Sáu, Ngày 17 Tháng Sáu - Buổi Chiều

Sáng hôm ấy thanh tra Thumm đến lâu đài Hamlet trong một chiếc xe nhỏ màu đen với Perry, giải thích rằng nhà Hatter đang nghĩ Perry bị tra hỏi cả ngày, rồi lập tức rời đi ngay.

Lane, giờ đang ở trên địa bàn thân quen, thuộc từng li trên mảnh đất, chưa vội vàng vào chuyện. Ông cùng người gia sư dạo quanh vùng đất, chuyện phiếm về sân khấu kịch, về sách vở, khu vườn của ông - mọi thư trừ chuyện nhà Hatter. Perry trở nên cởi mở dưới sự quyến rũ của cảnh vật tuyệt đẹp phi thường chung quanh, hít sâu cái không khí nồng nàn, bước vào quán rượu Mermaid Tavern với đôi mắt lấp lánh, cung kính ngắm nhìn bản in đầu khổ to của tập kịch Shakespeare được bày trong tủ kính của thư viện rộng lớn yên tĩnh, gặp những người đồng sự của Lane, tham quan sân khấu của ông, thảo luận về kịch hiện đại với Kropotkin, đạo diễn người Nga của Lane - say mê đến ngây người. Dường như anh ta trở thành một con người mới.

Lane lặng lẽ dẫn anh ta về, đôi mắt ông theo sát khuôn mặt, dáng điệu, và cử chỉ của anh ta trong suốt sáng hôm đó. Ông chăm chú quan sát khuôn miệng của Perry và cách anh ta cử động môi, tư thế, bước đi, mọi sắc thái điệu bộ. Đến bữa trưa, ông dõi theo tác phong ăn uống của Perry. Quacey lẽo đẽo theo sau, nghiên cứu cái đầu của người gia sư như một con chim ưng nhỏ dị dạng, rồi biến đi đâu đó tầm giữa buổi chiều, tự hân hoan lẩm nhẩm một mình.

Vào buổi chiều, họ tiếp tục tham quan khu đất rộng lớn; nhưng bây giờ Lane khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện với Perry. Chỉ trong phút chốc những chuyện riêng tư đã lộ ra. Lane biết được sở thích của người gia sư, những định kiến, những ý tưởng, phần cốt lõi trong mối tương giao đồng điệu với Barbara Hatter, mối quan hệ của anh ta với các thành viên khác trong gia đình, chuyện dạy dỗ hai đứa trẻ. Một lần nữa Perry trở nên hoạt bát, và kể cho Lane nơi có thể tìm thấy những cuốn sách, và phương pháp để dạy từng cậu bé, cũng như các thói quen sinh hoạt thường ngày ở nhà Hatter.

Vào buổi tối, sau khi ăn xong hai người họ đến chỗ phòng thí nghiệm nhỏ của Quacey. Đó là một nơi kỳ lạ, hoàn toàn không giống như bất cứ thứ gì Perry đã từng thấy trước đây. Mặc dù có nhiều thứ đồ hiện đại, căn phòng toát lên một vẻ cổ xưa nào đó. Nó trông giống như một căn buồng tra tấn thời trung cổ. Trên một bức tường có treo cái kệ mà trên đó là một dãy đầu người - mô hình của các chủng tộc người - người da vàng Mongoloid, người da trắng Caucasian, người da đen Negroid - với đầy đủ mọi trạng thái có thể của diện mạo con người. Những mớ tóc giả màu xám, đen, nâu, đỏ, xù, xếp tầng, thẳng, rối, nhờn, xoăn - treo đầy trên tường. Trên bàn là một mớ hổ lốn những bột màu, phấn, kem, thuốc nhuộm, bột hồ, và các công cụ bằng kim loại nhỏ. Một dụng cụ giống như máy khâu, một tấm gương nhiều mặt rất to, một bóng đèn lớn, những tấm che sáng màu đen… Từ lúc bước qua ngưỡng cửa, cử động Perry như đình trệ, nỗi lo sợ và sự do dự trước đây đã quay trở lại. Căn phòng dường như nuốt lấy và đưa anh ta trở lại với thực tại, khiến anh ta im lặng và trở nên bồn chồn. Lane nhìn anh và bỗng tỏ ra băn khoăn. Perry đang làm quen với căn phòng một cách khó khăn. Cùng di chuyển theo anh ta là cái bóng dài kỳ cục trên bức tường trống.

“Anh Perry, xin vui lòng cởi quần áo,” Quacey rít lên. Ông ta đang bận rộn dựng lên một mô hình bằng gỗ, hoàn thiện những thao tác cuối cùng để cho ra một bộ tóc giả trông như thật.

Perry âm thầm và chậm rãi vâng lời. Lane lột hết quần áo của mình một cách nhanh chóng, và mặc đồ của Perry vào. Đồ ông mặc vừa khít; hai người có vóc dáng giống hệt nhau.

Perry quấn một cái áo choàng quanh người và rùng mình.

Quacey nhanh chóng bắt tay vào việc. Những thứ cần thiết để trang điểm khuôn mặt, may mắn thay, lại rất ít. Lane ngồi trên một chiếc ghế có hình dạng kỳ lạ trước gương còn ông lão gù tiến hành công việc. Những ngón tay xương xẩu của ông ta thật điệu nghệ như tự biết suy nghĩ. Một điều chỉnh nhẹ ở phần mũi và lông mày, chút đệm để thay đổi hình dạng của má và hàm; một cách nhanh chóng, khéo léo đôi mắt được chỉnh cho giống, và lông mày được nhuộm. Perry dõi theo trong im lặng, vẻ quyết tâm len vào trong đôi mắt anh. Quacey mau lẹ ra hiệu Perry ngồi lên băng ghế, xem xét chân tóc và hình dáng đầu của anh ta, điều chỉnh bộ tóc giả trên đầu Lane, lấy kéo cắt tỉa…

Sau hai giờ màn giả trang đã được hoàn tất. Drury Lane đứng lên, và đôi mắt Perry mở to đầy kinh ngạc! Một cảm giác choáng ngợp phi thường, không thể tin được chiếm hữu lấy anh ta. Lane mở miệng, và một giọng nói giống hệt của Perry phát ra - chính xác theo từng cử động đôi môi…

“Ôi Chúa ơi!” Perry đột nhiên thốt lên, khuôn mặt anh ta vẹo đi và đỏ lên, “không! Không, tôi nói rồi! Tôi không cho phép ngài!”

Chiếc mặt nạ được hạ xuống, và một lần nữa đôi mắt Lane hiện vẻ cảnh giác. “Ý anh là sao?” ông khẽ hỏi.

“Ngài quá hoàn hảo! Sự lừa dối quá… Tôi sẽ không cho phép điều đó, tôi bảo ngài rồi đấy!” Perry chìm xuống ghế, đôi vai run rẩy. “Tôi… Barbara… Lừa dối cô ấy như vậy…”

“Anh nghĩ tôi sẽ để bản thân đi quá xa?” Lane hỏi, với một ánh nhìn thương hại trong đôi mắt.

“Vâng, vâng. Cô ấy biết tôi bị ép buộc… Nhưng thế này thì… Không!” Người gia sư nhảy dựng lên, cặp hàm nghiến lại. “Nếu ngài cố gắng để mạo danh tôi, ngài Lane, tôi sẽ buộc phải dùng đến bạo lực. Tôi sẽ không cho phép ông đánh lừa người phụ nữ đó,” anh ta dừng lại và cằm dựng lên, “người phụ nữ tôi yêu. Hãy trả quần áo cho tôi, làm ơn.”

Perry cởi áo choàng và tiến một bước về phía Lane, vẻ thách thức và ngọn lửa quyết tâm trong đôi mắt. Sau khi mở to miệng hét lên cảnh báo, Quacey nắm lấy một cái kéo to bản trên bàn, và nhảy tới trước như một con khỉ.

Lane chặn ông ta lại và vỗ nhẹ vào vai. “Không, Quacey… Anh nói đúng, Perry ạ, hoàn toàn đúng. Tối nay anh sẽ làm khách của tôi chứ?”

Perry lắp bắp: “Tôi xin lỗi, tôi không có ý đe dọa.”

“Tôi vừa mới vì tư lợi mà bỏ qua chuyện đạo đức.” Lane nói đều đặn. “Trừ phi chúng ta cho cô Hatter biết bí mật này… Không, thế này sẽ tốt hơn. Quacey, thôi gườm ghè đi.” Ông cởi bộ tóc giả với chút khó khăn rồi đặt nó vào bàn tay kinh ngạc của ông già gù. “Giữ lấy thứ này như kỷ vật cho sự ngu ngốc của tôi và lòng dũng cảm của một quý ông…” Thế rồi, ngay trước mũi Perry, Lane biến trở lại thành con người cũ. Người nghệ sĩ cứng người, chớp mắt hai lần, rồi sau đó mỉm cười. “Anh có muốn tham quan sân khấu của tôi không, Perry? Kropotkin đang điều hành buổi tổng duyệt cho vở kịch mới nhất của chúng tôi.”

Khi Perry đã mặc lại quần áo và rời đi, được hộ tống bởi Falstaff đến sân khấu của Laner thì người nghệ sĩ liền tỏ ra sốt sắng. “Nhanh lên, Quacey! Gọi điện cho thanh tra Thumm ngay!” Quacey cuống quít lại chỗ tường và bàn tay xương xẩu lấy ra một chiếc điện thoại. Ở phía sau, Lane tỏ vẻ sốt ruột. “Nhanh lên, ông già. Nhanh lên. Đừng để phí thời gian.”

Có chút khó khăn để liên lạc với viên thanh tra. Ngài không có mặt tại trụ sở cảnh sát.

“Hãy thử gọi về nhà xem.”

Vợ của viên thanh tra trả lời điện thoại. Quacey khẩn trương nói. Người phụ nữ đức hạnh này tỏ ra lo lắng… Có vẻ Thumm đang ngáy trên ghế tựa, và cô vợ không muốn đánh thức chồng. “Nhưng đó là ngài Lane!” Quacey thốt lên trong tuyệt vọng. “Chuyện quan trọng!”

“Ồ!” Âm thanh đặc biệt như tiếng sấm rền đang dội trong đôi tai của ông già Quacey đột nhiên ngưng lại, và một lúc sau tiếng gầm quen thuộc Thumm vang lên trong điện thoại.

“Hãy hỏi ngài ấy xem cảnh sát đã rời nhà Hatter chưa?”

Quacey lắp bắp hỏi rồi chăm chú dỏng tai nghe. “Ngài ấy bảo vẫn chưa. Họ sẽ rút đi ngay khi ngài tới đó đêm nay.”

“May quá! Bảo thanh tra là tôi vừa mới đổi ý. Không cải trang thành Perry nữa. Người của ngài ấy vẫn nguyên đó cho đến ngày mai. Khi tôi tới đó khoảng trước trưa mai, thì họ sẽ rời đi ngay.”

Tiếng rống căn vặn của Thumm khiến cho người nhận run cả lên. “Ngài ấy nói muốn biết lý do tại sao lại thế. Ngài ấy bảo phải hỏi cho ra lẽ,” ông già gù thuật lại.

“Không thể giải thích bây giờ. Bảo ngài ấy là tôi trân trọng cảm ơn rồi cúp máy đi.”

Chẳng nhận ra là mình đang sải bước trong phòng mà chỉ mặc đồ lót thể thao, Drury Lane khua tay múa chân trước Quacey và nói lớn: “Bây giờ gọi đến nhà của bác sĩ Merriam! Ông sẽ tìm thấy số điện thoại trong danh bạ của thành phố.”

Quacey nhấp ướt ngón tay cái to bè và bắt đầu lật danh bạ. “Mer… Mer … Bác sĩ y khoa Merriam, phải không?”

“Đúng rồi. Nhanh lên!”

Quacey quay số điện thoại. Sau một lúc có tiếng phụ nữ trả lời. “Cho gặp bác sĩ Merriam với,” ông ta cất cái giọng khàn đặc trưng. “Ngài Drury Lane gọi.”

Khi nghe câu trả lời the thé, khuôn mặt nhăn nheo rám nắng của Quacey lộ vẻ thất vọng. “Cô ta bảo ông ấy không có ở nhà. Cô ta bảo chiều nay ông ấy đã rời khỏi thành phố để đi nghỉ.”

“À,” Drury Lane đáp vẻ đăm chiêu. “Đi nghỉ ư? Sao mà vừa đúng lúc thế… Cúp máy đi, Caliban. Cúp máy. Sự việc đang trở nên phức tạp. Cảm ơn cô ta và cúp máy.”

“Giờ thì sao?” Quacey hỏi vẻ bất bình, trừng trừng nhìn ông chủ của mình.

“Tôi tin rằng,” Drury Lane trả lời với một nụ cười thâm trầm, “tôi có một ý tưởng còn hay hơn nữa.”