CẢNH 6 Căn Phòng Chết - Thứ Bảy, Ngày 18 Tháng Sáu - 8:20 P.M
Khi chỉ còn vài phút là đến trưa thứ Bảy, chiếc limousine của Drury Lane tấp vào lề đường trước nhà Hatter để đưa Edgar Perry và chủ nhân của nó lên vỉa hè. Perry trông nhợt nhạt, nhưng tỏ ra cương nghị; suốt quãng đường về đây anh ta chỉ im lặng. Lane không quấy rầy anh ta.
Một thám tử ra mở cửa. “Xin chào, ngài Lane. Cả anh cũng trở lại, Perry?” và nháy mắt với Lane và người gia sư, không đợi trả lời, nhanh chóng bước qua hành lang và biến mất trên cầu thang.
Lane dạo qua sảnh và tới phía sau nhà. Ông dừng lại, sau đó đi vào nhà bếp. Khi xuất hiện trở lại vài phut sau đó, ông đi đến thư viện. Conrad Hatter đang ở đấy, viết gì đó trên bàn làm việc. “Chào anh Hatter,” Lane thân mật nói, “tôi nghe được là rắc rối của anh đã xong xuôi.”
“Sao cơ? Thế là sao?” Hatter thốt lên, ngay lập tức ngước nhìn Lane. Có những quầng thâm dưới mắt anh ta.
“Tôi đã được thông báo,” Lane đáp và ngồi xuống, “rằng lệnh phong tỏa vừa được dỡ bỏ sáng nay. Cuối cùng cảnh sát cũng rút đi.”
Hatter lẩm bẩm: ”Ồ! Kể cũng vừa đúng lúc đấy. Dù sao họ cũng chẳng làm ăn được gì cho ra hồn mà, vẫn dậm chân tại chỗ trong việc truy tìm hung thủ giết mẹ tôi hai tuần trước.”
Lane nhăn nhó. “Chúng tôi đâu có hoàn hảo, anh biết đấy… A, họ đây rồi. Xin chào, Mosher.”
“Xin chào, ngài Lane,” thám tử Mosher hớn hở, thân hình kềnh càng tiến vào thư viện. “Vâng, chúng tôi đang rút đây, anh Hatter ạ!”
“Ngài Lane cũng vừa bảo xong.”
“Lệnh của thanh tra. Tôi và đồng sự đang rút về - đúng giữa trưa. Xin thứ lỗi, anh Hatter.”
“Xin thứ lỗi?” Hatter nhắc lại. Anh ta đứng lên và vươn hai cánh tay ra. “Thế là thoát nợ, lũ chết tiệt các người! Cuối cùng chúng tôi cũng được hưởng chút bình an quanh đây.”
“Và sự riêng tư nữa,” một giọng gắt gỏng vang lên. Đó là Jill Hatter đang bước vào phòng. “Mọi thứ rối tung hết cả, Connie nhỉ. Giờ chúng ta được tự do thật rồi.”
Bốn người đóng tại ngôi nhà là Mosher, Pinkussohn, Krause và một người đàn ông trẻ tuổi ngăm đen, bác sĩ Dubin, chuyên gia chất độc có nhiệm vụ kiểm tra đồ ăn thức uống - đang tập hợp ở cửa ra vào. “Nào, các cậu,” Pinkussohn lên tiếng, “chúng ta rút thôi. Tôi có hẹn rồi. Khà khà!” Anh ta bắt đầu một điệu cười lăn lộn khiến cả phòng rung lên. Và rồi, giữa những tiếng vang vọng anh ta bỗng nghẹn lời và âm thanh dừng lại như có ma làm. Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc ghế mà Lane ngồi. Tất cả đều nhìn về phía đó: Cổ Drury Lane ngửa ra đằng sau gáy, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cắt không còn hạt máu - bất tỉnh
Ngay sau khoảnh khắc sững sờ, bác sĩ Dubin lao về phía trước. Pinkussohn thở hổn hển: “Ông ta cứ đờ người ra như thế! Mặt đỏ lựng, nghẹt thở một chút, rồi ngất đi!”
Vị chuyên gia chất độc quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế, xé toang cổ áo của Lane, nghiêng người áp tai vào ngực Lane, cảm nhận nhịp tim. Khuôn mặt ngài nghiêm trọng “Nước,” ngài thấp giọng nói. “Và rượu whisky. Nhanh lên.”
Jill dựa người vào tường, nhìn chằm chằm. Conrad Hatter lầm bầm điều gì đó, và lấy ra một chai whisky từ cái tủ rượu. Một thám tử chạy vào bếp và nhanh chóng quay trở lại với một cốc nước. Bác sĩ Dubin mở miệng Lane và rót một lượng lớn rượu xuống cổ họng của ông. Viên thám tử kia, quá hăng hái, hất luôn cả cốc nước vào mặt Lane. Hiệu quả xuất hiện tức thời, Lane lắp bắp, lòng trắng mắt hiện ra, con ngươi đảo quanh, húng hắng ho khi thứ rượu whisky nóng bỏng ngấm vào tĩnh mạch. “Đồ ngốc!” bác sĩ Dubin gắt lên. “Anh muốn làm gì vậy, giết ông ấy chắc? Đây, giúp tôi một tay… Anh Hatter, chúng tôi có thể đặt ông ấy ở đâu? Tôi phải cho ông ấy lên giường ngay. Đau tim…”
“Ông có chắc không phải bị trúng độc chứ?” Jill hổn hển nói.
Barbara, Martha, hai đứa trẻ, và bà Arbuckle chạy vào, khi bị đánh thức bởi sự náo động.
“Trời ơi,” Barbara sốt sắng lên tiếng. “Ngài Lane bị làm sao thế?”
“Ai đó làm ơn giúp một tay đi?” bác sĩ Dubin hổn hển nói, cố nâng cơ thể mềm oặt của Lane khỏi ghế.
Có tiếng nói vang lên ở sảnh, và những người đung ở cửa ra vào tản ra khi Dromio, người lái xe tốc độ, lao vào…
Mười lăm phút sau đó, ngôi nhà lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Thân hình bất động của Lane được bác sĩ Dubin và Dromio đưa lên phòng dành cho khách trên tầng hai. Ba vị thám tử đứng đó dõi theo, tỏ ra bứt rứt, nghi ngại chẳng biết nên làm sao. Cuối cùng, vì chẳng thấy ai gọi, họ cùng rời khỏi ngôi nhà, để Lane và gia đình Hatter tự xoay xở với nhau. Sau rốt, cơn đau tim không phải là hậu quả của một vụ giết người. Những người khác xúm xít quanh cánh cửa phòng đóng kín. Không nghe được âm thanh nào từ phía sau cánh cửa. Đột nhiên nó mở ra và cái đầu đỏ rực của Dromio thò ra. “Bác sĩ bảo là mọi người tránh xa khỏi đây và không được làm ồn!” Cánh cửa đóng sầm lại.
Và họ dần giải tán. Nửa tiếng sau bác sĩ Dubin bước ra và đi xuống cầu thang. “Tuyệt đối yên tĩnh và nghỉ ngơi,” ông thông báo cho họ. “Tình hình không nghiêm trọng. Tuy nhiên, ông ấy không được đi lại trong ít nhất là một ngày. Xin đừng làm phiền ông ấy. Người tài xế sẽ ở cùng và chăm sóc cho đến khi ông ấy đi lại được. Tôi sẽ trở lại vào ngày mai - khi ông ấy đã khỏe hơn.”
Lúc 7 giờ 30 tối hôm đó, Drury Lane bắt đầu đạt được mục đích mà cơn “đau tim” của ông tạo ra. Nghe theo lời bác sĩ Dubin, không ai lại gần “phòng bệnh nhân.” Đúng thế, Barbara Hatter đã âm thầm gọi điện cho văn phòng của bác sĩ Merriam để nhờ khám - có lẽ do một cảm giác lo ngại mơ hồ thúc đẩy - nhưng khi biết rằng bác sĩ đã ra khỏi thành phố, cô không thử can thiệp gì thêm nữa. Dromio, thu mình đằng sau cánh cửa đóng kín với một điếu xì gà và một cuốn tạp chí mà anh ta đã nhét vào túi từ trước, cảm thấy buổi chiều hôm đó trôi qua không hẳn là vô vị; ít ra cũng thú vị hơn so với ông chủ, xét theo sự căng thẳng trên khuôn mặt của Lane.
Lúc 6 giờ Barbara yêu cầu bà Arbuckle làm một khay đồ ăn nhẹ và mang đến phòng của Lane. Dromio nhận nó với vẻ lịch thiệp, bảo rằng ngài Lane đang nghỉ ngơi thoải mái, và đóng sập cửa trước khuôn mặt khó đăm đăm của bà Arbuckle. Ngay sau đó bà Smith, với tinh thần nghề nghiệp tận tụy, gõ cửa và hỏi liệu mình có thể giúp gì không. Dromio trao đổi với bà ta trong năm phút, cuối cùng thì bà ta cũng chỉ đứng nhìn cánh cửa đóng kín, phần nào thỏa lòng, nhưng dù sao cũng bị từ chối. Bà Smith rời đi và lắc đầu.
Lúc 7 giờ 30 Drury Lane đứng dậy khỏi giường, nói khẽ với Dromio, và đứng sau cánh cửa. Dromio mở cửa và nhìn ra hành lang. Chẳng có ai cả. Đóng cửa lại, anh ta đi xuống hành lang. Cánh cửa phòng bà Smith mở toang; căn phòng chẳng có ai. Cửa phòng thí nghiệm và cửa phòng bọn trẻ cũng đóng. Cửa phòng Louisa Campion thì mở; và Dromio, đảm bảo rằng không có ai bên trong, nhanh chóng quay lại phòng dành cho khách. Một lúc sau Drury Lane nhón chân bước ra hành lang và vội vàng đi vào căn phòng chết. Không chút do dự, ông mở cửa tủ đồ và chui vào trong. Ông đóng cửa lại, chỉ để một khe hở đủ để quan sát căn phòng. Hành lang, toàn bộ tầng hai, và chính căn phòng này hoàn toàn chìm trong im lặng. Căn phòng chết nhanh chóng tối dần đi, và không khí trong tủ đồ trở nên ngột ngạt. Tuy nhiên Lane đã lần mò chui sâu vào đống quần áo nữ đằng sau, cố gắng hít thở, và chuẩn bị cho một sự chờ đợi dài.
Nhiều phút trôi qua. Nhiều lần Dromio, cúi người đằng sau cánh cửa phòng mình, nghe thấy giọng nói từ hành lang và những tiếng yếu hơn dưới cầu thang; Lane thậm chí không nhận thức được thế giới bên ngoài. Ông hoàn toàn chìm trong bóng tối. Không ai bước vào căn phòng mà ông đang ẩn nấp.
Lúc 7 giờ 50, như Lane thấy trên mặt đồng hồ đeo tay, đó là dấu hiệu đầu tiên của hành động. Ông căng người ra, bản năng nguyên thủy trở nên cảnh giác. Bỗng căn phòng tràn ngập ánh sáng; ông nhận ra công tắc đèn nằm bên trái của tủ đồ, bên phải cửa nên bị khuất khỏi tầm mắt, thế nên ông mới không trông thấy có người đi vào. Nhưng ông chẳng phải ngờ vực lâu. Thân hình đẫy đà của bà Smith băng qua tầm mắt ông, với dáng đi nặng nề bà ta băng qua tấm thảm và bước đến khu vực giữa hai giường đơn. Căn phòng, sáng choang như giờ Lane thấy, đã được quét dọn, khử mùi và xếp sắp lại; mọi dấu vết của vụ án đã được xóa đi.
Bà Smith đi đến chỗ cái bàn đầu giường, cầm lấy bộ chữ nổi Braille của Louisa Campion. Lane trông thấy khuôn mặt khi bà ta quay người lại. Một khuôn mặt trông rất mệt mỏi, và bà ta thở dài đánh thượt. Không chạm vào thứ gì nữa, bà Smith bước khỏi tầm nhìn của Lane, đi về phía cửa. Một lát sau, ánh sáng biến mất, chỉ còn lại Lane trong bóng tối bao bọc. Ông thả lỏng người và lau mồ hôi trán đang toát ra.
Lúc 8 giờ 05 căn phòng chết đón nhận vị khách thứ hai. Một lần nữa, ánh sáng lóe lên, và Lane trông thấy thân hình cao to của bà Arbuckle lê qua tấm thảm. Người phụ nữ này thở nhanh vì gắng sức lúc leo cầu thang, Lane nhận thấy như vậy. Bà ta mang theo cái khay có một ly kem sữa và một đĩa bánh nhỏ bên trên. Đặt cái khay trên bàn, bà ta cau mày, xoa xoa sau gáy, quay lại, và rời khỏi phòng. Tuy nhiên lần này - Lane như muốn thốt ra một lời cầu nguyện các thánh thần trên cao cho sự bất cẩn được ban cho bà Arbuckle - khi đèn không được tắt.
Gần như ngay lập tức sự việc xảy ra. Chính xác là bốn phút sau đó, lúc 8 giờ 09, Lane căng thẳng khi thấy một trong những cái rèm cửa sổ trong phòng, lúc trước vẫn còn im ắng, giờ đã rung rinh. Ông cúi thấp, gồng mình, nới rộng khe cửa thêm một chút, và dán chặt mắt vào chỗ cửa sổ. Cái rèm được cuộn lên rất đột ngột, và Lane trông thấy kẻ mà mình đang chờ đợi vắt vẻo trên gờ tường bên ngoài được xây bao quanh bức tường tầng hai nhìn ra khu vườn. Hắn ở đó trong vài giây, sau đó nhẹ nhàng leo vào bên trong phòng. Như Lane thấy, cửa sổ giờ đã mở, chỗ mà lúc trước còn đóng kín.
Ngay lập tức kẻ này băng qua phòng tiến về phía cửa, vượt ra ngoài tầm nhìn của Lane. Nhưng ông biết chắc kẻ đột nhập chỉ đến đó để đóng cánh cửa phòng lại, vì ngay sau đó hắn đã quay lại và những ngọn đèn vẫn sáng. Hắn ngay lập tức đến chỗ lò sưởi, nơi mà Lane khó lòng trông thấy. Hắn cúi xuống một chút và biến mất, chân co lên, biến khỏi tầm nhìn. Lane chờ đợi mà tim đập thình thịch. Vài giây sau đó kẻ này xuất hiện trở lại mang theo một cái ống đựng chất lỏng màu trắng và dụng cụ nhỏ giọt mà Lane đã để lại trong cái hốc đằng sau viên gạch rời ra. Vị khách lao đến chỗ cái bàn đầu giường. Cặp mắt lóe sáng, bàn tay duỗi về phía ly kem sữa… Lane rùng mình sau vị trí ẩn nấp của mình. Một khoảnh khắc do dự… Thế rồi, như thể suy tính xong, kẻ lạ mặt mở nắp ống và trút toàn bộ chỗ chất lỏng vào ly kem sữa bà Arbuckle đã để lại.
Hắn di chuyển thật nhanh… Vọt cái là đến chỗ cửa sổ, liếc nhanh ra ngoài vườn, trèo qua bệ cửa sổ - cửa sổ đóng lại và rèm hạ xuống. Vị khách lạ mặt đã để cái rèm cao hơn một chút, Lane nhận thấy, so với lúc trước… Ông thở dài và duỗi chân mình trong tủ đồ; khuôn mặt ông cứng như đá. Toàn bộ sự việc diễn ra trong chưa đầy ba phút. Bây giờ là, Lane liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đúng 8 giờ 12.
Khúc chuyển màn… Không có chuyện gì xảy ra. Cái bóng của kẻ lạ mặt thậm chí còn không rung động. Một lần nữa Lane lau trán; mồ hôi đã chảy ướt đẫm bên trong lớp quần áo của ông.
Lúc 8 giờ 15 Lane bị đánh động lần nữa. Trong khoảnh khắc có hai bóng dáng làm thay đổi luồng sáng khi họ đi qua khe tủ hé mở - đó là Louisa Campion, bước từ tốn nhưng tự tin, như khi cô đi khắp nhà và quanh đó, cùng bà Smith tháp tùng đằng sau. Louisa không ngại ngần tiến thẳng về phía giường mình, ngồi xuống, bắt tréo chân, và một cách máy móc, như thể đó là thói quen hằng đêm, với tay về phía cái bàn và cầm lấy ly sữa. Bà Smith mỉm cười vẻ uể oải, vỗ nhẹ vào má cô, rồi đi về phía bên phải - Lane biết chỗ đó là phòng tắm, ông đã ghi nhớ các vị trí trong căn phòng. Lane muốn quan sát, không phải Louisa, mà là ô cửa sổ nơi kẻ lạ mặt kia đang núp. Và khi Louisa nâng ly lên môi, Lane thấy cô nhấp một hớp có phần thận trọng, khuôn mặt của bóng ma kia dán chặt vào ô cửa sổ chỗ mà cái rèm không che hết. Khuôn mặt đó tỏ ra căng thẳng và tái đi, gần như sốt sắng đến tái mét.
Và Louisa, vẻ điềm tĩnh, vẫn với biểu hiện trống rỗng và dịu dàng trên khuôn mặt, uống cạn ly kem sữa, đặt nó xuống, đứng dậy, và bắt đầu cởi đồ ra.
Chính là lúc này đây, và đôi mắt Lane nhức nhối vì phải căng ra quan sát. Khuôn mặt chỗ cửa sổ, ông tin chắc như thế, biểu hiện một sự ngạc nhiên tột độ trong khoảnh khắc, theo sau là một nỗi thất vọng vô bờ bến. Rồi khuôn mặt đó biến khỏi tầm nhìn, như một trò đùa.
Trong khi bà Smith vẫn ở trong phòng tắm, Lane thận trọng bước ra khỏi tủ và nhón chân đi ra khỏi phòng. Louisa Campion thậm chí không quay đầu về phía ông.