← Quay lại trang sách

CẢNH 7 Phòng Thí Nghiệm - Chủ Nhật, Ngày 19 Tháng Sáu - Buổi Chiều

Buổi sáng Chủ nhật Drury Lane cảm thấy khá hơn nhiều - rất rất nhiều là đằng khác. Tuy nhiên, Dromio thông báo với Barbara Hatter, thành viên duy nhất của gia đình tỏ ra quan tâm, rằng ngài Drury sẽ dành hầu hết các buổi sáng và một phần của buổi chiều để nghỉ ngơi trong phòng và mong cô Hatter vui lòng không để ngài ấy bị quấy rầy?

Người chủ nhà nghe theo, và Drury Lane đã không bị quấy rầy.

Lúc 11 giờ bác sĩ Dubin ghé qua, tới thăm “bệnh nhân,” rồi mười phút sau đó xuống nhà, thông báo rằng “bệnh nhân” hầu như đã hồi phục sau cơn đau tim, rồi đi luôn.

Quá trưa một chút, Lane tiến hành một vụ điều tra bí mật như trong đêm trước. Giả như có bị ốm thì trông ông cũng không tồi tệ đến thế này. Khuôn mặt ông hốc hác, ông đã trải qua một đêm không ngủ. Dromio ra dấu cho ông, rồi ông lẻn ra ngoài hành lang với bước chân vội vã và đôi vai lom khom. Tuy nhiên, chuyến trinh sát hôm nay, lại không nhằm vào căn phòng chết kia. Thay vào đó, ông bước nhanh vào phòng thí nghiệm. Ông di chuyển như đã lên kế hoạch từ trước, tới chỗ buồng quần áo bên trái cánh cửa và hé cửa một chút để có một tầm nhìn tuyệt vời. Và một lần nữa, với vẻ kiên định, ông điềm tĩnh chờ đợi.

Có vẻ những việc này thật ngớ ngẩn và vô ích. Đó là việc cúi mình trong bóng tối, sự ngột ngạt trong tủ, hầu như không thở nổi, đôi tai ù đặc chẳng nghe nổi âm thanh to nhất, đôi mắt mệt mỏi liên tục liếc qua khe hở - sự chờ đợi, chờ đợi vô tận, trong nhiều giờ. Nhiều giờ mà chẳng có bất cứ điều gì xảy ra, chẳng có ai bước vào phòng thí nghiệm, chẳng trông thấy dù chỉ một chuyển động nhỏ nhất.

Ngày hôm đó như dài đến vô tận. Dù suy nghĩ thế nào, dù là tức giận, sôi sục hay tuyệt vọng, Lane cũng không cho phép mình buông lơi cảnh giác để thư giãn một lát. Và cuối cùng, vào lúc 4 giờ chiều, buổi cầu nguyện của ông kết thúc.

Đầu tiên ông thấy một thân hình lao như tên bắn qua tầm mắt, đến từ chỗ cánh cửa, mà từ vị trí của ông không thể trông thấy. Tất nhiên Lane đã không nghe thấy tiếng cửa mở hay đóng. Sự mệt mỏi sau nhiều giờ bay biến trong tức khắc, và ông dán mắt vào khe hở. Đó chính là kẻ đột nhập đêm hôm trước.

Kẻ này không hề do dự. Hắn tiến ngay về phía bên trái căn phòng, chỗ những cái kệ, đứng gần chỗ Lane đến mức có thể thấy cả nhịp thở hổn hển. Hắn với tay tới chỗ một cái kệ nằm dưới và lấy ra một trong những chai hóa chất còn sót lại. Khi cái chai được hạ xuống Lane trông thấy cái nhãn màu đỏ với dòng chữ trắng nổi bật: CHẤT ĐỘC . Kẻ đột nhập dừng lại, lặng lẽ nhìn chiến lợi phẩm; và rồi, sau khi chầm chậm quan sát căn phòng, hắn tiến tới đống mảnh vỡ đã được quét gọn vào góc trái căn phòng chỗ gần cửa sổ, và bới ra một cái chai nhỏ trống không chưa vỡ. Sau khi làm sạch chai dưới vòi nước, hắn đổ thuốc độc vào đó, đậy nút lại, đặt chai thuốc độc lại trên kệ, rồi thận trọng nhón chân đi về phía Lane… Trong một khoảnh khắc Lane trông thấy toàn bộ đôi mắt như thiêu đốt của kẻ đó… rồi hắn lướt qua ông, đi về phía cửa.

Lane cứ gập người trong tư thế mệt mỏi như vậy một lúc lâu, rồi ông đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài. Cánh cửa đã đóng; kẻ đột nhập đã biến mất. Ông thậm chí không đi đến kệ để xem chất độc gì đã bị đánh cắp. Ông đứng đó, giống như một ông già bị sức nặng của trách nhiệm nặng nề chèn ép, thẫn thờ xem xét cánh cửa. Rồi cơn đau qua đi, và ông lại là ông già Lane, hơi xanh xao, hơi cúi đầu, phù hợp với một quý ông vừa hồi phục sau một cơn đau tim. Rời khỏi căn phòng, và tự tin hành động như thể chỉ là chuyện vặt, ông lần theo dấu vết của vị khách lạ mặt.

TRỤ SỞ CẢNH SÁT. TỐI

Trụ sở cảnh sát nằm im lìm. Ngày làm việc đã kết thúc, và ngoài viên cảnh sát trực đêm, các hành lang đều trống không. Công tố viên Bruno lao qua sảnh và xông vào căn phòng mà trên cửa có đề tên của thanh tra Thumm. Thumm đang ngồi trước bàn làm việc với ánh sáng duy nhất của một chiếc đèn bàn để trầm tư xem xét một tập hình của Gallery Rogues. “Thế nào rồi, Thumm?” Bruno thốt lên.

Thumm không ngước mắt nhìn. “Thế nào là thế nào mới được?”

“Ngài Lane! Anh nghe được tin gì từ ngài ấy chưa?”

“Chẳng chút gì.”

“Tôi đang lo đây.” Bruno cau có. “Thật điên rồ khi cho phép làm như vậy, Thumm. Có thể để lại những hậu quả bi thảm. Rút hết những người bảo vệ đi…”

“Đi mà tố cáo ấy,” Thumm gắt. “Chúng ta có mất cái quái gì đâu cơ chứ? Lane dường như biết mình đang làm gì, và chúng ta thì hoàn toàn bế tắc.” Ngài ném tập ảnh sang một bên và ngáp. “Cậu biết ông ấy thế nào mà - giữ mồm cho đến khi thật chắc chắn. Hãy để ông ấy tự lo.”

Bruno lắc đầu. “Tôi vẫn nghĩ rằng thế là không khôn ngoan. Nếu có sai sót gì thì…”

“Này, chú ý đây!” Thumm gầm lên. Đôi mắt nhỏ của ngài ánh lên dữ dội. “Chẳng lẽ tôi còn chưa đủ lo lắng nữa hay sao mà bắt tôi nghe mấy chuyện linh tinh này?” Thumm cắn môi, giật nảy mình. Một trong những chiếc điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông liên hồi. Bruno căng người ra. Thumm vồ lấy ống nghe. “Xin chào,” ngài cất giọng khàn khàn.

Một tin vui… Khi Thumm nghe tin này, máu dồn hết lên khuôn mặt của ông. Sau đó, chẳng nói một lời, ông dập mạnh ống nghe xuống và lao ra cửa. Vẻ bất lực, Bruno chạy theo sau.