CẢNH 8 Phòng Ăn - Chủ Nhật, Ngày 19 Tháng Sáu - 7:00 P.M
Đó là một buổi chiều mà Drury Lane lảo đảo đi quanh nhà, khẽ mỉm cười và tham gia chuyện trò với các thành viên trong nhà Hatter. Gormly đã lại nhà từ sớm, và Lane đã trò chuyện với anh ta về những vấn đề không quan trọng trong một lúc. Thuyền trưởng Trivett đã dành cả buổi chiều trong vườn với Louisa Campion và bà Smith. Những người khác thì tha thẩn quanh nhà, vẻ thờ ơ, dường như không thể tập trung để cư xử cho bình thường, hay là e ngại lẫn nhau chẳng biết.
Điều đáng nói là Lane chẳng hề ngồi xuống lấy một lần. Ông di chuyển liên tục, đôi mắt luôn động đậy và không ngừng nhìn chăm chú, dõi theo, quan sát…
Lúc 6 giờ 45 tối ông ra một dấu hiệu vô hình cho anh tài xế Dromio. Dromio tụt xuống bên cạnh ông, và họ thì thầm trò chuyện. Sau đó Dromio rời khỏi ngôi nhà. Năm phút sau anh ta quay lại, cười tít.
Lúc 7 giờ Lane ngồi trong một góc phòng ăn, mỉm cười nhân hậu. Bàn ăn đã được bày sẵn, và mọi người trong nhà bước vào cùng với một dáng vẻ mệt mỏi như chết rồi. Đó cũng là lúc mà thanh tra Thumm, đồng hành cùng công tố viên Bruno và một đội thám tử, xông vào nhà.
Nụ cười nhạt đi khi Lane đứng dậy để chào đón Thumm và Bruno. Trong một khoảnh khắc không có ai di chuyển: Louisa và bà Smith đã ngồi vào bàn; Martha Hatter và hai con vừa ngồi xuống; Barbara đi vào từ một cửa khác cùng lúc với Thumm; Conrad ở trong thư viện kế bên, và Thumm nhận thấy, vẫn đang mải mê với sự nghiệp nốc rượu xuống cổ họng. Jill vắng mặt, nhưng thuyền trưởng Trivett và John Gormly đã có mặt, đứng sau ghế của Louisa.
Không ai thốt ra một lời cho đến khi Lane khẽ lên tiếng: “Xin chào, thanh tra.” Sau đó, sự bất ngờ tan biến, và bọn họ lãnh đạm tiến tới chỗ ngồi của mình.
Thumm lầm bầm chào lại. Với Bruno theo sau, ngài sải bước về phía Lane và gật đầu dứt khoát. Ba người bọn họ rút về một góc. Không ai để ý đến họ; những người ở bàn mở khăn ăn ra; bà Arbuckle xuất hiện; cô hầu gái Virginia lệ khệ bưng vào một cái khay nặng…
Vẻ hốc hác xuất hiện trở lại trên khuôn mặt Lane. “Chà, thanh tra.” Ông chỉ nói có vậy, và cho đến lúc này họ vẫn im lặng.
Thế rồi viên thanh tra lên tiếng: “Tài xế của ngài - anh ta vừa gọi tôi - bảo rằng ngài đã xong việc, mọi thứ đều sáng tỏ.”
Bruno cất giọng khàn khàn: “Ngài đã thất bại ư?”
“Vâng,” Lane thì thầm, “Tôi đã thất bại. Tôi xin đầu hàng, thưa quý vị. Thử nghiệm này… đã không thành công.”
Cả Thumm lẫn Bruno đều chẳng thốt nên lời; họ chỉ chằm chằm nhìn Lane. “Tôi không thể làm gì hơn,” Lane tiếp tục, mắt dán chặt vào thứ gì đó xa xăm đằng sau vai Thumm với vẻ đau đớn. “Tôi muốn các ngài biết vậy vì tôi sẽ trở về lâu đài Hamlet. Đồng thời tôi có thể rời đi trước khi các ngài bố trí người canh gác ngôi nhà lần nữa - để bảo vệ người trong gia đình Hatter…”
“Thế đấy,” Thumm gắt lên, lần thứ hai. “Vậy là ngài cũng bó tay nữa.”
“E rằng đúng là vậy. Chiều nay tôi đã rất hy vọng. Giờ thì…” Lane nhún vai. “Tôi bắt đầu tin rằng, thanh tra ạ,” ông nói thêm với một nụ cười gượng gạo, “tôi đánh giá quá cao tài năng của mình. Trong vụ Longstreet năm ngoái có lẽ tôi đã gặp may.”
Bruno thở dài. “Giờ nói lại thì ích gì đây hả ngài Lane. Rốt cục, chúng tôi cũng có làm được gì hơn đâu. Ngài không nên dằn vặt vì điều đó.”
Thumm nặng nề lắc đầu, “Bruno đã đúng. Đừng nên kỳ vọng quá nhiều. Ngài nên vui khi biết rằng mình cũng có bạn…”
Ngài đột ngột dừng lại, quay người như một con mèo già. Lane đang mải nhìn thứ gì đó sau lưng Thumm với vẻ kinh hoàng trong đôi mắt. Sự việc diễn ra quá nhanh, không thể đoán trước, trước khi họ kịp trấn tĩnh lại thì nó đã chấm dứt. Nó như ánh chớp, khiến ta tê liệt, như đòn tấn công của một con rắn.
Người nhà Hatter đang lẳng lặng ngồi bên bàn ăn, với những vị khách của họ. Cậu nhóc Jackie, vừa mới đập bàn để đòi thêm bánh mì, đã nâng một ly sữa lên - có vài ly trên bàn: một của Jackie, một của Billy, và một của Louisa - rồi uống cạn nửa ly chỉ trong có một ngụm. Rồi như chẳng thế nắm lấy nữa, cái ly tuột khỏi tay cậu nhóc. Rùng mình một cái, cậu bé phát ra một tiếng líu ríu từ trong cổ họng, Jackie đơ người ra dữ dội… và gục xuống ghế, rồi sau đó ngã uỵch xuống sàn nhà.
Rồi sự ngỡ ngàng trôi qua, mọi người lao về phía trước - Thumm và Lane đến trước, theo sau là Bruno. Những người khác sợ đến cứng người, chỉ biết ngồi im mồm há hốc, đĩa còn nằm giữa bàn và những cái miệng, tay còn mải với lấy lọ muối… Martha Hatter hét lên và quỳ xuống bên cạnh hình hài nhỏ bé bất động. “Thằng bé bị trúng độc! Trúng độc! Ôi trời ơi… Jackie, nói với mẹ đi, nói với mẹ đi!”
Thumm đẩy cô ta sang một bên, nắm quai hàm của cậu bé, ép mạnh mẽ cho đến khi chúng rời ra, rồi thò ngón tay xuống cổ họng của cậu bé. Một âm thanh yếu ớt vang lên… “Đừng di chuyển, bất kỳ một ai!” Thumm la lên. “Hãy gọi cho bác sĩ, Mosher! Ông ấy…” Mệnh lệnh ngưng lại giữa chừng. Hình hài nhỏ bé trong vòng tay ngài vươn dậy, rồi thậm chí người mẹ với cặp mắt sưng vù cũng thấy rõ là cậu bé đã không qua khỏi.
VẪN CHỖ CŨ - 8:00 P.M
Tầng trên, trong phòng bọn trẻ, bác sĩ Merriam đi đi lại lại trong phòng - người đã may mắn trở về từ chuyến đi nghỉ cuối tuần chỉ một giờ trước khi thảm kịch diễn ra. Martha khóc lên khóc xuống, như phát điên, tay nắm chặt thân hình run rẩy của Billy, đứa con út. Billy cũng khóc cho người anh - cậu bé sợ hãi, bám chặt vào mẹ mình. Các thành viên nhà Hatter túm tụm quanh hình hài bé nhỏ nằm bất động trên giường, im lặng, buồn bã và chẳng ai nhìn ai. Trên ngưỡng cửa là các thám tử đang đứng…
Trong phòng ăn dưới tầng một chỉ còn hai người - thanh tra Thumm và Drury Lane, đôi mắt ông đầy đau thương. Ông trông mệt mỏi tột độ - sự mệt mỏi khó lòng dùng tài năng diễn kịch che giấu đi. Họ chẳng nói gì với nhau. Lane ngả người trên bàn, nhìn chằm chằm vào ly sữa đánh đổ mà cậu bé đã uống và trúng độc. Thumm hằm hằm la lối, lẩm bẩm với chính mình, khuôn mặt ngài nóng bừng vì cơn thịnh nộ.
Cánh cửa mở ra và Bruno lao vào. “Thật là một mớ hỗn độn,” ngài nói. “Thật là một mớ hỗn độn. Thật là một mớ hỗn độn.” Thumm bắn một ánh nhìn giận dữ về phía Lane, người thậm chí không nhìn lên, mà chỉ ngồi đó giật giật tấm khăn trải bàn. “Chúng ta sẽ không bao giờ quên được chuyện này, Thumm ạ,” Bruno rên rỉ.
“Khốn kiếp thật!” viên thanh tra gầm lên. “Điều làm tôi phát cáu là ngài ấy lại muốn bỏ cuộc vào lúc này. Chính lúc này. Tại sao, trời ạ, ngài không thể bỏ cuộc bây giờ!”
“Phải vậy thôi,” Lane đáp cụt lủn. “Phải vậy thôi, thanh tra.” Ông nhổm dậy và đứng im trước cái bàn. “Tôi không còn có quyền can thiệp nữa. Cái chết của cậu bé…” Ông liếm đôi môi khô của mình. “Không. Tôi không nên tham gia cùng các ngài chút nào mới phải. Xin vui lòng để tôi đi.”
“Nhưng ngài Lane…” Bruno khẽ lên tiếng.
“Tôi không thể nói gì bây giờ để tự biện minh được. Tôi đã làm hỏng bét mọi chuyện mất rồi. Cái chết của cậu bé là lỗi của tôi, chỉ một mình tôi. Không…”
“Được rồi,” Thumm lẩm bẩm; cơn giận dữ đã qua đi. “Ngài có quyền rút lui, ngài Lane. Nếu có bất kỳ khiển trách nào liên đới, tôi sẽ chịu hết. Nếu ngài muốn rút lui theo cách này mà không giải thích, không cho chúng tôi một gợi ý về điều ngài đang làm…”
“Nhưng tôi đã bảo ngài rồi,” Lane nói bằng một giọng trầm đục. “Tôi đã bảo ngài rồi. Tôi đã sai, chỉ có vậy thôi. Tôi sai rồi.”
“Không,” Bruno nói. “Ngài không thể rút lui dễ dàng như thế, ngài Lane. Còn điều gì đó bị che giấu ở đây. Khi ngài đề nghị Thumm rút hết người đi và để mình ngài lại, thì trong đầu ngài rõ là đang mưu tính gì đó…”
“Đúng là vậy.” Đôi mắt Lane hiện vằn đỏ, Bruno chợt nhận thấy vậy và có cảm giác bất ngờ. “Tôi nghĩ rằng tôi đã có khả năng ngăn ngừa vụ hạ độc. Hóa ra không phải vậy.”
“Tất cả chỉ là một trò bịp,” Thumm gắt. “Ngài đã nói chắc rằng chuyện hạ độc chỉ là để che mắt. Không phải là thật. Chỉ thế không hơn!” Ngài rên rỉ và ôm lấy khuôn mặt mình trong đôi tay. “Chuyện vừa xong đã chứng tỏ tất cả chỉ là bịp bợm. Tất cả mọi thứ, đáng vứt đi hết…”
Lane cúi đầu khổ sở, muốn nói điều gì đó nhưng nghẹn lại, rồi đi ra cửa. Ông thậm chí quên không lấy mũ. Ra đến ngoài ông dừng lại một chút, do dự như thể muốn quay lại; rồi chỉnh lại đôi vai, ông rời khỏi ngôi nhà. Dromio đang đợi ông ở lề đường. Trong cảnh nửa tối nửa sáng, một đám phóng viên bu lấy ông. Ông lách qua, bước vào xe, rồi vùi mặt vào hai lòng bàn tay khi chiếc xe vút đi.