Người hàng xóm
“Chị Hiroe… chị Hiroe…”
Trong một chốc, Hiroe tưởng rằng đó chỉ là ảo thanh, vì chồng bà, ông Isao vẫn đang thản nhiên ngồi đọc báo chăm chú ở bàn ăn.
Nghĩ đến việc mình bắt đầu có những ảo thanh như vậy, Kajima Hiroe lại thấy tâm trạng trở nên u ám. Khi bà lẳng lặng tiếp tục bật máy hút bụi phòng khách thì tiếng nói khe khẽ đó lại vọng bên tai.
“Chị Hiroe… chị Hiroe…”
Bà thử tắt máy hút bụi, lần này tiếng gọi vang lên rõ rệt. Thế nhưng điều đó lại càng làm bà muốn cất tiếng thở dài.
“Mẹ gọi đấy.”
Isao nói như thể một lẽ đương nhiên. Ông thậm chí còn chẳng thèm ngẩng mặt lên khỏi tờ báo. Hiroe chỉ gật đầu vẻ “tôi biết rồi” chứ không đáp lại bằng lời.
“Chị Hiroe… Chị Hiroe…”
Giọng nói vang thật to đến mức nếu không có tạp âm chắc ai cũng phải ngạc nhiên tại sao cái cơ thể nhỏ bé ấy lại có thể phát ra âm thanh như vậy. Mẹ chồng gọi liên tục cho đến khi Hiroe chạy đến bên cạnh, thành thử tiếng gọi ấy cứ ám ảnh mãi bên tai bà. Cứ mãi thế này chẳng mấy chốc mình sẽ bị tiếng gọi đeo bám đến mức nghe thấy ảo thanh thật mất thôi.
Hiroe mở cửa phòng mẹ chồng.
“Chị Hiroe.”
“Vâng vâng, có chuyện gì thế mẹ?”
“À, cái này…”
Mẹ chồng Yoko mới đây còn liên tục gọi Hiroe bằng giọng thảm thiết vậy mà vừa nhìn thấy con dâu bà lập tức chuyển sang vẻ khinh khỉnh, nằm trên giường chỉ ngón tay nhăn nheo lên phía trần nhà.
Hiroe ngẩng lên xem có sự tình gì. Ánh sáng bỗng vụt tắt. Sau đó lập tức trở lại như cũ.
Cái đèn huỳnh quang tròn to sắp bị cháy.
“Thay ngay cho tôi, để thế này sẽ có điềm gở đấy.”
Mẹ chồng bà hay lú lẫn, nhưng nghe âm điệu nãy giờ thì có vẻ giờ mẹ chồng đang rất tỉnh táo.
“Con sẽ thay sau. Mẹ chịu khó một lúc nhé.”
Hiroe kéo dây tắt đèn to, chỉ để mở đèn huỳnh quang nhỏ. Cũng chưa phải buổi tối, không có vấn đề gì.
“Chị bật giúp tôi cái TV.”
Hiroe lấy điều khiển bật chiếc TV nhỏ để trên tủ rồi rời phòng.
Điềm gở… cơ à, bà hơi bất ngờ khi nghe những lời ấy từ miệng mẹ chồng. Biết mẹ chồng nghĩ như vậy bà cảm thấy như vừa khám phá ra điều gì mới mẻ lắm. Mẹ chồng bà liên tưởng cái bóng đèn nhấp nháy ấy với phần đời còn lại của mình chăng? Có lẽ bà ấy nghĩ cái chết của con người là một sự kiện có tính điềm báo như vậy.
Sau khi hút hết bụi từ hành lang sang đến phòng khách, Hiroe thu dọn chiếc máy. Bà chỉ mới hơi cúi người để dọn dẹp thôi mà sau lưng đã nhức mỏi đến mức khó chịu.
Bà vươn vai thở ra một nhịp, lôi từ chỗ chứa đồ bên cạnh cầu thang ra chiếc bóng đèn huỳnh quang 32W. Cầm bóng đèn, bà quay lại phòng mẹ chồng.
Có lẽ mẹ chồng đã ngủ, mắt khép, miệng hơi hé ra. Hiroe tắt TV. Đột nhiên hai từ “điềm báo” hiện lên trong đầu khiến bà bất giác quan sát mẹ chồng. Trống ngực bà khẽ đập dồn cùng với nhịp thở.
Bác sĩ chẩn đoán hoạt động của tim mẹ chồng bà yếu hơn trước. Nếu để cảm cúm kéo dài có khả năng không qua được nên phải luôn lưu ý đến nhiệt độ phòng. Từ khi mẹ chồng bà bị đột quỵ đến nay đã ba năm, năm nào mọi người cũng lo lắng không biết bà ấy có qua nổi mùa đông hay không, nhưng cho đến tận năm nay bà ấy vẫn bình an vô sự. Họ chuyển đến căn hộ mới này lúc gần sang tháng Tư, khi tiết trời đã dần ấm lên. Kể từ đó đã hai tháng trôi qua. Mọi người cũng lo sức khỏe mẹ chồng bà sẽ bị xáo trộn bởi môi trường mới, thế nhưng rốt cuộc chỉ là lo hão. Ngược lại người không được khỏe chính là Hiroe.
Bà kéo dây tắt hết đèn. Tuy không định sờ vào phía đèn nhỏ nhưng nếu để bật thì bà cứ cảm thấy sờ sợ. Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn nên phòng dù tối vẫn có chút ánh sáng bên ngoài rọi vào, Bà rướn người, vươn tay ra. Trước hết bà thay tắc-te. Việc này diễn ra êm xuôi.
Tiếp đó bà bắt đầu tháo cái đèn to cũ ra. Cái đèn này được mang nguyên xi từ nhà cũ đến. Nhẽ ra không nên tiếc của mà phải thay luôn từ lúc lắp đặt đồ đạc ở nhà mới mới phải.
Bà rút dây điện nối với tắc-te, tháo dần từng cái trong bộ ba cái móc. Chúng khá cứng khiến bà mãi không tháo ra được. Bà cố tình kéo thật mạnh đến mức cái móc tưởng chừng như sắp gãy, mãi rồi cũng tháo được ra. Lòng bàn tay bà chạm vào chiếc đèn nhỏ hơn bất giác phải rụt lại vì nóng.
Cái móc lại bị dính vào như lúc ban đầu.
Bà thở ra, lấy lại tinh thần, kéo từng cái móc để tháo. Cạch một tiếng, cùng với chấn động tưởng chừng sẽ làm đèn vỡ, cái móc đầu tiên đã được tháo rời. Máng đèn rung bần bật. Cái móc thứ hai… Sao lại cứng như thế chứ. Cái móc thứ ba… Không biết từ lúc nào mồ hôi đã túa ra khắp mặt bà. Bà dùng tay áo quệt mồ hôi. Vì mải ngẩng nhìn lên trên nên khi bất giác cúi xuống bà chợt thấy váng vất.
Đặt ống đèn huỳnh quang vừa khổ sở tháo ra đến mức toát mồ hôi xuống sàn nhà, bà với tay lấy ống đèn mới. Bà luồn nó ra bên ngoài chiếc đèn bé hơn, cắm dây nối từ tắc-te vào. Sau đó bà dùng hết sức kéo móc gá ra, lắp vòng tròn màu trắng vào đó.
Khi cái móc gá thứ hai cuối cùng cũng khít vào thì bà chợt nhận ra vẫn chưa luồn dây kéo để bật đèn qua vòng trắng của cái đèn mới.
“Trời ạ…” Hiroe đột nhiên muốn vứt cái đèn huỳnh quang xuống sàn cho nó vỡ toang. Nhưng tất nhiên là bà không thể làm thế, cuối cùng bà đành tháo những móc gá đã mất công lắp vào ra, luồn dây qua rồi lại lắp lại từ đầu. Giữa chừng bà nhận ra thật ra không cần phải làm lại từ đầu như thế, chỉ cần cứ thế khéo léo kéo dây và luồn qua là xong, nhưng nghĩ thế chỉ khiến bà càng thêm bực.
Mắc xong bóng đèn, Hiroe ngồi phịch xuống sàn. Gáy bà đầm đìa mồ hôi trộm. Đầu bà biêng biêng như xông trong hơi nước nóng, thế nhưng tay chân lại tê cóng.
Bà thở dốc một hồi lâu. Lòng vẫn không hiểu tại sao mình lại đến mức này. Cơ thể nặng nề không theo chỉ đạo của bà nữa. Mấy năm gần đây bà thường xuyên bị như vậy, bất an gần như hoảng loạn, uể oải như khi choáng váng vì ngâm mình trong suối nước nóng quá lâu. Hai thái cực đó cùng lúc tấn công khiến bà mất khả năng điều khiển cơ thể của chính mình.
Tình trạng đó bắt đầu xuất hiện từ khi bà nhận chăm sóc mẹ chồng bị bệnh. Mặc dù trước đó bà vẫn sống chung nhà với mẹ chồng mà không có vấn đề gì bất thường về sức khỏe, bà vẫn tìm được việc và hăng say đi làm thêm năm tiếng mỗi ngày. Mặc dù Isao không hài lòng lắm, bảo rằng đâu có thiếu thốn đến thế, nhưng cả ngày phải ở bên mẹ chồng bà cảm thấy quá tù túng. Mẹ chồng bà cho đến trước khi đột quỵ vẫn rất khỏe mạnh, bà ấy lại thích ra oai rằng ta đây luôn là bà chủ của cái nhà này nên Hiroe lại càng thấy bí bách.
Khi buộc phải bỏ việc làm thêm để chăm mẹ chồng bị đột quỵ vì đứt mạch máu não cần người chăm sóc, bà vẫn chưa cảm thấy cô độc hay mệt mỏi như bây giờ. Ban đầu, di chứng của mẹ chồng chỉ ở mức tay chân bị liệt nhẹ, nếu có người hỗ trợ mẹ chồng vẫn có thể tự đi vệ sinh được, cũng có thể ngồi dậy tự xúc cơm ăn. Bà ấy cũng có thể tự xê dịch cơ thể để tránh hoại tử vùng da sau lưng. Chưa kể mẹ chồng vốn ác khẩu giờ không còn buông những lời độc địa dành cho con dâu nữa, bà ấy trở thành một người yếu ớt trông thấy, nếu không có sự giúp đỡ của Hiroe thì chẳng thể làm được gì như mong muốn, điều đó khiến Hiroe có cảm giác quyền chủ đạo trong ngôi nhà này đã được chuyển sang cho mình và bà thấy vững tâm hơn hẳn.
Thế nhưng cái cảm giác yên tâm nhỏ nhoi ấy cũng chỉ trong thoáng chốc. Chăm sóc người già bệnh tật là một cuộc chiến không có hồi kết, không đoán định được tương lai. Không những thế mỗi năm sự khốc liệt của nó lại tăng thêm nhiều bậc. Một sự cố lớn đã xảy ra sau khi bà bắt đầu ở nhà chăm sóc mẹ chồng một năm. Mẹ chồng bị thêm bệnh nhồi máu não thành thử chứng liệt người lại càng thêm trầm trọng. Trong hoàn cảnh ấy mẹ chồng còn cố bước đi để với lấy cuốn sổ tiết kiệm nên bị ngã gãy xương đùi và khuỷu tay.
Bà chị chồng tên Aida Makiko sống ở Kawagoe đã lao đến ngay khi nghe tin.
“Sao Hiroe ở bên trông nom mà lại để xảy ra chuyện thế này?” Makiko nhăn mặt hỏi Isao, tay vẫn liên tục xoa tay mẹ mình. “Ôi khổ thân mẹ quá!”
Kể từ đó, Makiko đến nghỉ lại vào hai tối thứ Sáu và thứ Bảy. Chị ta trải chăn bên cạnh giường mẹ mình mà ngủ. Cuộc chiến chăm sóc mẹ chồng trở nên căng thẳng hơn trong gia tộc nhà Kajima, Hiroe phải nhiệt tình hơn cả những gì Makiko yêu cầu trong việc chăm sóc mẹ chồng. Việc nhờ dịch vụ chăm sóc người già bệnh tật hầu như không bao giờ nằm trong phương án lựa chọn. Ngoài dịch vụ tắm cho người bệnh, tất cả những việc còn lại đều do bàn tay của những người đàn bà trong nhà thực hiện. Có thể gọi đó là một cuộc thi gan, Hiroe kiên quyết không chấp nhận để mẹ và chị chồng coi mình là một nàng dâu vô dụng. Vì bà luôn cho rằng kể từ ngày về làm dâu, bà chẳng nhận bất kỳ ân huệ gì từ hai con người ấy cả.
Khi còn khỏe mạnh, mẹ chồng luôn lạnh lẽo với Hiroe. Bà ấy cũng không cho Hiroe chăm sóc mẹ đẻ của bà khi mẹ bà bị bệnh. Hiroe không thể quên mình đã khóc nức nở trên chuyến tàu về cho kịp đêm canh linh cữu mẹ, người mà lúc đau ốm đã không có con gái ở bên chăm nom. Không những thế bất cứ điều gì Hiroe làm cũng không nhận được một lời cảm ơn. Mẹ chồng trước kia là một tiểu thư được nuông chiều, chẳng bao giờ phải chăm nom ai nên bà ấy không hề biết công việc này vất vả đến thế nào.
Dù biết mẹ chồng là người như vậy nhưng Hiroe vẫn miệt mài phụng dưỡng, như thay cho cả phần người mẹ đã mất của mình. Vừa chăm sóc mẹ chồng vừa làm việc nhà một cách hoàn hảo, không một lời than vãn, để rồi khi mẹ chồng ra đi, có thể tiễn đưa bà ấy trong tư thế không nợ nần, không áy náy. Để những giây phút cuối đời, cho dù không muốn bà ấy cũng phải thốt lên hai tiếng “cảm ơn”. Có thể đó chỉ là một sự ngang ngược chẳng ra đâu vào đâu nhưng Hiroe thật tâm mong muốn như vậy.
Ban đầu Makiko còn rất khí thế nhưng dần dần có vẻ việc nghỉ lại liên tục hai tối thứ Sáu và thứ Bảy quá vất vả nên chị ta lập tức rút lại chỉ còn tối thứ Bảy, sau cùng là mỗi tháng chỉ đến hai, ba lần. Ấy thế mà mỗi lần chị chồng đến là mẹ chồng Hiroe lại cười mãn nguyện phô hết các nếp nhăn, “Cảm ơn con nhé. Makiko thật là một đứa con hiếu thảo.” Mẹ chồng vừa nói vừa dúi vào tay đứa con gái đã sáu mươi hai tuổi của mình năm nghìn yên gọi là tiền tàu xe. Vì mẹ chồng cũng chẳng rút được tiền từ tài khoản nên năm nghìn yên ấy rốt cuộc lại do Hiroe bỏ tiền túi ra trả. Hiroe cũng xác định coi đó là tiền cảm ơn nên không lấy làm khó chịu gì, bà cũng không muốn nợ nần gì Makiko nên vẫn lẳng lặng mở ví lấy tiền đưa cho mẹ chồng. Tất nhiên ngay cả khi ấy từ miệng mẹ chồng cũng không thốt ra được hai tiếng “cảm ơn”. Mặc dù rõ ràng bà ấy vẫn ngắm nghía quyển sổ tiết kiệm hằng ngày và thừa biết số tiền trong đấy vẫn còn nguyên.
“Chị Hiroe.”
Mẹ chồng bà đã dậy từ lúc nào không biết, đang cất giọng gọi như gọi người ở xa.
Hiroe miễn cưỡng đứng lên dù vẫn chưa lấy lại được nhịp thở như bình thường, bước đến ngó vào mặt mẹ chồng. Dù con dâu xuất hiện bất ngờ nhưng mẹ chồng cũng chẳng tỏ vẻ gì sửng sốt, bà ấy mở miệng, nét mặt vẫn rất khinh người và khó đăm đăm như mọi khi.
“Chị thay bỉm cho tôi.”
Hiroe cố nén tiếng thở dài, “Mẹ đợi con một chút,” đoạn cầm bóng đèn cũ bước ra khỏi phòng. Bà đặt bóng đèn cũ ở cửa bếp thông ra vườn, rửa tay rồi quay lại phòng mẹ chồng.
Nhấc chân sang một bên, Hiroe vén vạt áo ngủ của mẹ chồng, dựng hai đầu gối của bà ấy lên và cởi chiếc quần bỉm ra. Mùi khai nồng xộc lên, Hiroe phải thở bằng miệng. Nhịp thở của bà lại càng gấp rút hơn.
Không có phân. Hiroe kéo miếng lót nước tiểu bị bẩn ra, đặt lên lớp báo trải sẵn dưới sàn nhà. Đoạn bà dùng khăn ướt cho em bé lau quanh háng cho mẹ chồng, sau đó lại đặt tờ khăn ướt lên miếng lót nước tiểu bị bẩn. Vừa cảm nhận mình đang thở dốc từng tiếng, bà vừa hình dung công việc tiếp theo là phải thay đổi tư thế nằm cho mẹ chồng. Liếc ra góc phòng định lấy miếng lót nước tiểu mới bà mới sực nhớ ra thứ đó đã hết mà quên chưa mua, sự bức bối đang cố kìm nén đột nhiên ào về trong thoáng chốc.
“Chậc,” bất giác bà buột miệng chặc lưỡi.
Chẳng còn cách nào khác. Đành đóng tạm mỗi bỉm quần thôi vậy.
Bỗng dưng Hiroe cảm thấy bực bội khôn tả trước một việc vô cùng cỏn con. Chỉ mỗi việc sẽ lãng phí một cái bỉm quần thôi cũng làm bà thấy bứt rứt khó chịu với chính bản thân vì không lo chu toàn được mọi việc.
Đột nhiên cửa bật mở, có ai đó bước vào phòng. Hiroe giật mình quay phắt lại.
“Con vừa mua cái này về…”
Là cô con dâu Yukimi cầm bịch miếng lót nước tiểu trên tay.
“Ôi… may quá vừa đúng lúc.”
“Mẹ sao thế ạ? Mặt mẹ đáng sợ lắm. Mồ hôi lại đầm địa thế kia.”
Những từ “mặt đáng sợ” khiến tâm can Hiroe hoang mang.
“Con giúp mẹ một chút đi.”
Bà nói để lảng tránh câu chuyện, sau khi đã đặt miếng lót nước tiểu mới vào, cùng sự trợ giúp của con dâu bà xoay người mẹ chồng lại.
“Chị này…” Sau khi phần lưng bên trái được đặt vào gối và người đã xoay sang hướng mới, mẹ chồng cất tiếng gọi. “Ngày mai chị đi ghi sổ tiết kiệm cho tôi nhé.”
“Bà ơi…” Hiroe cao giọng. “Ngày mai lương hưu vẫn chưa vào đâu. Con có đi ngân hàng cũng chẳng ghi chép được gì đâu ạ.”
Nét mặt mẹ chồng lại trở về với vẻ lơ đãng như thể muốn hỏi rằng “thế à”.
Sao bà ấy lại làm ra được nét mặt ngây thơ đến thế này chứ.
Hiroe cảm thấy quá sức bởi thứ cảm xúc đang cuộn lên trong lồng ngực, bà muốn hít thở không khí bên ngoài.
“Mẹ ra làm vườn một chút nhé.”
Bà nói với Yukimi rồi vứt đống giấy báo cuộn tã bẩn vào thùng rác, rửa lại tay và bước về phía cửa ra vào.
Cửa ra vào đang mở toang. Chắc Yukimi để như vậy. Có lẽ con bé Madoka đang ngủ. Xỏ chân vào chiếc dép lê, Hiroe bước ra vườn. Quả nhiên Madoka đang thu mình trong chiếc ghế cho trẻ em ở băng ghế sau của chiếc xe Corolla trong ga-ra và say ngủ. Nếu cố gọi con bé dậy, con bé sẽ ngái ngủ mà trở nên rất quấy nên Yukimi thường để mặc như vậy. Cửa sổ xe được mở để thông gió.
Bà chợt nhận ra có chiếc xe đang đỗ trong ga-ra của ngôi nhà ở bên trái nhà mình. Đó là chiếc Mercedes Benz màu trắng. Đúng là sáng nay bên ngoài có vẻ hơi ồn ào vì tiếng động cơ xe đi đi về về, chắc có ai đó vừa dọn đến.
Sau khi nhịp thở đã ổn định và được tận hưởng làn gió chiều mát mẻ, Hiroe kéo ống cao su đã cắm với van nước và vòng ra sau vườn.
Đứng trong vườn, bà chợt cảm thấy thông thoáng kỳ lạ. Nhà bà được ngăn cách với nhà kế bên bởi hàng rào gỗ cao đến ngực. Ngoài ra còn có một vài cây thường xanh mảnh mai cao tầm hai mét được trồng ở vườn nhà bên dọc theo hàng rào, thế nhưng giờ đây chúng đã bị chặt hết đi. Vì vậy mà giờ bà có thể nhìn thấy hết bên trong khu vườn của nhà bên ấy.
Cây bị chặt bỏ đang chất thành đống ở giữa vườn. Một chú chó to lớn rắn rỏi, hình như là giống Dobermann, đang đi quanh đó. Con chó vừa nhìn thấy Hiroe đã lao đến tận hàng rào với tốc độ chóng mặt và sủa ầm ĩ. Uy lực của nó khiến bà cảm thấy bị áp đảo.
Hiroe bất giác lùi lại phía sau, cùng lúc đó cửa kính trượt ở thềm nhà bên vang lên tiếng động nhẹ. Một người đàn ông ló mặt ra. Khuôn mặt thoáng nhìn có vẻ tối tăm với đôi mắt lạnh lẽo lập tức chuyển sang vẻ dịu dàng với nụ cười như tan chảy.
“Leo, thôi đi nào.”
Vừa cười người đàn ông vừa bước xuống vườn nạt con chó.
“Xin lỗi chị, có vẻ nó quá hưng phấn với môi trường mới.”
Trước đôi mắt cụp xuống và lời xin lỗi đó, Hiroe không nghĩ ra được lời trách cứ nào.
“Con chó có vẻ khỏe khoắn nhỉ.”
Nghe Hiroe nói vậy, người đàn ông gãi gãi đầu, cử chỉ bẽn lẽn như được khen.
“Hồi sống ở nhà cũ có một người đàn ông khả nghi cứ quanh quẩn gần vườn nhà tôi. Thành thử tôi phải nuôi con chó này để đề phòng. Nó được chuyên gia huấn luyện chó chuyên nghiệp dạy dỗ rồi nên bình thường rất biết phép tắc, khổ nỗi cu cậu mắc tính cẩn thận quá, nên…”
Tuổi của người đàn ông có lẽ không cách xa mấy so với Hiroe, anh ta chắc chưa đến năm mươi tuổi, có vẻ dễ gần. Khuôn mặt tròn mang nét trẻ trung. Người đàn ông mặc chiếc áo len mùa hè với ống tay áo xắn lên, và quần bò.
“Khu vườn trông thoáng hơn hẳn nhỉ?” Hiroe nhìn hàng cây bị đốn hạ, nói.
“À,” người đàn ông lại bẽn lẽn như một cậu bé nghịch ngợm bị bắt quả tang. “Đám cây này không phù hợp với hình dung của tôi về khu vườn muốn xây nên tôi quyết định chặt đi hết. Tôi định sẽ đặt giá đỡ các chậu cây cảnh ở chỗ này và lắp thêm mái nhà để tránh nắng trước khi mùa hè tới. Giờ hai nhà có thể nhìn thông sang nhau nhưng tôi sẽ che đi sớm thôi ạ.”
Người này là nam giới mà nhiệt tình với việc vườn tược ghê, Hiroe nghĩ. Isao chỉ ra vườn những lúc chiều xuống, hoàn toàn không động tay chân đến việc gì kể cả việc tưới nước cho cây.
Bà nhìn sang vườn nhà mình, nói với giọng như tự giễu.
“Tôi cũng định trồng thêm hoa trong vườn nhưng mãi mà vẫn chưa có thời gian.”
Giờ thì chỉ có cây nam thiên trúc ở góc vườn, cây tùng và cây đỗ quyên, góc phía bên kia là bệ hoa hai tầng với tầm mười chậu cây phăng-xê. Khu vườn tuy không rộng nhưng trông hơi đơn điệu.
“Hay chị mang mấy chậu địa lan của tôi về trồng nhé?” Người đàn ông hất cằm về phía loạt chậu hoa đặt ở góc vườn nhà mình. “Tôi sang chiết gốc nên nó mọc nhanh chóng cả mặt. Một hai ba… có tận mười một gốc. Chị lấy giúp khoảng ba gốc nhé?”
Hiroe bị hút mắt vào mấy chậu cây với những tán lá xanh thon dài xum xuê, “Ôi những cây hoa được chăm sóc cẩn thận thế này tôi nhận thì ngại quá,” miệng đưa đẩy vài lời tỏ vẻ ngần ngại.
“Không đâu ạ, thật ra chúng mọc nhanh quá, chị nhận lại may cho tôi đấy ạ. Để đám cây này nở hoa hơi khó nhưng nếu không quá cẩu thả thì chúng cũng không dễ bị héo đâu. Mùa hè chị để nơi có bóng râm, mùa đông mang vào trong nhà. Nước chị tưới vừa vừa thôi nhé. Cây này mà ra hoa là coi như mình có lãi rồi.”
“Thật sự không phiền chứ ạ? Thế thì cảm ơn thành ý của anh, tôi xin trồng vậy.”
Người đàn ông nhà bên gật đầu cười, chuyền qua hàng rào cho Hiroe từng chậu cây mạnh khỏe với những tán lá vươn dài. Chậu cây bằng nhựa nên không nặng. Đặt ba chậu cây bên những chậu hoa phăng-xê, khu vườn có vẻ ra dáng hơn hẳn.
“Nơi này môi trường tốt chị nhỉ. Tôi thích lắm.”
“Đúng vậy đấy. Ở đây tuy vẫn là Tokyo nhưng không có cảm giác lộn xộn nháo nhào như các nơi khác. Mà anh từ đâu đến thế?”
“Tôi từ thành phố Chofu đến. Một người quen của tôi đã dọn đến đây sống và khen nơi này rất tốt vì thế tôi đã thử phóng xe đến đây xem và thật sự bị thuyết phục. Đúng lúc ấy lại biết căn nhà này còn trống nên tôi đã quyết định mua và chuyển đến luôn.”
Chuyển nhà mà có thể quyết định dễ dàng thế chắc hẳn anh ta phải khá giả lắm, Hiroe nghĩ bụng. Không hiểu anh ta làm nghề gì.
“Mà anh cứ đứng đây nói chuyện thế này không sao chứ ạ? Người nhà anh chắc hẳn vẫn đang bận rộn xếp dỡ hành lý trong nhà?”
Hiroe ý tứ dò hỏi tình hình gia thế, người đàn ông khẽ lắc đầu.
“Tôi một thân một mình chị ạ. Tôi còn độc thân.”
“Ôi thế à. Thế thì tự do tự tại nhỉ.”
Hiroe đáp lại một cách xã giao, trong tâm hơi bất ngờ vì câu trả lời ngoài dự đoán. Nhà bên cạnh nếu không nhầm là nhà có bốn phòng ngủ và một phòng ăn kiêm phòng bếp rất rộng, giá phải tầm gần 60 triệu yên. Đó là kiểu nhà ở dành cho hộ gia đình. Thật bất ngờ khi người đàn ông tầm trên dưới năm mươi tuổi này vẫn còn độc thân.
“Thôi tôi xin phép sẽ sang chào hỏi sau khi dọn dẹp hòm hòm ạ.”
“À, vâng…”
Dù Hiroe vẫn muốn hỏi han về thân thế của người đàn ông nhưng không thể sỗ sàng giữ anh ta lại để trò chuyện tiếp, bà chỉ khẽ gật đầu chào người đàn ông đang lui vào trong nhà.
Sau khi đã đọc xong tờ báo, Isao di chuyển sang chiếc sofa ở phòng khách, bật TV rồi lơ đãng ngồi xem. Kể từ khi về hưu, vào các buổi chiều Chủ nhật ông thường cảm thấy có gì đó trống trải đến uể oải.
“Con ăn bánh gấu Koala, ăn bánh gấu Koala.”
Cháu nội Madoka vừa vòi vĩnh vừa cùng Yukimi bước vào. Nhìn thấy Isao, Madoka lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.
“Cháu về rồi đấy à,” Isao thử bắt chuyện thật dịu dàng nhưng Madoka tỏ ra lảng tránh rõ rệt, con bé nắm chặt váy của mẹ.
“Ơ kìa, con chào ông đi chứ.”
Yukimi thúc giục nhưng Madoka vẫn nhất quyết không mở miệng. Với đứa cháu không chịu theo ông này, Isao hầu như bất lực trong việc chuyện trò với nó chứ đừng nói đến việc chơi cùng nó.
“Bánh gấu Koala, bánh gấu Koala,” Madoka lờ ông đi và tiếp tục làm nũng Yukimi.
“Sắp đến giờ ăn cơm rồi. Con ăn bánh gấu thì làm sao ăn cơm được nữa?”
Bị mẹ nhắc nhở bằng giọng điệu hơi gắt, Madoka hoảng hồn òa lên khóc.
“Con muốn ăn cơ!” con bé gào lên với giọng cao vút đặc trưng mỗi khi nó ăn vạ.
“Hay là cứ cho con bé ăn một ít đi?”
Isao góp lời, Yukimi định nói gì đó nhưng rốt cuộc cố nén lại.
“Đã bảo mẹ là đừng mua chocolate rồi mà…”
Thay vào đó cô buông lời ca thán. Có vẻ như Koala là bánh mà Hiroe đã mua về.
“Ăn mấy cái thôi đấy. Mẹ sẽ mang ra, con ngồi chờ ở đây đi.”
Yukimi miễn cưỡng nói, đoạn đi vào bếp, túm tóc cột đuôi ngựa lúc lắc phía sau lưng.
“Con ăn ở bếp.”
Thấy Madoka định đi theo, Yukimi lườm con một cái thật sắc.
“Mẹ đã bảo con ngồi ở đấy cơ mà?”
Ngồi ăn ở đâu chẳng được… Chỉ có thế thôi mà đã cáu kỉnh với con, vừa nghĩ bụng Isao vừa nhăn trán nhìn theo cô con dâu.
Sau khi để vài chiếc bánh vào đĩa nhỏ, chẳng rõ tâm trạng ra sao mà Yukimi tiện thể pha luôn trà mang tới cho Isao.
“À, cảm ơn con.”
Cô con dâu có vẻ rất đanh đá, nhưng lại rất tinh ý những việc như thế này, thật sự tính cách con bé không hề đơn giản. Ở nó có sự nhạy bén bất ngờ và khá sắc sảo. Có lẽ vì thế nó hợp với thằng Toshiro vốn được nuông chiều từ bé. Con bé không mấy khi e sợ, đúng là giới trẻ thời nay, Isao cũng không hề thấy Yukimi ngại ngùng như mấy nàng dâu ở cùng nhà chồng.
“Hình như mẹ có vẻ không khỏe bố ạ.”
Yukimi ngồi xuống bên Madoka, khẽ nói như thể độc thoại.
“Thế à?” Isao nghiêng đầu, mắt dừng lại ở bóng dáng người vợ đang hiện lên sau ô cửa sổ. Trông Hiroe không có gì đặc biệt khác lạ so với thường ngày.
Chẳng biết có phải do phản ứng của Isao có vẻ hời hợt hay không mà Yukimi, sau khi khẽ liếc bố chồng một cái, liền im lặng không nói thêm gì nữa.
“Toshiro vẫn đang học ở lò luyện thi à?” Isao đổi chủ đề.
“Chắc đến giờ ăn tối sẽ về thôi bố ạ.” Lần này người tỏ vẻ lạnh nhạt lại là Yukimi.
Toshiro hiện đang học để dự kỳ thi Tư pháp quốc gia, anh chàng lấy lý do nhà hiện giờ như bãi chiến trường với nào là chăm sóc người già nào là chăm trẻ nhỏ, không học được nên thường hay ra ngoài học ở thư viện trường đại học hay thư viện thành phố. Chủ nhật con ông cũng thường đi thi thử ở các lò luyện thi. Mặc dù từ kinh nghiệm của mình, Isao cảm thấy rất nghi ngờ cậu con trai có học hành tử tế hay không.
“Sau này anh sẽ trở thành người đàn ông kiếm bạc triệu đấy,” đó là câu cửa miệng của Toshiro. Mặc dù Isao chưa bao giờ được nghe con mình nói thế nhưng Yukimi thì đã quá quen thuộc. Mỗi khi anh chàng nói thế, Yukimi lại phải nén cười.
Khó mà tưởng tượng nổi một gã đàn ông đã ba mươi tuổi rồi còn thật sự tin rằng mình sẽ kiếm được từng ấy tiền trong cái giới luật sư cạnh tranh khốc liệt này, thế nhưng Isao vẫn dặn lòng thôi cứ im lặng đợi cho đến khi cậu con trai thi đỗ kỳ thi Tư pháp đã. Chỉ cần mình dang tay giúp đỡ cho đến khi nó đi vào quỹ đạo thì cái thằng con lông bông này chắc cũng có thể tạm sống được với nghề luật sư. Nếu không bàn đến việc có đáng tin cậy hay không thì Toshiro có cái vẻ dễ mến của một thanh niên lương thiện, nên có khi người như thằng bé lại đắt khách không biết chừng.
Khi Isao uống cạn cốc trà cũng là lúc Hiroe bước vào.
“Nhà bên cạnh có một người đàn ông độc thân chuyển đến đấy.”
Sắc mặt của vợ ông không có vẻ gì là xấu cả.
“A, có cái xe Mercedes Benz đỗ bên ấy mẹ nhỉ?” Yukimi vừa gỡ bím tóc cho Madoka vừa đáp. “Ra là người đấy độc thân ạ?”
“Nhà bên cạnh là bên kia à? Người ta dọn đến ở rồi sao?”
Tuy không quá hứng thú nhưng Isao cũng hỏi theo mạch câu chuyện. Cả ngày hôm nay ông mải mê đọc sách nên không để ý tình hình bên ngoài.
“Đúng rồi, cái nhà trong góc ấy,” Hiroe đáp. “Người chủ tầm năm mươi tuổi, khá là dễ mến. Anh ta còn tặng tôi mấy chậu địa lan đấy.”
“Ôi, bà được tặng hoa kìa. Thích con nhỉ.”
Yukimi nói với Madoka. Vì Madoka đang ăn bánh rất ngoan nên Yukimi cũng không dùng giọng điệu gay gắt như ban nãy nữa.
“Anh ta còn nuôi một con chó rất to nữa.”
“Có cả chú cún nữa kìa con. Giá mà nhà mình cũng được nuôi nhỉ.”
“Mẹ chưa kịp hỏi xem anh ta làm nghề gì.”
“Đi xe Mercedes thì chắc phải tầm giám đốc hay chủ một chỗ nào đó mẹ nhỉ.”
Cả Hiroe lẫn Yukimi đều không che giấu sự hào hứng với những chủ đề như thế này.
“Không phải là dân xã hội đen hay gì đấy chứ?” Isao nói, lòng thầm nghĩ không có gì là không thể.
“Trông không giống vậy đâu. Có vẻ là người rất thật thà đấy.”
“Xe Mercedes anh ta đi cũng là xe màu trắng.”
Đúng lúc ấy, có tiếng mẹ chồng vang lên từ phòng trong như để kết thúc câu chuyện.
“Chị Hiroe.”
Hiroe nhấc mình lên vô cùng nặng nhọc, nhưng khi thấy Isao hất cằm ra hiệu, bà đành rời phòng với khuôn mặt vô cảm. Một lúc sau, Hiroe gọi Yukimi vào giúp sức.
“Con ở yên đấy nhé,” Yukimi nói với Madoka, đoạn đứng lên.
“Madoka cũng đi cơ.”
“Mẹ đến chỗ cụ đấy. Con ở đây đi.”
Không biết có phải rất sợ căn phòng đó hay không mà trong thoáng chốc Madoka im bặt. Ấy thế nhưng dần dần con bé lại bắt đầu mếu máo đầy lo âu, nó mất bình tĩnh và gào lên thật to “Mẹ ơi.”
Isao cảm thấy ái ngại, liền đứng lên khỏi sofa.
Ông định bước vào phòng đọc sách kiêm phòng ngủ để đọc tiếp thì có tiếng chuông cửa vang lên. Vợ và con dâu đang bận rộn thế nên nếu gọi họ thì cũng vô duyên, Isao đành đi thẳng về phía cửa ra vào để mở cửa.
Rốt cuộc thì ai lại đến vào chiều Chủ nhật thế này?
Một người đàn ông đang đứng trước cửa.
Khuôn mặt người đó không xa lạ gì với Isao.
“Ơ…”
Người đàn ông ấy… Takeuchi Shingo cũng sửng sốt không kém Isao.
Tại sao Takeuchi lại đến đây? Isao bối rối đến mức không tìm ra lời gì để nói. Cả cái vẻ sửng sốt của Takeuchi cũng khiến ông thấy khó hiểu.
“Ra đây là nhà của thầy Kajima ạ? Thật ra lúc này nhìn bảng tên nhà tôi cũng đã ngờ ngợ rồi… Ôi, nhưng thế này quả thật bất ngờ quá.”
Vừa nói Takeuchi vừa mở cổng và bước vào đến tận trước cửa. Khi dừng lại, trên môi anh ta đã nở nụ cười.
“Nhưng đây quả đúng là một nơi yên bình thầy nhỉ. Thật sự thích hợp để sinh sống.”
“À… ừm…” Isao đang tìm từ để hỏi thì có tiếng nói vang lên sau lưng.
“Ồ, cảm ơn anh chuyện ban nãy nhé.”
Hiroe ló mặt ra khỏi phòng của mẹ chồng. Hai bên gật đầu chào nhau.
“Ban nãy tôi đã có dịp chào hỏi qua với chị nhà lúc ở trong vườn.”
Thế có nghĩa là…
Người đàn ông chuyển đến nhà bên cạnh là Takeuchi sao? Chuyện xảy ra vượt quá sức tưởng tượng nên phải một lúc lâu sau Isao mới có thể chấp nhận hiện thực.
“Nhưng hàng xóm là người quen biết thế này thì vững tâm cho tôi quá.”
Takeuchi nói với giọng điệu khá hào hứng.
“Ơ, anh đây quen biết với mình à?”
Hiroe vừa lau tay vào khăn mùi soa vừa bước ra cửa.
“Dạ vâng ạ, tôi đã được anh nhà giúp đỡ rất nhiều. Anh nhà quả thực là người rất tuyệt vời, chị chắc hẳn hạnh phúc lắm đúng không ạ?”
“Anh cứ nói quá, ở bên ngoài không biết thế nào chứ nhà ông ấy không hoành tráng thế đâu.”
Cái vẻ ngại ngùng rón rén mà Takeuchi thể hiện lúc đến thăm trường đại học đã biến đi đâu mất, giờ anh ta hiên ngang như thể áp đảo cả Isao, điệu bộ còn cho thấy có gì đó rất sảng khoái.
“Xin lỗi cho tôi đi qua một chút,” một giọng nói dõng dạc vang lên, Toshiro, vai đeo ba-lô, đang bước vào. “Con về rồi ạ.”
“Con trai tôi đấy.”
Hiroe nở nụ cười ái ngại rồi giới thiệu. Takeuchi lịch sự cúi chào anh chàng sĩ tử lận đận của nhà Kajima.
Toshiro vừa cởi giày vừa nhìn Takeuchi, cậu chàng chỉ đáp lại một câu nhẹ bẫng “Chào anh” rồi đi ngay lên phòng.
Takeuchi nhìn theo Toshiro, rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta chìa ra một gói quà nhỏ về phía Hiroe.
“Tôi có chút quà mọn mong chị nhận cho. Đây là món mì tôi đã đặt một cửa hàng mì ở Togakushi vùng Shinshu gửi đến, lần trước khi đi du lịch tôi đã ăn món mì này ở đó và thấy rất ngon.”
Trong hộp quà là mì được nhào tay thủ công. Hiroe vui mừng nhận lấy món quà.
“Ngại quá, tôi cứ nhận quà suốt thế này. Khi nào dọn nhà xong xuôi anh sang nhà tôi chơi nhé. Mọi người cùng ăn một bữa cơm cho vui.”
“Ôi, thế thì ngại quá ạ. Tuy là người quen và lại ở gần như thế này nhưng tôi cũng không nên vin vào đó để làm phiền gia đình mình.”
“Anh đừng nói thế, có gì cũng giúp đỡ nhau nhé. Xã giao kiểu thành phố cũng có cái hay nhưng tôi vốn gốc gác quê mùa, vẫn không thể nào quên được kiểu giao lưu lạnh nhạt đó.”
Trước sự hoạt ngôn hiếm thấy của Hiroe, Takeuchi gật đầu vẻ tán thành.
“Tôi cũng lớn lên ở vùng núi tỉnh Yamanashi nên hiểu tâm trạng của chị lắm. Thôi, giờ tôi xin phép, làm phiền gia đình lâu quá rồi ạ.”
Takeuchi kết thúc câu chuyện một cách khéo léo, khẽ cúi đầu với Isao đang miệt mài đóng vai trò người nghe rồi trở về nhà.
Đây thật sự là ngẫu nhiên sao?
Nhìn điệu bộ của Takeuchi thì có vẻ đúng là như vậy. Isao vẫn nhớ mình quả có nói với Takeuchi về việc ông đã dọn đến ở khu đô thị mới trên đồi cao vùng Tamano và tỏ ra khá thích nơi ở mới. Mà Takeuchi cũng phàn nàn Chofu khó sống nên muốn chuyển nhà. Đúng lúc đó câu chuyện nghe từ Isao khiến anh ta cảm thấy hào hứng nên liền đi xem nhà ở khu này và tình cờ lại có căn nhà trống ở ngay cạnh nhà ông. Toàn bộ sự tình là thế hay sao?
Ấy thế nhưng tình cờ đến mức ở ngay sát nhà thì… Nhà trống đâu chỉ có mỗi căn bên cạnh. Tamano cũng rất rộng mà.
Takeuchi không phải típ Isao ghét. Anh ta còn rất dễ gần nữa.
Dù thế…
Isao vẫn thấy có gì đó vướng mắc trong lòng.