Ánh nhìn
“Mẹ ơi nhanh lên.”
Vì Yukimi phải giúp phụ tắm cho bà nội chồng nên lúc dẫn Madoka ra công viên chơi thì đã khá muộn.
Thông thường hai mẹ con sẽ đi chơi vào buổi sáng hay đầu giờ chiều. Ngoài khoảng thời gian đó những người gặp ở công viên sẽ thay đổi, và điều này làm Yukimi không thoải mái.
Madoka mặc váy liền màu cam, đội mũ rộng vành, tay cầm theo bộ đồ chơi nghịch cát, chân đã có sẵn giày. Mọi khi con bé sẽ ngồi ở thềm và nhõng nhẽo đòi mẹ đi giày hộ. Nhìn kỹ thì quả nhiên giày chưa được xỏ vào tử tế.
“Madoka, mẹ đã bảo không giẫm lên gót giày cơ mà.”
Yukimi xỏ lại giày cho Madoka rồi nắm tay con rời khỏi nhà. Nắng vẫn còn rất gắt. Mình sẽ cho Madoka chơi tầm ba mươi phút rồi về vậy, nếu không sẽ bị cháy nắng mất.
Công viên cách nhà cô khoảng ba bốn phút đi bộ. Vừa nhìn thấy công viên Madoka đã chạy vút lên trước.
“Cẩn thận đấy con. Nhìn đằng trước ấy.”
Vào giờ này học sinh cấp một vừa tan học hay ra chơi ném bóng rổ và đánh bóng chày nên những phụ huynh có con nhỏ thường cảm thấy không yên tâm.
Với lại…
“Ồ, Madoka đấy à? Lâu lắm không gặp cháu nhỉ.”
Quả nhiên là họ ở đó. Cả hai đều đang ngồi ở chiếc ghế đá bên cạnh sân chơi cát và phả khói thuốc mù mịt.
Một người nhuộm tóc vàng, ăn mặc kiểu mấy đứa con gái cấp ba nổi loạn, chân tay gầy đến mức bệnh hoạn, móng chân móng tay thì mỗi ngón được đánh một màu. Con trai của cô ta, thằng bé tên Tomoya cũng ba tuổi như Madoka, thì để tóc dài như nghệ sĩ.
Người còn lại thì nhuộm tóc màu nâu sáng đến mức rẻ tiền, khuôn mặt rám nắng luộm thuộm. Con trai của cô ta, cũng ba tuổi, tên là Genta, cũng có mái tóc nâu sáng như mẹ.
Thoáng nhìn cũng có thể nhận ra hai bà mẹ này vốn là dân chơi bời đú đởn, mặc dù chỉ mới gặp Yukimi có vài lần mà đã vẫy tay chào “Ê” bỗ bã như thân thiết lắm.
Sân chơi cát đã bị Tomoya và Genta chiếm dụng. Yukimi muốn con chơi ở bập bênh hay cầu trượt nhưng có vẻ hình dạng của mấy món đồ chỗ này hơi khác so với ở công viên gần nhà cũ, thành thử Madoka vẫn còn sợ chưa dám chơi.
“Các cháu cho bạn chơi với nhé.”
Yukimi nói với hai thằng nhóc rồi dẫn Madoka vào sân nghịch cát.
Thế nhưng gần như ngay lập tức, vừa nhìn thấy bộ đồ chơi nghịch cát của Madoka, Genta đã hô lên, “Lấy được cái xẻng rồi,” đoạn trơ tráo giật ngay cái xẻng xúc cát của con bé.
Mẹ của Genta chẳng có phản ứng gì. Bị lấy mất cái xẻng thì chơi cát thế nào được? Yukimi thật sự bực bội với sự vô tâm của mẹ con nhà này.
Madoka nhìn đăm đăm vào cái xẻng bị giật lấy một hồi lâu, rồi có vẻ như con bé từ bỏ việc giành lại. Sân chơi cát vẫn còn rất hấp dẫn với con bé, nó bắt đầu hào hứng dùng tay đắp mấy quả núi nhỏ.
“Bà cụ vẫn nằm một chỗ à?”
Mẹ của Tomoya cất tiếng hỏi, chừng như không màng gì đến việc vui chơi của bọn trẻ con.
Lần gặp trước, hai người này tỏ vẻ muốn đến nhà Yukimi chơi nên cô phải lấy cớ rằng nhà có cụ bị bệnh nằm liệt để từ chối.
“Vừa phải sống chung với bố mẹ chồng lại còn phải chăm bà chồng bị liệt nữa, quả là bi thảm. Tôi cũng phục bà thật đấy.” Mẹ của Genta vừa nói vừa phả khói thuốc phì phèo. “Nếu mà là tôi thì chắc bỏ của chạy lấy người rồi.”
“Cũng không đến mức ấy đâu,” Yukimi đáp qua quýt.
“Mẹ Madoka mạnh mẽ mà,” mẹ Tomoya cười nhếch mép. “Nhưng mà cũng chả làm thế nào được khi chồng không công ăn việc làm như thế. Lão nhà tôi cũng đổi hết việc này đến việc kia nên tôi hiểu nỗi vất vả của bà. Mà thôi có khi ăn bám được ông bà thế cũng tốt.”
Mỗi lần bị nói là ăn bám, Yukimi cảm thấy khó chịu kinh khủng. Bản thân Yukimi vẫn đang miệt mài với vai trò nội trợ của mình. Rõ ràng cô thấy mình làm việc nhà, chăm con lẫn chăm nom người già tốt hơn hai người này rất nhiều. Còn chi phí sinh hoạt được lấy từ đâu ra thì không liên quan đến cô. Cô không cần thiết phải thấy ngần ngại.
Đấy là việc Toshiro phải lo.
Không biết từ lúc nào mẹ Tomoya đã lại vuốt vuốt điện thoại.
“Bà vẫn tiếp tục đấy à?” Mẹ của Genta nói vẻ giễu cợt.
“Hề hề, tôi lỡ hẹn mất rồi.”
“Thật á? Bà định gặp à? Khi nào thế?”
“Ngày mai. Bà trông thằng nhóc nhà tôi giúp tôi một lúc nhé? Khoảng hai ba tiếng, à không, đến chiều gì đấy.”
“Tôi chịu thôi. Bà gửi trẻ theo giờ ở nhà trẻ phía Bắc ga đi. Đứa đầu tôi cũng gửi ở đấy suốt đấy.”
“Ừ hay tôi gửi nhỉ. Thỉnh thoảng cũng không sao đâu nhỉ. Nhưng phải giữ bí mật với lão chồng. Mẹ Madoka cũng thử hẹn hò qua mạng xem sao. Chắc bà chưa làm việc này bao giờ đâu nhỉ? À tất nhiên là tôi không ép nếu bà không thích, nhưng cũng xả stress ra phết đấy.”
Yukimi sửng sốt đến độ tắt luôn cả nụ cười xã giao. Những con người thế này tồn tại nhiều hơn ta tưởng.
Giờ thì Yukimi có thể khẳng định nguồn cơn của việc con cái hư hỏng đều là do bố mẹ. Những cặp vợ chồng tạm bợ cứ thản nhiên đẻ con, vì thế mà những đứa trẻ có vấn đề không sao giáo dục được ngày một nhiều hơn. Những đứa trẻ ấy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến lũ trẻ xung quanh. Kể cả những đứa trẻ được nuôi dạy tử tế một khi đi nhà trẻ sẽ lập tức nhớ ngay những từ ngữ tục tĩu. Đã có lần hai người này hỏi Yukimi định gửi Madoka vào nhà trẻ nào nhưng cô trả lời mập mờ rằng mình mới chuyển đến nên cũng chưa quyết. Thật lòng cô định gửi Madoka vào nhà trẻ nào không có Genta và Tomoya.
Yukimi không muốn thỏa hiệp trong việc giáo dục Madoka. Cô cũng đã đành lòng cắt đứt liên lạc với một số bạn bè của mình, nhưng cô không hối hận vì đã quyết sẽ dành mọi ưu tiên cho con trước. Vì bây giờ là khoảng thời gian cần ở bên con suốt hai mươi bốn giờ một ngày để dạy dỗ và trao yêu thương cho nó. Cô không cần Madoka quá xuất sắc, cô chỉ cần con bé trở thành một đứa trẻ chân thành.
Trong khi hai bà mẹ mải miết với mấy câu chuyện tầm phào, hai thằng bé thi nhau đắp núi cát. Genta dùng xẻng xúc cát nên đắp được ngọn núi cao hơn.
Trong lúc đang di chuyển chỗ ngồi, thằng bé tóc dài Tomoya lỡ hất tay làm đổ ngọn núi cao của Genta.
“Đồ ngu.”
Genta đột ngột vung tay lên đấm vào tay Tomoya.
“Mày làm gì thế hả, thằng ngu này,” mẹ của Genta vừa nhăn nhở cười vừa dùng những lời thô tục để mắng con.
“Ơ, sao mày để nó đánh thế? Nhục quá con ạ.” Bà mẹ còn lại nói với đứa con trai đang ôm tay mếu máo, không biết đùa hay thật.
“Không được dùng xẻng đâu. Không được sử dụng hung khí nhé.” Mẹ của Genta chêm vào như chấp nhận lời thách thức.
Lại nữa rồi đấy.
Yukimi nhìn hai thằng bé ném cát vào nhau mà thấy lòng chán nản.
Madoka đang đắp đồi cát thật ngoan ở một góc cũng bị cát hất lên khắp người trước khi Yukimi kịp giải cứu.
“Này này, cát văng vào mặt Madoka rồi. Xin lỗi bạn đi, đồ ngu.”
Bị mẹ nhắc nhở nhưng hai thằng bé vẫn lờ tịt.
“Madoka, mắng chúng nó đi cháu. Bảo là ‘đồ ngu’ đi.”
Gì chứ… Họ thích đứng im nhìn con mình cãi nhau thì mặc họ, nhưng đến mức dạy Madoka nói những lời thô tục thế này quả tình khiến Yukimi muốn nhảy dựng lên vì sửng sốt.
Được xúi, Madoka đứng lên, quay về phía mấy thằng nhóc rồi nói “Đồ ngu” bằng giọng rất yếu ớt.
“Không, cháu phải nói mấy lần ‘Đồ ngu đồ ngu đồ ngu’ mới được.”
Vừa nói, mẹ của Genta vừa cười phá lên thật thô lỗ.
“Này này, đừng dạy bé gái những lời như thế.” Yukimi không chịu nổi phải xen ngang.
“‘Đồ ngu’ thì làm sao? ‘Đồ ngu’ thô tục lắm à?”
Hai bà mẹ nhìn sang nhau.
“Ý tôi không chỉ là từ ngữ. Đừng dạy trẻ con cách chửi rủa người khác thế.”
“Không dạy thì đến một lúc nào đó chúng cũng tự biết thôi.”
“Đúng đấy, tôi từ lúc học mẫu giáo đã biết gọi mẹ mình là ‘bà già’ rồi. ‘Đồ ngu’ nghe còn dễ thương mà.”
Hai con người này hoàn toàn không hiểu.
Về đến nhà, Madoka tỏ ra rất cáu kỉnh. Thường thường con bé cáu kỉnh vào giờ này là do buồn ngủ. Bảo con bé đi rửa tay thôi cũng khó, cuối cùng Yukimi đành phải bế thốc nó lên bắt rửa tay.
Nhìn vào phòng khách, cô thấy có nho để trên bàn. Mặc dù bây giờ chưa phải là giờ đi chợ.
“Nho này ở đâu ra thế mẹ?”
Yukimi hỏi mẹ chồng đang ngồi gấp quần áo ở thảm.
“Anh Takeuchi đó đáng thương lắm con ạ.”
Đó không phải là câu trả lời nhưng cô có thể đoán được nho này do người hàng xóm mang sang. Chắc hai người lại buôn chuyện ở vườn.
“Bố mất vì bệnh khi còn học cấp hai. Sau đó thì mẹ cũng mất do tai nạn. Anh ta được thừa kế khu rừng nhưng họ hàng cả đám nhao nhao lên tranh phần.”
“Thế ạ.” Yukimi rùng mình không phải vì cám cảnh cho người hàng xóm, mà là vì hình dung cảnh họ hàng hết người này đến người khác sôi sục lên.
“Sau đó anh ta lấy cô vợ người Anh nhưng lại bị cô ta cuỗm tiền rồi bỏ trốn đi mất.”
“Thế cơ ạ.”
Nghe nói chú ta từng kinh doanh đồ dùng nhập khẩu, có vẻ là một quý ông sành điệu đúng chuẩn. Yukimi chưa gặp người hàng xóm lần nào nhưng được nghe mẹ chồng kể lại như vậy.
“Con ăn nho,” Madoka bắt đầu ồn ã.
Mẹ chồng tiếp tục kể với vẻ đồng tình thương cảm.
“Đã thế lại còn bị nghi oan trong vụ kia nữa chứ. Chẳng hiểu sao cuộc đời này lại đổ dồn sóng gió lên con người lương thiện như thế nhỉ.”
“Con ăn nho.”
“Ừ, cháu ăn đi.”
“Madoka, đến giờ ngủ trưa rồi.”
“Con không muốn ngủ,” Madoka bắt đầu lên giọng.
“Không ngủ thì sẽ không được đi siêu thị đâu đấy.”
“Con không thèm đi.”
Con bé bắt đầu cái kiểu phản kháng như mọi khi. Một khi nó đã nói không thèm đi mua sắm có nghĩa là nói gì nó cũng sẽ không nghe.
“Mẹ ơi hôm nay mẹ có đi chợ không ạ?”
Yukimi hỏi mẹ, cô cũng muốn bà ra ngoài để thay đổi không khí.
“Ừ thế mẹ đi vậy, con cứ nghỉ ngơi thong thả với Madoka đi. Nhưng ở tầng một ấy nhé.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ.”
Đưa chìa khóa ô tô cho mẹ chồng, Yukimi nắm tay Madoka nói, “Trước khi ăn nho, ta lên tầng hai thay quần áo đã nhé.”
“Không, con không muốn đi.”
Con bé chống đối toàn bộ những điều Yukimi nói.
“Quần áo con đầy cát còn gì? Phải thay ra chứ.”
“Không. Con thay ở đây.”
“Quần áo để ở tầng hai cơ mà.”
Nếu tự chọn quần áo mang xuống mà nó không thích thì nó sẽ lại cáu nhặng lên. Chẳng còn cách nào khác Yukimi đành bế Madoka đang giãy giụa lên tầng hai.
Nhưng con bé khá nặng. Tất nhiên một đứa trẻ sẽ ngày càng nặng hơn. Khi nó giãy giụa lại càng nặng và nguy hiểm hơn nữa. Leo lên hết các bậc thang, Yukimi không chịu nổi đành thả con xuống.
“Đẻ con gái thích thật, không vất vả như con trai.” Những người mẹ Yukimi gặp ở công viên thường nói như vậy. Yukimi chưa từng nuôi dạy bé trai nên không biết có thật thế không, có điều cô không thể đồng tình hoàn toàn với những lời đó. Madoka có kiểu đanh đá xó nhà nên chắc vì thế mà mọi người nghĩ cô nhàn nhã. Nhưng nuôi con trai mà cứ vô trách nhiệm để con nheo nhóc như kiểu Tomoya hay Genta thì rõ ràng là nhàn nhã hơn nhiều.
Vừa bước vào phòng Madoka đã sà ngay vào hộp chơi đồ hàng. Chẳng hiểu con bé nghĩ gì mà trong thoáng chốc đã đổ ụp cả đống đồ chơi ra nhà, đống đồ chơi ngổn ngang đó đã chạm nọc làm Yukimi mất hết bình tĩnh.
“Giờ không phải là lúc chơi. Thay quần áo đi!”
Yukimi lấy từ trong tủ ra một vài cái váy liền của Madoka và xếp cạnh nhau.
“Đây, con thích mặc chiếc nào? Con chọn đi.”
“Nho, nho,” Madoka chìa mấy quả nho đồ chơi ra trước mặt Yukimi.
“Không phải nho mà là thay quần áo. Con thay quần áo nhanh để mình xuống trông nhà nữa. Madoka mà không tự chọn là mẹ sẽ chọn đấy nhé.”
“Không.”
Những lúc thế này Madoka thường có giọng nói rất khó chịu. Sốt ruột lên tới đỉnh điểm nhưng Yukimi cũng cố để không lớn tiếng với con bé.
“Mẹ đi nhé.” Tiếng mẹ chồng cô vọng lên từ dưới nhà.
“Bà đi chợ rồi đấy. Mình phải xuống nhà thôi.”
“Kính coong. Tôi là người chuyển hàng đây.”
Vừa nói Madoka vừa chìa mấy quả nho đồ chơi về phía Yukimi. Mẹ thì cũng có lúc chơi đồ hàng với con, và có lúc không muốn chơi chứ.
“Không chơi chuyển hàng nữa. Đây, con mặc vào đi.” Yukimi chọn bừa một chiếc đưa ra cho con.
“Không thích,” một giọng nói the thé xộc thẳng vào màng nhĩ Yukimi.
“Con mà cứ thế này mẹ sẽ không cho con ăn nho ở dưới nhà nữa. Không cho con ăn nữa.”
Madoka cụp hai lông mày xuống, tỏ ra buồn bã. Nó mấp máy mồm như tìm từ để nói.
Rồi cuối cùng nó cũng tìm thấy.
“Đồ ngu!”
“…?”
“Đồ ngu!”
Yukimi không kiềm chế được liền tét vào đùi của Madoka. Thật ra bàn tay vung lên định hướng vào má nhưng giữa chừng cô cũng đủ tỉnh táo để chuyển sang đùi và cố gắng để không đánh quá mạnh. Chỉ là cơn giận quá lớn không ngăn được việc cô phải xuống tay.
“Mẹ đã bảo con không được nói ‘đồ ngu’ cơ mà.”
Nói đoạn cô đánh thêm một cái nữa.
Những lời Madoka vừa thốt ra đã như một câu chửi, thành thục hơn rất nhiều so với lúc rụt rè nói ở công viên. Yukimi cảm thấy nếu không ngăn chặn ngay từ lúc này thì sẽ nguy mất.
“Hức hức hức…”
Madoka lấy tay xoa vào bên chân bị đánh. Nước mắt ầng ậng quanh mắt, con bé nhệch mồm ra khóc. Cái vẻ cáu kỉnh cứng đầu đã chuyển sang trạng thái như đang nhẫn nhịn, sợ sệt cái gì đó.
“Tại sao con lại nói những lời mẹ bảo không được nói?”
Yukimi giơ tay lên dọa, Madoka nhảy lùi lại phía sau như để tránh, tiếng khóc lại càng trầm xuống hơn.
“Mẹ đã bảo không được là không được. Con nhớ chưa?”
Vừa cất những tiếng khóc như rên rỉ, Madoka vừa gật đầu.
“Con xin lỗi mẹ đi.”
“Con chin lỗi mẹ ẹ ẹ…”
Sau khi đã hoàn toàn thuần phục được con gái, Yukimi như trút được căng thẳng đè nặng trên vai. Cô thở ra một hơi dài nặng nhọc.
Có lẽ con bé cáu kỉnh không phải do buồn ngủ mà do những căng thẳng tích tụ lúc chơi ở sân cát. Lát nữa bình tĩnh lại mình sẽ âu yếm con thật nhiều để bù đắp vậy.
Đây là lần đầu tiên Yukimi đánh Madoka. Tất nhiên cô không lấy gì làm vui vẻ cả. Thậm chí giờ cô chỉ muốn ôm con vào lòng và nói rằng “mẹ cũng có lỗi, xin lỗi con nhé.” Thế nhưng nếu làm như vậy chỉ khiến Madoka thêm hoang mang mà thôi. Nghĩ vậy nên Yukimi nén lời xin lỗi lại trong lòng.
Nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra hiệu quả rõ rệt dù mới chỉ đánh nhẹ. Trong hoàn cảnh đó ngôn từ trở nên bất lực. Bản thân cô cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa. Cho đến nay Yukimi vẫn cứ tưởng rằng đánh con sẽ gây phản tác dụng nhưng mọi thứ lại được giải quyết êm đẹp đến chính cô cũng phải bất ngờ.
Yukimi lấy giấy ăn lau mắt mũi cho Madoka rồi thay quần áo cho con bé. Madoka đã trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Mọi căng thẳng rồi cũng qua.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh, Yukimi chợt nhận ra cửa sổ nhìn ra hành lang đang đóng kín. Chắc mẹ chồng cô đã đóng lại khi cất quần áo đang phơi vào.
Ngoài những lúc ngủ, Yukimi thường cố ý mở cửa kính chỉ đóng mỗi cửa lưới để phòng thông thoáng. Nhà mới xây nên bên trong vẫn nồng nặc mùi vật liệu xây dựng, rồi mùi của những chất liệu dễ bay hơi. Người ta vẫn quảng cáo nhà ở đây thân thiện với con người nhưng cũng chưa có gì đảm bảo rằng mùi đó hoàn toàn vô hại. Vì nhà có trẻ nhỏ nên ở điểm này Yukimi rất thận trọng.
Yukimi đứng lên tiến lại gần cửa sổ, mở cửa bên phía có cửa lưới.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy một nửa khu vườn nhà bên cạnh. Con chó Dobermann đang ngủ. Sáng nay cô đã cùng Madoka ra xem, không ngờ con chó lại to đến vậy.
Nghe nói chủ nhà bên nuôi chó vì từng bị kẻ lạ đột nhập vào nhà cũ, thế nhưng cũng không đến mức phải nuôi thả rông như thế chứ. Hàng rào đã được bố trí sao cho con chó không đến gần được nhưng Yukimi vẫn phải dặn dò Madoka không được lại gần.
Yukimi lơ đãng dời mắt từ khu vườn nhà hàng xóm lên đến tầng hai của ngôi nhà.
Khi ánh mắt dừng lại ở khung cửa sổ nhỏ, toàn thân cô đông cứng.
Người đàn ông nhà bên cạnh… Takeuchi, đang nhìn về phía cô.
Cái nhìn sắc lạnh khiến đối phương bất giác mất hết sức lực ấy làm Yukimi phải đảo mắt đi chỗ khác ngay lập tức.
Ánh mắt tối tăm đó là sao?
Khoảng cách giữa hai bên phải đến năm sáu mét nhưng cô cảm thấy như đang bị nhìn chòng chọc ngay sát bên cạnh.
Yukimi kéo rèm cửa bằng ren lại, trước khi rời khỏi cửa sổ cô lén nhòm sang cửa sổ nhà bên một lần nữa.
Không thấy Takeuchi ở đó nữa.
“Em đang làm gì thế?”
Đột nhiên có tiếng nói cất lên từ phía sau khiến Yukimi giật bắn mình quay phắt lại.
“Ôi trời…”
Là Toshiro. Anh nhìn cô với vẻ đầy hồ nghi.
“Ôi trời… là ôi trời cái gì?”
“À không, không có gì. Anh về rồi đấy à.”
Toshiro nhìn ra ngoài cửa sổ như để kiểm tra nhưng chẳng thấy gì nên lập tức quay đi chỗ khác.
“Madoka, con gái bố thế nào rồi?” anh cất giọng vui vẻ bế Madoka lên. “Một ngày nào đó bố cũng sẽ trở thành luật sư để cứu giúp những người vô tội. Con chờ bố nhé.”
Sau khi một mình thao thao những ngôn từ Madoka không hiểu nổi, Toshiro quay sang Yukimi.
“Mẹ đi chợ rồi đấy.”
“Thế ạ. Thế em phải xuống trông nhà đây.”
“Lúc nãy anh về đến nhà thấy có người đàn ông khả nghi cứ nhìn chăm chăm về phía nhà ta. Nhìn thấy anh gã ta lảng đi mất.”
“Thế á?”
Yukimi cảm thấy rờn rợn, một phần cũng do cách miêu tả của Toshiro.
“Có phải là chú hàng xóm không?”
“Không, không phải. Gã ta nhìn chăm chăm vào cả nhà hàng xóm đấy. Lúc em đưa Madoka ra ngoài chơi hãy cẩn thận nhé.”
“A… ừm, vâng.”
Mọi khi có lẽ Yukimi sẽ cười xòa và quên đi ngay, nhưng lần này cô hoàn toàn không lạc quan được như thế. Ánh nhìn của Takeuchi như đã mang đến một luồng khí lạnh bao lấy cô.
Đang ăn nho ở phòng khách thì Madoka dần gà gật và cuối cùng ngủ thiếp đi mất. Kể từ đó trong nhà yên tĩnh hẳn cho đến tận hơn 5 giờ chiều. Bà nội chồng cũng không gọi gì cả.
Chợt nghĩ nếu giờ nấu sẵn một món thì lúc chuẩn bị cơm tối sẽ nhàn hơn nhiều, Yukimi liền đi làm món kho với đậu rán, củ cải turnip và đậu hà lan có sẵn trong tủ lạnh. Cô thêm mấy lát gừng thái mỏng vào nồi đã bỏ nước tương cá và gia vị rượu ngọt, ninh ở lửa trung bình, cắt qua loa mấy miếng đậu rán đã chần qua nước sôi cho bớt mỡ và củ cải rồi bỏ vào nồi. Sau đó cô ninh nhỏ lửa một lúc rồi tắt bếp. Cứ để nguyên như vậy các món trong nồi sẽ ngấm nước dùng.
Lúc trưa cô đã thổi năm bơ gạo nên cơm thì không lo thiếu. Còn lại chắc mẹ chồng cô sẽ mua thêm món gì đó.
Sau khi Madoka dậy, hai mẹ con Yukimi cùng ăn nốt chỗ nho còn lại.
Mùa này có ngày dài nhất trong năm. Đã 5 giờ rưỡi rồi mà vẫn không có cảm giác chiều tà.
“Con ra vườn đây.”
Madoka vừa cào xoàn xoạt tấm cửa lưới ngăn với sân vườn vừa ngước mắt lên nhìn Yukimi. “Được thôi,” Yukimi lấy giày của Madoka cùng bộ đồ chơi xúc cát từ sảnh vào và để cô bé bước ra vườn. Madoka ngồi xổm giữa vườn, vừa ngân nga một bài hát lộn xộn nào đó vừa nhanh chóng bắt tay vào đào đất.
Quả là con bé vẫn còn muốn chơi thêm ở chỗ nghịch cát… Yukimi nhìn tấm lưng nhỏ bé của con và thầm nghĩ.
Ở vườn nhà bên con Dobermann đang nằm xoài ra ngủ. Gần hàng rào có một cái giá lớn dạng bậc thang xếp mấy chậu cây cảnh đang làm dở. Ngay bên cạnh cái giá có một bờ giậu đơn giản lắp tạm, con chó sẽ không thể đến gần hàng rào được.
Tuy nhiên, cẩn tắc vô áy náy, Yukimi vẫn nhắc con một lần nữa.
“Con không được đi về phía bạn chó đâu đấy nhé.”
“Vâng ạ,” Madoka lắc đầu dứt khoát ra dáng một cô bé hiểu chuyện.
Cơn gió nhẹ thổi khẽ qua vườn.
A đúng rồi… Yukimi nhớ ra lần trước cô được tặng một bộ thổi bong bóng khi mua hàng tại cửa hàng đồ chơi. Lúc ấy Madoka mới gần hai tuổi, cô thấy hơi nguy hiểm nên chưa cho con chơi, nhưng bây giờ nếu hướng dẫn kỹ chắc sẽ không lo nó uống nhầm.
Chơi thổi bong bóng với con gái trong vườn… trải nghiệm này có gì đó thật hấp dẫn và đầy hoài niệm, cô cứ thầm ao ước được thử một lần.
Mình sẽ lấy nó ra xem sao.
Giữa chừng, cô có ghé qua phòng bà nội chồng nhưng bà vẫn đang say ngủ. Trên tầng hai, Toshiro cũng đang ngủ trưa.
Yukimi lôi bộ thổi bong bóng từ trong thùng carton đặt trong tủ kéo của phòng kiểu Nhật ra.
Cô cầm nó lên, lòng thấy nhẹ nhõm, lại thấy có gì đó háo hức, đoạn cô kéo cửa tủ lại.
Xuống nhà thôi.
Đúng lúc đó, ánh nhìn của Yukimi bỗng sượt qua cửa sổ phía ban công. Cô chỉ nhìn thấy một nửa khu vườn nhà bên cạnh. Nhưng con chó Dobermann đang ở đó.
Yukimi đột nhiên thấy quặn thắt lồng ngực trước tư thế của con chó. Nó gác hai chân trước lên bậc thứ hai của giá để cây cảnh đang làm dở, và nhìn sang khu vườn nơi Madoka đang chơi như thể đang ngắm con mồi.
Không thể nào… Nhưng quả cái giá cây dạng bậc thang đó khiến cô lấn cấn. Bản năng của Yukimi thúc đẩy cơ thể cô phải hành động.
Cô vội vã chạy xuống cầu thang.
Khi cô bước vào phòng khách, thứ mà cô nhìn thấy phía sau cánh cửa trông ra vườn không phải là Madoka mà là tấm thân đen bóng của con Dobermann.
Yukimi hét lên một tiếng tưởng chừng như xé toạc không gian và lao bổ ra vườn. Con thú lừng lững đi vòng quanh Madoka ở khoảng cách mà chỉ cần một cú nhảy là nó có thể tóm ngay được con bé. Trong bầu không khí đầy sát khí ấy, Madoka đứng sững lại quên cả khóc.
Trong vòng mấy giây… hoặc có lẽ cũng không đến mấy giây, khi con Dobermann còn ngần ngừ chưa tấn công… Yukimi đã lao ra nhanh hết sức có thể cho kịp khoảng thời gian trống ấy. Cô vội vàng ôm lấy Madoka. Kịp rồi. Cơn run rẩy trở thành tiếng kêu không rõ nghĩa buột ra khỏi khoang miệng.
Hơi thở dồn dập của con thú đã ập đến sau lưng. Đối mặt với nó sẽ nguy hiểm. Chỉ còn cách lấy lưng mình làm khiên chắn.
Một giây sau đó, tiếng rên hoang dại của nó mắc lại cánh đùi Yukimi, rồi một cơn đau sắc lẻm chạy dọc dây thần kinh của cô.
Yukimi hét lên một lần nữa. Tiếng hét ấy như khiến Madoka càng thêm hoảng loạn, con bé bắt đầu gào khóc thảm thiết.
Yukimi vẩy chân, con chó buông đùi cô ra nhưng hình như răng nó vẫn vướng vào chiếc váy jean cô đang mặc nên cho dù cô chạy đi đâu cũng không thoát khỏi hơi thở của nó ở phía sau lưng.
“Nào!”
Cùng với tiếng nạt nộ là một bóng người nhảy bay qua hàng rào. Là Takeuchi. Trên tay chú ta cần một thanh gỗ, có lẽ là nguyên liệu làm giá đỡ cây.
Takeuchi chạy đến trước mặt Yukimi, vung thanh gỗ lên trong một bộ dạng rất đáng sợ.
“Này thì…”
Chú ta nhắm và giáng thẳng thanh gỗ ấy xuống lưng con Dobermann.
Con chó rú lên một tiếng chói tai. Làn hơi đeo bám phía sau lưng Yukimi biến mất, cô vội nép mình vào tường nhà.
Takeuchi tiếp tục nện con chó ở giữa vườn.
“Này thì…”
Tiếng gằn đầy hưng phấn thoát ra từ hai bên lỗ mũi của Takeuchi. Hai mắt vằn tia máu mở to, hàm răng nghiến chặt, chú ta đập con chó như để thỏa cơn uất hận từ ngàn đời, con Dobermann rú lên những tiếng thất thường rồi đổ ập xuống gần như co giật.
Mặc dầu vậy đòn thù của Takeuchi vẫn không dừng lại. Chú ta rít những tiếng tàn khốc và cứ tiếp tục nện thanh gỗ xuống.
Trước quang cảnh ấy Yukimi trở nên hoang mang không hiểu giờ đây bản thân đang sợ hãi run rẩy vì điều gì.
Khi thanh gỗ gãy đôi, Takeuchi cũng chịu dừng tay lại. Con Dobermann đã rũ xuống như một tàu lá héo.
Tối hôm ấy, như thể chỉ chờ Yukimi trở về từ bệnh viện là Takeuchi sang nhà Kajima ngay, mặt tái xanh.
Takeuchi bảo ngày mai sẽ gửi ngay con Dobermann đến Trung tâm chăm sóc sức khỏe cộng đồng. Hôm nay đã muộn rồi nên chú ta không liên lạc với bên trung tâm được. Thế nhưng Yukimi thầm nghĩ với bộ dạng lúc chiều không chắc con chó có sống được đến ngày mai hay không.
Đùi của Yukimi bị rách chỗ vết cắn, còn xung quanh đó thì tím bầm lên. Cũng còn may là vết cắn không sâu lắm. Tại phòng khám ngoại khoa, cô được khử trùng vết thương rồi được cho thuốc giảm đau, thuốc kháng sinh.
Chủ yếu là mẹ chồng cô tiếp khách khi Takeuchi xin lỗi. Cả bố chồng cô và Toshiro đều ở phòng khách nhưng họ chỉ chào hỏi qua loa, không xen vào câu chuyện. Ngay cả Yukimi, tuy là đối tượng chính nhận lời xin lỗi, cũng giữ thái độ e dè. Takeuchi có vẻ tưởng cô vẫn còn khó chịu nên càng cúi đầu thấp hơn, luôn miệng nói, “Tôi thành thật xin lỗi.”
Nói đúng ra, Yukimi quả có giận vì chú ta đã không triệt để quản lý, nuôi thả một con chó lớn như thế để dẫn đến sự vụ ngày hôm nay. Chỉ cần chậm một nhịp thôi là Madoka đã thành vật thế mạng rồi. Thế nhưng lý do khiến cô không thể mở lòng chấp nhận lời xin lỗi của Takeuchi còn nằm ở một điểm khác nữa, nói trắng ra nó chính là cảm giác ghê sợ cô dành cho người này.
“Thôi, cả hai bên đều không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy mà. Chúng tôi đã hiểu tấm lòng của anh rồi nên anh đừng tự dằn vặt mình thêm nữa.”
Mẹ chồng từ đầu đến cuối đều uyển chuyển chấp nhận lời tạ lỗi của Takeuchi, thậm chí bà còn có vẻ ngại ngùng nói đỡ cho chú ta.
“Cũng may hậu quả không quá mức nặng nề…”
Nói đoạn, bà quay sang Yukimi, người nãy giờ vẫn chưa đáp một lời với Takeuchi, ánh mắt bà như muốn nói “thôi, đằng nào sự cũng đã rồi.” Được thể Takeuchi cũng đưa mắt sang nhìn cô. Lúc đó… mắt chú ta chợt ánh lên một tia nhìn vô cùng tăm tối như thể chú ta đã lập tức nhận ra thái độ lạnh lùng của cô. Chỉ trong một khắc, đôi mắt Takeuchi nheo lại đầy cảnh giác. Và khi mẹ chồng quay lại nhìn chú ta, tức khắc ánh mắt ấy lại quay trở lại vẻ bình thường.
Takeuchi để lại một tấm phong bì trơn trên bàn rồi ra về. Rút cục không ai buông lời trách cứ chú ta cả. Vì mẹ chồng cô đã tạo ra bầu không khí hữu hảo, và hơn thế nữa, lời xin lỗi của Takeuchi quá thành khẩn đến mức dai dẳng.
“Ôi, cái này…”
Dọn xong cốc uống trà mẹ chồng chợt thốt lên khi kiểm tra phong bì được đặt trên bàn nước.
“Ông xem, nhiều đến thế này…”
Bà rút tập tiền ra khỏi phong bì và giơ ra cho cả nhà xem. Yukimi quả thật đã vô cùng ngạc nhiên vì cô cứ tưởng chỉ chừng 20 hay 30 nghìn yên là cùng.
“Những 300 nghìn yên đấy,” sau khi đếm xong mẹ chồng cô nhìn khắp một lượt như thể chờ nghe ý kiến của mọi người. “Tận 300 nghìn yên đấy ông ơi.”
“Ừm…” Bố chồng cô khẽ cất lời vẻ thoáng bối rối.
“Thế cũng được mà. Người ta đã có lòng thì mình phải có dạ chứ.” Chỉ có Toshiro là vẫn thản nhiên. “Nếu mình kiện thì chú ta cũng phải tốn đến tầm ấy. Người này hiểu chuyện đấy. Đúng là chú ta sai nhưng làm thế này quả thật chẳng giận lâu được nhỉ?”
“Đúng đấy. Con chó ấy cũng chẳng khác nào người thân duy nhất của cậu ấy, làm đến thế này ngược lại chính nhà mình thấy ái ngại.” Mẹ chồng cô hùa vào đồng tình.
“Nghe chú ta nói chuyện thì cũng có vẻ là người tử tế.”
Toshiro vừa vuốt vuốt cằm vừa tự gật gù. Toshiro tỉnh giấc bởi tiếng hét của Yukimi nhưng anh đủng đỉnh đến mức khi xuống đến nơi thì mọi chuyện đã kết thúc. Vợ và con phải nếm trải cảm giác khủng khiếp đến vậy mà anh nói như chuyện của người dưng.
“Ta cũng nên nhân dịp nào trả lễ bớt đi,” bố chồng buông thõng một câu. Trong đầu ông dường như chỉ còn chú tâm đến việc đã nhận quá nhiều tiền.
“Con nghĩ ta không cần giữ ý thế đâu.”
Toshiro phát biểu một câu thật hợp với ý anh nói nãy giờ. Trong khi đó mẹ chồng lại gật gù tán đồng, “Đúng ông nhỉ” với lời nói của bố chồng rồi quay sang nhìn Yukimi.
“Mẹ hiểu con đang giận nhưng mình cũng nên đối đãi tử tế với người đã thành khẩn nhận lỗi.”
“Với lại người ta cũng có vẻ cố gắng hết sức rồi.” Toshiro nói chen vào.
“Vâng…” Yukimi thừa nhận sự ấm ức trong lòng, đoạn tiếp lời, “Nhưng con người ấy có cái gì đó rất đáng sợ…”
“Cậu ấy là người tử tế mà,” mẹ chồng nghiêm mặt cắt ngang lời cô. “Con đừng nhìn người khác qua lăng kính thành kiến.”
Dường như mẹ muốn nói tới việc chú ta được phán vô tội trong phiên tòa bố chồng cô xét xử.
“Em như thế là không trở thành vợ luật sư được đâu.” Toshiro nhí nhố pha trò.
Tuy nhiên, lý do khiến Yukimi cảm thấy gờn gợn vừa giống vừa không giống với điều mẹ ám chỉ. Giác quan thứ sáu của cô thực sự đã linh cảm như vậy.