Di chúc
Thứ Bảy, chị chồng Makiko đến nhà Kajima, bầu không khí trong nhà lại đột nhiên căng lên như dây đàn.
“Mẹ thế nào rồi?”
Dù cứ cách hai ngày Makiko lại gọi điện hỏi thăm một lần nhưng lần nào đến chị ta cũng phải hỏi câu ấy đầu tiên. Ánh mắt sắc lẻm như thể không bỏ sót bất cứ một sự quấy quá nào trong việc chăm sóc mẹ. Trước người chị chồng chẳng khác nào một thanh tra viên ấy, Hiroe cố gắng thả lỏng cơ mặt đang vô thức căng lên của mình.
“Dạ vẫn không có gì thay đổi. Chỉ có điều mẹ ăn hơi kém ạ.”
“Cô phải kiên trì bắt mẹ ăn đấy nhé. Ăn uống là nền tảng cơ bản của mọi việc mà.”
Makiko khẽ gật đầu chào Isao đang ngồi ở phòng riêng, đặt chiếc túi to ở phòng khách rồi ngăn Hiroe đang chuẩn bị pha trà, “Không cần, không cần đâu, cô đừng giữ ý với tôi quá,” đoạn nhanh chóng đi về phòng bà mẹ.
Hiroe đi theo sau. Mẹ chồng bà đang thức.
“Mẹ ơi, mẹ có khỏe không?”
Makiko gọi bằng giọng như nựng nịu một đứa trẻ.
“Mẹ có nhận ra con không?”
Mẹ chồng Hiroe tủm tỉm cười khiến những nếp nhăn trên mặt cử động linh hoạt.
“Maki…”
“Đúng rồi ạ.” Nhận ra đầu óc mẹ mình còn minh mẫn, Makiko nở nụ cười mãn nguyện.
“Mẹ chờ con suốt.”
Mẹ chồng Hiroe nói thật ngây thơ. Nhưng những lời ấy lại đang xát muối trái tim Hiroe.
“Mẹ đã chờ con à? Con xin lỗi, lại bắt mẹ phải đợi rồi. Hôm nay Makiko sẽ ngủ với mẹ nhé. Cơm của mẹ con cũng sẽ nấu nhé. Con sẽ cho mẹ ăn món cháo thật là ngon mẹ nhé.”
“Mẹ cảm ơn con, Maki lúc nào cũng thương mẹ.”
Quả là con người này cũng biết nói cảm ơn đấy chứ. Chỉ là không nói với mình thôi… Vừa nghĩ vu vơ Hiroe vừa khẽ rời khỏi phòng vì không thể nghe thêm được nữa.
“Đợi đã cô Hiroe,” Makiko gọi giật lại. “Cái chăn phủ này có vẻ hơi ẩm thì phải? Cô có phơi phóng kỹ không đấy?”
“Có ạ, em đã phơi khô từ bốn năm hôm trước rồi mà.”
Hiroe sờ vào chiếc chăn Makiko giơ ra. Đúng là hơi ẩm ẩm, nhưng chăn người liệt giường đắp cả ngày thì sao tránh khỏi? Mẹ chồng bà đại tiểu tiện ngay trên chiếc giường này mà. Nên dù thế nào cũng bị hấp hơi. Hơn thế nữa chăn lót thì không thể phơi thường xuyên như chăn đắp được vì thế hơi ẩm sẽ ngấm cả vào chăn đắp.
Thấy Hiroe im lặng, Makiko tiếp tục.
“Mà cái chăn này có vẻ hơi nặng với mẹ thì phải. Cô xem mẹ có vẻ toát mồ hôi ra kìa. Trời đang ấm dần lên rồi mà.”
“Dạ…”
“A đúng rồi, cái đó đâu? Cái chăn lông vũ mà tôi gửi đến ấy? Cái chăn đó sẽ không nặng lắm, lại thông khí tốt nữa. Tại sao cô không dùng nó?”
Quả đúng là Makiko đã gửi chiếc chăn phủ bằng lông vũ có vẻ đắt tiền đến làm quà tân gia. Nếu bà không nhầm thì Toshiro thích nó nên đang dùng rồi.
Ra là chiếc chăn đó được gửi cho mẹ chồng. Thì ngoài mục đích đó ra còn mục đích nào khác nữa? Chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu mà. Cũng tại Hiroe nhận nó như món quà tặng thông thường nên không nghĩ được đến thế. Thật là sơ suất.
“À cái chăn đó ạ? Giờ em sẽ mang đến ngay ạ.”
Hiroe cố tỏ ra bình thản nhưng giọng nói tự dưng cao vút đến bản thân bà cũng nhận ra.
Rời khỏi phòng, Hiroe hất tóc ra sau lưng và lên tầng hai. Có lẽ những tên tội phạm khi xóa dấu vết cũng có tâm trạng như bà bây giờ chăng? Đầu bà nóng bừng, tim đập rõ những tiếng thình thịch.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?”
Madoka đã ngủ say, Yukimi đang đọc tạp chí nuôi dạy con cái ở bên cạnh ngẩng mặt lên hỏi.
“Yukimi, lấy cho mẹ cái vỏ chăn mới ra đây. Vỏ chăn ta được tặng mà chưa dùng tới ấy.”
Vừa tháo vỏ chăn Hiroe vừa thì thào ra chỉ thị cho Yukimi.
“Cái đấy mới đấy ạ.”
“Không phải, cái mới tinh mà ta chưa dùng ấy.”
“Ơ kìa ơ kìa, cái đấy là chăn của con cơ mà,” Toshiro thò mặt ra từ phòng bên cạnh.
“Chăn này không phải của con đâu.”
Trong đống vỏ chăn Yukimi lấy từ tủ tường ra có một tấm vừa kích cỡ. Nó có màu pastel không hợp với mẹ chồng Hiroe cho lắm nhưng chẳng còn cách nào khác. Hiroe rút vỏ chăn ra khỏi túi đựng, trải rộng rồi lồng chăn lông vũ vào.
Hà… hà…
Hơi thở của bà bị đứt quãng. Vỏ chăn bị dính vào nhau, chăn không lồng vào tận mép vỏ chăn được.
Hơi thở của mình… tại sao lại như vậy nhỉ, chỉ việc cỏn con như thế này…
Yukimi ái ngại trước tình cảnh của mẹ chồng nên đã đến bên giúp một tay. Họ buộc dây vào bốn góc chăn, lồng chăn vào ngay ngắn rồi kéo khóa lại. Chiếc chăn lông vũ được lồng gọn gàng trong cái vỏ còn nguyên nếp gấp, đúng với tình trạng vừa được gỡ ra từ túi đựng.
Thế này là ổn rồi.
Tuy nhiên hơi thở của bà vẫn cứ dồn dập, Hiroe không thể cử động được ngay. Nếu đứng lên bây giờ thì chắc chắn sẽ xây xẩm mặt mày.
“Yukimi, mang giúp mẹ xuống phòng bà nhé. Và nhớ đừng nói là Toshiro đã dùng chăn này đấy…”
“Con hiểu rồi ạ,” Yukimi như nắm được sự tình, đoạn bê chiếc chăn xuống tầng một.
Vậy là đã thoát được việc bị trừ điểm.
Nếu chị ta mà biết mình mặc kệ mẹ già để cho con dại sử dụng cái chăn lông vũ ấy, không biết chị ta sẽ dành những lời nguyền rủa nào cho mình nữa.
Hiroe đang hóng cơn gió nhẹ thổi vào từ cửa lưới thì Yukimi bước lên tầng hai.
“Bác hỏi là chỉ có mỗi vỏ chăn này thôi à.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Vâng. Bác cũng kiểm tra chăn bên trong nhưng không nói gì nữa ạ. Kiểu như bác nhận ra chính nó thôi ạ.”
Quả là cái vỏ chăn đó hơi không phù hợp. Sau này giặt vỏ chăn Toshiro dùng rồi thay vào thì chắc là được.
“Và bà nội bảo muốn xem sổ ngân hàng ạ.”
Lại thế nữa à. Hiroe cầm tấm khăn tay mà Yukimi đưa cho, lau mồ hôi ở cổ rồi đi xuống tầng một.
Sổ tiết kiệm để trong ngăn kéo tủ ở căn phòng đó nên nếu mẹ chồng muốn xem Makiko có thể tự lấy ra cho bà xem cũng được, có điều chị ta tuyệt nhiên không đụng tay vào. Về mặt này người chị chồng giữ khoảng cách vô cùng nghiêm túc.
“Mẹ ơi, mẹ có ngắm sổ ngân hàng thì tiền cũng không thay đổi đâu ạ.”
Nghe Hiroe nói vậy, Makiko nhếch cao khóe miệng.
“Bà bảo bà muốn xem. Bà bảo bà chỉ xem thôi.”
Bị thúc giục, Hiroe lấy cuốn sổ ngân hàng từ trong ngăn kéo tủ ra.
Tài khoản của mẹ chồng Hiroe có hơn 5 triệu yên tiền lương hưu tích lũy lại. Bà đã khuyên mẹ chồng gửi tiết kiệm định kỳ nhưng mẹ chồng bà có vẻ không thích khi không được nhìn thấy con số ghi lại khoản tiền mình sở hữu, vì thế không cho chuyển từ gửi tiền thông thường sang định kỳ.
Hiroe mở sổ và giơ ra trước mắt mẹ chồng.
Mẹ chồng ngắm nhìn trang sổ trong thoáng chốc, gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói một câu kỳ lạ, “Gọi tất cả ra đây.”
“Bọn con vẫn ở đây mà,” Makiko trả lời. “Makiko và cả cô Hiroe cũng đang ở đây mà mẹ.”
“Gọi cả Isao với thằng bé Toshi đến đây.”
Có chuyện gì thế nhỉ, Hiroe và Makiko quay sang nhìn nhau thắc mắc, nhưng không thể hỏi mẹ chồng mãi, bà đành đi gọi Isao và Toshiro. Yukimi vẫn ở tầng hai nhưng mẹ chồng Hiroe không nói gì về cháu dâu cả.
Dạo gần đây hầu như mẹ chồng không gọi đến Isao. Có vẻ như bà muốn giữ oai cho con trai nên không bao giờ nhờ vả ông việc gì. Ngay cả Makiko cũng luôn giữ quan điểm chủ gia đình nhà Kajima phải có cái oai như vậy. Ban đầu Isao cũng cân nhắc xem nên gửi mẹ vào viện dưỡng lão hay chăm sóc tại nhà, tuy nhiên sau khi nghỉ việc thẩm phán và mua nhà tại Tokyo, Isao ở vị thế của người đã gánh đủ trách nhiệm cho gia tộc. Bản thân ông tự cho phép mình trở thành người ngoài cuộc hoàn toàn vì đã làm những việc cần làm.
“Có chuyện gì thế ạ?”
Toshiro lật đật bước vào. Isao cũng đưa mắt về phía Hiroe như muốn hỏi có chuyện gì.
“Mọi người đã đông đủ cả rồi mẹ ơi,” Makiko dịu dàng gọi.
“Mang máy tính cầm tay đến đây,” mẹ chồng Hiroe nói.
Toshiro chạy đi lấy máy tính và quay trở lại ngay lập tức.
“Sổ ngân hàng đâu, cho mẹ xem,” mẹ chồng Hiroe lại tiếp tục.
Hiroe lại mở rộng cuốn sổ cho mẹ chồng nhìn như lúc trước.
Mẹ chồng lầm bầm điều gì đó trong miệng. Rồi bà cất lời như đáp lại sự chờ đợi.
“Cho Makiko 1 triệu yên.”
À…
Ra là di chúc.
Nhận ra điều đó, lòng Hiroe dấy lên cảm xúc kỳ cục xen lẫn xót xa.
Mẹ chồng vẫn bận lòng vì cái đèn hỏng từ tuần trước chăng? Rồi nhân dịp chị Makiko đến nên mới… Hiroe thầm nghĩ.
Chẳng ai nhòm ngó đến tài sản của mẹ chồng hết. Cảnh mẹ chồng cẩn trọng để lại di chúc có gì đó vừa thương vừa giận.
Nhưng số tiền này rất quan trọng với mẹ chồng, quan trọng đến mức ngày nào bà cũng nhìn ngắm cuốn sổ như vậy cơ mà. Việc nhượng lại số tiền này chính là cách bà bày tỏ lòng biết ơn với gia đình. Mẹ chồng, với khuôn mặt như trở lại thời trẻ thơ, đang từng bước từng bước chuẩn bị cho sự ra đi của mình. Nghĩ vậy Hiroe lại tự nhắc mình phải chuẩn mực chu đáo hơn nữa.
“Cho Noboru 1 triệu yên.”
Noboru là em trai của Isao, tuy chú ấy sống ở Chiba nhưng chẳng mấy khi đến thăm mẹ.
“Cho thằng Toshi 500 nghìn yên.”
Ồ, bà cho Toshiro nhiều thế cơ à… Đúng là thằng bé vừa là cháu đích tôn nhà Kajima, lại là đứa cháu bà rất cưng chiều. Hiroe cười nhẹ trong lòng. Toshiro trang nghiêm lắng nghe, trông không hợp với tính cách nhí nhố hằng ngày của nó chút nào.
Mẹ chồng chậm rãi tiếp tục.
“Cho con Nozomi 300 nghìn yên… cho thằng Masaru 300 nghìn yên… cho thằng Ken 300 nghìn yên, cho con Etsu 300 nghìn yên…”
Mấy đứa đều là con của Makiko và Noboru. Tất cả đều đã đi làm, chẳng có đứa nào đến thăm bà cả nhưng Makiko vẫn đại diện chúng báo cáo tình hình nên mẹ chồng không hề quên.
“Ừm… thế là hết bao nhiêu rồi?”
“À… dạ…” Nghe bà nội hỏi, Toshiro vội bấm máy tính, “Hết 3 triệu 700 nghìn yên rồi ạ.”
Chắc số tiền gần hai triệu yên còn lại sẽ dành cho Isao. Mẹ chồng phân chia cũng khéo ghê chứ. Thế nhưng vẫn còn có phần sau.
“Cho Hiroe 30 nghìn yên.”
Không ngờ tên mình lại được gọi đến vào lúc này nên trong một khắc Hiroe chẳng nghĩ được gì trong đầu. Mấy từ “30 nghìn yên” thấm vào trong Hiroe rồi phình trương ra. Đồng thời bà cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt trong tim đột nhiên trở nên khô cong.
Makiko cười với Hiroe.
“Cho vợ của thằng Toshi 30 nghìn yên.”
Nụ cười của Makiko có ý nghĩa gì? “Cô sướng nhé” chăng? Cô thấy mẹ cảm ơn cô chưa? Sướng thế còn gì? Chị ta muốn nói vậy sao?
Đừng đùa vậy chứ, Hiroe hoàn toàn không cảm thấy như vậy.
“Còn lại cho Isao.”
30 nghìn yên là sao? 30 nghìn yên này là để trả công cho việc gì trong số vô vàn những việc mình đã làm cho bà ấy? Đây là số tiền dành cho người đã chăm sóc bà ấy tận tâm tận lực gấp mấy chục lần so với con đẻ của bà ấy sao?
Thà rằng bà ấy không cho gì. Như vậy Hiroe có thể hiểu rằng phần bà dành cho mình nằm trong số tiền sẽ trao cho Isao. Thường người ta sẽ nghĩ vậy mà.
Tại sao mẹ chồng lại đưa ra con số trần trụi là 30 nghìn yên để chà đạp lên những nỗ lực mà Hiroe đã cắn răng chịu đựng từ trước đến nay? Tại sao bà ấy lại định giá chúng bằng cái giá rẻ mạt như vậy?
“Bọn con cảm ơn mẹ, bọn con sẽ dùng số tiền mẹ cho thật cẩn thận. Nhưng mà mẹ ơi, chuyện này là chuyện của rất lâu rất lâu sau này. Nếu mẹ không sống lâu sống thọ là bọn con sẽ buồn lắm đấy.”
Makiko vừa xoa xoa tay mẹ vừa nói lời cảm ơn một cách thái quá. Mẹ chồng cũng đáp “Ừ ừ” rồi cười hùa vào.
“Con không cần đâu.”
Những lời nói lạnh lẽo phát ra từ cơ thể đang muốn bùng cháy của Hiroe.
“Mẹ… con không cần tiền, không cần đâu ạ.”
Mẹ chồng trố mắt nhìn sang Hiroe.
“Cô Hiroe,” Makiko mở to mắt lộ rõ sự ngạc nhiên. “Sao lại nói với mẹ như thế…”
Hiroe đặt cuốn sổ tiết kiệm xuống bên gối của mẹ chồng rồi quay gót bỏ đi. Bà lách qua người Isao và Toshiro, rời khỏi phòng mẹ chồng, cũng chẳng thèm nhìn xem sắc mặt của cả hai ra sao.
Hiroe đi ngang qua phòng khách, vừa đi nước mắt vừa lã chã rơi, mở cửa kéo dẫn ra sân sau vườn, rồi bước ra khỏi căn nhà khiến bà ngạt thở, Hiroe ngồi sụp xuống chỗ cây nam thiên trúc, khóc nấc lên những tiếng thảm thiết.
“Hức hức… hu… hu…”
Từ lúc giã từ mẹ mình, Hiroe chưa từng khóc nấc lên như thế này. Sự uất hận bị dồn ứ lại bấy lâu nay tuôn trào thành dòng nước mắt tựa như dòng lũ đánh bay con đập.
Chắc chẳng có ai hiểu những gì mình đang phải trải qua lúc này.
Dám có thái độ trẻ ranh như vậy với một người cao tuổi à. Cô ta kỳ vọng gì ở việc chăm sóc mẹ già mà cô ta đương nhiên phải làm? Chắc hẳn Makiko đang dùng những lời như vậy để trách cứ mình. Chị ta nói lý nói lẽ lúc nào cũng đúng. Trong khi đó mình thì cứ để cảm xúc lấn át. Thứ cảm xúc mà chỉ những người hằng ngày hằng giờ phải chăm sóc cho con người kia từ miếng ăn đến chuyện vệ sinh cá nhân, rồi còn phải ngồi nghe những câu chuyện không đầu không cuối, phải hy sinh bản thân mình để chăm sóc cho người ấy mới hiểu được.
Mình hận…
Thật sự uất hận…
“Chị ơi…”
Có tiếng gọi khẽ vọng lại từ bên kia hàng rào.
Hiroe ngước lên nhìn với khuôn mặt còn nguyên hai dòng lệ, Takeuchi đang đứng đó với vẻ đầy lo lắng.
“Chị bị sao thế?” Anh ta hỏi bằng giọng thật dịu dàng.
Hiroe lau nước mắt rồi đứng lên. Bà cố gượng cười nhưng chỉ khiến khuôn mặt càng thêm nhăn nhúm.
“Sao cuộc đời này nhiều chuyện bất công thế anh nhỉ.”
Nói đến đây những dòng nước mắt lại càng tuôn trào nhiều hơn.