Lao lực
Trưa hôm sau, sau khi chăm cho mẹ ăn xong, Makiko ra về. Kể từ sự việc xảy ra hôm qua chị ta không trò chuyện một câu nào với Hiroe, cũng không nhìn mặt cô em dâu.
Còn Hiroe, sau đấy đã được Takeuchi mời sang nhà, rồi còn cùng anh ta uống hồng trà ở phòng khách.
Căn phòng thể hiện rõ gu thẩm mỹ của chủ nhân, vốn là người làm trong lĩnh vực đồ nội thất châu Âu, với các đồ vật và đồ trang trí hài hòa tinh tế.
Theo đà, Hiroe kể hết những bất bình của mình suốt hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Takeuchi đã chăm chú lắng nghe hết những gì bà nói.
“Chẳng có gì là sai trái cả. Đó là điều hiển nhiên. Tôi hiểu rất rõ những gì chị vừa kể.”
Anh ta nói và thể hiện sự đồng cảm với cảm xúc dồn nén trong lòng Hiroe. Sau khi bộc bạch hết, Hiroe dần lấy lại được sự bình tĩnh, ít ra thì bà cảm thấy đã lấy lại được sự bình thản như trước khi Makiko đến.
“Nếu không phiền, có gì chị cứ tâm sự với tôi nhé. Với lại tôi cũng vẫn còn khỏe, thời gian lại dư dả nên nếu cần giúp gì chị cứ gọi nhé. Nếu giúp được tôi sẽ chạy sang ngay.”
Khi Hiroe ra về, Takeuchi còn nhắn nhủ những lời thật ấm lòng, anh ta còn tặng bà cả cái hộp đựng đồ nhỏ xinh mà nghe nói anh ta mua ở Pháp.
Makiko về rồi, nhà Kajima lại quay trở lại với nếp sinh hoạt thường ngày. Mẹ chồng thì có vẻ chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra, bà lại liên tục nhờ Hiroe hết việc này đến việc khác.
Tối đến, cả nhà chìm vào giấc ngủ. Dù Hiroe có đặt công tắc bấm gọi gần chỗ tay mẹ chồng nhưng bà vẫn thích cất giọng gọi trực tiếp Hiroe hơn. Vì phòng ngủ của Hiroe và Isao ở đối diện phòng của mẹ chồng nên tiếng gọi nghe rất rõ. Dù Hiroe có đang ngủ cũng phải tỉnh giấc. Việc mẹ chồng nhờ thì thường là “Thay bỉm cho tôi,” “Tôi đau ở đây ở đây hãy xoa cho tôi với,” rồi thì “Tay chân tôi bị lạnh chị làm gì đó giúp tôi đi.” Thảng hoặc bà cũng bảo “Bật TV cho tôi” hay “Chưa đến giờ cơm trưa à,” chẳng biết là do bị lẫn hay mơ ngủ, nhưng tóm lại là thời gian ngủ của Hiroe sẽ bị ít đi.
Khoảng 1 giờ đêm hôm ấy, không thấy tiếng gọi của mẹ chồng, Hiroe chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc đó có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hiroe định dậy nhưng tiếng chuông lại ngưng bặt. Cửa phòng ngủ mở ra, là Toshiro. Con trai bà vẫn còn thức.
“Bác Makiko gọi ạ.”
Hiroe ra phòng khách, khẽ khàng không làm Isao thức giấc.
Bà bật đèn phòng khách và nhìn lên đồng hồ. Chuyện gì mà giữa đêm hôm thế này… Hiroe thở dài một tiếng, tự dặn lòng nhất định không nói lời xin lỗi và nhấc máy lên.
“Alo.”
“Cô Hiroe đấy à?”
Giọng nói từ đầu dây bên kia đầy vẻ khó chịu, đủ khiến người ta thấy chán nản khi bị gọi đến tên.
“Vâng, cảm ơn chị sáng nay…”
Makiko ngắt lời Hiroe, tuôn ra một tràng dài. “Tôi không làm sao mà ngủ được. Hôm qua lúc nghỉ lại nhà vợ chồng cô tôi cũng không ngủ được. Rồi về đến nhà mình tôi cũng không ngủ được. Tôi thấy tức lắm, cảm thấy không làm rõ chuyện này tôi sẽ không thể ngủ được nữa. Thật ra tôi định bỏ qua không chấp cái thái độ vô phép của cô nhưng tôi không thể tha thứ được nên phải nhấc máy lên gọi cô. Giờ huyết áp của tôi đang tăng vọt có thể lăn ra bất tỉnh được đấy. Cứ nghĩ đến khuôn mặt tội nghiệp của mẹ tôi lại muốn khóc. Tôi không biết cô thế nào chứ tôi thì cả đời này tôi sẽ không quên được chuyện ấy đâu.”
Trước những lời công kích chưa từng nghe bao giờ ấy, Hiroe mất hết cả khí thế, quên luôn cả ý định phản bác.
“Cô Hiroe, nếu cô thích tiền thì hãy nói với tôi. Nếu cô thèm tiền đến thế thì tôi sẽ nhường phần của tôi cho cô. Tôi xin cô đấy, đừng dùng thủ đoạn như thế để dọa dẫm người vô tội. Mẹ đã suy nghĩ kỹ và gửi gắm cả sự biết ơn của mình vào đó. Thế mà cô lại cự tuyệt tấm thịnh tình ấy chỉ vì số tiền ấy ít ỏi, đấy không phải là việc con người có lương tâm nên làm đâu.”
“Không phải như vậy, không phải vì em thèm tiền,” Hiroe nói, cố ngăn cơ thể khỏi những con run rẩy không rõ lý do.
“Cô thèm tiền chứ còn gì nữa?” Makiko gằn giọng quy chụp. “30 nghìn yên ít quá nên cô mới nói vậy chứ gì?”
“Không phải, chị Makiko, em thật lòng không cần tiền.”
“Nếu không cần tiền thì tại sao cô lại nói kiểu tức giận như vậy? Chê ít nên cô mới nổi giận còn gì? Cô thôi đi, đừng nói những lời đầu môi chót lưỡi để bào chữa cho mình nữa. Tôi thấy buồn nôn đấy. Cô lúc nào chả vậy? Những điều cô nói và những điều cô làm không khớp chút nào hết. Tôi chẳng biết phải thần kinh thép thế nào mới làm được như cô. Có thể trong lòng cô đã định rõ mẹ chỉ là người dưng nước lã nhưng đối với tôi đấy là người mẹ vô cùng quý giá. Cô hãy hiểu cho tâm trạng của tôi khi phải gửi người quan trọng nhất ấy cho cô. Tôi xin cô đấy, ít ra cô cũng phải hiểu những điều đó chứ. Cũng chẳng biết mẹ còn sống được bao lâu nữa nên tôi mong cô hãy để mẹ sống vui vẻ nốt quãng thời gian còn lại. Nếu có ai đó bắt nạt mẹ cô ngay trước mắt cô thì cô sẽ không thể để yên đâu. Cô quả thật là đứa con dâu bất hiếu, hiểu ra bản chất của cô, tôi bắt đầu thấy sợ cô rồi đấy. Này, cô có nghe thấy không? Tôi nói đâu có sai, đúng không?”
Tại sao mình lại phải nghe những lời này? Hay mình cứ xin lỗi cho xong dù thật lòng mình không hề muốn?
Hiroe cảm thấy thất bại thảm hại khi bị tấn công bởi thứ hung khí mang tên lời nói, bà đột nhiên muốn buông bỏ hết tất thảy.
Đột nhiên bà nghĩ đến Takeuchi, có lẽ khi tự thú những điều bản thân vốn không làm anh ta cũng có tâm trạng giống mình bây giờ.
“Chị Hiroe…”
Lời xin lỗi đang dâng lên gần họng thì Hiroe lại nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của mẹ chồng.
“Chị Makiko này…”
“Sao? Cô hãy nói thẳng ra đi, cô đang nghĩ gì?”
“Mẹ vừa gọi…”
“…”
Makiko im lặng sau một khoảng đủ để hít thở thật sâu, rồi chị ta cố tình tặc lưỡi thật to thật rõ sau đó đột ngột dập máy.
Hiroe vẫn cầm nguyên ống nghe điện thoại và ngẩn ngơ một mình trong căn phòng khách yên tĩnh. Bà như bị rút hết sức lực bởi những lời mạt sát từ một phía ấy.
Sau đó bà dùng hết sức để nhấc cơ thể rã rời bước đi, nhìn vào phòng mẹ chồng.
Bật đèn lên, Hiroe thấy khuôn mặt mẹ chồng đang say ngủ với khuôn miệng hơi hé mở. Mẹ chồng đang ngáy những tiếng nhè nhẹ đều đều.
Là ảo thanh sao? Hiroe sững sờ khi nhận ra điều đó.
Những lời nói qua điện thoại của Makiko còn đọng lại mãi trong tai Hiroe như những lời nguyền, suốt đêm bà không ngủ được. Dẫu vậy bà vẫn gắng chuẩn bị bữa sáng vì không nỡ nhờ Yukimi đang bận rộn chăm sóc Madoka. Sau khi tiễn Isao đi làm, Hiroe lại mệt mỏi nằm bẹp trên giường.
Thế nhưng bà vẫn không ngủ được. Luồng nhiệt khó chịu cứ quẩn quanh khắp cơ thể, lòng bứt rứt không yên. Bà ngồi dậy, cố gắng kiềm chế những đợt sóng cảm xúc cuộn trào trong lòng, gập gọn chiếc chăn lại.
Thi thoảng Hiroe nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi từ bên ngoài phòng ngủ. Có vẻ đó không phải là ảo thanh, mỗi lần như vậy lại có tiếng đóng mở cửa phòng đối diện và tiếng Madoka nhõng nhẽo lặp đi lặp lại.
Bà thấy nôn nao buồn nôn, thức ăn cũng nuốt không trôi. Tầm quá trưa, chừng như sự căng thẳng của Yukimi đã tích tụ đến cực điểm, tiếng quát con gay gắt của cô con dâu cùng với tiếng khóc chói tai của Madoka cứ vang lên không ngừng. Những cuộc đối thoại ồn ã của hai mẹ con Yukimi cộng với tiếng mẹ chồng không ngừng tra tấn màng nhĩ của Hiroe đến tận chiều.
Nằm mãi như vậy cũng không ổn, Hiroe quyết định ngồi dậy. Thế nhưng bà thấy trong người còn mệt mỏi hơn lúc sáng. Bà vừa đứng lên, một cơn váng vất xây xẩm mặt mày lại ập đến khiến tâm trạng bà càng thêm u ám. Bà thấy khó thở mà không rõ nguyên do, sau đó hơi thở của bà lập tức trở nên loạn nhịp.
Thế này có lẽ mình phải nhập viện mất thôi… Xét một cách tỉnh táo bà cảm thấy cơ thể mình đã tới giới hạn chịu đựng rồi.
Isao nói hôm nay sẽ không về muộn. Chắc ông ấy sắp về…
“Yukimi, con đi chợ giúp mẹ nhé…”
Hiroe nhờ Yukimi, lúc này đang trông cho Madoka đi tè trong nhà vệ sinh.
“Con đi cũng được ạ? Nếu chỉ nấu bữa hôm nay thì con nghĩ nhà mình vẫn còn đủ đồ ạ.”
“Mẹ không sao đâu, con cứ đi thong thả đi!”
“Vâng, nếu mẹ nói vậy thì…”
Dù vẫn nhìn Hiroe vẻ lo lắng nhưng Yukimi cũng gật đầu. Biết sắp được đi mua sắm, Madoka phấn khởi hò reo.
“Con bé thích bánh kẹo gì thì con mua cho nó nhé!”
“Vâng ạ.”
“À với lại…”
“…?” Yukimi quay sang nhìn mẹ chồng về thăm dò.
“Chắc sau khi bố về mẹ sẽ đi bệnh viện một lát đấy.”
Mặt Yukimi trở nên u ám. “Nếu vậy thì hay giờ mẹ đi luôn đi ạ.”
“Không sao đâu. Con cứ làm việc nhà đi. Con còn phải trông cả Madoka nữa mà. Đi một lát thì chắc bà cũng không sao đâu… Con cứ đi đi không phải lo cho mẹ.”
“Vâng…” Tuy tỏ vẻ không yên tâm nhưng Yukimi vẫn rời khỏi nhà trước sự thúc giục của Madoka.
Hiroe quyết định nghỉ ngơi tại phòng khách.
Trước Yukimi, bà dù sao vẫn phải gắng gượng cho ra dáng mẹ chồng. Tuy nhiên khi chỉ còn lại một mình phòng khách và ngồi sụp xuống chiếc sofa, sự gắng gượng ấy ngay lập tức biến mất. Chỉ có sự uể oải xâm chiếm toàn bộ hệ thần kinh của Hiroe. Không hiểu sao nếu bà không để ý thì không thể thở bình thường được. Bà phải tập trung vào việc hít vào thở ra. Cứ như vậy thời gian trôi đi một cách vô nghĩa.
Khoảng ba mươi phút sau, Isao về đến nhà. Chưa bao giờ bà mong ngóng ông về đến vậy. Với người luôn cố gắng vun vén việc gia đình như Hiroe, người bà muốn than thở và nhờ giúp đỡ lúc cần kíp chỉ có thể là Isao mà thôi.
“Ông nó ơi… Ông chở tôi đi viện khám chút nhé.”
Isao đang cởi cà-vạt, nghe Hiroe nói vậy liền liếc mắt xuống, hỏi:
“Bà bị làm sao à?”
“Tự nhiên toàn thân tôi mệt mỏi rã rời… cứ như thân xác đi mượn chứ không phải của mình nữa.”
Trong thoáng chốc Isao nhìn Hiroe như thể đang suy nghĩ điều gì lung lắm, nhưng ngay lập tức ông đứng lên. “Thế thì ta đi thôi.”
“Yukimi đang ở tầng hai à?”
“Con bé đang đi chợ. Nó cũng sắp về rồi.”
“Ưm… thế thì chắc là không sao đâu.”
Hiroe lấy thẻ bảo hiểm trong ngăn kéo tủ ra và chuẩn bị đi ra ngoài. Mấy năm gần đây hầu như bà không đi bệnh viện. Không phải vì bà không cần đi. Mà là vì bà không có thời gian thong thả để đi.
Sau khi khóa hết cửa nẻo, Hiroe sang phòng mẹ chồng. Mẹ chồng bà đang thức.
“Mẹ ơi… con đi khám bệnh một chút… Con sẽ cố gắng về sớm… Mẹ chịu khó giúp con một chút nhé!”
Hiroe thì thầm vào tai mẹ chồng, thay vì gật đầu, mẹ chồng lại hắng giọng gọi ngược Hiroe lại.
“Từ hôm qua đến giờ bụng tôi cứ bị trướng lên, chị giúp tôi một chút đi.”
A, đúng rồi, vừa nghĩ đến đó, Hiroe cảm thấy trước mắt như tối sầm lại.
Ba ngày trở lại đây mẹ chồng chưa đi ngoài được. Vì lực ở mông của bà yếu đi nên chỉ cần phân cứng một chút là lập tức gây tắc ruột. Hiroe định cho mẹ chồng uống nhiều thuốc tiêu hóa hơn thường lệ một chút nhưng vì Makiko đến chơi và đã xảy ra chuyện kia nên bà quên khuấy đi mất. Mà Makiko lúc nào cũng cho mẹ chồng ăn gấp đôi bình thường nên có lẽ bụng mẹ chồng càng trướng nặng.
“Chị thụt cho tôi đi,” mẹ chồng nói giọng khàn đặc.
Chỉ còn cách ấy thôi. Thì đúng vậy mà. Một khi đã tắc ruột rồi thì mẹ chồng sẽ không thể tự rặn ra được… Nghĩ bụng như vậy nhưng Hiroe vẫn không sao nhấc người lên nổi.
“Này, bà nó sao thế?”
Isao ló mặt vào qua khoảng cửa khép hờ như thế giục Hiroe mau lên đường.
“Bà… bị trướng bụng… bà muốn… thụt…” Hiroe trả lời với hơi thở đứt quãng.
Isao nhăn mày, lầm bầm gì đó vẻ khó xử… Ông đảo mắt một hồi như đang nghĩ ngợi rồi cuối cùng quay về phía Hiroe.
“Không còn cách nào khác à?”
Chắc phải làm thật rồi… Hiroe biết bà chỉ có thể chọn cách đó.
“Yukimi vẫn chưa về à? Để tôi gọi cho nó thử nhé?”
Isao không đề nghị “để tôi làm cho”. Thật ra Hiroe cũng không mấy thất vọng vì đó là điều hiển nhiên. Người mà đến cái tã còn chưa thay bao giờ thì làm sao có thể thụt được? Ngay cả với Yukimi, Hiroe cũng không để con dâu làm đến tận việc ấy. Makiko cũng vậy. Tất cả đều do bà tự làm.
Bắt Yukimi làm thì ác quá, Hiroe nghĩ và quyết định.
“Tôi sẽ làm… Ông ra kia chờ đi.”
Đuổi Isao ra phòng khách, Hiroe đeo găng tay nylon mỏng dùng khi chăm sóc điều dưỡng vào. Bà lật chăn, gập đầu gối của mẹ chồng lên rồi lấy bỉm ra, lót giấy vệ sinh xung quanh. Bà bôi dầu bôi trơn vào hậu môn mẹ chồng, nhẹ nhàng bơm thuốc thụt vào.
Mình phải làm thôi, không còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ là, bà vừa làm vừa tự nhủ lòng mình như vậy.
Cho dù làm xong mình sẽ chết, thì nếu không thụt hậu môn cho mẹ chồng xong mình cũng không chết được.
Hà… hà…
Tại sao lại khó thở thế này?
Lực của mẹ chồng yếu, dung dịch thụt rỉ ra ngoài. Chờ mãi cũng không thấy phân.
“Không được ạ?”
Hiroe thử hỏi, nhưng mẹ chồng chỉ nhăn mặt không nói gì.
“Thế thì… con sẽ cho tay vào nhé…”
Hiroe cho tay vào, mẹ chồng rên lên. Nhưng không còn cách nào khác. Đầu ngón tay chạm được vào thứ cưng cứng.
Nhưng làm thế nào để lôi nó ra?
“Mẹ… có thể… cố gắng rặn… một chút… được không?”
Chỉ cần Hiroe cử động ngón tay hơi mạnh một chút là mẹ chồng lại kêu lên đầy đau đớn. Tưởng chừng như có thể lôi mà lại không thể lôi ra được.
Hà… hà…
Cái cảm giác bức bối này gần đây mình cũng đã trải qua, Hiroe nghĩ lại lúc thay bóng đèn. Nhưng không, nếu so với lúc ấy thì lần này sự bức bối đã tăng lên gấp nhiều lần.
Hà… hà…
Mồ hôi túa ra như tắm. Những giọt mồ hôi lăn từ trán xuống thấm vào mắt. Với bàn tay này thì không thể lau mồ hôi được.
Vận hết sức lực, Hiroe cuối cùng cũng lôi ra được một lượng phân nhất định.
Tầm này chắc đủ rồi.
Bà như muốn ngất đi, đứng thôi cũng thấy nôn nao.
Hiroe quỳ sụp xuống sàn.
Thật lạ lùng, bà không để ý gì đến mùi phân cả. Đúng là bà không còn tâm trí để bận tâm đến điều đó.
Có tiếng Yukimi vọng lại từ hành lang. Hình như con bé đã về.
May thay cửa lập tức mở ra, Yukimi ngó vào để xem tình hình.
“Mẹ ơi?”
Thấy khuôn mặt Hiroe ướt đẫm mồ hôi và đang nhăn nhúm vì khó thở, Yukimi giật mình hoảng hốt.
“Yu… Yukimi… con… mang… cái này… vào… nhà vệ sinh… xả… cho mẹ…”
Hiroe dồn hết sức bình sinh để nói ra những lời đó nhưng Yukimi đã không nghe mà vội rời khỏi phòng.
“Bố ơi, bố gọi cấp cứu ngay đi ạ.”
Hiroe nghe thấy tiếng Yukimi kêu lên hoảng hốt ở phía cuối hành lang.
Một tiếng nói mơ mơ ảo ảo như thể trong giấc mộng.
Sau khi được xe cấp cứu đưa vào viện, Hiroe phải nằm tĩnh dưỡng tại đó ba ngày. Tuy huyết áp 150 có vẻ hơi cao nhưng kết quả kiểm tra nước tiểu, máu, chụp X-quang hay điện tâm đồ đều không cho thấy có gì bất thường. Bác sĩ phụ trách nhận định rằng, “Có lẽ là do lao lực” và dạy cho Hiroe cách áp túi nylon vào miệng khi hơi thở bị loạn nhịp. Bác sĩ cũng dặn nếu tình trạng hoảng hốt lại tiếp diễn thì nên đi khám thêm tại Khoa Tâm lý hay Khoa Thần kinh.
Ngày nhập viện thứ hai, nhờ có thuốc an thần mà Hiroe đã có thể ngủ được liền giấc, bà cảm thấy cơ thể đã hồi lại được phần nào. Không hẳn vì thế mà bà trở nên quá chủ quan nhưng sang đến ngày thứ ba, bà dần không yên tâm an dưỡng được nữa, cộng thêm bà cũng không phải xét nghiệm hay truyền gì nên khi bác sĩ hỏi, “Bà định thế nào?” Hiroe đã tự nguyện xin xuất viện.
Hiroe nhờ Yukimi lái xe đến đón, về đến nhà đã thấy Makiko ở đó. Tuy Makiko không đến thăm Hiroe nhưng nghe Yukimi kể lại, chị ta đã nghỉ lại nhà Kajima suốt mấy đêm để giúp chăm sóc mẹ chồng. Hiroe cảm thấy lại phải mang ơn bà chị chồng, nhưng cái tính lì lợm nhất quyết phải tự mình làm mọi việc một cách hoàn hảo tồn tại trong bà bấy lâu dường như đã biến đi đâu mất, vì thế bà cũng chẳng cảm thấy khó xử lắm trước Makiko.
“Ồ cô Hiroe, cô được xuất viện rồi đấy à?”
Makiko chính là người mở miệng nói vẻ rất quan tâm trước, nhưng kết cục đó là những lời quan tâm đầu tiên và cũng là cuối cùng mà chị ta dành cho em dâu, chúng chỉ là những lời đưa đẩy cho có mà thôi, “Thứ Bảy, Chủ nhật tôi đều ở đây, có về nhà một lần xong lại tới. Liên tục như vậy quả là mệt thật. Mà mẹ không có vấn đề gì là tốt rồi. Tôi còn có công việc nên hôm nay phải về thôi.”
Chị ta nói, mặt tươi cười nhưng vẫn pha lẫn vẻ ngán ngẩm.
“Cảm ơn chị. Phiền chị quá. Việc còn lại cứ để em.”
Hiroe cũng nói lời cảm ơn cho phải phép rồi tiễn Makiko với đống hành lý đã thu gom lại trên tay ra tận ngoài cửa.
Ra đến bên ngoài Makiko chợt dừng lại khi tay vừa chạm lên cánh cửa sân trước. Mắt chị ta sắc hơn hẳn lúc có cả Yukimi, cho thấy rõ những lời sắp nói đây mới là những lời thật bụng.
“Lần sau cô đừng có để xảy ra những chuyện như thế này nữa nhé. Cô ngã ra đấy gây phiền hà cho bao nhiêu người. Ít ra cô cũng phải quản lý tình trạng cơ thể của mình chứ.”
“Xin lỗi chị,” Hiroe đáp lại bằng những lời không thật lòng. “Chị cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Là phụ nữ ai rồi chẳng mắc chứng tiền mãn kinh. Hồi bằng tuổi cô tôi cũng thế, nhưng nếu cắn răng chịu đựng rồi nó cũng qua. Chứ lần nào cũng nhập viện thì chắc chẳng làm ăn được gì.”
Những lời nói sỗ sàng của Makiko lại khiến Hiroe cảm thấy rất thuyết phục, rằng tình trạng sức khỏe xấu đi không rõ lý do của bà là do chứng tiền mãn kinh. Tất nhiên bà biết phụ nữ ngoài 50 một chút thường gặp vấn đề do rối loạn hệ thần kinh tự chủ, nhưng bà không nghĩ nó sẽ xảy đến với mình, và cũng bởi hằng ngày bà quá bận rộn nên cũng không tự ý thức được điều đó. Thêm nữa bà cũng không ngờ hội chứng tiền mãn kinh lại khủng khiếp đến thế. Có lẽ cũng tùy từng người, như Makiko, xét theo cái giọng điệu ấy có vẻ chị ta vượt qua nó một cách hết sức dễ dàng.
“Đừng nói cô cố tình như vậy để trả đũa tôi đấy nhé?” Makiko hỏi nửa đùa nửa thật.
“Làm gì có chuyện đó ạ…” Hiroe đáp lại qua loa, tỏ vẻ không chấp những lời vu vơ đó.
“Nếu không phải thì tốt. Tôi nghĩ mình mới là người phải nhập viện cơ ấy, thế mà người đó lại là cô… giật hết cả mình.”
Chị ta trông có vẻ khỏe khoắn, nhưng có khi lúc nào cũng căng thẳng đến cực điểm cũng nên, Hiroe thầm nghĩ. Makiko không sống chung với bố mẹ chồng nhưng chồng chị ta lại mở doanh nghiệp về thuế vụ nên chị ta suốt ngày bận rộn phụ giúp chồng. Dù cái kiểu cho rằng mấy người làm nội trợ thật là nhàn tản của chị ta có khiến Hiroe phật ý nhưng có lẽ chị ta cũng đang cố hết sức với cuộc sống của mình.
Giờ đây Hiroe không còn ở trạng thái muốn phản bác khi bị Makiko nói cạnh khóe nữa. Đột nhiên bà cảm thấy mình không còn cố gồng lên như trước đây nữa. Hậu quả để lại sau một lần ngã quỵ lớn hơn bà tưởng.
“Tôi sẽ gọi điện lại sau, cô chăm mẹ đi nhé.”
Vừa quay ngoắt người đi, Makiko đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó khiến chị ta giật bắn.
Nhìn theo ánh mắt của Makiko, Hiroe thấy Takeuchi đang đứng bên hông ga-ra ô tô ở căn nhà kế bên. Anh ta mỉm cười, cúi đầu chào Hiroe.
Makiko định thần lại, đoạn nói “Thế nhé” với Hiroe rồi nhanh chân đi thẳng.
“Cảm ơn anh hôm qua đã đến thăm tôi.”
Hiroe cúi đầu cảm ơn Takeuchi.
Lúc Hiroe được khiêng lên xe cấp cứu, Takeuchi cũng ra tận bên ngoài nhìn theo vẻ lo lắng. Rồi chiều hôm qua anh ta còn đến phòng bệnh thăm Hiroe và chuyện trò với bà một lúc.
“Chị đi lại được rồi ạ?” Takeuchi đến gần hàng rào hỏi. “Chị đừng cố quá nhé.”
“À vâng, tôi không sao đâu.”
“Rốt cuộc bác sĩ cũng không bảo nguyên nhân là do đâu ạ?”
“Vâng, nhưng nghĩ lại thì thấy có vẻ là do hội chứng tiền mãn kinh anh ạ…”
“Chị cũng đoán vậy ạ? Thật ra hôm qua lúc nghe chị nói chuyện tôi cũng thử tham khảo một số sách, sau đấy tôi cũng nghĩ có khi nguyên nhân là do vậy thật. Hội chứng đó phải được khám ở Phụ khoa, chứ khám ở chuyên khoa khác có khi kết luận của bác sĩ cũng khác đi chị ạ. À chị đợi tôi một chút nhé.”
Takeuchi nhanh chóng chạy vào trong nhà, rồi anh ta chạy ra ngay sau đó, mỗi bên tay ôm theo một cái bình.
“Đây là nước ép quả lựu, nghe nói rất tốt cho hội chứng tiền mãn kinh đấy ạ. Trong sách người ta cũng viết như vậy. Nó chỉ là nước quả thôi nên tôi nghĩ chị cứ thử uống xem sao.”
Anh ta mất công đi tra cứu bệnh rồi còn mua nước hoa quả cho mình… Hiroe cảm kích trước sự chu đáo và tử tế của người hàng xóm.
“Ôi, thế thì để tôi trả tiền nước cho anh.”
“Không, không. Nó cũng không đắt đỏ gì đâu ạ. Còn sau này chị muốn uống thêm thì có thể tự mua. Còn hai chai này chị đừng ngại, cứ nhận đi ạ.”
“Thế à, nếu vậy thì cho tôi xin.”
Hiroe nhận hai chai nước lựu xong, mặt Takeuchi đột nhiên nghiêm nghị trở lại.
“Còn việc chăm sóc bà thế nào rồi ạ? Nếu chị vẫn làm như từ trước đến nay thì lại xảy ra tình trạng thế này thôi.”
“Vâng… nhưng con dâu tôi cũng giúp tôi phần nào nên chắc là không sao đâu anh à.”
Vừa trả lời, Hiroe vừa nhận ra sự kém tự tin trong giọng nói của mình.
“Con dâu chị còn bận con nhỏ nên chắc sẽ không giúp được gì nhiều.”
Hiroe cũng phải thừa nhận là như vậy.
“Quả đúng như anh nói, con bé rất chịu khó giúp tôi nhưng khi nhiều việc quá nó hay bị căng thẳng và lại gắt gỏng với con. Thành thử, khi nhờ con bé tôi thường phải tính và lựa lựa thật khéo.”
Nói xong Hiroe nhận ra Takeuchi có vẻ nhìn nhận sự việc nghiêm trọng hơn so với chính bản thân bà, anh ta khoanh tay như thể suy nghĩ điều gì lung lắm. Thế rồi anh ta nói thật chậm rãi.
“Nếu vậy, tôi có thể giúp chị vài tiếng ban ngày được đấy.”
“Không được, sao tôi dám phiền đến anh chứ.”
“Không sao đâu mà, nghe chị kể chuyện tôi hiểu chị đang phải một mình gồng gánh mọi việc. Tôi không thể cứ ngồi yên nhìn như thế được. Tôi cũng đã từng chăm bệnh bố và bà nội hồi còn học cấp hai. Hai người ấy đều đã từng nằm liệt một chỗ nên tôi hiểu công việc này vất vả thế nào. Tôi hiểu những gì chị đang phải chịu đựng.”
“Thế ư…?”
Càng nghe chuyện Hiroe càng cảm thấy con người này nhìn thì tưởng ung dung tự tại nhưng thật ra lại là người trải qua không ít khổ cực.
“Nói chung tôi biết mình đề nghị thế này là hơi tự tiện, nhưng tôi nghĩ mình không hoàn toàn vô dụng đâu. Nếu chỉ có khoảng bốn hay năm tiếng để nghỉ ngơi thì gánh nặng dồn lên người cũng sẽ khác đấy ạ.”
Hiroe thật sự chỉ còn biết cúi đầu cảm tạ sự nhiệt thành của Takeuchi.
“Tôi chắc chắn sẽ không nói chuyện gia đình chị với ai, mà tôi cũng không có ai để nói. Nên về chuyện riêng tư thì chị đừng lo.”
“Không, về chuyện đó thì tôi hoàn toàn không lo gì cả đâu.”
Đúng là Hiroe không được phép ngã quỵ lần nữa. Bà không còn giữ tư tưởng sẽ một mình làm hết thảy mọi chuyện, cũng không thể nhờ vả Makiko hơn nữa. Nếu cứ ngại ngần mà không suy xét kỹ có lẽ sau này bà sẽ hối hận mất thôi.
“Vậy chị cứ thử hỏi ý kiến thầy Kajima xem sao?”
Takeuchi nói, không quên kèm theo một nụ cười.
Buổi tối, khi đã chui vào trong chăn, Hiroe thử trao đổi với Isao về lời đề nghị của Takeuchi. Trong vô thức lời nói của Hiroe ngầm ám chỉ hiện giờ bà không tự tin về tình trạng sức khỏe của mình và nếu có sự giúp đỡ như vậy thì quả thật may mắn.
“Ừm…”
Isao liên tục ậm ừ như mọi khi, chẳng thể hiểu là hào hứng hay không hào hứng.
“Sao ta không nhờ dịch vụ chăm sóc điều dưỡng?”
Có vẻ ông không muốn nhận sự giúp đỡ.
“Nhưng lần trước khi tôi nói với chị Makiko về chuyện đó, chị ấy tỏ ra rất khó chịu…”
Isao cũng không cãi được bà chị Makiko của mình.
Và dù có quyết định nhờ dịch vụ điều dưỡng thì việc tra cứu cơ sở với liên hệ thuê người chắc chắn cũng sẽ lại vào tay Hiroe. Có cách nhanh chóng, dễ dàng hơn nên Hiroe không hào hứng với việc này cho lắm.
“Ở nhà còn có Yukimi nên cũng không lo sẽ bị nói ra nói vào việc để đàn ông ra vào nhà.”
“Việc ấy thì tôi không lo,” Isao nói cùng với nụ cười méo xệch. “Nếu mẹ không thấy hợp thì ta phải làm sao? Người quen biết từ trước thế lại thành ra khó từ chối đấy.”
“Việc ấy thì ông không phải lo. Lúc ấy tôi sẽ nói là tôi khỏe lại rồi không cần nhờ anh ta nữa. Thật ra nếu có nhờ thì tôi cũng chỉ định nhờ đến khi mình khỏe lại hẳn thôi.”
“Ừm… thì thế… nhưng mà, với hàng xóm thế… có quá gần gũi không?” Isao đột nhiên nói những điều kỳ quặc.
“Gần thì càng tốt chứ sao? Ngày xưa chẳng phải các bà nội trợ rồi những người cao tuổi rảnh rỗi ở gần nhau thường giúp đỡ lẫn nhau sao? Việc này cũng giống như vậy mà, nói là quá gần gũi thì có hơi…”
Hiroe đột nhiên im lặng nhìn Isao.
“Hay là ông nó lại nhìn anh Takeuchi với con mắt thành kiến?”
“Không, không phải như vậy. Không phải vậy.” Isao hơi cao giọng phủ nhận.
“Tôi thì tôi nghĩ vì đó là người quen của ông nó nên mới đồng ý. Ông đã mời anh ta đến giờ giảng của mình ở trường đại học còn gì? Chính ông cũng nói anh ta là người lịch thiệp mà?”
“Tất nhiên, thì đúng là như vậy… Chỉ là tôi thấy mình nhờ vả nhà hàng xóm nhiều quá. Người ta nói không có gì đắt giá bằng miễn phí, không nên thấy người ta có lòng tốt mà lợi dụng quá…”
“Chuyện ấy thì ông không cần lăn tăn vậy đâu. Tôi lại thấy anh Takeuchi không có lẽ sống gì nên mới muốn giúp mình đấy. Chắc chỉ cần mời anh ấy ăn trưa là anh ấy sẽ rất vui vẻ nhận lời. Nhà ta cũng vừa mới mua căn nhà này, thằng Toshiro thì còn lông bông thế kia, ta cũng sắp sửa phải thắt lưng buộc bụng rồi, nhận được lời đề nghị như vậy chẳng phải là quá tốt sao?”
Isao chỉ “ừm” một tiếng rồi trở mình, xoay lưng lại phía Hiroe.
“Thế nhưng phải trả tiền cảm ơn tử tế đấy. Làm sao để ta không bị lép vế quá.”
Tuy giọng điệu vẫn có vẻ không hài lòng lắm nhưng như thế có nghĩa là Isao đã đồng ý nhờ Takeuchi giúp sức.