← Quay lại trang sách

Trợ lực

Trên đường từ công viên về nhà, Yukimi và Madoka vừa đi vừa hát líu lo. Về tới nơi, cô thấy có đôi giày da nam giới không phải của bố chồng hay Toshiro ở trước cửa.

Hình như nhà có khách.

Yukimi nhìn xuống đồng hồ đeo tay, chẳng mấy mà tới trưa. Vừa nghĩ bụng chắc phải chuẩn bị bữa trưa cho cả khách rồi, cô vừa đi vào phòng. Khách đang ngồi uống cà phê và chuyện trò rôm rả với mẹ chồng.

Là Takeuchi nhà bên cạnh. Chú ta mặc quần âu rộng và khoác áo nỉ trắng mỏng.

Yukimi vô thức nắm chặt lấy tay Madoka, Madoka vùng vằng kêu lên như sắp khóc.

“Chào hai mẹ con,” Takeuchi khẽ cúi đầu với Yukimi.

“Hai mẹ con về rồi đấy à,” mẹ chồng nói với Yukimi, trên môi vẫn nở nụ cười từ câu chuyện đang dang dở. “Từ hôm nay mẹ sẽ nhờ anh Takeuchi đây phụ chăm sóc bà một thời gian con ạ.”

“À… thế ạ.”

Mặc dù còn chưa hiểu rõ tình hình nhưng Yukimi cũng cúi chào Takeuchi. Madoka vốn nhát người lạ nên nấp phía sau mẹ.

“Thế nên Yukimi, con chuẩn bị cả bữa trưa cho anh Takeuchi nhé. Anh ấy thích mấy món như mì ấy. Mẹ nghĩ đồ trong tủ đủ để nấu đấy.”

Mặc dù vẫn chưa biết phải làm gì trước sự tình quá bất ngờ, nhưng Yukimi cũng hơi ngạc nhiên vì mẹ bảo nấu món quá đơn giản như vậy.

“Phiền mẹ Madoka quá.”

Trước những lời đó của Takeuchi, Yukimi gượng cười rồi từ tốn rời khỏi phòng khách. Cô dắt Madoka lên tầng hai, mở băng hoạt hình cho con bé xem rồi xuống bếp. Trước hết cô chuẩn bị cháo thập cẩm cho bà nội chồng.

Đồ ăn của bà nội chồng thường là cháo thập cẩm, bà rất thích món ấy. Thức ăn trộn cùng và gia vị nêm nếm khác nhau tùy theo ngày nhưng thường là cá, thịt và rau băm nhỏ rồi nấu nhừ với cơm nên bữa nào nhìn cũng có vẻ giống nhau. Cùng với món đó là một cốc thạch có trộn thuốc.

Vì bà vừa nằm vừa ăn, lực nuốt thức ăn lại yếu nên ngay cả đồ ăn mềm như vậy cũng có khi làm bà bị sặc. Cháo dễ nuốt nhưng nếu lỏng quá có thể gây sặc nên việc điều chỉnh cho chuẩn khá khó khăn. Ngày xưa bà cũng thích bí đỏ hay khoai nhưng ăn những món dễ bứ đó lần nào bà cũng bị nghẹn, vì vậy mặc dù muốn cho bà ăn nhưng giờ đây không ai dám liều.

Yukimi nấu xong, mẹ chồng liền đặt lên khay và mang đi.

“A, để tôi làm cho, chị cứ ngồi xuống đi ạ.”

“… Thế có được không ạ?”

“Đương nhiên là được rồi ạ. Tôi đến để phụ chị những việc như thế này mà.”

Đoạn hội thoại của hai người vọng lại từ hành lang. Yukimi chuyển sang làm mì ăn liền, trong khi chờ nước sôi cô hơi băn khoăn về tình hình trong phòng bà nội nên vặn nhỏ lửa và lên xem.

Cô lo mình xới hơi nhiều cháo cho bà. Bác Makiko thường xới đầy bát rồi dỗ dành bà nội chồng ăn hết suất nhưng cả cô và mẹ chồng đều không cố ép. Lúc ăn nhiều nhất bà cũng chỉ ăn khoảng nửa bát. Nếu là mẹ chồng thì cô không lo nhưng lần này người cho ăn là Takeuchi, cô sợ chú ta sẽ ép bà ăn hết.

Yukimi nhìn vào phòng bà nội chồng. Mẹ chồng cô đứng sau lưng Takeuchi. Gối vẫn lót ở phía sau và đầu bà vẫn hơi ngẩng lên như mọi khi. Nhận ra Yukimi đứng đó, Takeuchi nghiêng đầu như muốn hỏi cô lên có việc gì.

“À không, tôi chỉ muốn nhắc là không nên ép bà ăn… Bà dễ bị sặc.”

Có vẻ không có vấn đề gì nhưng Yukimi vẫn nói cho chắc.

“Tôi hiểu rồi,” Takeuchi mỉm cười, nhẹ nhàng múc cháo rồi bón cho bà nội chồng.

Yukimi quay trở lại bếp, vừa quan sát sao cho mì không nở quá vừa thong thả chuẩn bị thức ăn bỏ vào món mì. Đây là thương hiệu mì ăn liền cô yêu thích nên chắc về vị thì không có vấn đề gì nhưng dù sao đồ ăn liền vẫn là đồ ăn liền. Ít nhất cũng nên thêm rau thịt cho đàng hoàng, nghĩ bụng cô bỏ thêm thật nhiều rau và thịt nướng lên.

Mẹ chồng ngó vào vừa đúng lúc món mì được nấu xong.

“Hình như bà nội nghĩ anh Takeuchi là bác sĩ hay sao ấy, cứ gọi ‘Bác sĩ, bác sĩ.’ Việc thay bỉm cũng không có vấn đề gì, có vẻ ổn con ạ.”

“Thế ạ,” Yukimi vừa đáp lời vừa nghĩ về bộ quần áo mà Takeuchi mặc và gật gù công nhận. Có lẽ bà nghĩ cái áo khoác nỉ mỏng đó là áo blouse trắng. Thế có nghĩa là… Takeuchi đã cố tình chọn bộ quần áo như vậy ư… Yukimi nghĩ thầm trong bụng.

Mẹ chồng dọn đũa ra bàn ăn.

“Chú Takeuchi sẽ ăn ở đây ạ?”

“Ăn ở cái bàn nhỏ trong phòng khách thì hơi khó nhỉ.”

“Nhưng còn có cả Madoka nữa đấy ạ.”

Yukimi mượn Madoka làm cái cớ nhưng thực ra bản thân cô muốn tránh Takeuchi. Cô cũng tự nhận ra mình có ý như vậy.

“À đúng vậy nhỉ. Thế thì con trải đệm ngồi trước sofa nhé. Trải cho cả mẹ nữa.”

Cuối cùng thì mẹ chồng và Takeuchi ăn ở phòng khách, Yukimi và Madoka chia nhau một bát mì ở phòng ăn.

Sau khi ăn uống và dọn dẹp xong, Yukimi kéo tay Madoka lên tầng hai. Trong lúc ăn Madoka cũng khá ngoan, có điều Yukimi cảm thấy có gì đó không thoải mái khi ở tầng một.

Sau đó, nhân lúc Madoka ngủ trưa, Yukimi dùng con lăn lau nhà lau hai căn phòng ở tầng hai. Việc nhà rồi cũng xong, cô bắt đầu thấy hơi rảnh rỗi. Mọi khi trong lúc Madoka ngủ trưa có biết bao nhiêu việc cần phải làm vậy mà hôm nay nghĩ mãi vẫn không ra việc gì.

Cô cứ cảm thấy không bình tâm được.

Xuống tầng một đi vệ sinh, Yukimi thử nhìn vào phòng khách, Takeuchi đang ngồi đọc sách một mình ở sofa, mẹ chồng cô hình như đã vào phòng ngủ.

Thế này thì khó mà làm gì ở tầng một được, Yukimi nghĩ bụng và lên tầng hai.

Khoảng một tiếng sau, Madoka thức dậy, Yukimi thở phào nhẹ nhõm như đã chờ con bé ngủ dậy lâu lắm rồi.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, xuống nhà chơi đuổi bắt với con đi.”

Sau khi tỉnh ngủ, Madoka nói. Chơi đuổi bắt ở tầng một có nghĩa là sẽ phải mở hết các cửa ở phòng khách và phòng kiểu Nhật nơi để ban thờ và chạy vòng quanh.

“Không chơi đuổi bắt được đâu. Con chơi ở tầng hai đi.”

“Tại sao ạ? Tại sao lại không chơi đuổi bắt được?”

“Vì ông hàng xóm đang ở dưới nhà mà?”

“Tại sao ông hàng xóm lại ở dưới nhà?”

“Ông ấy sang chăm cụ mà.”

“Khi nào thì ông ấy về?”

“Ừm…”

Mẹ còn muốn biết hơn cả con đấy.

Để tránh cơn mưa câu hỏi từ Madoka, Yukimi lấy ra một tờ giấy trong bọc giấy cô đã giữ lại. Cô lật mặt trái và trải rộng tờ giấy ra.

“Hay mẹ con mình vẽ tranh đi?”

“Được ạ, được ạ.”

Madoka sung sướng cầm lấy bút sáp màu và bắt đầu vẽ nhăng cuội những thứ khó có thể gọi là tranh. Yukimi cũng định cầm lấy bút sáp màu nhưng đột nhiên bị lườm một cái sắc lẻm.

“Mẹ không được vẽ.”

Madoka buông ra những lời thật lạnh lùng. Biết rằng nếu phản bác, con bé sẽ quấy khóc nên Yukimi quyết định chỉ làm chân quan sát.

“Đó là cái gì thế?”

“Cái này nhớ…” Vẽ xong con bé mới nghĩ. “Là con mèo đấy mẹ ạ.”

“À, là con mèo à. Thế còn cái này?”

“Con thỏ.”

Những bức tranh vẽ mèo, thỏ, hươu cao cổ y đúc nhau nhanh chóng được hoàn thành. Cứ vẽ xong một hình Madoka lại tìm khoảng trống để phủ lên bằng màu mới. Có lúc con bé vẽ bằng tay phải, lúc lại vẽ bằng tay trái. Cách cầm bút sáp màu cũng không đúng nhưng Yukimi để yên không sửa.

Cuối cùng khi khắp mặt giấy đã kín tranh, Madoka có vẻ cũng đã thỏa mãn nên bắt đầu chuyển sang chơi đồ chơi khác.

“Con vẽ xong rồi à?”

“Vâng.”

Nghe vậy Yukimi cầm lấy tờ giấy định gập gọn lại, Madoka liền giận dữ hét lên, “KHÔNG ĐƯỢC.”

“Sao lại không được?”

“Mẹ không được cất.”

“Chơi xong rồi thì phải cất chứ?”

“Con không thích!!!!”

Lại bắt đầu rồi đây…

“Thế thì Madoka tự cất lấy nhé.”

“KHÔNG.”

Mặt Madoka nhanh chóng méo xệch, con bé bắt đầu lăn ra ăn vạ.

“Lại cái gì nữa? Con tưởng khóc là xong đấy à?”

“Con xuống với bà.” Madoka bắt đầu nói những câu chẳng liên quan.

“Con nói gì thế? Bà đang nghỉ ngơi.”

“Mẹ gọi bà dậy đi.”

“Không được gọi. Con gọi thế bà sẽ lại phải đi bệnh viện đấy.”

Madoka khóc ré lên. Yukimi có thể chịu được mọi thứ trừ cái tiếng khóc như xé vải khiến người ta bất giác phải đưa tay lên bịt tai này. Cô thấy trong người bừng bừng tức giận.

Dù vẫn có thể cố kiềm chế được nhưng Yukimi vẫn tét một cái vào chân Madoka. Cô cố ý tét nhẹ. Bù lại cô cố làm bộ mặt đang vô cùng giận dữ.

Madoka giật mình run lẩy bẩy, tiếng khóc xé vải lập tức hạ xuống thấp hơn một tông.

“Không được khóc kiểu gào rống lên như vậy. Con hiểu không?”

Tuy không có lời đáp nhưng rõ ràng có hiệu quả.

Trong thời gian mẹ chồng nằm viện, do quá bận rộn cộng thêm những cơn ăn vạ của Madoka nên Yukimi đã phải đánh con bé hai lần. Những lúc ấy cô cũng chỉ đánh một cái. Cô luôn coi đây là biện pháp cuối cùng và không có ý định dùng bạo lực với con. Cô có cảm giác việc ngăn ngừa ngay con ăn vạ bằng cách hơi quân phiệt thế này sẽ dần dần giúp Madoka sửa được cái kiểu khóc gào lên.

Yukimi đã từng hỏi các bà mẹ có con tầm tuổi Madoka công viên. Ngay cả những bà mẹ trông nghiêm túc nhất cũng thành thật nói, “Tôi cũng thỉnh thoảng đánh con. Những lúc nó cứng đầu nhất quyết không nghe lời thì chỉ còn cách đó thôi.” Không biết có phải vì nghe được những lời như thế hay vì đã quen rồi mà Yukimi có cảm giác sự áy náy trong cô có vẻ đã giảm bớt.

“Dù sao đó cũng chỉ là biện pháp cực chẳng đã…” Cô vừa nói như để trấn an mình vừa thở dài. Đúng lúc ấy…

Có tiếng gõ vào cửa kéo ở phía sau lưng Yukimi.

Tiếng gõ cửa đột ngột khiến Yukimi cứng người, và trở nên cảnh giác với bầu không khí phía sau lưng.

Cửa kéo được mở một nửa để có thể nghe tiếng người từ tầng dưới. Và mẹ chồng cô khi đi lại thường gây ra tiếng động nên Yukimi sẽ biết nếu mẹ lên tầng hai. Nhưng lúc này chỉ đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa Yukimi mới nhận ra rằng có người đứng ở đó.

Cô ngoảnh lại, Takeuchi đang đứng đó.

Gì thế này, tại sao chú ta lại dám lên cả tầng hai?

Mắt của chú ta đảo một cách kỳ dị. Và rồi ánh nhìn hướng ra phía cửa sổ.

“Trời đang mưa nhỏ đấy… chắc cô nên cất quần áo đi.”

“À… dạ…” Yukimi nhìn ra ngoài trời như con rối bị giật dây. Đúng là trời đang tối sầm. Tuy không thấy hạt mưa nhưng việc đó đâu còn quan trọng nữa, cô đứng lên như để nhấn chìm tâm trạng bất an của mình xuống. “Tôi sẽ cất quần áo vào. Không sao đâu ạ.”

Takeuchi gật gật đoạn rụt đầu lại, tuy nhiên từng động tác của chú ta chậm rãi đến gợn người, như muốn cố quan sát khắp xó xỉnh trong phòng cho đến tận phút cuối. Yukimi không nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng một nên cô sợ chú ta vẫn đứng đó nghe lén, liền ngó ra cầu thang, tuy nhiên quả là chú ta không dám lỗ mãng đến thế.

Quần áo phơi đã khô gần hết, những thứ còn hơi âm ẩm như khăn tắm hay áo khoác thì Yukimi treo trong phòng, đồ còn lại cô gấp gọn.

Nghĩ lại vẫn thấy người đàn ông đó thật khó chịu… vừa chồng những chiếc khăn đã gấp lên nhau cô vừa nghĩ.

Không có gì là rõ ràng nhưng chẳng hiểu từ lúc nào các giác quan của cô đã đến ngưỡng cảnh báo. Nhưng vì hành động của Takeuchi quá bạo gan nên đến cả giác quan của cô cũng không kịp trở tay. Nó bị chậm một nhịp nên lại càng phát ra tín hiệu cảnh báo khẩn trương hơn. Cứ mỗi lần tiếp xúc với Takeuchi cô lại bị đeo bám bởi cảm giác ấy.

Mẹ chồng cô luôn miệng khen Takeuchi rất tốt, thực sự có vẻ đúng như vậy, nhưng cái sự tử tế ấy có gì đó hơi thái quá trong mắt Yukimi, nó khiến cô cảm thấy u uẩn khó chịu mà không sao giải thích được.

Điện thoại reo.

Trong nhà có ba nơi để điện thoại, phòng khách và phòng ngủ của bố mẹ chồng cô ở tầng một, và cuối cùng là phòng kiểu Nhật trên tầng hai. Tất nhiên ba máy đều chung một số.

Mẹ chồng đang ngủ nên nếu cứ để chuông reo rồi khiến bà tỉnh giấc thì cũng tội nghiệp, Yukimi liền nhấc máy ngay.

“Alo, nhà Kajima đây ạ.”

“A, Yukimi đấy à? Mẹ, mẹ đây.”

Giọng nói đầu dây bên kia khô khốc như được phát ra từ một khuôn miệng nhăn nhó. Là mẹ đẻ của Yukimi đang sống ở Ebina. Cô vừa ngạc nhiên vì chẳng mấy khi bà gọi, mặt khác lại bị phân tán vì chợt nhận ra có tiếng tạp âm thật khẽ không rõ ở đâu đó lọt vào.

“Có chuyện gì thế mẹ?” Cô hỏi với tâm trạng không hào hứng lắm. Cô biết thừa “chuyện” từ mẹ mình thường chẳng có nội dung gì tử tế.

Mẹ cô cũng chẳng thèm mào đầu mà xộc thẳng ngay vào vấn đề.

“Này, con ở chung với bố mẹ chồng nên thừa cái tủ lạnh đúng không? Cái tủ lạnh nhà mình sắp hỏng rồi. Gửi cho mẹ cái tủ đấy đi.”

Đây không phải là lần đầu tiên mẹ cô nói năng lỗ mãng như vậy, nhưng mỗi lần nghe Yukimi lại thấy khó chịu như lúc ban đầu. Nó thể hiện chính cái bầu không khí của ngôi nhà nơi cô lớn lên, và cũng là chứng cứ cho thấy cô đã trải qua cả một thời thiếu nữ đầy tiếng thở dài ngán ngẩm.

“Con có thừa đâu. Mà tại sao con lại phải gửi cho mẹ cái tủ con tự mua?”

Mặc dù rất bực mình vì cái cách đòi hỏi vô lý của mẹ đẻ nhưng Yukimi cũng ý thức được là không nên nói năng thô lỗ trước mặt Madoka.

“Mày đừng nói những lời khó khăn thế. Nhà có tận hai cái thì cho bớt đi một cái cũng được chứ sao?”

Chiếc tủ lạnh được Yukimi coi như của hồi môn mang theo về nhà chồng được đặt bên cạnh bàn ăn sau khi cả nhà dọn về nhà mới. Nó giờ đây đóng vai phụ, chủ yếu chỉ để chứa đồ uống hay thực phẩm đông lạnh. 300 lít không phải là dung lượng nhỏ nhưng vẫn chưa đủ để trở thành tủ lạnh cho gia đình sáu người. Nó không thắng nổi cái tủ lạnh năm cửa dung lượng 400 lít được bố mẹ chồng mua lúc chuyển từ ký túc xá cơ quan sang nhà chung cư đi thuê. Đúng là giờ nó không còn cần thiết lắm nhưng Yukimi vẫn thấy nó vô cùng thân thương; cô đã phải bỏ tận 100 nghìn yên tiền tiết kiệm ra để mua nó về cơ mà.

Của hồi môn của cô còn có cả một chiếc máy giặt cũng là cô tự mua nữa, nhưng khi chuyển nhà không có chỗ để nên cô đã gửi về nhà mẹ đẻ. Chính vì thế mà nhà mẹ đẻ cô mới quen mui và gọi điện xin xỏ cái tủ lạnh thế này.

“Mẹ mày còn để chừa hẳn một căn phòng cho mày dù mày chẳng mấy khi ló mặt về đây này. Cái phòng ấy mà cho sinh viên thuê thì mỗi tháng cũng thu được tầm 30 nghìn yên đấy. Nên coi như là mày trả tiền thuê phòng đi. Nếu không thì mẹ vứt hết đồ đạc của mày đi nhé.”

Thời buổi này còn sinh viên nào thèm thuê phòng trong căn nhà ẩm mốc ấy nữa? Thế nhưng trong đó cũng có những thứ không thể vứt đi được nên Yukimi đành tính nước nhượng bộ.

“Mẹ không được chạm vào đồ đạc của con. Toàn những thứ quan trọng đấy.” Cô trầm giọng nhắc nhở.

Nhiều đồ từ hồi còn độc thân cô không biết để vào đâu nếu mang về nhà chồng nhưng mặt khác cũng lại không nỡ bỏ đi. Nhà người ta chắc không mấy ai tính toán với con gái như thế, nhưng mẹ cô thì khác.

Không còn cách nào khác, Yukimi đành trả lời rằng sẽ suy nghĩ về chuyện cái tủ lạnh.

“Ừ, thế thôi nhé!”

Mẹ cô nói, đoạn dập máy. Bà cũng chẳng thèm hỏi một câu xem Madoka có khỏe hay không. Bà ta là một người mẹ như vậy. Chẹp, đúng là một tấm gương xấu mà…

Yukimi dập máy, nhưng không dập được cảm giác khó chịu về những tạp âm khe khẽ liên tục xuất hiện trong suốt cuộc gọi.

Nghe nói máy điện thoại này là do bác Makiko cho, trong lúc đang nói chuyện mà có người nhấc máy con khác thì người đó cũng có thể nghe được cuộc gọi. Cô và mẹ chồng thường cùng lúc nhấc máy ở tầng một và tầng hai, âm thanh rò rỉ những lúc như vậy cũng giống với thứ tạp âm khe khẽ cô vừa nghe.

Cô không tin mẹ chồng mình nghe trộm.

Cô nhẹ nhàng đi xuống cầu thang, nhằm vào phòng khách. Tuy nhiên Takeuchi vẫn đang ngồi đọc sách như không hề có chuyện gì.

Chẳng lẽ nào lại như vậy. Thông thường, chẳng ai lại đi nhấc máy điện thoại nhà người khác. Nhưng với con người có thể bình thản trèo lên tận tầng hai nhà người ta thì cũng khó khẳng định là sẽ cư xử giống “thông thường”.

Lòng vẫn đầy trăn trở, Yukimi quay lên tầng hai.

Một lúc sau, có tiếng mẹ chồng gọi “Yukimi ơi” từ tầng dưới vọng lên, hình như bà đã ngủ dậy.

“Giờ con tranh thủ đi chợ đi nhé.”

“Vâng.” Riêng ngày hôm nay cô thấy thở phào nhẹ nhõm nếu được ra ngoài. “Madoka ơi, bà bảo ta đi chợ kìa. Hai mẹ con mình đi nhé.”

Madoka ngước nhìn mẹ với khuôn mặt mệt mỏi vì khóc quá nhiều, đoạn khẽ gật đầu.

“Nào nào, ta đi mua sắm thôi. Hôm nay ta đi đâu nhỉ?” Vừa choàng chiếc áo choàng trắng cho Madoka, Yukimi vừa bắt chuyện để chọc cười con bé.

Chợt cô dừng mắt lại ở bức tranh màu sáp đang mở to trên sàn. Lập tức cô hiểu ngay ý nghĩa thật sự mà Madoka muốn truyền đạt lúc nãy.

“Madoka này. Con vẽ bức tranh này rất đẹp, mình cùng cho bà xem nhé?”

Được mẹ bắt trúng ý, Madoka gật đầu thật mạnh.

“Ôi, cháu vẽ nhiều nhỉ. Tất cả đều là Madoka vẽ a? Cháu bà giỏi quá.”

Được bà nội khen, Madoka phấn khởi sáng bừng khuôn mặt.

“Đây là bạn mèo. Đây là bạn thỏ. Còn đây là bạn hươu cao cổ đấy ạ.”

“Ừ đúng rồi nhỉ. Cháu vẽ các bạn khéo quá.”

Yukimi thấy hối hận vì những gì đã đối xử với con. Nhẽ ra hôm nay mình không nên đánh con bé. Tuy nhiên cô nhanh chóng gạt đi vì cuối cùng Madoka cũng đã tươi tỉnh trở lại.

“Mẹ ơi, con cho nhà mẹ đẻ con cái tủ lạnh của con được không ạ?”

Yukimi cố tình chọn cách hỏi thẳng. Mẹ chồng thoáng lộ vẻ lưỡng lự nhưng ngay lập tức bà mỉm cười.

“Ừ, nó là tủ lạnh của con mà…”

Quả là mẹ chồng chưa từng nghe về chuyện này. Yukimi khẳng định. Nhưng Takeuchi cũng vẫn giữ vẻ thản nhiên như không hề hứng thú với những gì nghe được.

“Thấy mẹ con bảo tủ lạnh nhà con bị hỏng…”

“Ồ thế à?” Mẹ chồng liền tỏ ra rất đồng cảm. “Nếu vậy con nhờ bên vận chuyển gửi cho mẹ con đi. Nhà mình có cái to thế là đủ dùng rồi.”

“Dạ… thế con sẽ gửi ạ.”

“Mẹ con có khỏe không?”

“Dạ khỏe ạ…” Nói đến mẹ đẻ là kiểu gì Yukimi cũng bị lộ cảm xúc thật qua giọng nói nên cô cố tình trả lời qua quýt cho xong chuyện. “Giờ con đi đây ạ.”

Ra đến bên ngoài, Yukimi đặt Madoka lên ghế ngồi ô tô cho trẻ em đã lắp sẵn.

“Mẹ ơi, mình đi đâu thế?”

“Ừ, ta đi đâu nhỉ, nên đi siêu thị Seiyu hay Yokado nhỉ.”

Lúc xe chuẩn bị ra khỏi ga-ra thì có một chiếc xe màu đen phóng vút qua, Yukimi nhấn phanh dừng lại để tránh.

Ơ kìa, chiếc xe ấy…

Hình như nó đỗ trước cửa nhà mình và vừa mới khởi động chạy đi lúc nãy… Yukimi nhìn theo chiếc xe đang chạy xa dần và nhận ra điều ấy.

Trên đường đi siêu thị về Madoka đã ngủ thiếp đi. Đỗ xe vào ga-ra ô tô, Yukimi quyết định cứ để yên cho con bé ngủ như vậy. Madoka đã ngủ trưa trước đó nên lần này chắc sẽ dậy ngay thôi. Cô mở cửa sổ xe và mở to cửa nhà như mọi khi rồi bước vào nhà.

“Con về rồi đây ạ.”

Đột nhiên chiếc tủ lạnh của Yukimi đập ngay vào mắt khiến cô hơi khựng lại. Nó đã nhanh chóng được chuyển ra sảnh vào.

Không thấy giày để ở cửa nữa nên Yukimi đoán Takeuchi đã về. Bố chồng cô nếu không có hẹn đi nhậu hay công việc gì đặc biệt thì thường sẽ về nhà trong khoảng từ 5 đến 7 giờ. Toshiro cũng sẽ về nhà vào tầm chiều nên có lẽ vì thế mà thời gian sang phụ giúp của Takeuchi được quyết định là đến 5 giờ.

“Anh Takeuchi chuyển ra cho con đấy.”

Mẹ chồng đang ở phòng khách nói khi nhìn thấy Yukimi.

Cô cũng nghĩ là như vậy nên không ngạc nhiên lắm. Cô cũng chẳng thấy hàm ơn gì. Dù cũng mong sẽ có ai đó chuyển ra tận cửa giúp nhưng thật lòng cô không muốn chú ta tự tiện chạm tay vào tủ lạnh của mình.

“Hôm nay thật là nhàn quá con nhỉ?”

Giọng nói của mẹ chồng không giấu nổi niềm vui.

“Thế bố cũng biết chuyện này chứ ạ?

“Tất nhiên rồi. Mẹ làm sao có thể nhờ thế này mà không hỏi ý kiến bố.” Mẹ chồng cười đáp. “Bác Makiko thì mẹ chưa nói. Vì không thấy bác ấy gọi điện.”

Yukimi thầm nghĩ nếu bác chồng mà biết chuyện chắc sẽ lời ra tiếng vào gì đó. Bác ấy là típ người lắm mồm điển hình. Xét cho cùng việc chăm sóc bà ở cái nhà này tựa như cuộc chiến về tinh thần giữa mẹ chồng và bác Makiko, mẹ đã nghênh chiến trực tiếp và chiến đấu một cách oanh liệt.

Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất đằng sau đó, theo như cô nghĩ, chính là thái độ bàng quan như người dưng của bố chồng. Mẹ chồng thì luôn luôn giữ thể diện cho bố, Yukimi có lỡ mồm động chạm đến ông là sẽ lập tức bị bà nạt ngay rằng, “Con không được nói như thế về người đang kiếm tiền cho mình.”

Ấy thế nhưng, cứ mỗi lần thấy mẹ chồng tất tưởi chăm sóc bà nội chồng trong khi bố chồng ung dung đọc báo, Yukimi luôn tự hỏi tại sao ông lại như vậy, đó là mẹ đẻ của ông cơ mà. Nói về thái độ đối với bố mẹ đẻ, thật ra Yukimi cũng không hoàn hảo để có thể soi xét ai, tuy nhiên chắc chắn bố chồng không thù hằn gì bà nội chồng cả. Mà kể cả có thù hằn thì việc phó mặc hết thảy cho vợ cũng có gì đó sai sai.

Bố chồng làm công việc được nhiều người nể trọng, ông đã mua được căn nhà hoành tráng cho cả gia đình sống cùng. Đó quả thật là điều đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên vấn đề mà gia đình cô, những nhân vật chính của ngôi nhà đó đang vướng phải thì lại chính là sự vô tâm. Kết quả là một mình mẹ chồng bị soi mói phán xét, một mình bà phải gánh trọng trách, một mình bà phải chịu đựng. Hình như bố chồng không nhận ra điều ấy thì phải?

Yukimi luôn cảm thấy không thỏa đáng mỗi khi nghĩ về điều ấy.

“Có bánh quy đấy, con ăn đi.”

Yukimi ngồi xuống sofa, nhón lấy một cái bánh.

“Cái này cũng do chú hàng xóm biếu ạ?”

“Anh ta quả là người sành ăn nhỉ,” mẹ chồng bình phẩm thay cho cái gật đầu.

Bánh quy của ai cho thì cũng vẫn là bánh quy mà thôi. Yukimi bỏ cả cái bánh vào miệng. Quả là ngon thật.

“Yukimi, khi nào thư thả hơn một chút con cũng nên tính đi.”

“Tính gì cơ ạ?” Cô ngơ ngác nhìn mẹ.

“Sinh thêm một đứa nữa ấy.”

“À…”

“Madoka có một mình cũng tội. Nếu con lo về việc trông bà thì không sao đâu, mẹ sẽ liệu được.”

“Vâng ạ.”

“Về tương lai của Toshiro, con cũng không phải lo quá đâu. Bố mẹ sẽ không để các con phải cực khổ. Các con cứ nhờ bố mẹ nếu cần.”

Đứa thứ hai ư… Thật ra có một điều Yukimi chưa từng nói với ai trong gia đình, sự thật là Madoka mới chính là đứa thứ hai. Asuka, con đầu lòng của cô, hiện đang được để ở nhà mẹ đẻ trong hình hài của một em búp bê. Yukimi ít về thăm nhà mẹ đẻ nhưng thỉnh thoảng cô cũng cố ghé về, mục đích chính là để gặp con bé.

Vì vậy nếu nói thật lòng, cô không cần có thêm con nữa. Để nuôi dạy Madoka cô thấy đã quá bận rộn, và cũng rất thỏa mãn rồi.

Ấy thế nhưng, trước những lời quan tâm rất “phiền phức” của mẹ chồng, cô lại thấy lòng dịu lại.

Người mẹ đích thực là như thế này đúng không nhỉ…

Mẹ chồng cô lúc nào cũng chỉ nghĩ cho mọi người trong nhà.

Điều khiến Yukimi cảm thấy may mắn khi về làm dâu nhà Kajima chính là có người mẹ chồng như bà. Người ta nói rất nhiều về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nhưng Yukimi chưa trải qua điều đó bao giờ. Mặc dù cô vẫn có mẹ đẻ, và đã từng sống với mẹ mình bao nhiêu năm nhưng chỉ từ khi về làm dâu nhà Kajima cô mới thấu hiểu thế nào là cảm giác có mẹ. Cái cảm giác có người nào đó nhẹ nhàng quan tâm đến mình, nhẹ nhàng kéo tay mình đứng dậy khi mình vấp ngã… Tất nhiên cũng có lúc cô cảm thấy sự quan tâm đó hơi thái quá nhưng đến tận bây giờ cô vẫn thầm ước giá mình được nuôi dưỡng bởi một người mẹ như bà.

“Mẹ đang nói nghiêm túc đấy.” Thấy Yukimi mỉm cười bà lại càng thành tâm hơn. “Vì nói với thằng Toshiro cũng như nước đổ lá khoai nên mẹ mới phải nói với con.”

“Vâng vâng, con hiểu rồi ạ. Nhưng bây giờ con vẫn chưa chuẩn bị tinh thần. Nên mẹ đừng hy vọng nhiều quá ạ.”

“Ừ, tất nhiên là không phải bằng mọi giá nên con đừng cảm thấy áp lực nhé.”

“Con không thấy áp lực đâu ạ. Những chuyện như thế chắc cứ để thuận tự…”

Yukimi đang nói đột nhiên ngưng bặt.

Cô chợt nhận ra từ nãy giờ cứ có tiếng người khẽ văng vẳng bên tai. Mà không phải, chính vì tiếng nói đó bỗng im bặt đi nên cô mới nhận ra.

Vì tiếng nói rất nhỏ nên cô cứ tưởng TV trong phòng bà nội chồng đang mở, nhưng hình như không phải.

Yukimi bật dậy chạy ra khỏi phòng khách. Cô chạy xuyên qua hành lang và xỏ vội vào dép để ở cửa. Cô chạy len qua lối nhỏ trước nhà rồi lao bổ vào ga-ra ô tô, nhìn vào sau ghế lái.

Không thấy Madoka đâu cả.

Chỉ còn cái ghế ngồi ô tô nằm hiu quạnh.

Toàn thân Yukimi như đông cứng. Đầu cô trở nên nhẹ bẫng, ngược lại chân lại nặng như đeo chì, không sao cử động được.

Có tiếng đàn ông vọng lại thật gần.

Dù lảo đảo nhưng Yukimi vẫn cố hết sức lao ra đường cái.

“Cái này là cái cuối cùng đấy nhé.”

Ngay trước mắt cô… Madoka đang đứng trước cửa nhà Takeuchi. Takeuchi thì ngồi bên cạnh, cho con bé ăn bánh kẹo.

“Có chuyện gì thế?”

Takeuchi cười bắt chuyện. Cách hỏi han như thể không có gì đặc biệt khiến Yukimi lưỡng lự không biết có nên mắng thẳng vào mặt chú ta hay không.

“À… ừm…”

“Madoka, bị mẹ phát hiện rồi kìa.”

Nghe Takeuchi nói, Madoka quay sang nhìn chằm chằm vào Yukimi, rồi con bé tống hết tất cả chỗ bánh kẹo cầm trên tay vào miệng như thể tranh thủ trước khi bị mẹ quát.

Ôi… Con làm ơn đừng để bị dụ bởi mấy thứ bánh kẹo ấy chứ… Yukimi đột nhiên thấy mệt nhoài. Và để tránh bầu không khí khó xử, cô vuốt tóc.

“Chả là… hôm trước tôi nghe chồng tôi kể có người đàn ông khả nghi lẩn quẩn trước cửa nhà nên hơi lo…”

Takeuchi nhíu mày khi nghe Yukimi nói vậy.

“Thế à. Tôi cũng hơi lo khi thấy cháu Madoka bị để lại trong xe một mình nên…”

Nói là ở một mình nhưng vẫn đang trong đất nhà người ta, tại sao con người này lại tự cho mình cái quyền mở cửa xe nhà người khác như vậy nhỉ? Chú ta nghĩ là mình tử tế nhiệt tình nhưng cái gì cũng phải có mức độ thôi chứ.

“Tôi vẫn luôn để ý con cẩn thận nên chú không cần phải lo giúp đâu ạ.”

Cô cố ý nói một cách nhẹ nhàng nhưng Takeuchi đã không tránh ánh nhìn của Yukimi nữa. Chú ta nhìn lại cô bằng ánh mắt lạnh giá như thể đang định hình cái gai trong sâu thẳm cõi lòng cô.

“Nếu thế thì tôi xin lỗi. Tôi đã vô duyên can thiệp quá mức.” Takeuchi nói một cách vô cảm. “Có điều, trên đời này đầy rẫy nguy hiểm, hàng xóm láng giềng vẫn nên giúp đỡ nhau. Hãy giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

Nói xong Takeuchi rốt cuộc cũng chịu rời mắt khỏi Yukimi và quay sang Madoka.

“Tạm biệt cháu, mai gặp lại nhé.”

Chú ta xoa đầu Madoka rồi đi vào nhà mình.