← Quay lại trang sách

Không về

Takeuchi sang phụ giúp chăm sóc bà nội nhà Kajima đã được một tuần. Và đúng là trong suốt khoảng thời gian đó gánh nặng dồn lên mẹ chồng Yukimi giảm đi rõ rệt, điều đó chính bản thân Yukimi cũng phải thừa nhận. Vì được nghỉ ngơi một lúc vào ban ngày nên dù ban đêm phải thức giấc giữa chừng để sang chăm bà nội thì mẹ chồng cũng không mệt quá. Kể từ đó bà không còn bị hoảng hốt hay thở gấp nữa. Và không biết có phải thuốc hormone phụ nữ phòng khám phụ khoa kê cho bắt đầu phát huy tác dụng hay không mà cơn chán chường hay bốc hỏa trong người mẹ chồng cũng không còn tồi tệ như xưa, bà trở lại là con người hay cười đúng bản chất tươi vui của mình.

Thứ Hai, bác Makiko đến vào trước giờ trưa.

Bác ấy gọi điện tới hôm trước và Yukimi là người nghe máy.

“Thật ra bác định đến vào thứ Bảy, Chủ nhật nhưng có việc nên không dứt ra được. Kinh doanh tự túc như bọn bác thì công việc bất kể cuối tuần mà.”

Bác ấy nói sẽ đến vào trước giờ trưa và sau khi cho bà nội chồng ăn tối xong thì sẽ về. Hiếm khi bác ấy đến vào ngày thường mà lại trở về trong ngày như vậy, chắc là bận rộn lắm.

“Thế cái anh sang giúp trông bà thì sao? Có vấn đề gì đặc biệt không?”

“Dạ, không có gì ạ.”

“Ngày mai anh ta cũng đến đúng không? Không sao đâu. Đừng để ý việc bác sẽ tới. Cứ để cho anh ta sang nhé.”

Có vẻ như bác ấy muốn trực tiếp kiểm tra xem người hàng xóm này có phù hợp để chăm sóc mẹ ruột của mình hay không. Mấy ngày trước đó Yukimi cũng nhận điện thoại từ bác chồng, lúc Makiko hỏi Takeuchi là người thế nào, cô có hơi lưỡng lự một chút. Bác Makiko nhạy bén có khi đã cảm nhận được điều đó nên hẳn là vẫn lăn tăn về người hàng xóm này.

“Yukimi, con giúp mẹ một chút.”

Sáng hôm đó, sau khi bón cho bà nội chồng ăn sáng xong, mẹ chồng gọi Yukimi tới để cùng thay đổi tư thế cho bà nội chồng.

Cháo trong bát còn thừa khoảng một nửa. Có vẻ sáng nay bà không muốn ăn. Tuy nhiên việc chán ăn đôi khi còn do tâm trạng và vị giác nữa nên không thể kết luận luôn là bà không khỏe được. Nguyên nhân thực sự chỉ có bản thân bà nội hiểu. Bà nội cũng chỉ nói “Không ăn nữa” chứ không nói tại sao lại không ăn.

“Hôm nay chị Makiko đến đấy ạ,” mẹ chồng thì thầm vào tai bà nội.

“Thế à…” bà nội đáp lại những lời lẩn thẩn. “Bác sĩ có đến không?”

“Bác sĩ cũng đến ạ. Hôm nay mẹ vui nhé.”

“Thế à…”

Bà nội chồng nhắm mắt lại, phó mặc cho hai người xoay chuyển thân mình. Sau đó bà lẩm bẩm điều gì đó.

“Sớm mai… nếu ta lang thang… bên bờ biển…” Yukimi và mẹ chồng nhìn nhau. “Sẽ tự nhiên… nhớ lại… chuyện ngày xưa…”

Bà nội đang hát. Chất giọng khàn đặc đang ngân nga chậm rãi từng lời. Yukimi thoáng ngạc nhiên vì từ trước đến nay chưa từng nghe thấy bà hát.

“Bà có vẻ vui nhỉ,” mẹ chồng khẽ nói, thoáng mỉm cười. Đối với bà nội chồng, mẹ chồng Yukimi chắc là có tâm trạng “giận thì giận mà thương thì vẫn thương”. Sau khi quay trở lại bếp, mẹ chồng bắt đầu vừa ngân nga Bài ca bên bờ biển giống như bà nội, vừa dọn dẹp bữa sáng.

Khoảng 11 giờ trưa, Takeuchi sang phụ giúp.

“Hơi đột xuất nhưng hôm nay chị chồng tôi từ Kawagoe sẽ sang chơi.” Mẹ chồng đem trà ra mời Takeuchi và thông báo. “Hôm nay đông người nên chắc sẽ không phiền đến anh Takeuchi nhưng chị chồng tôi cứ bảo muốn gặp trực tiếp anh để cảm ơn…”

“Ôi ơn huệ gì đâu ạ.” Takeuchi xoa xoa mũi. “Vậy thì hôm nay tôi sẽ lưu ý để không làm phiền cả nhà.”

Yukimi vừa lên tầng hai được một lát thì Makiko tới. Vì tò mò muốn xem hai bên gặp nhau lần đầu ra sao nên cô cố ý đi theo sau người bác.

“Ôi, phiền anh quá, cảm ơn anh, anh bận rộn thế mà vẫn giúp chăm sóc mẹ tôi.”

“Không có gì ạ, tôi vẫn còn lóng ngóng vụng về lắm không biết có giúp được gì không.”

Sau khi trao đổi những lời khách sáo và cúi đầu cảm ơn nhau, hai bên kết thúc màn chào hỏi nhanh hơn tưởng tượng. Yukimi rời khỏi chỗ, đi pha trà cho bác Makiko. Khi cô bưng trà lên, bà bác đang càm ràm, đúng như dự đoán.

“Khi mới nghe Hiroe kể, tôi đã ngạc hiên há hốc cả mồm ra. Vì người giúp lại là nam giới mà. Anh biết đấy, việc chăm sóc người già bệnh cần người tận tâm có lòng, kiểu thấy ngứa phải biết giơ tay ra gãi giúp, thì mới làm được. Thế mà lại nhờ nam giới ư? Tôi mà sống ở gần thì có thể cùng chăm mẹ rồi chứ không đến mức phải nhờ người ngoài nhưng nhà tôi lại ở tận Kawagoe, chưa kể tôi còn bận đi làm nữa. Không thể đến mọi lúc được. Điều này thật sự làm tôi khổ tâm lắm. Cứ nghĩ đến mẹ là tôi thấy ruột đau như cắt vậy.”

Dù Makiko vừa cười vừa nói nhưng từng lời từng lời sắc tựa gai đâm.

Takeuchi ngồi nghe những lời đó, tuy miệng cũng cười nhưng mắt thì hoàn toàn không như vậy.

Khi Makiko giơ tay ra với lấy cốc trà, mẹ chồng cô liền đổi chủ đề câu chuyện.

“Sáng nay khi em báo với mẹ rằng chị sẽ đến, mẹ rất vui và còn hát nữa đấy.”

“Thế cơ à, tôi muốn nghe quá,” Makiko tỏ vẻ tiếc nuối. “Đúng rồi đúng rồi, tôi phải đi chào mẹ đã.”

Nói đoạn Makiko đi vào phòng bà nội, rồi một lúc sau, tiếng bà bác trò chuyện với mẹ mình vang khắp căn nhà.

Yukimi gửi Madoka cho mẹ chồng trông hộ rồi vào bếp sơ chế đồ cho bữa trưa. Hôm nay đông người nên cô định sẽ làm món chiên xù nhiều một chút, nếu thừa sẽ để dành cho bữa tối.

Giữa chừng Makiko cũng vào bếp nấu cháo thập cẩm cho bà nội chồng.

“Bà cứ kêu bác sĩ, bác sĩ,” Makiko bắt chuyện với Yukimi, giọng đầy thắc mắc.

“Bà gọi chú Takeuchi đấy ạ. Hình như bà nghĩ chú ấy là bác sĩ.”

“À thế à. Bác cứ tưởng bà bị lẫn hóa ra không phải nhỉ.” Bà bác gật gù chừng như đã thỏa mãn với câu trả lời nhưng sau đó lại nghiêng đầu vẻ khó chịu. “Nói thì nói thế nhưng cứ để bà hiểu lầm như vậy có quá đáng quá không? Cứ như thể lừa người già ấy. Tại sao cô Hiroe không đính chính lại?”

Yukimi cười khổ sở, cố tránh không bình luận gì thêm.

Makiko xới một bát đầy ụ cơm rồi trút vào nồi.

“À, sáng nay bà không ăn mấy bác ạ.”

“Ừ, có vẻ như bà yếu hơn mọi khi. Vì có người lạ đến chăm sóc suốt nên chắc bà mệt mỏi đấy.”

Với bác ấy như vậy là hợp lý chăng.

Thế nhưng nếu ngay cả bác Makiko cũng nhận ra bà nội không được khỏe thì có nghĩa là hôm nay bà không được minh mẫn thật chăng? Nên bà mới hát như thế?

“Nhưng không sao, bác sẽ cho bà ăn bù cả phần buổi sáng. Món bác nấu kiểu gì cũng khác. Bà cũng bảo món bác nấu là ngon nhất mà.”

Bác Makiko lúc nào cũng mang theo nước dùng tự làm từ nhà đến. Bác cũng chuẩn bị cả rau và trứng được nuôi trồng tự nhiên để nấu cùng. Vì bác không cho ăn thử bao giờ nên Yukimi không biết có ngon thật không, nhưng cô cũng phải thừa nhận bác ấy luôn tận tâm tận sức với các món ăn.

Vì Makiko cứ qua lại liên tục gây vướng chân vướng tay, thành thử món ăn của Yukimi không tiến triển mấy. Rốt cuộc món cháo thập cẩm lại nấu xong trước.

“Yukimi, cháu giúp bác kê gối dưới đầu bà nhé.”

“Vâng.” Nghe Makiko gọi, Yukimi liền ngưng nấu món của mình. Cô đi theo bà bác đang bê bát cháo. Họ vào phòng vừa đúng lúc Takeuchi đang massage chân cho bà.

“Ôi, mẹ được massage chân trông thoải mái quá nhỉ.”

Makiko vừa đặt khay xuống chiếc bàn kéo cạnh giường vừa bắt chuyện, bà nội chồng gật đầu và trả lời với giọng khàn đục, “Bác sĩ này giỏi lắm.”

“Mẹ ơi, vị này không phải là bác sĩ, mà là hàng xóm, hàng xóm mẹ ạ.”

Bác đâu cần phải huỵch toẹt ra như thế chứ, Yukimi vừa nghĩ bụng vừa lén liếc sang Takeuchi. Tuy nhiên chú ta chỉ tỏ vẻ bình thản, chẳng có cảm xúc gì đặc biệt.

Những lời của Makiko khiến bà nội ngẩn người ra trong chốc lát nhưng rồi bà lại lập tức nhoẻn miệng cười móm mém.

“Mẹ có ý chê tôi nói lung tung đấy.”

Có vẻ Makiko rất vui vì thấy mẹ cười nên bác ấy cố tình nói đùa thêm mấy câu để pha trò cho bà. Hiếm khi thấy được nụ cười của bà nội chồng nên Yukimi bất giác cũng mỉm cười theo.

“Cháu giúp bác nhé,” Makiko nói với Yukimi, rồi sau đó quay sang bà nội chồng, “Mẹ ơi, con sẽ xê dịch đầu mẹ một chút nhé.”

“À, để tôi làm cho.”

“Không cần, không cần,” Makiko nói to để ngăn Takeuchi bước lại gần.

Trong khi Makiko ôm đầu và vai thì Yukimi nhanh chóng lót gối dày xuống sau lưng bà nội. Trước đây, Makiko vẫn luôn thúc giục cả nhà mua giường điện cho bà. Tuy nhiên, khi phải nhập viện để xét nghiệm bà đã nằm giường điện nhưng giường lại bị dốc phía đầu khiến cơ thể mệt mỏi, và nếu cứ để nguyên như vậy thì cơ thể sẽ dần bị trượt nghiêng xuống. Vì thế mẹ chồng và Yukimi đưa ra kết luận rằng có mua cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thế rồi trong khi bố chồng cứ ậm ừ qua quýt, Makiko cũng dần không nhắc gì đến việc ấy nữa.

“Mẹ ơi, con đã làm món cháo thập cẩm rất ngon đấy, giờ con sẽ bón cho mẹ nhé.”

Bà nội chồng bắt đầu ăn cháo nên Yukimi quay trở lại bếp. Cô rán thịt tẩm bột, hàu, thịt lợn cuộn măng tây và làm cả salad. Madoka hay ăn uống vung vãi nên cô nắm mấy nắm cơm nhỏ cho con bé.

Khi canh tương cũng nấu xong, chỉ còn xới cơm lên thôi thì cũng là lúc bà nội dùng bữa xong, Takeuchi mang theo khay xuống và đi vào bếp. Chú ta đặt nó lên bàn.

“Phiền cô dọn giúp nhé.”

“À, vâng.”

Bát cháo chỉ còn thừa một ít. Có nghĩa là bác Makiko đã bón cho bà được khoảng tám phần. Bác ấy múc nhiều như thế mà chỉ còn thừa lại từng này. Thảo nào bác ấy tự tin đến thế.

Yukimi bưng bát và đĩa đựng thạch ra, dùng cọ rửa bát rửa kỹ chỗ chạm môi, còn lại chỉ tráng qua.

Nhưng giờ mọi người sẽ ngồi ăn kiểu gì đây. Dạo gần đây Yukimi đã quen với cảnh mẹ chồng và Takeuchi cùng ăn ở phòng khách nhưng hôm nay có cả Makiko nên chắc là tất cả sẽ ăn chung tại bàn ăn thôi.

Mẹ chồng đang đọc sách với Madoka tại phòng khách, khi cô hỏi, bà trả lời, “Ừ nhỉ, cứ làm như con nói đi.”

“Madoka, ra rửa tay thôi con.”

Yukimi dẫn Madoka ra bồn rửa tay, dùng xà phòng rửa sạch tay con bé.

Đúng lúc đó Makiko xuất hiện.

“Có khăn nhỏ không cháu? Bác định lau mặt cho bà.” Makiko hỏi.

Yukimi lấy chiếc khăn cỡ khăn lau tay từ trên giá xuống. Cô định vò chiếc khăn bằng vòi nước Madoka đang rửa tay nhưng bà bác đã ngăn lại.

“Không cần đâu. Cứ để con bé rửa tay xong đã.”

Makiko dáng điệu thảnh thơi như đang tạm nghỉ ngơi, còn cầm bím tóc của Madoka lên khen, “Ôi Madoka, ai tết tóc cho cháu xinh thế?”

Madoka nhìn đăm đăm vào mặt Makiko qua gương nhưng vẫn bẽn lẽn chẳng đáp lời.

“Để tôi bỏ gối tựa ra cho bà nhé?” Từ cửa phòng ngủ của bà nội chồng vang lên tiếng Takeuchi.

“À, vâng.” Makiko đáp lại cộc lốc, thậm chí không thèm quay lưng lại. Rồi lại lầm bầm một mình, “Ai khiến anh ta đâu chứ. Con người này cũng nhiều chuyện quá nhỉ.”

Trước ánh mắt như tìm sự đồng tình của bà bác, Yukimi chỉ cười cho qua chuyện.

“Bà đã ăn bù cả phần buổi sáng bác nhỉ,” vừa lau tay cho Madoka, Yukimi vừa đổi chủ đề câu chuyện.

“Không đâu, bà vẫn không chịu ăn mấy, bác phải ép đấy.” Makiko đổi chỗ cho Madoka, dùng nước ấm vò ẩm khăn. “Thỉnh thoảng cũng có ngày như thế này.”

“Nhưng bác cho bà ăn được như thế là tốt quá rồi ạ.”

“Không được chờ cho đến khi bà nuốt hết. Phải bón liên tục liên tục. Mà thật ra việc này chắc chỉ có bác làm được.” Makiko nói đầy vẻ tự mãn.

Takeuchi bước ra khỏi phòng bà, Yukimi hướng mắt nhìn theo.

“Tôi đã chuẩn bị cơm xong rồi ạ.”

“Vậy à, lúc nào cũng phiền cô quá,” Takeuchi khẽ gật đầu, luồn ra phía sau Yukimi, dùng bồn rửa tay sau khi Makiko vò khăn xong.

“Bác cũng chuẩn bị dùng bữa đi ạ.”

“Được rồi được rồi, lau mặt cho bà xong bác sẽ ra ngay,” Makiko nói rồi cầm theo chiếc khăn đã vắt khô đi vào phòng bà nội chồng.

Yukimi cùng Madoka đi vào phòng bếp.

Ở trong bếp, mẹ chồng đang rót trà vào mấy chén uống trà.

Đúng lúc Yukimi đang định bước vào bếp thì…

Có tiếng kêu như bị bóp nghẹt của Makiko từ phòng trong, không ra “Á” cũng chẳng ra “A”. Ban đầu Yukimi chỉ khẽ quay đầu lại. Bà bác vốn là người ồn ào nên cô cũng hơi có ý định lờ đi.

Takeuchi ở phía sau Yukimi cũng chỉ quay lại ngó nghiêng chứ không có phản ứng gì đặc biệt.

“Có ai ở đó không?”

Tiếng Makiko lại vang lên lần nữa. Lần này là tiếng kêu gọi giúp đỡ rõ ràng, và mang đậm vẻ dị thường. Gương mặt của mẹ chồng khi quay sang nhìn Yukimi cũng tái đi.

Cô đi theo Takeuchi vào phòng bà nội chồng.

Đập vào mắt Yukimi là cảnh tượng bác Makiko đang muốn làm gì đó mà lại không biết phải làm gì. Bác ấy giậm chân liên tục xuống sàn, hai tay huơ huơ trong vô định.

Và ở đằng xa, bà nội chồng đang mở trừng trừng hai mắt. Cằm bà giật giật, hai bên mép đầy cháo chắc là do bà vừa nôn ra.

“Bà bị nghẹn mất rồi.” Tiếng hét lớn của mẹ chồng vang lên sau lưng Yukimi. “Chị ơi, chị mang thìa lại đây.”

Bị áp đảo bởi lời của em dâu, Makiko đứng sau ba người vội vàng chạy lại bếp.

Mẹ chồng dùng mấy chiếc thìa Makiko sùng sục chạy từ bếp mang vào để mở mồm bà nội chồng múc cháo ra, sau đó còn móc vào sâu trong miệng để múc cả chỗ cháo bị nghẽn tại đó. Dù mẹ chồng đã cố gắng nhanh hết sức nhưng vẫn bị lóng ngóng mất thời gian rất nhiều.

Bà nội vẫn mở trừng mắt, sắc mặt ngày càng tái xám cho thấy rõ sự tình không còn như bình thường.

“Yukimi, gọi cấp cứu đi.”

Nghe tiếng mẹ, Yukimi vội chạy đi.

“Tôi, tôi sẽ… gọi… gọi.”

Makiko nói với khuôn mặt cứng đờ sợ hãi nhưng lo bà bác sẽ không nói rõ được địa chỉ nhà nên Yukimi tự chạy ra chỗ điện thoại.

Trong lúc chờ xe cấp cứu đến, chỗ cháo trong miệng bà đã được lấy ra gần hết. Thế nhưng phản ứng của bà nội rất yếu ớt. Cũng không rõ là bà còn thở hay không. Tay chân bà bầm tím, mắt bà rơm rớm vì khó thở, một dòng nước mắt chảy xuôi xuống thái dương.

Tiếng gọi mẹ của mẹ chồng và bác Makiko dần bị át đi bởi tiếng còi xe cấp cứu.

Tại phòng chờ trước phòng cấp cứu của bệnh viện, Hiroe cùng ngồi với Makiko.

Makiko là người lên xe cấp cứu cùng bà nội, Hiroe mượn chìa khóa xe Corolla của Yukimi và lên xe đuổi theo sau. Yukimi ở lại nhà, còn Takeuchi thì tạm thời về nhà mình chờ đến khi rõ sự tình.

Sau khi Makiko lên xe, chiếc xe cấp cứu lao vút đi, ở trong xe nhân viên cấp cứu đã thực hiện massage tim cho mẹ chồng. Cảnh tượng hiện ra trước mắt Hiroe xa xăm như thế ảo giác.

Hiroe vội vã chạy vào phòng chờ, bắt gặp ánh mắt đau khổ như sắp khóc của Makiko, bà đột nhiên có cảm giác “mọi thứ đã quá muộn”. Thế nhưng đó mới chỉ là linh cảm của Hiroe, vẫn chưa có kết luận của bác sĩ. Hiroe nhận ra bà đã xác định trường hợp xấu nhất. Bà ngồi xuống bên cạnh Makiko như để tránh ánh mắt đau đớn của người chị chồng.

“Là tại tôi, tại tôi cả. Giá mà tôi không ép mẹ ăn. Làm sao bây giờ. Tôi đã giết chết mẹ rồi.” Makiko thốt lên những điều quá chua xót.

“Chị đừng nói thế… Mà bác sĩ đã kết luận gì đâu.”

Quả nhiên Hiroe không thể an ủi chị chồng bằng ba từ “Sẽ ổn thôi.”

“Mẹ đã ộc lên và nôn thốc trước mắt tôi… Mẹ đau đớn thế mà tôi chẳng thể làm gì cả.”

“Đó là việc không ai muốn mà.”

“Vì mẹ không muốn ăn mấy nên tôi đã bón cho mẹ ít hơn mọi hôm. Thế nhưng quả là tôi đã ép mẹ ăn. Ôi… ôi…”

Makiko lấy hai tay che mặt, vai run lên bần bật.

Có lẽ mẹ chồng cũng cố ăn món cháo thập cẩm do con gái nấu. Hiroe thấy lòng nhói lên đau đớn. Vì đây cũng chính là chuyện Hiroe lo lắng mỗi khi bón cho mẹ chồng ăn nên bà hoàn toàn không có ý trách cứ Makiko. Bà định bụng cho dù kết quả có tồi tệ nhất thì dù sao đó cũng là việc xảy ra giữa hai mẹ con nhà chị chồng, người ngoài như bà không nên lời ra lời vào.

“Ai là người nhà của bệnh nhân Kajima Yoko?”

Cửa bật mở, một bác sĩ nam còn trẻ bước ra.

“Chúng tôi đây ạ…” Hiroe cùng Makiko đứng lên, theo chân bác sĩ vào bên trong.

Họ được dẫn vào nơi có vẻ là phòng khám với bàn đặt ở bên hông.

“Các vị hãy ngồi xuống ghế đằng kia.”

Nghe lời bác sĩ, Hiroe ngồi xuống ghế gấp, nhường chiếc ghế tròn cho Makiko.

“Theo như báo cáo của bên cấp cứu thì vào khoảng 12 giờ rưỡi hôm nay, bệnh nhân Kajima Yoko đã nôn ra cháo ăn vào bữa trưa trong khi nằm trên giường, sau đó cháo nghẹn lại trong cổ họng gây khó thở, có đúng như vậy không ạ?”

Trước những lời rành rọt bình thản của bác sĩ, Hiroe chỉ còn biết trả lời “Vâng.”

“Nhân viên cấp cứu đã đến, nhưng lúc đó bệnh nhân đã không còn thở nữa, tim cũng hầu như đã ngừng đập. Trong suốt thời gian di chuyển tới bệnh viện nhân viên cấp cứu đã tiến hành các biện pháp cấp cứu như hô hấp nhân tạo v.v. Kể cả sau đó, khi đã vào viện, chúng tôi cũng vẫn tiếp tục tìm cách cấp cứu nhưng… tim bệnh nhân đã không đập lại được nữa…”

Hiroe cảm thấy luồng không khí nặng trĩu bóp nghẹt lấy toàn thân, bà không thể cử động được dù chỉ một chút.

“Thật đáng tiếc nhưng chúng tôi xin dừng việc cấp cứu, mong gia đình hiểu cho.”

“Sao lại thế được…” Makiko dốc hết sức để nói từng lời. “Không còn cách nào khác sao?”

“Chúng tôi cũng rất muốn cứu,” vị bác sĩ có vẻ khó xử. “Quả thật tử vong do nghẹn là một điều rất đáng tiếc, nhưng sự thật có rất nhiều người cao tuổi gặp sự cố này. Khi tuổi cao khả năng nuốt vào và khạc ra bị yếu đi. Bệnh nhân Yoko đã quá tám mươi tuổi, lại nằm liệt một chỗ nên có thể nói bệnh nhân đã rất cố gắng cầm cự đến phút này, người nhà nên để cho bà yên tâm an nghỉ.”

Một khi bác sĩ đã nói thế thì thật sự không còn cứu vãn được nữa rồi. Hiroe khắc sâu vào lồng ngực câu kết đó. Bà cất lời nói với Makiko đang cắn chặt môi không đáp lời bác sĩ.

“Chị ơi… ta nghe lời bác sĩ thôi. Hãy để cho mẹ ra đi thanh thản.”

Makiko gật đầu, mặt vẫn chìm trong nỗi đau quá lớn.

“Vậy thì người nhà hãy theo tôi ra đây.”

Bác sĩ đứng lên dẫn đường cho cả hai.

Căn phòng cấp cứu với các máy móc y tế và bình dưỡng khí được đặt đây đó dưới sàn trải vải sơn không thấm nước với luồng ánh sáng lành lạnh rọi xuống. Ở góc phòng là giường mẹ chồng Hiroe nằm, xung quanh là các bác sĩ và y tá.

Sau khi Hiroe và Makiko đứng bên cạnh giường bệnh của mẹ chồng, lập tức tấm rèm phía sau được kéo lại, đội ngũ bác sĩ y tá vừa tiến hành massage tim và hô hấp nhân tạo cho bà đều ngừng lại và lùi xuống một bước.

Mẹ chồng vẫn hơi mở mắt, nhưng rõ ràng bà đã chết.

Con người này… đã không còn biết được rằng mình đang nằm tại nơi như thế này… Vừa nhìn hình dáng mẹ chồng giờ đã là cái xác không hồn, Hiroe vừa nghĩ.

“Tim đã ngừng đập.”

Bác sĩ thông báo và nhìn lên đồng hồ treo tường.

“Bây giờ là 1 giờ 15 phút. Chúng tôi kết luận bệnh nhân đã tử vong.”

Cùng với những lời nói mang tính thủ tục, vị bác sĩ khẽ cúi đầu.

Makiko nhào vào lồng ngực mẹ, nấc lên những tiếng thảm thiết.

Hiroe chỉ im lặng đứng nhìn. Thì ra khung cảnh tưởng như chỉ có trong phim này là thật… Đột nhiên những suy nghĩ bình thản lạnh lùng ấy lại xâm chiếm cõi lòng bà. Nhưng nếu không nghĩ đến những điều này thì có lẽ bà sẽ không ngăn nổi thứ gì đó đang dâng trào trong lòng.

Vị bác sĩ để mặc Makiko chìm đắm vào thế giới của riêng mình, quay sang nói với Hiroe.

“Xét từ tình trạng bệnh nhân thì hầu như chắc chắn nguyên nhân tử vong là do tắc thở vì nghẹn. Tuy nhiên để chắc chắn, chúng tôi muốn lấy mẫu vật chưa tiêu hóa để điều tra thêm xem có độc tố trong dạ dày hay không. Sau đó chúng tôi sẽ lau sạch cơ thể người bệnh, xin hãy chờ ở phòng chờ bên ngoài.”

Hiroe hiểu đó là thủ tục phải làm nên lặng im nghe theo lời bác sĩ.

“Và nếu có quần áo nào muốn thay cho người nhà xin hãy mang đến đây.”

“À vâng… vậy tôi sẽ đi mua quần áo ngủ.”

Vừa nói Hiroe vừa thò tay vào túi tìm ví tiền.

Hiroe khoác vai Makiko, người vẫn đang quyến luyến không chịu rời khỏi mẹ đẻ, đoạn bước ra khỏi phòng cấp cứu.

Rồi Hiroe một mình chạy đến cửa hàng nhỏ nằm trong bệnh viện.

Bà mua bộ quần áo ngủ màu hồng nhạt có họa tiết hoa anh đào.

Khi đang ôm bộ quần áo trong tay và quay trở lại hành lang…

Hiroe chợt thấy không thể kìm nén được nữa.

Bà ngồi sụp xuống băng ghế ở gần đó, vùi mặt vào chiếc khăn tay.

Người có sự tồn tại lớn đến như thế.

Người mà bà đã dồn tâm dồn sức vào như thế.

Hiroe cảm thấy trống rỗng khi cuộc chiến của bản thân đột nhiên bị hạ màn. Bà cắn răng chấp nhận rằng trong cuộc chiến đó không có kẻ thắng cũng như kẻ bại, chỉ còn lại nỗi buồn xâm chiếm mà thôi.

Cho đến phút cuối cùng con người ấy cũng không nói được một lời cảm ơn bà.

Hiroe đã muốn biết đến nhường nào, rằng mẹ chồng có thừa nhận bà hay không.

Kết thúc rồi, tất cả… Nghĩ đến đây Hiroe lại thấy buồn hơn bao giờ hết.

Sau khi được đưa về nhà, mẹ chồng được đặt nằm ở tư thế đầu hướng về phía Bắc, chân hướng về phía Nam trước ban thờ Phật. Yukimi đã trải sẵn chăn. Sau khi trao đổi gấp gáp với nhà tang lễ, Makiko quyết định về tạm nhà ở Kawagoe.

Dù lúc ở bệnh viện Hiroe đã gọi đến trường đại học cho Isao nhưng rốt cuộc ông vẫn làm hết việc và về nhà vào lúc 5 giờ hơn.

Isao vẫn mặc nguyên bộ com-lê và đi vào phòng nơi mẹ nằm, ông quỳ gối rồi chắp tay tựa như một người khách đến viếng. Rồi ông nhìn vào gương mặt vô hồn im lìm đã được trang điểm của mẹ và thở dài một tiếng. Hiroe đành coi tiếng thở dài ấy là cách chồng mình biểu lộ sự buồn đau.

“Nhưng dù sao mẹ cũng đã qua đời tại ngôi nhà ông nó đã mua…”

Hiroe nói, Isao chỉ ậm ừ đáp lại bằng những tiếng khó nghe từ trong đáy họng.

Đêm canh linh cữu sẽ được tổ chức vào ngày mai, còn đám tang là ngày kia. Sau khi bàn bạc, Hiroe, Yukimi và Toshiro quyết định sẽ tổ chức mọi nghi lễ ở một nhà tang lễ gần nhà. Ngay cả về việc đó sao cũng chỉ xác nhận lại trên lịch chứ không nói gì thêm.

Thấy Isao bỏ về phòng, Hiroe bất giác đi theo sau. Bà muốn nghe ông nói chuyện, về điều gì cũng được. “Buồn quá,” “Đã liên lạc với họ hàng chưa,” “Đã chọn được ảnh chưa” hay bất cứ thứ gì. Bà muốn cùng ông nói về mẹ chồng, cùng chia sẻ với nhau cảm giác mất mát.

Isao cởi áo khoác ngoài rồi đặt nó lên trên giường, rồi chính ông cũng ngồi xuống giường. Vừa cởi bỏ cà-vạt sao vừa nhìn Hiroe và nói.

“Anh Takeuchi,” ông bất thình lình cất lời, giọng nặng nề. “Bà làm ơn hãy nói sao cho anh ta đừng tới đêm canh linh cữu và đám tang được không?”

“Ơ… tại sao chứ?”

Isao nhăn mặt, “Thì bà xem, những người liên quan đến tòa án cũng đến mà? Chắc bà cũng không muốn để họ đoán già đoán non chứ?”

“Đoán già đoán non gì cơ?”

“Rằng tại sao người vốn là bị cáo lại đến dự đám tang mẹ của một cựu thẩm phán ấy. Nhóm cậu Kito cùng phụ trách vụ án ấy với tôi chắc cũng sẽ đến. Nếu Takeuchi cũng ở đó chắc họ sẽ nghĩ ngợi. Họ mà nghĩ tôi có liên hệ với anh ta từ trước phiên tòa thì gay go lắm.”

Hiroe không thể đồng tình nổi.

“Thì có thể đúng như ông nói. Thế nhưng tự dưng đi từ chối người chẳng làm gì mờ ám…”

Takeuchi từng chăm sóc mẹ chồng, rồi lúc bà được đưa về nhà anh ta cũng qua, chắp tay vái và rơi nước mắt. Anh ta còn đề nghị sẽ phụ giúp trong đám tang, làm lễ tân hay bất cứ điều gì cũng được. Lúc đó Hiroe cũng đã lỡ nhờ anh ta mất rồi.

“Nếu bà nói rõ sự tình anh ta sẽ hiểu cho ta thôi. Thôi bà làm ơn sang nói giúp tôi đi.”

Dù muốn cãi lại “nếu vậy ông tự đi mà nói” nhưng lúc này đây Hiroe cũng chẳng còn tâm trạng phản kháng nữa, bà đành đi sang bấm chuông nhà người hàng xóm.

Không biết có phải vì khách đến thăm là người mà nhà đang có chuyện buồn hay không, khi ra mở cửa khuôn mặt Takeuchi cũng ít nhiều u ám. Nhưng trong khi nghe Hiroe trình bày về việc Isao nhờ, anh ta hơi mỉm cười. Tuy nhiên rõ ràng đó là nụ cười gượng gạo, điều đó làm lòng Hiroe đau thắt.

“Đành vậy ạ. Tôi hiểu những điều thầy Isao nói.” Takeuchi cố gắng tỏ ra thoải mái một cách thái quá. “Có khi đây đúng là số mệnh mà ông trời giáng cho tôi rồi. Tôi rất tiếc… Thật sự rất tiếc… Chắc tôi phải mang nó cả đời mất thôi…”

Mặc dù vẫn nở nụ cười nhưng mắt Takeuchi bắt đầu ươn ướt, Hiroe cúi đầu cố ý lảng tránh ánh mắt đó.

“Thật sự xin lỗi anh.”

“Không sao, không sao. Đâu phải lỗi của chị. Đây là việc chẳng ai có thể làm khác được. Tôi hiểu mà. Bản thân tôi cũng sẽ đau khổ lắm nếu vì mình mà người khác gặp rắc rối. Vì thế ngày mai ngày kia tôi xin phép vắng mặt vậy.”

“Thành thật xin lỗi anh,” Hiroe cúi đầu liên tiếp, bà chỉ biết nói những lời ấy thôi.

“Thế tối nay tôi qua làm phiền một chút có được không ạ?”

“Được chứ, mời anh cứ qua ạ.”

Takeuchi vỗ nhẹ vào vai Hiroe đang co người lại đầy áy náy.

“Chị này, mẹ chồng chị chắc chắn sẽ hiểu mà. Hiểu rằng chị đã cố gắng rất nhiều. Chị đã tận tâm như thế làm gì có chuyện bà không hiểu? Việc hôm nay thật là đường đột nhưng rồi ai mà chẳng phải trải qua. Chẳng ai có thể làm gì khác được. Giờ chị hãy chuyên tâm tiễn bà ra đi nhé. Sẽ còn bận rộn thêm một chút nữa nhưng sau đó một cuộc sống mới sẽ mở ra. Và lúc đó chị phải sống cho mình nhé. Tôi sẽ luôn ủng hộ chị.”

Nghe những lời đó Hiroe chợt thấy hai khóe mắt cay cay. Bà không thể nhìn mặt Takeuchi được nữa, chỉ dám cúi đầu cảm tạ và cứ thế quay trở về nhà. Người chiến hữu đã góp sức cùng mình trong trận chiến ấy quả thực hiểu hết những điều mình nghĩ. Sự an ủi đó làm bà cảm thấy vui hơn bất cứ điều gì.

Takeuchi sang nhà Kajima lúc 9 giờ, khi thủ tục đọc kinh cầu siêu của nhà sư và bữa cơm tối của cả nhà đã xong, việc liên lạc với người quen rồi họ hàng cũng dần ổn thỏa và trong nhà bắt đầu xuất hiện luồng không khí u sầu.

Sau khi nói với Isao những lời chia buồn, đặt bánh kẹo và tiền phúng điếu bên cạnh chỗ mẹ chồng nằm, Takeuchi nắm chặt chuỗi hạt và chắp tay một hồi thật lâu. Sau đó anh ta trao đổi vài câu với em trai của Isao vừa vội vã đến trước giờ tụng kinh cầu siêu.

“Bà còn hát lúc sáng nay… ai mà ngờ lại xảy ra việc thế này chứ.”

“Ồ, mẹ tôi đã hát ư? Chắc bà cũng có linh cảm gì đó. Bà vốn là người có giác quan rất nhạy mà… Quả là kỳ lạ thật.”

Những câu chuyện vu vơ đó rồi cũng được chính Takeuchi kết thúc vào thời điểm phù hợp. “Vậy tôi xin phép ạ,” anh ta nói rồi lặng lẽ ra về.

Dường như chỉ chờ Takeuchi đi khuất, Toshiro đang ngồi vắt chân ở sofa phòng khách liền đứng lên, đưa tay ra cầm phong bì tiền phúng điếu mà Takeuchi mang sang.

“Ồ, lần này cũng dày cộp ạ,” Toshiro reo lên, thật chẳng hợp với bầu không khí chút nào.

“Con thôi đi.”

Hiroe nạt con nhưng Isao lại nhíu mày.

“Con thử mở ra đi,” ông giục con trai.

Trong phong bì phúng điếu lại là 30 tờ 10 nghìn yên, y như hồi xảy ra vụ con chó Dobermann.