← Quay lại trang sách

Khả nghi

“Mình chuẩn bị về nhé?”

Yukimi nói với Madoka vừa trượt từ cầu trượt xuống, con bé chơi thế đã đủ lắm rồi.

“Không. Con muốn trượt nữa cơ.”

Madoka trượt vèo xuống rồi lại bắt đầu trèo lên cầu trượt một lần nữa. Chẳng còn cách nào khác, Yukimi đành giơ tay ra đỡ phía sau phòng con bé bước hụt.

Madoka đã quen với cái cầu trượt ở công viên này, khi đã quen rồi con bé trở nên rất tự tin, nó cứ trượt đi trượt lại mãi. Đặc biệt hôm nay trời vừa quang sau cơn mưa nên không có đứa trẻ nào khác ra chơi, Madoka một mình chiếm lĩnh cả công viên. Chỗ nghịch cát bết dính nên con bé cứ mải miết chơi cầu trượt suốt.

Đã vào mùa mưa nhưng trời cứ mưa vài ngày lại có khoảng thời gian tạnh ráo. Hôm nay trời đẹp suốt từ trưa. Mùa mưa tới ngay sau đám tang của bà nội chồng nên sự bức bối trong người Madoka đã lên đến cực điểm. Làm gì con bé cũng gào khóc thảm thiết, nếu tét vào tay thì nó sẽ im ngay lúc đó nhưng một lúc sau lại đâu vào đấy. “Biện pháp cuối cùng” tuy có hiệu quả tức thì nhưng không dài lâu, đó chính là nhược điểm lớn nhất. Rốt cuộc có lẽ không nên lạm dụng cách ấy mà phải giúp con bé giải tỏa bức bối, nghĩ vậy nên mặc dù công viên sau cơn mưa vẫn còn nhiều vũng nước nhưng cô vẫn quyết dẫn con ra chơi. Tuy Madoka chỉ chơi ở cầu trượt nhưng không biết từ khi nào giày con bé cũng lấm đầy bùn, những vệt bùn bẩn còn bắn cả vào hai bên tất.

“Thế thì nốt một lần nữa thôi nhé.”

“Không!!!”

“Thế thì hai lần nữa vậy?”

Mặc dù vẫn muốn chơi tiếp nhưng nếu cứ kiên trì nhắc nhở, Madoka cũng biết đến mức nào thì phải dừng.

Sau khi trượt thêm hai lần, Madoka thăm dò sắc mặt Yukimi.

“Xong rồi hả con?”

Nghe mẹ hỏi, Madoka cuống quýt lắc đầu.

“Thế thì thêm một lần nữa thôi nhé!”

Madoka ngoan ngoãn gật đầu rồi trèo lên cầu trượt. May quá. Vừa nghĩ bụng Yukimi vừa đỡ lưng Madoka.

Đằng sau tấm lưng nhỏ bé của Madoka…

Là ánh nhìn của một người đàn ông lạ.

Người đàn ông đó đang nhìn Yukimi từ xe ô tô đỗ bên đường ven công viên.

Rồi gã ta quay mặt đi, cửa sổ xe đóng lại.

Ánh mắt u tối như thể đang rình rập cái gì đó.

Gã lái chiếc xe sedan màu đen.

Yukimi chợt thấy hai bên vai ớn lạnh.

“Mẹ ơi, con trượt thêm một lần nữa được không?”

Madoka kéo váy Yukimi khiến cô giật mình trở về với hiện tại.

“Không được không được. Ông mặt trời sẽ nổi giận và làm tay con đỏ lên đấy. Ta về thôi.”

Cô càng muốn về nhà nhanh hơn nữa.

“Mẹ bế con.”

Madoka liền đưa ra điều kiện trao đổi rất ranh mãnh. Yukimi đành nhượng bộ bế con bé lên. Sau khi ra khỏi công viên và tránh xa những chỗ trơn trượt cô lại thả con xuống.

“Thôi, mẹ bế đến đây thôi.” Dù có cố cô cũng không thể bế con bé về tận nhà được. Thay vì thế cô nắm tay con cùng bước về nhà.

“Hãy đến đây đi đến nhà của tôi, hãy đến đây đi đến nhà của tôi…”

Yukimi cùng Madoka vừa đi vừa ngân nga hát.

Có tiếng chân giẫm lên đường nhựa trải sỏi khẽ vang lên từ phía sau.

Yukimi quay lại, một người đàn ông lạ mặt đang đứng sau lưng. Anh ta tiến lại quá gần khiến cô giật nẩy suýt nữa kêu lên một tiếng.

“Xin lỗi,” người đàn ông vòng ra phía trước, đứng chắn trước mặt Yukimi.

Theo phản xạ tự nhiên, Yukimi kéo tay Madoka, giấu con bé ra phía sau lưng mình.

“Cô có biết tôi là ai không?”

Bị một người đàn ông hoàn toàn không quen biết hỏi như vậy, Yukimi cảm thấy thật kỳ dị. Cô nghĩ chắc mình đã gặp phải kẻ thần kinh không bình thường.

Người đàn ông thấy Yukimi không trả lời liền cho tay vào túi áo khoác.

“Tôi là phóng viên tòa soạn báo,” anh ta nói cụt ngủn rồi chìa danh thiếp ra.

Trên tấm danh thiếp có ghi tên Teranishi Nanigashi của toà soạn Nhật báo Kanto. Dù cho anh ta có là phóng viên đi nữa thì cũng hà cớ gì mình phải biết?

Yukimi không rõ ý đồ của người đàn ông nên cô cảnh giác không nhận tấm danh thiếp.

Nhìn vào mắt Teranishi, cô nhận ra chính anh ta là người quan sát cô từ trong xe ô tô lúc ở công viên. Anh ta khoảng tầm bốn mươi mấy tuổi, cơ thể rắn rỏi, nét mặt dữ tợn. Dung mạo của anh ta nếu nói là cảnh sát hay lính quân đội thì nghe hợp lý hơn là nhà báo. Yukimi có cảm giác bị áp đảo.

“Cô là người nhà Kajima đúng không ạ?”

Lại một câu hỏi đường đột nữa. Nó đường đột đến mức Yukimi thấy chữ “ạ” lịch sự ở cuối câu chẳng khớp với toàn văn. Có vẻ anh ta coi việc Yukimi im lặng là đồng tình nên lại tiếp tục.

“Người có tên là Kajima Yoko vừa qua đời có quan hệ gì với ông Kajima Isao thế?”

“Họ là mẹ con.” Bị áp đảo bởi người đàn ông lạ, Yukimi đành phải trả lời.

“Bà ấy qua đời vì nguyên nhân gì vậy?”

Cứ xưng là phóng viên thì người khác phải kể hết mọi chuyện với một người lạ hoắc như anh ta sao? Cách nói của anh ta càng góp phần làm Yukimi cảm thấy con người này lỗ mãng và vô duyên quá sức.

“Tại sao anh lại hỏi tôi điều này?”

Bị hỏi ngược lại, Teranishi ú ớ không dám trả lời. Anh ta vò đầu vẻ nóng ruột, đoạn tiến thêm một bước nữa lại gần Yukimi như thể đã quẫn bách quá.

“Cô hãy cho tôi biết đi.”

“Tôi… đang vội nên xin phép.”

Yukimi định né sang một bên để bước đi thì bị Teranishi tóm lấy vai. Cô vùng ra thì bàn tay ấy lập tức rụt lại, nhưng anh ta lại chạy vòng ra đằng trước và nhìn cô với ánh mắt vằn tia máu.

“Có… điều gì khả nghi không? Về nguyên nhân tử vong ấy?”

Người này nói nhăng cuội gì vậy. Yukimi đáp luôn “Không có” rồi lại né sang bên bước đi.

“Người tên Takeuchi Shingo thường ra vào nhà cô đúng không? Có vấn đề gì giữa hắn và bà Kajima Yoko không?”

Sự lưỡng lự và phản cảm cùng dấy lên trong Yukimi. Nhưng sự phản cảm mạnh hơn.

“Anh hãy thôi dò xét chuyện nhà người khác đi.”

“Chẳng phải là Takeuchi Shingo đã ở nhà cô lúc bà Kajima Yoko chết hoặc ngay trước lúc đó sao?”

Trước khi kịp gạt đi câu hỏi đường đột, ký ức về thời khắc đó lại hiện về sống động trong Yukimi, cô không biết phải nói tiếp thế nào.

Đột nhiên Teranishi nhìn xuống phía đường dốc và đăm đăm nhìn theo hướng đó. Dường như anh ta lập tức mất hết hứng thú với Yukimi.

Đó là một đường dốc hẹp có bậc thang đá. Nhìn theo phía đó, Yukimi thấy Takeuchi đang leo bậc thang, tay xách túi hàng mua từ cửa hàng tiện ích hay đâu đó.

“Hẹn cô lần tới vậy.”

Teranishi nói như cố đè nén cảm xúc rồi chậm rãi quay trở lại phía công viên.

Takeuchi lập tức leo lên đến gần hai mẹ con. Biết rằng đi với Madoka thì kiểu gì cũng sẽ bị đuổi kịp nên Yukimi không cố đi trước nữa.

“Madoka, cháu ăn kẹo không?”

Vừa nói chú ta vừa cho tay vào trong túi đồ và lôi ra hộp bánh chocolate gấu nhìn là biết mua riêng cho Madoka.

Madoka thăm dò sắc mặt mẹ.

Yukimi đành phải cho phép con bé, “Con cảm ơn ông đi.”

“Cảm ơn ông ạ,” Madoka rụt rè cầm lấy gói bánh Takeuchi đưa.

“Những ngày vừa qua cảm ơn chú rất nhiều.”

Đây là lần đầu tiên cả hai gặp lại sau khi bà nội chồng qua đời nên Yukimi nói lời cảm tạ.

“Không có gì đâu,” Takeuchi đáp nhẹ nhõm và bước qua Yukimi.

“Người đàn ông vừa nãy…” Takeuchi liếc sang Yukimi và nói, “nguy hiểm đấy, cô đừng nên dây vào.”

Bất giác Yukimi phải quay lại nhìn bóng Takeuchi đang đi khuất. Chú ta giả bộ thản nhiên như chẳng có gì xảy ra.

Có cái gì đó không phải gió khẽ vờn qua lưng Yukimi và vụt tan đi mất.

Sau hôm xảy ra chuyện đó, Yukimi nhận được cuộc gọi từ bác Makiko.

“Mẹ cháu lại đang đi cắt tóc mất rồi bác ạ.”

“Không sao không sao. Bác nói chuyện với cháu là được rồi.”

Giọng Makiko thể hiện rõ sự mệt mỏi. Trong lúc cử hành tang lễ bác cũng gầy rộc đi, trông thảm thương hơn bao giờ hết. Bác ấy ít nói hẳn, mắt cũng trũng xuống.

“Bác có khỏe không ạ?”

Yukimi hỏi thăm, bà bác trả lời bằng tiếng thở dài.

“Bác nằm bẹp suốt đến tận hôm qua. Hôm nay mới cố ngồi dậy một chút.”

Trước sự yếu ớt chẳng giống bà bác mọi khi chút nào, Yukimi chợt thấy động lòng thương cảm. Tuy Makiko không phải là típ người cô thích nhưng cô cũng phải thừa nhận bác ấy rất chu đáo với bà nội chồng. Chính vì sự chăm sóc ấy mà đã khiến mẹ mình ra đi, chắc hẳn bác Makiko vẫn còn sốc lắm.

“Bác đừng suy nghĩ nhiều quá ạ.”

“Ừ…” bác ta đáp, rồi lại thở dài. “Nhưng mà Yukimi này, cháu nghĩ sao? Quả nhiên là do lỗi của bác à?”

“Sao bác lại hỏi thế ạ, đây đâu phải là lỗi của ai…”

“Không, chắc là lỗi của bác rồi nhưng mỗi khi nhớ lại bác lại nghĩ chẳng nhẽ không còn cách nào khác hay sao? Thật tình nếu không phải một loạt sự rủi ro chồng lên nhau thì sẽ không xảy ra cớ sự như vậy đâu nhỉ.”

“Vâng ạ, ta chỉ còn biết trách số phận đen đủi thôi ạ.” Yukimi tiếp chuyện bà bác, cố gắng tìm lời an ủi.

“Cái người tên Takeuchi ấy… Anh ta hỏi có nên rút gối lót ra cho bà không, sau đó đã rút gối ra nhỉ? Có khi cũng cả vì việc ấy nữa… Lúc đó anh ta không nhận ra là bà khó chịu hay có vẻ buồn nôn hay sao? Bác là người đồng ý để anh ta rút gối ra nên cũng không thể nói được gì. Nhưng mà quả thật có nằm mơ bác cũng không ngờ sự tình lại thành ra như vậy. Khi bác bước vào thì bà đã bắt đầu nôn ra rồi. Nếu anh ta sớm nhận ra có sự bất thường, chỉ cần một chút thôi, thì có khi đã có thể…”

Nghe những điều Makiko nói, Yukimi chợt cảm thấy tim mình đập thình thịch như biển dậy sóng. Bởi nó liên quan đến những lời Teranishi nói hôm qua, “Không có gì khả nghi về nguyên nhân cái chết đó sao?”

Thấy Yukimi im bặt, Makiko liền xin lỗi một cách bẽn lēn.

“Xin lỗi cháu nhé. Bác thật là, lại đi đổ tội cho người khác. Cháu quên chuyện này đi và đừng nói gì với Hiroe đấy nhé.”

“Thế nhưng thật sự là bác thấy đau khổ lắm… Không phải bác biện minh đâu… chỉ là bác muốn nói ra thôi. Cháu hãy quên đi nhé! Nhé?”

“Vâng ạ.”

“Cúng bảy ngày của bà chưa chắc bác đã sang được nhưng bốn chín ngày thì chắc chắn bác sẽ đến. Thế nhé.”

Điện thoại tắt, Yukimi dập máy.

Đúng là Takeuchi đã có mặt ở đó. Thế nhưng, chỉ vậy thôi.

Chỉ vậy thôi… Mà sao cô cứ cảm thấy có gì đó vướng mắc?

Trong ngày Makiko gọi điện đến ấy, sau khi ăn trưa và dọn dẹp xong, Yukimi lại dẫn Madoka ra công viên chơi vì con bé cứ nằng nặc “Đi công viên, đi công viên.”

Giờ này thì học sinh mẫu giáo và tiểu học chưa đi học về, hai thằng bé tóc dài với tóc nâu cũng không đến. Nhiều bà mẹ cho con chơi ở công viên vào buổi sáng nên tầm này là khoảng thời gian lý tưởng hiếm hoi của công viên.

Tuy nhiên Yukimi chỉ hơi e ngại người đàn ông tên Teranishi đó. Hôm nay anh ta liệu có lại đỗ xe bên cạnh công viên nữa hay không? Nếu có thì mình phải làm sao? Hay mình đi lên công viên ở xa hơn một chút?

Yukimi vừa muốn hỏi thử xem anh ta có ý định gì, đồng thời cũng có cảm giác không muốn dây dưa với con người ấy.

Cô biết chuyện Takeuchi được xử vô tội đã gây tranh cãi rất nhiều. Cô cũng biết cả việc bố chồng mình là thẩm phán phiên tòa đó. Cô cũng đã xem cảnh bố chồng mặc trang phục thẩm phán trên thời sự.

Anh ta là phóng viên nên hẳn là vẫn còn thắc mắc vụ ấy và đang lùng sục xung quanh Takeuchi. Takeuchi có điều gì mờ ám mà khiến người này phải làm như vậy?

Khi trước mắt là ngã tư rẽ sang hướng công viên, Yukimi dừng bước.

Phía bên kia ngã tư, một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ quay lưng lại phía cô.

Có phải chiếc xe ấy không nhỉ… Yukimi chậm rãi bước đi, vừa đi vừa cảnh giác cao độ, nhưng chiếc xe lại đột nhiên nổ máy phóng đi.

Nó đi ngày một xa hơn, rẽ ngoặt rồi biến mất.

Chắc mình nhầm…

Hay người trong xe nhìn thấy mình qua gương chiếu hậu nên mới phản ứng như vậy?

Yukimi ngoảnh lại phía sau. Tuy nhiên ngoài cô và Madoka ra chẳng có ai cả.

Toàn những chuyện khó hiểu không đâu.

Hai mẹ con ra đến công viên nhưng không thấy chiếc xe mui kín màu đen ở đó nữa. Cô để Madoka chơi tự do một lúc, thi thoảng có để ý nghe ngóng nhưng không có chiếc xe màu đen nào qua lại công viên nữa.

Yukimi vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi chưng hửng, cô cũng không hiểu nổi chính mình nữa.

Hôm nay cũng chỉ một mình Madoka độc chiếm chiếc cầu trượt yêu thích. Thế nhưng chơi chưa được tầm mười phút đã có một bà mẹ dẫn theo đứa trẻ tầm tuổi Madoka đến công viên.

“Chào cô.”

Khi lại gần mẹ con Yukimi, người phụ nữ lên tiếng chào trước. Yukimi hơi bất ngờ vì người mẹ trông có vẻ nhút nhát hướng nội. Thêm vào đó chị ta lại có vẻ hơi cứng tuổi dù khó đoán là tầm bao nhiêu. Vì cô chưa từng gặp mẹ con họ, người mẹ lại có vẻ cố gắng chào hỏi dù cử chỉ điệu bộ còn gượng gạo, nên cô đoán chắc họ vừa mới chuyển đến đây và hôm nay là lần đầu tiên ra công viên chơi.

“Chào chị,” Yukimi cũng đành tươi tỉnh chào lại.

“Cháu chào cô ạ.”

Đến cả đứa bé cũng chào hỏi nên Yukimi hơi giật mình. Thật không thể tin được đứa trẻ ở lứa tuổi này lại có thể chào hỏi người mới gặp lần đầu. Đó là một cậu bé rất dễ thương với đôi mắt to đen láy.

“Ồ cháu chào giỏi quá nhỉ. Cháu mấy tuổi rồi?”

“Ba tuổi ạ,” cậu bé giơ ba ngón tay lên.

Mẹ cậu ở bên nói thêm vào, “Tháng này thằng bé vừa tròn ba tuổi.”

Cậu bé bằng tuổi Madoka. Yukimi trầm trồ trong bụng vì thằng bé ngoan ngoãn quá. Cô hỏi tên thì cậu bé đáp, “Cháu tên là Matsui Kazuto.” Yukimi thử tưởng tượng trong đầu tên bằng chữ Hán của cậu bé.

“Bác ơi, cháu cũng muốn chơi cầu trượt ạ.”

Trước câu hỏi của Kazuto, Yukimi cười méo xệch, “Ồ mình đã lên chức bác rồi sao,” nhưng sau đó vẫn cười thật tươi trả lời thằng bé, “Ừm thế cháu chơi đi nhé.”

Câu trả lời ấy phát ra cùng lúc và y chang như của mẹ Kazuto.

“À, ừm…” người phụ nữ lúng túng. “Nó là con của em gái tôi. Em tôi nhờ nên tôi trông giúp thôi.”

“À, ra là thế ạ?” Yukimi cười tươi để làm dịu bầu không khí khó xử.

Nghĩ đi nghĩ lại như vậy thì hợp lý hơn. Cô cứ cảm thấy ở người phụ nữ này có một bầu không khí u ám không giống lắm với những người mẹ có con nhỏ. Tuy chị ta không phải típ người gây khó chịu khi ở cùng nhưng có cái gì u tối trong đôi mắt vô định kia khiến Yukimi ái ngại không muốn mở lòng.

Trái ngược với người bác, Kazuto rất hoạt bát, lại rất chủ động. Madoka thấy có người chờ ở đằng sau nên có vẻ luống cuống mãi không chịu trượt xuống. Con bé cứ quanh quẩn ở chỗ trượt mãi, vậy mà Kazuto cũng chỉ đứng im chờ đợi.

Yukimi giơ tay ra, giúp Madoka trượt xuống.

“Madoka nhà tôi lớn hơn hai tháng, nhưng Kazuto thật chững chạc quá.”

Nghe người phụ nữ kể mẹ Kazuto trước khi sinh từng là bảo mẫu và rất có kinh nghiệm chăm nuôi trẻ, Yukimi ướm thử, “Những người mẹ như thế chắc không bao giờ đánh con đâu nhỉ?”

Người phụ nữ cười nhẹ và trả lời, “Tôi chưa nhìn thấy nó đánh con bao giờ.”

Yukimi thật sự muốn gặp mẹ Kazuto để học hỏi bí quyết nuôi con.

“Cô này…” Bác của Kazuto mở lời đầy vẻ ngại ngùng. “Giờ cô có thời gian không?”

“Ơ… là sao ạ?” Yukimi hoài nghi hỏi ngược lại.

“Nếu không phiền cô đi uống cà phê ở quán gần đây với tôi nhé?”

“Nhưng Madoka vừa mới đến công viên thôi ạ.”

“À thế cứ để bọn trẻ chơi một chút rồi ta đi được không?”

Yukimi cảm thấy lời mời khá đột ngột và miễn cưỡng. Ngay cả người có tính cách như Yukimi còn thấy ngần ngại trước người mới quen, vậy mà người phụ nữ có vẻ không khéo giao tiếp này lại mời cô ngay từ buổi đầu gặp mặt, có cái gì đó không bình thường.

“Xin lỗi chị.” Trực giác mách bảo Yukimi không nên gật đầu đồng ý. “Hôm nay mẹ chồng tôi lại đang chờ vì ở nhà có việc nên xin hẹn chị hôm khác vậy.”

Mặc dù không dùng được cái cớ phải về chăm bà nội chồng nữa nhưng nếu nói là có việc nhà thì có lẽ đối phương cũng phải nhượng bộ, Yukimi nghĩ bụng và coi đó là kế để thoái thác.

“Vậy thì… đành hẹn hôm khác vậy.” Bác của Kazuto nở nụ cười leo lắt tựa ánh lửa của ngọn nến.

“Yukimi, con về đấy à?”

Nghe thấy tiếng động lạ vang lên từ tầng hai, Hiroe nhìn lên và gọi. Toshiro đã rời nhà từ sáng. Còn Yukimi thì đã dẫn Madoka ra công viên chơi, không biết là con bé về từ khi nào nhỉ? Nếu về rồi sao không nghe thấy tiếng Madoka?

“Yukimi ơi?”

Hiroe chậm rãi đi lên tầng hai.

Bà lại nghe có tiếng động khe khẽ vọng lại.

Phòng kiểu Âu là phòng học của Toshiro, cửa phòng đang mở toang, chỉ thoáng nhìn cũng đủ hiểu không có ai trong đó cả.

Cửa kéo phòng kiểu Nhật đang mở hé một nửa. Luồng gió ẩm ướt thổi thốc vào từ đó.

Hiroe thử mở toang cánh cửa kéo.

Ở góc phòng, rèm cửa đang bay phần phật.

Gió thổi vào từ cửa lưới khiến cái rổ nhựa treo ở bên hông cửa sổ bị rơi xuống, kẹp quần áo rơi vung vãi khắp chiếu.

Không biết từ khi nào gió lại thổi mạnh như thế. Có vẻ trời lại sắp đổ mưa. Hiroe nghĩ bụng và cúi xuống nhặt lại đống kẹp. Bà rút ga trải giường phơi ngoài ban công vào, chỉ kéo một nửa phần cửa có cửa lưới lại. Vì cứ mỗi lần Madoka bị mẩn ngứa là Yukimi lại cho rằng đó là do bụi và vi khuẩn tụ trong nhà nên Hiroe cũng ý thức không bao giờ đóng kín hết các cửa.

Hiroe gấp ga trải giường lại rồi đi xuống nhà. Và bà bất giác khựng lại khi bước vào phòng khách.

Phía bên kia sân hiên.

Có bóng người ở trong vườn.

Lưng của người đàn ông cuộn tròn lại tại góc vườn.

Hiroe tiến ra phía đó và mở cửa.

Người đàn ông… Takeuchi nghe thấy tiếng động liền ngoảnh lại, vừa vuốt mái tóc bị gió thổi vừa mỉm cười với Hiroe.

“Cây địa lan bị gió thổi nên đổ mất chị ạ.”

Anh ta đang dùng tay vón đất dinh dưỡng bị đổ ra rồi cho lại vào chậu cây.

“Ôi xin lỗi anh. Phiền anh quá.”

“Không có gì đâu ạ. Tôi mới phải xin lỗi vì đã tự tiện vào vườn nhà chị ấy.”

Hiroe cùng Takeuchi di chuyển chậu cây ra phía không bị gió bạt.

Khi đã kê xong, Takeuchi vươn người đứng dậy, Hiroe cúi đầu cảm ơn anh ta thật trịnh trọng.

“Mấy hôm trước cảm ơn anh rất nhiều. Đám tang nhờ trời cũng đã diễn ra suôn sẻ.”

“Thế thì tốt quá rồi ạ,” Takeuchi khẽ cúi đầu.

“Nhưng mà, sao anh lại làm thế, tiền phúng viếng nhiều quá…”

“Chỉ là chút tấm lòng của tôi thôi ạ. Chị đừng ngại. Sau này có khi tôi lại phải nhờ nhà ta giúp đỡ ấy chứ, phải hỗ trợ nhau lúc khó khăn mà chị. Chị không cần phải tạ lễ hay gì đâu ạ.”

“Ôi làm sao có thể thế được.”

Takeuchi khẽ lắc đầu và đổi chủ đề.

“Chị đã bình tâm lại chưa?”

“Cũng không biết nên gọi là bình tâm hay là hụt hẫng nữa.”

“Tôi nghĩ chị sẽ nhanh chóng lấy lại tinh thần thôi. Và xin lỗi nếu tôi dùng từ không khéo, nhưng giờ chị đã thành người tự do rồi. Từ nay về sau chị phải tận hưởng sự tự do ấy đi nhé.”

Takeuchi nói rồi nhún vai bẽn lẽn trước chính những lời nói của mình. Rồi anh ta tiếp tục, “Tôi xin phép đi tắt nhé,” đoạn trèo qua hàng rào về nhà mình như một đứa trẻ. Anh ta nhảy xuống khu vực giá để cây cảnh chỉ còn thiếu mái che là gần như hoàn hảo rồi cười tinh nghịch.

“Màu tóc của chị rất đẹp đấy ạ.”

“À…” Hiroe đưa tay lên sửa lại mái tóc uốn đang bị rối tung bởi gió của mình. “Mấy người ở cửa hàng cắt tóc nhiệt tình tư vấn quá nên tôi quyết định nhuộm. Mà thực ra màu cũng không rõ lắm nếu không ra ánh sáng anh nhỉ?”

“Trông rất mềm mại ạ. Rất hợp với chị.”

Vì người trong nhà may ra chỉ có Yukimi nói những lời như vậy nên Hiroe thật lòng cảm thấy rất vui.

“Ồ, bé Madoka,” Takeuchi chuyển ánh nhìn ra phía sau Hiroe.

“Cháu chào ông ạ.”

Madoka đi chơi công viên về ngó vào vườn và nhìn về phía Hiroe.

“Madoka đợi ông chút nhé,” Takeuchi nói, đoạn vào nhà rồi lập tức chạy ra ngay. “Đây, cho cháu này.”

Anh ta định đưa cho Madoka sữa chua uống Yakult. Vì Madoka còn lúng túng chưa biết phải làm thế nào nên Hiroe liền nhận hộp sữa chua từ tay Takeuchi rồi mở ra cho con bé.

“Madoka cảm ơn ông đi chứ?”

“Cháu cảm ơn ông ạ,” Madoka lí nhí nói rồi bắt đầu uống ừng ực trông có vẻ rất ngon miệng. Takeuchi nheo mắt ngắm nhìn khung cảnh ấy.

Tối hôm ấy, Hiroe vừa chợp mắt thì choàng tỉnh. Trong thoáng chốc bà mơ màng tưởng mẹ chồng đang gọi mình nhưng ngay lập tức bà nhận ra đó là điều không thể.

Tầng trên khá ồn ã. Tiếng khóc của Madoka vọng lại. Nhìn lên đồng hồ, đã quá 12 giờ rất lâu rồi.

“Có chuyện gì thế?”

Hiroe lên tầng hai, nhìn vào phòng kiểu Nhật. Đèn trong phòng vẫn sáng, Madoka ngồi trên chăn và đang gào khóc.

Bên cạnh đó là Yukimi với khuôn mặt lộ rõ vẻ ngán ngẩm.

“Dạ… tại con bé cứ không chịu ngủ.”

“Sao lại không ngủ? Hôm nay chẳng phải con bé đã bỏ giấc ngủ trưa à?”

Lo cháu bị sốt, Hiroe đưa tay sờ cổ Madoka nhưng ở đó hoàn toàn không có cảm giác nóng. Madoka khó chịu vùng ra nên Hiroe liền rụt tay lại.

“Con cũng không biết tại sao nữa,” Yukimi nói.

Nhìn kỹ Hiroe nhận ra những giọt mồ hôi rịn ra hai bên thái dương của Madoka. Dù có mở quạt nhưng tầng hai vẫn có độ nóng đặc trưng như mọi khi.

“Mẹ thấy hơi oi. Con mở điều hòa đi.”

Madoka gào khóc đến mức này thì mồ hôi vã ra cũng là chuyện đương nhiên, nhưng vẫn phải thử xem sao vậy.

Hiroe đi xuống dưới tầng một, chui lại vào trong chăn. Isao đang ngáy đều đều, vẻ rất khoan khoái.

Hai mươi phút sau, tiếng khóc của Madoka vẫn không dứt.

Hiroe lại lên tầng hai một lần nữa.

“Con bé khóc sẽ ảnh hưởng đến Toshiro đang ôn thi. Hay con cho Madoka xuống tầng một ru ngủ đi.”

Dù mặt mày nhăn nhó nhưng Yukimi vẫn nghe theo lời Hiroe, cô kê chiếc bàn thấp ở phòng khách sang một bên rồi trải chăn của Madoka ra đó. Còn Yukimi thì hẳn sẽ ngủ ở sofa.

Madoka hình như vẫn quấy khóc thêm một lúc nữa, còn Hiroe thì đã ngủ trước từ lúc nào không biết.

Sáng hôm sau… thường thì mọi khi Madoka sẽ làm cả căn nhà rộn ràng bởi tiếng nói cười của mình từ 7 giờ sáng, nhưng hôm nay đã quá 9 giờ mà con bé vẫn nằm dang rộng tay chân ngủ say ở ngay giữa phòng khách.

“Ôi trời, con bé lớn lên sẽ thành cô gái thích ăn chơi về đêm mất thôi,” Toshiro nói đùa rất vô trách nhiệm rồi rời nhà đi học.

Cả ngày hôm ấy trời đổ mưa, như có một làn khói mỏng phủ kín không gian, vậy nên cho dù Yukimi có đủ khỏe thì với thời tiết này hai mẹ con cũng không thể ra công viên chơi được.

Khoảng 4 giờ hơn, Hiroe để mẹ con Yukimi ở nhà và đi mua sắm một mình. Bà mua thịt bò định làm món lẩu sukiyaki cải thiện rồi rời siêu thị, lúc bà bước ra đã thấy mưa tạnh rồi. Thậm chí nắng đã rót xuống, một dải cầu vồng tươi mát bắc ngang phía Đông bầu trời.

Về đến nhà, Hiroe gọi con dâu.

“Yukimi ơi, có cầu vồng đấy. Con cho Madoka ra xem đi.”

Yukimi đang mơ màng tại phòng khách, nghe tiếng mẹ chồng gọi, cô ngước mắt lên.

“À, con cũng vừa xem xong ạ.”

“Madoka đâu con?”

“Chắc đang chơi ở vườn ạ.”

Hiroe bước ra vườn, không chỉ có Madoka mà còn cả Takeuchi đang đứng phía bên kia hàng rào.

“Có cầu vồng chị ạ.”

Takeuchi nhìn Hiroe rồi chỉ tay lên bầu trời. Hiroe cười gật đầu.

Madoka thì đang ừng ực tu sữa chua Yakult, chẳng thèm để mắt đến cầu vồng.