Mộ chí
Sờ vào chăn trải cho Madoka ở phòng khách, Yukimi thở dài ngao ngán “Lại nữa rồi.”
Đây là lần thứ ba trong tuần con bé đái dầm. Không những thế suốt cả tuần này nó đều thức chơi đến tận 2, 3 giờ sáng. Việc Madoka ngủ ở phòng khách đã thành thông lệ. Không được ngủ ở tầng hai mà con bé lại sợ ngủ phòng kiểu Nhật có ban thờ và phòng cũ của cụ nên tất nhiên chỉ còn phòng khách.
Yukimi cởi áo ngủ và đồ lót của Madoka, tháo ga trải và vỏ chăn rồi bấm nút giặt.
Cô quay ra Madoka, mặc quần cho con bé.
“Madoka này, hay hôm nay lúc ngủ con lại mặc bỉm nhé?”
Cô thử hỏi vẻ hơi ngao ngán, nhưng Madoka đáp “Con không thích” bằng giọng rất thống thiết.
“Nhưng nếu không thì con định thế nào? Nhỡ con lại tè dầm thì sao?”
Mặc dù biết nói những lời như vậy với trẻ con cũng chẳng giải quyết được gì nhưng sự bức bối khiến Yukimi cứ phải nói.
“Con sẽ không tè dầm nữa,” Madoka nói, mặt mếu máo như sắp khóc.
Tất nhiên đây đâu phải là việc con bé có thể điều khiển… Chỉ là Yukimi quá tin tưởng rằng mình đã bỏ bỉm cho con thành công nên sự thất vọng trong cô càng lớn hơn.
Sự bối rối của Yukimi không hẳn là dành cho Madoka mà còn dành cho cả chính bản thân cô nữa. Trong một tuần vừa qua, sự tự tin của cô trong việc nuôi dạy con cái đã sụp đổ hoàn toàn.
Cho đến nay cô vẫn cứ nghĩ dù Madoka có những lúc phản kháng hay tỏ ra khó chiều thì xét về tổng thể cô vẫn xử lý được. Cô hiểu trường hợp nào thì cần giải quyết như nào cho hợp lý, và nếu suy xét thật kỹ thì cô hầu như luôn tìm ra được nguyên nhân những lần con gái không hợp tác.
Thế nhưng dạo gần đây có rất nhiều lần cô ở trong tình trạng hoàn toàn mất khả năng kiểm soát, không biết phải làm thế nào. Thêm vào đó con bé cứ khóc toáng lên hết sức thống thiết và hai mẹ con không sao giao tiếp với nhau được. Cáu cũng không được, dỗ dành cũng không xong, chạm vào con bé cũng không nổi mà tránh ra chỗ khác thì cũng chẳng giải quyết được gì. Phải đối mặt với một Madoka khác hẳn và vượt quá tầm hiểu biết cùng kinh nghiệm của cô từ trước đến nay, Yukimi thấy bơ vơ như người đang trôi dạt giữa biển lớn.
Madoka ngủ dậy lúc gần trưa và kể từ sau đó đến chiều tối con bé khá dễ chiều. Tuy cũng có lúc con bé phản kháng hay mè nheo nhưng trong phạm vi có thể lý giải được, trông nó cũng không có vẻ gì đau đớn ở trong người. Thế nhưng tối đến, khi Yukimi cho Madoka đi ngủ, lòng thầm mong nó chịu ngủ ngoan cho thì con bé lại bắt đầu đập chân liên tục xuống sàn và làm loạn. Hát ru hay kể truyện cổ tích nó cũng không nghe. Rồi cuối cùng nó bắt đầu khóc, nếu cô cáu thì cũng chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa. Và đến lúc ngủ thiếp đi vì mệt thì con bé lại đái dầm.
Hay con bé vẫn bị ám ảnh bởi cái chết của bà nội chồng nhỉ? Hoặc nó cảm nhận được bầu không khí học hành thi cử căng thẳng của Toshiro? Hay chỉ đơn giản rằng đây là một phần trong quá trình phát triển của con bé?
Chỉ biết rằng, kinh nghiệm từ trước đến nay của Yukimi không đủ để cô xử lý ổn thỏa được. Dạo gần đây chính bản thân Yukimi cũng trở nên khó ngủ. Cứ nghe thấy tiếng khóc của Madoka là cô lại cáu um lên. Mỗi khi con bé khóc kiểu bất bình thường cô thậm chí còn thấy sợ chính con của mình.
Trong cô nảy sinh những cảm xúc mà chính cô cũng không tin nổi. Khi Madoka gào khóc quá thảm thiết cô bất giác chỉ muốn lấy tay bịt mồm con. Hiện giờ điều cô làm được chỉ là cố gắng kìm chế những cảm xúc tiêu cực đó, ngoài ra cô thấy dường như mình đang buông xuôi không biết làm thế nào tiếp trong quá trình dạy dỗ con. Cô mất đi sự kiên trì sẽ kèm cặp con đến cùng. Cô cảm thấy chán nản với bài toán khó đặt ra trước mắt và chỉ muốn bỏ cuộc.
Hôm nay là lễ cúng tuần thứ hai cho bà nội chồng, tầm 11 giờ trưa hòa thượng đã đến để tụng kinh. Quả nhiên Makiko không đến được, mẹ chồng và Toshiro ngồi xếp hàng trước ban thờ. Bố chồng cô thì đang ở trung tâm huấn luyện để tham dự buổi hội thảo về chuyên mục luyện thi kỳ thi Tư pháp với cương vị là giảng viên hướng dẫn. Không biết Madoka sợ di ảnh trên ban thờ hay bình tro cốt mà nhất quyết không chịu vào phòng kiểu Nhật. Yukimi bế Madoka ngồi trên đùi ở phòng khách để dõi theo việc tụng kinh và bưng trà nước khi cần thiết.
“Không biết khi nào thì chúng tôi nên chôn tro cốt xuống mộ ạ?”
Vị hòa thượng nhấp chén trà rồi trả lời mẹ chồng, “Những năm gần đây mọi người hay chọn chôn vào lễ trăm ngày nhưng nếu cả nhà thu xếp được để cùng đi thì làm vào dịp bốn chín ngày cũng được.”
“bốn chín ngày tốt hơn đấy mẹ. Để cho bà nhanh được ở bên ông.” Toshiro xen vào.
Vì mẹ chồng cũng không có ý kiến gì khác nên cuối cùng họ quyết định chôn tro cốt vào lễ bốn chín ngày của bà nội chồng.
Sau khi ăn trưa xong, mẹ chồng nhìn qua cửa sổ hiên xem tình hình thời tiết rồi quay lại nói với Yukimi và Toshiro.
“Hôm nay chúng ta đi dọn mộ đi. Nhân tiện mẹ muốn ghé cửa hàng bia mộ để nhờ họ khắc tên bà lên bia.”
“Con cũng đi ấy ạ?” Toshiro hỏi nửa đùa nửa thật.
“Thỉnh thoảng con cũng nên đi cùng đi. Nhân tiện xin ông bà phù hộ cho thi đậu.”
Nghe mẹ nói vậy, Toshiro nhún vai cười hề hề.
“Madoka ơi ta ra ngoài thôi.”
“Đi đâu thế ạ?”
Nghe con hỏi như vậy, Yukimi đành tìm cách trả lời qua quýt. Đi ra mộ chắc con bé sẽ chẳng thích thú gì, lúc về ghé vào siêu thị một chút vậy.
Sau khi họ chuẩn bị xong và ra đến cửa, ở nhà bên Takeuchi đang rửa xe bên ga-ra ô tô.
“Cả nhà ta ra ngoài ạ?”
“Vâng, chúng tôi đi viếng mộ một chút.” Mẹ chồng đáp lại tươi tắn.
“À, nghĩa trang Tamano ạ. Vâng thế cả nhà đi cẩn thận nhé.”
Mẹ chồng chuyện gì cũng đem ra kể khiến Yukimi hơi sửng sốt. Có khi bà cũng đã kể với chú ta việc xây mộ xong còn bị bác Makiko càm ràm rằng sao lại tự tiện xây mộ ở nơi xa xôi thế mà chẳng bàn bạc gì với bác. Yukimi cũng đã từng nghe bà kể vậy.
Nghe nói mộ của nhà Kajima được xây cách đây mười lăm năm khi ông nội chồng Yukimi qua đời. Lúc đó bố chồng cô đang công tác tại chi nhánh thành phố Sagamihara thuộc tòa án Yokohama, có lẽ ông bà cũng định là về già sẽ ở Kanagawa hay phía Tây Tokyo nên đã mua đất xây mộ rìa phía Tây Tamano.
“Xe Mercedes đẹp quá ạ,” Toshiro đứng lại và ngắm nghía chiếc xe của Takeuchi đầy ngưỡng mộ. “Tôi cũng muốn có một cái. Nhưng luật sư mà đi xe này nghe nói sẽ không gây thiện cảm được với khách hàng. Nhưng nếu thế thật thì cũng chỉ cần không lái xe lúc đi làm là được nhỉ.”
Thế thì người lái chẳng phải sẽ là mình sao, Yukimi nghĩ thầm trong bụng, nào có ai đánh thuế giấc mơ bao giờ.
“Nếu cậu thích thì cứ lấy đi thử,” Takeuchi đề nghị.
“Hề hề hề,” Toshiro phấn khởi chỉ một ngón tay về phía Takeuchi như thể ra hiệu rằng “Chính chú nói đấy nhé” rồi vừa cười vừa lên xe nhà mình.
Toshiro là người lái. Mẹ chồng ngồi ở ghế phụ. Madoka ngồi ở ghế trẻ em phía sau, Yukimi ngồi bên cạnh.
“Xe Corolla công nhận không ổn. Bé quá, ba người ngồi lên đi ì hẳn.”
Toshiro vừa lái chiếc Corolla vừa so sánh với xe Mercedes mà bản thân chưa từng lái bao giờ.
Chiếc xe phóng về phía Tây đường Tamano, cắt ngang thành phố Tamano trải dài theo hướng Đông Tây.
Giữa chừng Madoka ngủ thiếp đi. Nhờ vậy trong xe yên tĩnh hơn một chút, nhưng cứ nghĩ đến khi trời tối Yukimi lại thấy ngao ngán. Khuôn mặt con bé lúc ngủ thật đáng yêu, Yukimi vừa vuốt tóc con vừa nghĩ.
Chưa đầy ba mươi phút sau cả nhà đã đến nghĩa trang. Ở cửa hàng hoa họ đã mua một cặp hoa cúng. Mộ trải khắp bốn phương tám hướng trong nghĩa trang, trông thật bát ngát. Lái xe qua con đường hẹp giữa các nấm mộ đến khu vực có mộ nhà Kajima, Toshiro dừng xe lại. Vì xe đỗ ở ngay trước mộ nên anh vẫn nổ máy, mở điều hòa nguyên như vậy cho Madoka nằm ngủ rồi cả nhà cùng xuống.
Họ múc nước vào xô mang theo rồi đi về phía mộ.
“Ồ, quả là cỏ mọc um tùm.”
Từ tiết thanh minh không đến nên cỏ mọc lên tua tủa giữa các kẽ sỏi đá trên mộ. Với lượng cỏ thế này thì cả ba người nhổ cũng phải tốn khá nhiều thời gian.
“Ơ, cái gì thế này?”
Ngay lúc Toshiro kêu lên, Yukimi cũng nhận ra có một thứ bất thường.
Bên cạnh bia mộ có một bức tượng phật Địa tạng nhỏ được đặt ở đó.
“Ô kìa, ai lại đặt tượng Địa tạng cùng bào thai đã chết ở đây thế nhỉ?”
Nghe mẹ chồng nói, Yukimi bất giác lạnh toát sống lưng.
“Các con nhìn xem, trên bia nữa kìa.” Mẹ chồng chỉ tay vào tấm bia được dựng ngang trước mộ.
Ở trên đó, ngoài tên họ, tên pháp danh, ngày từ trần của ông nội chồng còn khắc một cái tên mới.
Thai nhi Minh Tuyết, Asuka, ngày từ trần là cái ngày của sáu năm trước mà Yukimi không bao giờ quên.
Minh Tuyết là tên tiếng Hán của Asuka, gồm có chữ Minh ghép với chữ Tuyết lấy từ tên tiếng Hán của Yukimi – Tuyết Kiến.
“Gay go quá nhỉ. Không biết nhà nào mà lại nhầm với nhà ta thế này.” Mẹ chồng không giấu nổi vẻ sửng sốt.
“Thế này thì phải thay lại cả tấm bia còn gì.” Toshiro cũng nổi giận đùng đùng. “Phải bảo chỗ khắc bia này đền bù mới được.”
Toshiro nói sẽ thử đi hỏi mấy hàng khắc bia mộ gần đây xem sao, đoạn anh lên xe và phóng đi.
Trong khi chờ đợi, Yukimi và mẹ chồng nhổ cỏ. Cô giờ đây như bị rút hết sức lực, chỉ muốn ngồi sụp xuống nên nhổ cỏ thật là hợp lý.
Thế nhưng…
Ai đã làm những việc này?
“Yukimi, con không sao chứ? Sắc mặt con tái lắm.” Mẹ chồng đã tinh ý nhận ra sự khác thường của Yukimi.
“Thế ạ?” Yukimi cố gượng cười. Cô cũng biết khuôn mặt mình chắc đang tái xám. Đầu óc biêng biêng khiến cô chỉ chực ngã ra.
Liệu mình có che giấu trót lọt được không đây?
Rõ ràng có kẻ đã biết sự thật và đang cố phơi bày nó ra bằng phương thức ác ý nhất.
Không…
Vì mình đã quyết chịu đựng một mình, nên giờ phải che giấu đến cùng ư?
Cuối cùng thì Toshiro cũng quay trở lại.
“Chẳng có tin tức gì cả. Con đã đi hỏi hai nơi, họ đều bảo là không biết.”
“Không biết ở gần đây có nhà nào cũng mang họ Kajima không nhỉ?” Mẹ chồng nói.
“Ý mẹ là họ nhầm nhà ấy ạ? Tìm thì cũng được thôi nhưng biết mộ ấy rồi cũng không biết được địa chỉ liên lạc của người nhà đấy.”
“Hay ta hỏi văn phòng quản lý nghĩa trang?”
“A, đúng rồi. Ta sẽ nhờ họ tra thử.”
Sự chịu đựng đã đi đến giới hạn, Yukimi vụt đứng dậy.
“Con… về nhà mẹ đẻ một chút đây ạ.”
“Gì thế, sao tự nhiên em lại vậy?” Toshiro nhướng mắt lên nhìn vợ.
“Mẹ ơi, mẹ trông Madoka giúp con nhé.”
“Yukimi.”
“Lúc về con sẽ thưa chuyện sau ạ.”
Nhắn lại gấp gáp như vậy rồi Yukimi rời đi. Cô đi bộ như người mộng du trong khuôn viên của nghĩa trang, rồi khi ra đến bên ngoài, cô gọi taxi, sau đó xuống ở ga Nishitamano. Yukimi lên tàu, ngồi xuống ghế và thở dài.
Ngày ấy…
Nhẽ ra mình nên hỏi ý kiến của Toshiro rồi mới phá thai chăng? Làm vậy thì ít ra mình sẽ không phải chịu cái cảm giác đau buồn như hôm nay.
Nhưng giờ mới có thể hối hận thế này, chứ ngày ấy trước mắt mình chỉ có một sự lựa chọn duy nhất…
Bốn năm trước, khi biết mình đang mang thai Madoka, Yukimi hiểu cô không thể tước đi sinh mệnh bé nhỏ một lần nữa nên đã báo với Toshiro. Anh trả lời cô bằng lời đề nghị kết hôn. Yukimi đã rất lo lắng nhưng cuộc sống sau hôn nhân được bố mẹ chồng hỗ trợ nhiều nên cũng dần vào nếp. Lúc đó Yukimi đã thở dài, “Thì ra cứ sinh con rồi đâu cũng sẽ vào đấy.” Vậy nếu mình nói với Toshiro ngay từ lần mang thai đầu tiên thì mọi việc sẽ chỉ diễn ra nhanh hơn hai năm so với hồi có thai Madoka thôi sao, ngoài ra thì chẳng có gì đáng sợ hết, liệu có như thế chăng?
Dù nói vậy nhưng quả thật ở lần mang thai đầu tiên, chính vì Yukimi không có nổi một chút tự tin nào nên chỉ có thể lựa chọn con đường như cô đã chọn.
Hồi ấy Toshiro mới hai mươi tư, còn Yukimi hai mươi hai tuổi, cả hai còn quá trẻ… Toshiro thì như chú bướm ham chơi không hề nghĩ đến chuyện tìm việc, suy nghĩ lại rất đơn giản, việc nghiêm trọng đến đâu cũng có thể biến thành chuyện cười. Chỉ cần tiếp xúc một chút là có thể hiểu ngay anh ấy lúc đó không hề mảy may nghĩ đến chuyện kết hôn.
Bản thân Yukimi cũng không thể hình dung mình sẽ nuôi con như thế nào. Cô cảm thấy sợ hãi khi phải có trách nhiệm với một sinh linh. Một khi đã sinh con ra cô muốn con mình phải được hạnh phúc, cô không muốn nó trải qua thời thơ ấu giống mình. Càng suy nghĩ cô càng bị dồn đến kết luận không thể sinh con ra lúc này được.
Sau khi đã xác định chỉ có phương án ấy, Yukimi lại phải xét tới cả trường hợp nếu nói với Toshiro mà anh chẳng thèm suy tính gì rồi trả lời rằng “Hãy sinh đi” thì cô phải làm thế nào? Xét tính cách Toshiro thì điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Cuối cùng cô nhận định tự mình lặng lẽ giải quyết vẫn là phương án tốt nhất… Đó là quyết định mà Yukimi đưa ra sau một tháng biết mình đã mang thai.
Cô đọc các bài đăng trong tạp chí và thấy có khá nhiều người đã từng phá thai, Yukimi tự an ủi mình như vậy rồi đi vào phòng tiểu phẫu. Việc tiến hành thủ thuật không quá khó chịu, nó kết thúc nhanh đến hụt hẫng. Thế nhưng cái cảm giác thở phào nhẹ nhõm vì đã giải quyết xong vấn đề không hề đến với cô. Ngược lại cô dần bị xâm chiếm bởi cảm giác tội lỗi. “Vì bản thân mà nỡ lòng giết đi một sinh linh vô tội,” những lời mà cô nghĩ chỉ những người không rõ sự tình mới có thể mạnh mồm nói không biết từ lúc nào lại trở thành lưỡi dao bị rút ra khỏi vỏ và chĩa về phía cô. Yukimi đã dùng lưỡi dao ấy tự đâm vào tim mình không biết bao lần.
Nếu là bé gái thì tốt biết bao… Trong suốt một tháng trăn trở Yukimi đã có lúc nghĩ như thế… Mình thích những cái tên mềm mại có thể viết luôn bằng chữ Hiragana như Asuka hay Madoka… Cũng có lúc cô còn tưởng tượng đến như thế.
Lúc nhận hóa đơn thanh toán phí tiểu phẫu cô đã nghĩ không muốn thứ này, nhưng để tự răn mình Yukimi đã kẹp nó trong sổ tay.
Mấy tháng sau khi phá thai, Yukimi bắt gặp một bé búp bê đang nhìn mình ở cửa hàng tạp hóa trong phố. Chính vì đinh ninh bản thân đã dần quên chuyện cũ nên sự chấn động lúc đó càng lớn hơn. Cô nghĩ con búp bê chính là đứa con ấy. Ôm con búp bê vào lòng, Yukimi thủ thỉ, “Con đã ở nơi này sao?” rồi quyết định phải mua nó. Về đến nhà cô thêu chữ Asuka vào búp bê. Cho hóa đơn tiểu phẫu vào cái túi đeo trước ngực nó rồi đặt búp bê lên trên giá. Asuka được bao quanh bởi các bạn thú bông nên trông có vẻ tươi vui hơn hẳn.
Hay con bé giận vì mình không đưa nó về nhà Kajima? Bất giác Yukimi lại nghĩ như vậy. Nhưng dù có bị con bé trách như thế nào mình cũng không có quyền biện minh.
Thế nhưng, chuyện lần này lại khác. Chắc chắn là ai đó đã làm. Đây là đòn hèn hạ của một con người còn sống.
Nhưng mà là ai?
Nhà mẹ đẻ Yukimi ở Ebina là ngôi nhà ẩm mốc với cỏ dại còn um tùm hơn cả mộ nhà Kajima. Yukimi vào cửa, cởi giày và xếp lại ở sảnh tối mờ.
Có mùi đàn ông trong nhà. Chắc mẹ lại sống chung với một gã nào đó. Yukimi đã quá quen với việc này, cô đi vào bếp nơi phát ra tiếng TV.
“Tưởng ai, ra là mày à.”
Mẹ cô đang ngồi trên chiếc ghế bàn ăn chếch với TV và hút thuốc. Trên mái tóc khô cứng, những sợi tóc bạc có vẻ đã nhiều lên. Khuôn mặt mộc thâm nám.
“Trước khi đến phải gọi điện chứ.”
Yukimi không trả lời mà ra đứng đối diện mẹ.
“Mẹ… mẹ làm cái gì ở mộ nhà… Kajima thế?”
“Hả? Làm gì là làm gì?”
Bà há miệng nhìn lại Yukimi. Nét mặt này của mẹ cho Yukimi biết không phải bà làm. Con người này không biết gì cả. Cô đã nghĩ bà nhận ra việc kia nhưng mẹ cô vốn là người chả có chút hứng thú nào với con đẻ của mình cả.
“Không có gì. Mẹ không cần biết đâu.”
“Tự nhiên mày đến xong nói nhăng cuội gì thế? Con hâm.”
“Ai nói người khác hâm mới là hâm đấy.”
Vừa cãi lại mẹ, Yukimi vừa nhìn vào chiếc tủ lạnh cũ xỉn ở góc bếp.
“Sao lại thế này… thế cái tủ lạnh của con đâu?”
“Tao bán rồi.”
Mẹ cao giọng trả lời đầy thách thức. Nhưng khi thấy sự khó chịu vằn lên trong mắt Yukimi, bà ta liền viện cớ đầy gượng gạo, “Tao đập thử cái này ai ngờ nó chạy lại. Đúng lúc ấy một người bạn tao lại đang tìm tủ lạnh, nên…”
Rốt cuộc thì vẫn là như thế. Yukimi thấy thất vọng tràn trề nhưng cũng tự xoa dịu, chẳng phải mình đã lường trước phần nào là sự việc sẽ như vậy sao, sau đó cô không đả động gì thêm. Những bậc cha mẹ không thèm chuẩn bị của hồi môn cho con gái về nhà chồng đã khó chấp nhận rồi, nhưng còn có những người sẵn sàng bán sạch cả của hồi môn của con gái mình cơ.
Cô nghĩ cái máy giặt mình gửi chắc cũng chịu chung số phận, nhưng nếu làm rõ ra chỉ thêm bực nên dừng lại đó. Hôm nay những việc ấy không quan trọng. Vừa thở dài cô vừa đi lên tầng hai.
Dấu tích Yukimi từng sống tại đây vẫn còn lưu lại nơi chiếc bàn nhỏ nằm ở góc phòng kiểu Nhật và một vài thùng carton trong tủ tường. Cả căn phòng trống trơn, góc nhà còn rõ vết bụi. Mẹ cô quả không nói dối khi bảo rằng bà không sử dụng căn phòng này.
Yukimi ôm Asuka ở trên bàn vào lòng. Nếu chạm vào người búp bê thì sẽ nhận ra sự tồn tại của tờ giấy được nhét trong túi phía trước. Nhưng lần này cô không có cảm giác đó. Nó bị lấy đi mất rồi.
Quả là như vậy.
Nếu không chạm vào sẽ không thể nhận ra. Nhưng nếu chỉ cần vô tình chạm vào thôi là sẽ nhận ra ngay. Ai đó đã làm như vậy, mở tờ giấy ra và mỉm cười nham hiểm.
Kẻ đó chắc hẳn phải lục lọi chiếc bàn này với một sự thâm thù kinh khủng lắm.
Cô thử mở ngăn kéo. Quả nhiên một vài quyển sổ tay và vở đã biến mất. Ôi… Cô nhận ra có lẽ mình đã viết gì đó về chuyện phá thai cũng nên. Tuy nội dung chi tiết thì cô không nhớ rõ. Đó đều là những quyển sổ không cần dùng đến nữa, tuy vậy việc này vẫn khiến cô rùng mình ghê sợ.
Rõ ràng có ai đó đã đột nhập vào căn phòng này.
Yukimi nhìn ra cửa ban công, khóa không chốt.
Ở sau cánh cửa có một ban công nhỏ. Chỉ cần muốn là có thể đu người leo lên từ phía dưới. Vì mẹ cũng hầu như không phơi chăn nên căn phòng này đã luôn ở trạng thái có thể đột nhập một cách dễ dàng.
Yukimi khóa chốt cửa ra ban công.
Cô ôm Asuka vào lòng.
Có ai đó không phải đứa trẻ này đang định tấn công mình.
Yukimi cố ý ở lại nhà mẹ đẻ cho đến tận khi người đàn ông đang chung sống với bà trở về. Cô vẫn không loại trừ khả năng gã ta lục lọi bàn của mình. Thế nhưng lời đầu tiên mà gã đàn ông râu ria xồm xoàm ấy nói với mẹ lại là, “Ơ tưởng gì, hóa ra bà đã có con à?” Chỉ cần nghe vậy Yukimi liền thu xếp về ngay không thèm tốn công chào hỏi.
Khi Yukimi ôm theo Asuka trở về nhà, đồng hồ đã chỉ quá 8 giờ tối.
Trong nhà Kajima lúc này bầu không khí nặng trĩu đến khó tả. Ở phòng khách, Yukimi ngồi trước ba thành viên còn lại và kể hết sự thật sáu năm về trước. Mặc dù không bị ai trách cứ nhưng việc phải kể tất thảy sự thật khiến cô đau đớn. Không biết từ lúc nào mắt cô đã ngấn lệ, giọng nói nghẹt đi.
“Sao con lại chịu đựng một mình cơ chứ.”
Mẹ chồng nói đầy xót xa. Yukimi vừa cúi đầu thì nước mắt cũng rơi xuống.
“Con có nghĩ ra được là ai đã làm việc này không?”
Bố chồng im lặng từ đầu đến giờ chỉ hỏi đúng một câu như vậy. Về chuyện này cô chỉ biết lắc đầu.
Tấm bia sẽ được thay thế trước lễ cúng bốn chín ngày của bà nội, tượng phật Địa tạng cũng sẽ bị bỏ đi nếu không biết ai đặt ở đó. Mẹ chồng đề nghị nếu Yukimi muốn thì cả nhà sẽ bàn bạc với nhà chùa để xin thờ cúng.
“Yukimi, lại anh nhờ chút.”
Sau quãng thời gian nặng nề, vừa lên tới tầng hai Toshiro liền gọi giật cô lại. Giọng nói anh thể hiện rõ sự bực bội mà trước giờ hầu như chưa bao giờ cô nghe thấy.
“Tại sao em không nói với anh?” Toshiro hỏi mà nghe như một lời oán trách.
“Em xin lỗi.” Cô chỉ có thể nói như vậy.
“Chuyện gì thì cũng sẽ có cách mà. Tại sao em lại dễ dàng phá thai như thế?”
“Em không dễ dàng phá thai đến thế đâu.”
“Thế chẳng phải em xem anh là thằng không thể dựa dẫm gì sao?”
“Không phải vậy, nhưng chuyện hệ trong thế em không muốn anh quyết bừa.”
“Anh đã quyết bừa khi nào?”
“Anh nói thì hay lắm nhưng anh chỉ chịu trách nhiệm phần nào chịu được, còn đâu anh mặc kệ còn gì.”
“Gì đây, em cáu ngược lại anh đấy à?”
“Cáu ngược cái gì chứ. Chính anh mới phải thôi cáu đi ấy. Em đã một mình chịu đựng rồi day dứt đến tận ngày hôm nay, tại sao giờ đây lại còn phải nghe anh cáu?”
“Anh cáu vì không thể tha thứ việc em quyết định chịu đựng một mình đấy.”
Toshiro bắt đầu nói giọng cùn, rồi cố tình thở dài một tiếng và thay đổi chủ đề.
“Này, trước khi yêu anh, em cũng hẹn hò với thằng khác đúng không? Cái thằng tên Nakano gì đó.”
Tự nhiên lại xuất hiện cái tên chẳng liên quan đến mạch chuyện nên Yukimi chưa kịp phản ứng gì.
“Em không còn qua lại gì với nó đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi. Chuyện xảy ra đã bao năm rồi.”
“Nhưng hồi mới bắt đầu hẹn hò với anh, em vẫn thỉnh thoảng gặp nó còn gì?”
“Không phải là gặp mà là bị gã bám theo. Anh cũng biết còn gì?”
Vừa nói Yukimi vừa nghĩ Nakano cũng có thể là một đối tượng khả nghi. Có thể gã chính là kẻ đã đột nhập vào nhà mẹ đẻ của Yukimi và làm trò bẩn thỉu tại mộ nhà Kajima.
Hơn mười năm trước, có một dạo Yukimi từng hẹn hò với Nakano. Nhưng tới khi cô gặp Toshiro mà hắn vẫn đeo bám không buông thì cô thật sự chán ghét và gần như phải lẩn trốn gã. Gã đeo bám rất dai dẳng, liên tục gửi thư dù cô không hồi âm, có khi gã còn rình rập theo dõi nữa, thật sự là cô ngán đến tận cổ.
Nếu là gã đó thì cũng có thể lắm. Thế nhưng phải hơn bảy năm nay cô không gặp gã. Vì thế cô cũng chưa dám chắc tại sao sau bao năm gã lại làm trò này. Yukimi chợt nhớ ra cô đã lưu lại những bức thư mà Nakano gửi cũng như bản sao đơn cảnh cáo cô gửi đi cùng với bản chứng minh nội dung gửi của bưu điện để làm chứng cứ nhỡ xảy ra chuyện gì theo lời khuyên của Toshiro. Cô không nhớ rõ sau đó đã vứt hết đống giấy tờ ấy đi chưa. Không biết chừng chúng vẫn được lưu lại trong góc ngăn kéo và đã bị kẻ đột nhập kia lấy đi mất rồi.
Dù thế Yukimi cũng không biết làm cách nào để xác nhận xem thủ phạm có phải là Nakano hay không. Cô cũng lưỡng lự không dám liên lạc để dằn mặt gã vì nếu nhầm thì lại mua thêm rắc rối. Cô không muốn sơ sẩy khơi lại mối duyên nợ dai dẳng mà mất bao công mới cắt đứt được.
“Anh hỏi nghiêm túc nhé,” Toshiro đặt tay lên đầu gối và vươn người ra vẻ đầy nghiêm trọng. “Cái thai sáu năm về trước có thật là con của anh không?”
“… Ý anh là sao?”
“À thì ý anh là cũng có thể đó không phải là con của anh chứ. Nên em mới phá nó đi?”
Nhận ra nãy giờ Toshiro đang suy nghĩ theo hướng hoàn toàn khác với mình, Yukimi sửng sốt. Ra là anh ta nghi ngờ cái thai là của Nakano.
“Anh nói vớ vẩn cái gì thế?”
Cô gắt lên phủi thẳng vào cái suy nghĩ vớ vẩn đó, nhưng Toshiro vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó đăm đăm.