Rạn nứt
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Hiroe đang dọn dẹp nhà vệ sinh đành rút đôi găng cao su ra.
“Ai thế ạ?” Phải vòng vào trong nhà để nhìn qua camera chuông cửa thì thật là phiền nên Hiroe đi thẳng luôn ra cửa.
Trước cổng là một cặp nam nữ tầm tuổi trung niên. Người phụ nữ đeo kính tròn nhoẻn miệng cười, cúi đầu chào Hiroe rồi bước dần theo lối nhỏ vào gần cửa. Người đàn ông mặc bộ com-lê giản dị tiếp bước theo sau.
Chắc lại mấy người bán hàng đây, Hiroe thầm nghĩ, đầu vẫn thò ra khỏi cửa yên lặng quan sát.
“Xin lỗi đã làm phiền chị lúc bận rộn,” người phụ nữ đeo kính tròn chào hỏi bằng giọng điệu rất lịch sự. “Chúng tôi là nhân viên của Trung tâm tư vấn trẻ em.”
Người phụ nữ trao danh thiếp cho Hiro. Người đàn ông phía sau cũng khẽ cúi chào rồi chìa danh thiếp ra. Hiroe nhận danh thiếp, nhưng từ trước tới giờ nhà họ chẳng có việc gì liên quan đến Trung tâm tư vấn trẻ em cả nên bà chỉ đáp “Vâng” mà không rõ ý đồ chuyến thăm lần này của hai vị khách là gì.
“Nhà ta có em bé nhỏ và bà mẹ trẻ đúng không ạ?”
Người phụ nữ đeo kính tròn hỏi. Hiroe nhìn xuống danh thiếp, tên chị ta là Inagawa.
“Vâng, đúng là có ạ.”
“Xin lỗi, chị có quan hệ như thế nào với em bé ạ?”
“À, tôi là bà nội của cháu.”
“Ồ thế ạ? Thế có nghĩa là gia đình ta gồm…?”
Nghe Inagawa hỏi, Hiroe trả lời tên và tuổi của các thành viên trong nhà.
“Thế cháu Madoka và cô Yukimi hiện có nhà không ạ?”
“Không ạ, hai mẹ con nó đã ra ngoài chơi rồi.”
Hôm nay Yukimi đã bắt Madoka dậy từ 8 giờ rồi dẫn con bé đi chơi ở công viên giải trí cả ngày nhằm thay đổi lối sinh hoạt bất thường của con bé dạo gần đây. Yukimi định để Madoka vận động cho tới khi mệt nhoài rồi tối ngủ sớm. Chính bản thân Yukimi cũng cần được giải tỏa căng thẳng nên Hiroe đã làm cơm hộp và vui vẻ tiễn hai mẹ con đi chơi.
“A, cả hai đã ra ngoài ạ? À, thế cũng không sao đâu ạ.” Inagawa nói, mặt vẫn giữ vẻ tươi tỉnh. “Vậy chúng tôi có thể vào nhà thưa chuyện một chút được không ạ? Chỉ cần đứng ở chỗ để giày thôi cũng được ạ.”
Dù vẫn chưa rõ họ sẽ nói chuyện gì nhưng xem chừng hai người cũng không có gì đáng nghi, trong nhà còn có Toshiro đang ở tầng hai nên Hiroe lùi sát đến bậu cửa, đoạn mời cả hai vào.
Người đàn ông đóng cửa lại sau khi đã vào trong, như chỉ chờ có thế Inagawa mở lời.
“Thật ra thì, trung tâm chúng tôi có nhận được thông báo nặc danh rằng bé Madoka nhà ta bị mẹ, tức là chị Yukimi ấy ạ… nói thế nào nhỉ, ừm… bé bị mẹ đối xử theo kiểu… ngược đãi…”
“Hả?” Hiroe sửng sốt đến mức thốt lên thành tiếng.
“Thật ra dùng từ ngược đãi có lẽ hơi gay gắt quá. Việc dạy dỗ con cái theo hướng cực đoan dẫn đến bạo hành gần đây đang trở thành vấn đề gây xôn xao dư luận. Vì thế, để cho yên tâm chúng tôi mới mạo muội đến hỏi chuyện gia đình thế này.”
Vừa nói Inagawa vừa khẽ gật đầu chào, ánh mắt hướng ra phía sau lưng Hiroe. Hiroe quay lại và thấy Toshiro đã đứng đó từ bao giờ.
“Dù thế nhưng tôi nghĩ chắc là có nhầm lẫn gì ở đây thôi.”
Hiroe cười cười gạt đi, tuy vậy trong tâm, bà cũng không dám tự tin hoàn toàn vào những điều mình vừa nói.
“Vâng vâng,” Inagawa gật gù trước thái độ của Hiroe. “Nếu đúng như vậy thì tốt quá ạ. Tuy nhiên, về nguyên tắc chúng tôi cũng xin hỏi một vài câu ạ. Gần đây chị có nhận thấy điều gì khác thường ở bé Madoka không ạ? Ví dụ như có vết bầm tím trên cơ thể chẳng hạn?”
“Ồ không, làm gì có…” những lời phủ định bị ngắt quãng giữa chừng. Vết bầm tím thì chắc chắn không có. Hiroe cũng thỉnh thoảng mặc quần áo cho Madoka nên nếu có bà đã nhận ra ngay. Thế nhưng đúng là gần đây Madoka hơi bất thường. Con bé khó ngủ và tâm trạng cũng lên xuống một cách khó hiểu. Yukimi cũng rất đau đầu về việc này mà vẫn chưa rõ nguyên nhân.
“Vâng, mong chị hãy quan sát giúp chúng tôi một thời gian. Nếu có vấn đề gì xin cứ liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi cũng biết chuyện gia đình khó có thể chia sẻ cho bên ngoài nhưng những vấn đề như này nếu cứ bỏ qua thì có khi sau này lại hối hận không kịp. Những bà mẹ trẻ thường hay mắc phải lắm ạ. Họ thường cố gắng tự mình giải quyết mọi chuyện nên thành ra bị áp lực và cứ thế trượt dài theo hướng xấu.”
Nghe có vẻ đúng, Hiroe thầm nghĩ. Đặc biệt Yukimi lại không gửi Madoka đi nhà trẻ mà hầu như chỉ một mình chăm sóc con bé. Chính bản thân Hiroe cũng đã quá thấm thía việc cố gắng tự mình làm mọi việc nguy hiểm ra sao sau đợt chăm mẹ chồng nằm một chỗ.
“Dạ vậy chúng tôi sẽ lại liên lạc sau ạ. Rất mong chị hợp tác giúp đỡ ạ.”
“Tôi hiểu rồi ạ.”
Sau khi tiễn Inagawa và đồng nghiệp ra về, Hiroe định quay về phòng thì bắt gặp ngay bộ mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của Toshiro.
“Con mà góp ý lung tung tình hình lại trở nên phức tạp đấy, trước mắt cứ để mẹ giải quyết.”
Hiroe răn khéo, Toshiro nhún vai rồi lẩm bẩm, “Cô ấy dạo này lạ lắm,” đoạn đi lên tầng hai.
Madoka sau một ngày đi chơi khắp công viên giải trí Yomiuri Land về quả thật đã ngủ say tít từ 8 giờ. Hôm sau trời mưa cả ngày, tuy Madoka vẫn hay mè nheo nhưng buổi trưa cũng chịu ngủ và đến 8 rưỡi tối là lại ngủ khò.
Thế nhưng ngày tiếp sau đó trời tạnh mưa, mặc dù ban ngày Yukimi đã dẫn con bé ra công viên đi dạo rồi đi mua sắm, chiều Madoka lại cùng bà ra vườn chơi vậy mà đến tối Madoka lại bắt đầu quấy khóc ở trên chăn và cứ thế khóc mãi cho đến gần 2 giờ sáng.
Không hiểu phải làm thế nào mới được nữa, Yukimi càng thêm mất tự tin.
Chưa kể bầu không khí trong nhà lại có vẻ gì đó khác với trước đây. Cái cảm giác bị dè chừng, bị xa lánh bao trùm lấy Yukimi. Các thành viên trong ngôi nhà này, bao gồm cả mình, rõ ràng đang bắt đầu thay đổi, Yukimi thầm nghĩ. Cô chỉ không biết rằng sự thay đổi đó sẽ diễn ra theo chiều hướng nào mà thôi.
Ngày hôm đó trời hơi nhiều mây, thi thoảng có mưa rơi lất phất. Sau khi cho Madoka ngủ mãi đến tận 11 giờ mới dậy ăn cơm nắm cho cả bữa sáng và trưa gộp lại, Yukimi mang theo ô và dẫn con ra công viên vào khoảng 12 giờ rưỡi.
Giữa chừng cô nhìn thấy chiếc xe màu đen đỗ bên kia ngã tư nhưng cô rẽ luôn tại đó và cũng không còn mấy bận tâm về nó nữa. Gã phóng viên Taranishi gì đó từ sau hôm gặp mặt lần đầu cũng không còn thấy xuất hiện nữa.
Vì hôm ấy là thứ Bảy nên Yukimi nghĩ bụng chắc sẽ có một vài học sinh tiểu học chơi ở đó, nhưng công viên vắng tanh. Có lẽ vì đang giờ nghỉ trưa nên cũng không thấy các bà mẹ dắt con nhỏ tới.
Thế nhưng khi Madoka bắt đầu chơi cầu trượt được một lúc thì Kazuto và bác lại nắm tay nhau bước vào công viên.
“Ồ, chào cô.”
Sao lại tới vào giờ này nhỉ? Nghĩ bụng vậy nhưng Yukimi vẫn lịch sự cúi chào. Kazuto cũng chào hỏi rất lễ phép.
Hôm nay là lần thứ ba cô gặp hai người này. Cái cảm giác kỳ lạ khó giải thích Yukimi cảm nhận được từ lần gặp thứ hai đến hôm nay đã trở nên quá rõ ràng.
Hai người này luôn xuất hiện chỉ một lúc không lâu sau khi mẹ con Yukimi đến công viên. Và họ chỉ đến khi công viên không có bà mẹ hay đứa trẻ nào khác ngoài hai mẹ con cô. Trong lần gặp thứ hai bác của Kazuto cũng ngần ngại mời Yukimi đi uống nước. Lúc ấy Yukimi cũng viện ra một cái cớ tạm bợ để từ chối.
Không hiểu tại sao người phụ nữ này lại có vẻ thích cô. Thậm chí cô còn nghĩ có khi chị ta đang sống ở tầng cao của một chung cư nào đó có thể nhìn thấy công viên này và thường xuyên kiểm tra công viên rồi mới đến.
Kazuto nhanh chóng ra chơi ở cầu trượt. Madoka cũng có vẻ đã quen với việc chơi cùng Kazuto, hai đứa xem ra khá hợp nhau. Về lũ trẻ thì không có gì phải phàn nàn cả, nhưng…
Bác của Kazuto vẫn có khuôn mặt như người mất hồn chẳng khác gì mọi khi. Sau vài câu trao đổi vô thưởng vô phạt về thời tiết lập tức cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. Dù Yukimi cảm nhận được mình đang bị người bên cạnh nhìn đăm đăm nhưng cô cố tình chỉ nhìn về phía lũ trẻ đang chơi vì không muốn chạm phải ánh mắt của người phụ nữ đó.
“Cô trông có vẻ… mệt mỏi nhỉ?” Người phụ nữ bất ngờ buông một câu.
“Ơ, thế ạ?”
Mặc dù chị ta nói đúng, nhưng chút hiếu thắng còn lại trong Yukimi khiến cô hơi khó chịu với lời nhận xét. Trước khi quan tâm đến người khác nhẽ ra chị ta nên tự quan tâm đến chính mình mới phải chứ?
“Cô có gì trăn trở sao?”
Yukimi đắn đo trong một thoáng trước câu hỏi đó nhưng nếu lảng sang chuyện khác thì bầu không khí lại càng nặng nề hơn nên cô quyết định đáp lại qua loa.
“Gần đây Madoka khó ngủ quá, nên…”
Cô kể về chuyện phải mất một, hai tiếng đồng hồ mới dỗ cho Madoka ngủ được, cũng có những hôm con bé quấy khóc không sao dỗ nổi.
Biết đâu người phụ nữ này đã có con lớn rồi. Ở đâu đó trong lòng, Yukimi vẫn hy vọng rằng sẽ được nghe lời khuyên của một người có kinh nghiệm.
“Thế thì lạ quá nhỉ.”
Bác của Kazuto buông lời nhận xét. Nếu chị ta bảo “Thế thì vất vả nhỉ” hay gì thì cô có thể hiểu được, đằng này lại là “kỳ lạ quá nhỉ”. Cách nói chuyện quả là độc đáo ghê, Yukimi cảm thấy thắc mắc.
Rồi sau đó, câu chuyện lại ngưng bặt. Dường như câu chuyện đã khép lại sau lời nhận xét kia. Tuy có hơi thất vọng một chút nhưng cô cũng hiểu vấn đề này quả thực khó giải quyết đối với người bình thường. Chắc có lẽ phải xin tư vấn của bác sĩ chuyên môn thôi.
Thế nhưng vào đúng thời điểm mà Yukimi định coi như chưa hề tâm sự gì thì bác của Kazuto lại khẽ nói, giọng khá u ám, “Liệu có phải… Liệu có phải cô bé bị ai đó cho uống thứ gì đó đặc biệt không?”
“Hả?”
Yukimi há hốc miệng nhìn người phụ nữ như thể vừa bị ném vào mặt những từ ngữ hoàn toàn không liên quan đến mạch câu chuyện.
“Ví dụ như những thức uống nhiều caffein. Người ta bán cả caffein dưới dạng viên nén đấy, nhỡ đâu ai đó đã trộn nó vào đồ uống của cô bé?”
“Hả?”
Con người này, tại sao đột nhiên lại nói những lời như vậy? Yukimi sửng sốt không thốt nên lời. Nếu không phải chị ta đang rất nghiêm túc thì mình có thể cười bỏ qua, đằng này… Nhưng ai có thể làm thế với Madoka và mục đích để làm gì? Tại sao chị ta lại có thể nghĩ ra những thứ kỳ quặc như vậy nhỉ?
“Cô hãy thử nghĩ xem, xung quanh cô có người nào khả nghi có thể làm được những việc như vậy không?”
“Không…” Yukimi nghiêng hẳn đầu ra vẻ suy nghĩ lung lắm. Nhưng trong lòng lại thầm nhủ có khi người này bị mắc chứng hoang tưởng bị hại cũng nên.
“Cô này… hôm nay cô có thể đi uống trà với tôi không?”
Lại cái sự đường đột ấy… Chưa kể cách dẫn dắt câu chuyện cũng thật là miễn cưỡng.
“Xin lỗi, hôm nay tôi lại có việc phải ra ngoài với người nhà mất rồi.”
Trước lời từ chối nhẹ nhàng của Yukimi, khuôn mặt vốn ảm đạm của người phụ nữ lại điểm thêm màu thất vọng.
“À… thế à…” Chị ta thều thào như bị đánh một đòn knock-out.
Yukimi đột nhiên cảm thấy thương cảm người phụ nữ. Nếu lần sau chị ta lại rủ không biết cô có nên thử nhận lời không nhỉ?
Khoảng 1 giờ chiều thì một nhóm học sinh tiểu học lái xe đạp đến. Tiếng trò chuyện nhộn nhịp ngày càng vang khắp sân chơi giúp bầu không khí khó xử giữa hai người dịu đi đôi chút.
Tiếp theo đó, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào trong công viên. Gã ta cao, mặc áo sơ-mi cotton và quần bò. Yukimi lơ đãng nhìn người đàn ông, rồi khi nhận ra gã đang đi về phía mình, cô bất giác nheo mắt nhìn lại thật kỹ.
Chiếc mũi cao, đôi mắt híp… chẳng cần kiểm tra kỹ từng đặc điểm Yukimi nhanh chóng nhận ra đối phương là ai. Cô bất giác nín thở.
Là Nakano Yoshiki.
Chính là gã, không hề nhầm lẫn.
Thế này là thế nào… Cô thử liên tưởng đến mối quan hệ giữa gã và sự việc tại nghĩa trang nhưng đầu óc cô quá hỗn loạn để có thể suy nghĩ được sáng suốt.
Trong khi đó, gã đàn ông đã mỉm cười tiến lại gần.
“Ồ, lâu quá không gặp em.”
Nakano dừng lại trước mặt Yukimi và nhoẻn cười tươi hơn nữa.
Yukimi không biết nên trả lời lại gã thế nào. Tất nhiên là cô sửng sốt, không những thế cô còn nhận ra trong cô vẫn còn nguyên cảm giác chán ghét gã như ngày nào. Cái cách nói năng tỏ vẻ với nụ cười đầy giả tạo kia khiến cô cảm thấy như bị đeo bám nhằng nhẵng.
“Có chuyện gì thế?” Cô chỉ còn biết thốt lên như vậy.
“Sao lại có chuyện gì thế?” Gã ta cười như thể vừa nghe một lời nói đùa. “Ý em là em không ngờ anh đến thật hả? Anh đến chứ, tất nhiên là đến rồi. Vì anh đã bao giờ quên em đâu, Yukimi.”
Không biết câu chuyện này sẽ đi đến đâu. Chỉ có gã tự tiện lôi chuyện cá nhân ra kể lể.
“Vậy có phải chính anh…” Yukimi quyết định hỏi thẳng để nắm quyền chủ động “… đã làm trò bẩn thỉu đó mộ nhà tôi không?”
“Mộ? Là sao?”
Nakano phản ứng y hệt như mẹ đẻ Yukimi.
Thật không tài nào hiểu nổi.
“Anh…” nói đoạn Yukimi quay sang nhìn bác của Kazuto. “A xin lỗi chị, chị có thể trông Madoka giúp tôi một lát được không ạ?”
Sau khi bảo Madoka ra chơi với Kazuto, Yukimi di chuyển sang chiếc ghế băng ở góc công viên. Nakano cũng bước theo sau. Cô vừa ngồi xuống ghế gã đã theo gót hạ lưng xuống ngay bên cạnh.
Chỉ chờ có thế Yukimi liền đứng lên, vòng ra phía trước Nakano và nhìn xuống gã.
“Này, có phải anh đã làm mấy chuyện lén lút ở nhà mẹ đẻ tôi không?”
“Hả? Từ nãy tới giờ em nói huyên thuyên gì vậy?”
Có vẻ như gã ta không biết gì thật. Tất cả các quân bài cô áp dụng đều không hiệu quả. Chẳng còn cách nào khác, Yukimi định hỏi tại sao gã lại xuất hiện ở đây thì chính Nakano đã mở miệng trước.
“Chẳng nhẽ em gọi anh đến đây vì những chuyện ấy? Không phải đấy chứ?”
“Khoan đã. Tôi gọi anh đến bao giờ?”
Yukimi thẳng thừng phủ nhận, Nakano lại nhe nhởn cười ghẹo cô, “Đừng có dối lòng mà.”
Cái gì mà “dối lòng” chứ. Cô thật chẳng hiểu nổi trong đầu gã nghĩ gì.
Đột nhiên Nakano đưa mắt nhìn ra đằng sau Yukimi rồi cứ nhìn phía đó mãi. Yukimi ngoảnh lại và lại sửng sốt thêm lần nữa. Toshiro đang đi bộ về phía này.
Rõ ràng anh đang đi học ở thư viện thành phố cơ mà? Khoan đã… Yukimi cố gắng đưa ra lời giải đáp giữa lúc đầu óc bị bao vây bởi hàng ngàn câu hỏi tại sao. Có khi Toshiro đã gọi Nakano đến đây. Tuy cô không nghĩ chồng mình lại nghi ngờ Nakano đến vậy nhưng giờ chỉ có cách lý giải như thế mới hợp lý.
“Xin chào,” Toshiro mở lời khi bước đến gần hai người. Không phải kiểu hay đùa giỡn thường ngày mà là giọng trầm lộ rõ vẻ thù địch.
“Xin chào,” Nakano cũng đáp lại y hệt.
Yukimi lườm Toshiro, trút thẳng sự bực bội cùng với tiếng thở dài lên anh.
“Anh thôi ngay cái trò xấu tính này đi. Tại sao anh không thể tin tôi?”
Ngược lại Toshiro buông ra một hơi không rõ thở dài hay phì cười.
“Khoan đã. Cô nói như thể tôi lén lút theo dõi cô vậy nhỉ? Tôi chỉ vô tình đi ngang qua công viên mà thôi.”
Yukimi không tin vào tai mình. Mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Và những lời Toshiro vừa nói lập tức đánh bay những lý giải trong cô. Nếu không phải Toshiro đang cố tình nói lung tung vì mục đích nào đó thì tất cả những việc đang xảy ra tại đây sẽ là một mớ bòng bong không sao giải thích được.
“Thế còn anh tại sao lại ở đây thế?” Toshiro hỏi Nakano bằng giọng lạnh lùng không cảm xúc.
“Thì Yukimi gọi tôi đến,” Nakano trả lời đầy khiêu khích.
“Tôi đã bảo là tôi không gọi,” Yukimi gắt lên phủ nhận.
“Không hiểu cô nàng này bị làm sao, nhưng từ nãy đến giờ em đóng kịch rất giỏi đấy nhé.” Nakano cười đầy ẩn ý rồi nhìn Yukimi.
Gã nói lăng nhăng cái gì vậy… Con nóng giận lên đến tột độ khiến Yukimi nóng bừng mặt.
“Không cần phải đỏ mặt thế đâu.” Nakano nhìn lần lượt Yukimi và Toshiro rồi vừa nhăn nhở cười vừa lôi bức thư gấp gọn trong túi ra. “Không biết hai người đã làm lành hay gì nhưng rõ ràng Yukimi đã mời tôi đến đây. Yukimi, xin lỗi em nhưng anh phải làm rõ để bảo vệ danh dự cho mình.”
Nói đoạn gã giơ tờ giấy về phía Toshiro.
Toshiro mở tờ giấy ra. Đó là bản photocopy của một bức thư. Yukimi đứng bên cũng nhìn vào.
Lâu lắm không gặp. Anh khỏe không? Em đang vừa viết thư cho anh vừa nhớ lại chuyện ngày xưa đây.
Ngày ấy có nhiều chuyện đã xảy ra nhưng cũng thật vui, tự dưng em nhớ quá.
Gần đây em cứ nghĩ mãi không biết mình có chọn sai rồi không. Dạo này có quá nhiều chuyện khiến em phải suy nghĩ, giá mà được làm lại cuộc đời trước khi kết hôn. Chồng em với em bây giờ chỉ là mối quan hệ trên giấy tờ thôi, bằng mặt mà không bằng lòng. Em có thể gặp anh không? Chỉ nói chuyện thôi cũng được. Nhưng em không thể cho anh biết địa chỉ liên lạc của em được. Anh cũng hiểu mà đúng không.
Ngày nào em cũng ra công viên chơi với con. Công viên Shinyama ở thành phố Tamano. Nếu là thứ Bảy, Chủ nhật thì chắc anh cũng được nghỉ, em sẽ chờ anh tới. Thường em sẽ đến công viên vào khoảng 1 giờ chiều nhưng cũng tùy theo ngày mà có thể khác, xin lỗi anh nhé.
Em mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Gửi người thân thương.
Sau khi đọc hết một lượt, Yukimi ngơ ngẩn nhìn bức thư sến súa.
“Đây là chữ của cô mà,” Toshiro lạnh lùng nhìn Yukimi.
“Tôi không viết cái này. Sao tôi lại viết được chứ?”
Yukimi khảng khái phủ nhận nhưng thật đáng tiếc, Toshiro không phản ứng gì trước thái độ ấy.
“Chuyện là như vậy đấy,” Nakano nói vẻ đắc thắng.
“Này,” Toshiro quay lại nhìn Nakano, “Dù Yukimi có rủ rê anh thế nào thì bây giờ cô ấy vẫn đang là vợ tôi, vì vậy anh đừng có tự tiện gặp. Tôi đang cảnh cáo anh đấy. Nếu anh thích tôi có thể gửi chứng cớ tố anh trước đây từng đeo bám cô ấy. Nếu từ nay về sau anh còn động vào Yukimi tôi sẽ đòi tiền đền bù thiệt hại về tinh thần không sót một cắc nào đâu!”
“Đã bảo là tôi không rủ rê mà.” Lời thanh minh của Yukimi bị lờ đi thật thảm hại.
“VẪN ĐANG là vợ nhỉ. Thế nếu hai người ly hôn rồi thì sao?” Nakano hỏi.
“Thì xin mời tự do,” Toshiro đáp.
Nakano khẩy mũi cười. “Thôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.” Gã ném lại lời mỉa mai rồi quay lưng đi.
“Này,” Toshiro gọi giật lại.
Nakano quay lại, nghiêng đầu.
“Sáu năm về trước anh có làm Yukimi mang thai không đấy?”
Nakano gãi gãi chiếc mũi cao rồi im lặng một lúc vẻ như suy nghĩ.
“… Cũng có thể đấy.”
Nói đoạn gã đi luôn không quay lại.
Cái gì mà “cũng có thể” chứ. Yukimi trợn trừng mắt quay sang Toshiro lắc đầu.
“Này, anh đừng có tin những lời nói đùa ấy đấy nhé.”
Toshiro chỉ liếc Yukimi một cái đầy lạnh lùng và không nói gì thêm.
“Madoka, về cùng bố nào.”
Rồi anh ta bế Madoka đang ở dưới chân cầu trượt lên, đoạn rời khỏi công viên, coi như Yukimi không tồn tại.
Ở phía trước kia là….
Một chiếc Mercedes trắng đang đỗ tại đó.
Toshiro mở cửa ghế phụ.
Người ngồi ở đó là Takeuchi.
Toshiro đặt Madoka lên đùi Takeuchi rồi vòng về ghế lái.
Toshiro đã lái chiếc xe ấy đến đây sao. Đúng là Takeuchi có nói là Toshiro có thể mượn xe bất cứ lúc nào…
Chiếc xe dần đi khuất.
“Xin lỗi…”
Không biết từ lúc nào bác của Kazuto đã đến bên cô.
“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì đó đã xảy ra đúng không?”
Trước giọng điệu như cầu mong có gì đó xảy ra của chị ta, Yukimi thấy rõ sự bất thường của người phụ nữ đối diện.
“Cô có thể kể cho tôi nghe không? Nhé? Chúng ta ra quán nước nhé?”
Vừa thở gấp người phụ nữ vừa kéo tay Yukimi đi. Cô định vùng ra nhưng chị ta đã kiên trì quay sang thuyết phục.
“Hãy đi đi mà. Làm ơn! Nhé cô nhé?”
“Bỏ tôi ra.”
Sau phút giằng co Yukimi cuối cùng cũng rút tay ra được. Bị giật ngược trở lại bác của Kazuto ngã bệt xuống đất.
Cái người này bị làm sao thế không biết…
Yukimi còn không muốn đỡ chị ta dậy, cô chỉ cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
“Giờ tôi không có tâm trí nào đi theo chị cả. Xin lỗi tôi về trước.”
Cô chỉ nói vậy rồi cúi đầu chào. Khi Yukimi đang định bước đi thì tiếng chị ta lại vang lên phía sau lưng.
“Vậy thì… lần sau cô hãy đi với tôi nhé, nhé.”
Yukimi vờ như không nghe thấy, cứ như vậy rời khỏi công viên.
Buổi chiều, khi Hiroe bước ra vườn thì ở nhà bên Takeuchi đang bê mấy chậu hoa lan. Anh ta đang di chuyển chúng từ góc vườn về giá để hoa tự làm.
“Ồ, cái giá hoàn thiện đẹp quá.”
Hiroe vươn người qua hàng rào ngắm nhìn giá để chậu cây. Giá gồm bốn tầng có gắn khung mái che ở độ cao tầm đầu Hiroe, bên trên được phủ vải lưới bằng sợi gai để che nắng. Takeuchi lần lượt bê từng chậu lớn từ địa lan, lan quân tử đến lan hoàng hậu lên giá để. Có đến gần ba mươi chậu hoa nhưng tất cả đều được xếp lên gọn gàng.
“Thế này là có thể tạm yên tâm đón mùa hè rồi ạ.”
Anh ta nói vẻ mệt nhọc nhưng sự tự hào thì lại lộ rõ trên khuôn miệng tươi cười.
“Giá mà được thì tôi muốn anh xây ở đằng kia cơ, có thế thì từ vườn nhà mình tôi cũng ngắm được.”
Hiroe bông đùa khiến Takeuchi cười vang.
“Chị cứ sang vườn nhà tôi ngắm bất cứ lúc nào. Ở góc kia tôi định xây bồn hoa nên đã đổ đất vào mất rồi ạ.”
“Anh chăm chỉ thật đấy.”
“Không còn được chăm sóc bà nhà nữa nên tôi bị dư thừa thời gian. Làm những việc này cũng giúp thư giãn tinh thần lắm ạ.”
“Thật vậy nhỉ,” Hiroe gật gù đồng tình.
“Nếu chị thích tôi sẽ làm tặng chị một cái giá để cây có mái che nhỏ như của nhà tôi nhé?”
“Thật ư? Anh nói nhỏ nhưng chắc chắn làm cũng sẽ mất công sức lắm.”
“Đơn giản thôi ạ. Tiện tôi cũng đang thừa vật liệu ở đây.”
Vừa nói Takeuchi vừa quay gương mặt đang tươi cười đi hướng khác, đoạn chào thật dịu dàng, “Chào Madoka.”
Madoka đang cố gắng xỏ giày định bước ra vườn. Con bé chạy đến khi gót chân còn thò ra bên ngoài giày nên Hiroe đã giúp cháu nội sửa lại.
“Cháu uống Yakult không?”
Nghe Takeuchi hỏi Madoka lập tức gật đầu.
“Ôi cái con bé này được cho nhiều nên quen hơi rồi đây.”
Dạo gần đây cứ mỗi lần thấy Hiroe và Takeuchi trò chuyện ở ngoài vườn là Madoka lại thò mặt ra để được cho Yakult.
Hiroe nhận chai Yakult từ Takeuchi, mở nắp và đưa cho Madoka. Madoka tỉnh bơ tu cốc sữa chua ừng ực. Cái sự thuần thục đó thật ngộ nghĩnh khiến Hiroe và Takeuchi bất giác nhìn nhau mỉm cười.
“Ngon đúng không?”
Takeuchi nhận lại chai Yakult rỗng, vẫy tay với Madoka rồi làm động tác như đang nhảy dây. Thấy vậy Madoka cũng vui sướng bắt chước theo.
“Trông ông buồn cười quá,” con bé nói.
Không hiểu sao hai người này lại trở nên thân thiết đến thế.
Sau đó Hiroe đeo găng tay làm vườn nhổ cỏ non một lúc. Madoka cũng bắt chước cúi xuống nghịch đất.
“Ơ kìa…”
Đang lúc Hiroe chăm chú nhổ cỏ, Takeuchi nói giọng hoang mang làm Hiroe phải ngẩng mặt lên.
“Nãy giờ Madoka có vẻ hay xoa chân quá,” anh ta xoa xoa cằm và nói.
Hiroe nhìn cháu nội, không hiểu người hàng xóm nhắc đến chuyện gì.
“Cháu bị làm sao à?” Madoka lắc đầu.
“À không, tại cô bé nhăn nhó trông như bị đau nên tôi lo nó bị côn trùng hay con gì đốt thôi.” Takeuchi nói.
“Đưa bà xem nào.”
Hiroe thử lật váy của cháu lên.
“Ôi…”
Ở bên ngoài đùi trái có một vết bầm tím to cỡ đồng xu 500 yên. Hiroe bất giác định chạm vào nhưng Takeuchi vội ngăn lại.
“Những vết thương như vậy không nên chạm vào đâu ạ.” Takeuchi nói.
“Cháu có đau ở đây không?”
Hiroe xoa xoa xung quanh vết bầm và hỏi. Nhưng Madoka chỉ hơi cúi xuống rồi lắc đầu. Hỏi cháu bị va vào đâu thì con bé cũng chỉ nghiêng đầu rồi lúc lắc cái đầu mà không trả lời rõ ràng.
“Nếu cháu nó không đau chắc là không sao đâu ạ. Hai ba ngày sau sẽ hết thôi.”
Takeuchi nói vậy nhưng cũng không ngăn được mối hoài nghi còn đọng lại trong lòng Hiroe.
Liệu bà có nên chất vấn Yukimi hay không? Dù trong lòng bà vẫn mong muốn đó chỉ là hiểu lầm. Liệu bà có nên vờ như vô tình hỏi con dâu xem Madoka bị ngã đâu mà bầm tím hay không? Nhưng nghĩ đến sự trầm trọng của vấn đề bà lại trở nên lưỡng lự. Nếu hỏi như vậy thì dù Yukimi trả lời liệu bà có tin vào câu trả lời ấy không?
Cứ để xem tình hình thế nào đã.
Chẳng biết cách nào sẽ khả thi nên Hiroe chỉ còn nước im lặng quan sát thêm sự tình.
Buổi chiều, sau khi đã chuẩn bị gần như xong xuôi bữa tối, Yukimi lên tầng hai xem con gái đang chơi một mình ra sao.
Vừa mở cửa, đập ngay vào mắt Yukimi là hình ảnh Madoka đang cầm tay Asuka quay vòng vòng.
“Con làm cái gì thế?”
Nghe mẹ quát, Madoka dừng ngay lại. Nếu con bé không dừng lại có lẽ Yukimi đã đánh con một cái rồi.
“Con đừng bắt nạt em búp bê, tội nghiệp em đấy.”
Madoka tỏ vẻ như muốn nói gì đó mà không biết diễn tả ra sao. Chẳng biết con bé có hiểu những gì Yukimi nói hay không. Có khi đánh cho nó đau may ra nó mới hiểu, cô thầm nghĩ.
“Mẹ ơi, cái này ông hàng xóm cho mẹ à?”
Madoka đột nhiên hỏi một câu mà Yukimi không ngờ tới.
“Không phải đâu. Đây là búp bê của mẹ đấy. Vì Madoka muốn chơi nên mẹ cho con mượn còn gì. Nên con phải giữ gìn cẩn thận nhé.”
Đột nhiên Yukimi ngẩng đầu lên nhìn sang cửa sổ đối diện.
Đúng lúc đó Yukimi thấy như có bóng người cử động bên cửa sổ nhà hàng xóm. Khi cô dụi mắt toan nhìn lại cho kỹ thì cái bóng ấy đã biến mất.
Yukimi đóng cửa lưới và khóa cửa sổ lại. Cô cũng kéo rèm che kín toàn bộ cửa sổ.
Sau bữa cơm tối, khi Yukimi đang chuẩn bị quần áo để thay cho mình và Madoka thì Toshiro bước vào phòng với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Này, từ hôm nay cô xuống dưới ngủ đi nhé?”
Đột nhiên phải nghe những lời như vậy, Yukimi bất giác quay lại nhìn chồng. Anh ta đang đứng nghiêng nghiêng, tay chống vào mạn sườn, khuôn mặt lộ vẻ đăm chiêu cau có. Cô chợt nhận ra con người ta có thể trở nên xa lạ đến thế nào chỉ bằng vẻ mặt và thái độ. Giữa hai người như tồn tại một màn khói lạnh lẽo ngăn trở sự trao đổi của tất thảy mọi loại cảm xúc.
“Được thôi. Đằng nào thì dạo này tôi cũng ngủ ở dưới nhà nhiều hơn. Chỉ là mong anh đừng cho những điều Nakano nói là thật. Anh tin tôi hay là tin anh ta?”
“Vậy ý cô là sao? Việc Nakano đến công viên ngày hôm nay, rồi việc hắn cầm theo lá thư tất cả đều là tự biên tự diễn hết à?”
“Tất nhiên là vậy rồi. Gã ta đã lẻn vào nhà mẹ đẻ tôi và điều tra đủ thứ…”
“À, ra là cái thư đó nằm trên bàn của cô ở nhà mẹ đẻ. Cứ cho là thật sự gã đã đến công viên theo cách đó, rồi viện ra lý do vô căn cứ là vì cô đã viết bức thư đó đi, thì thử hỏi gã được lợi lộc gì? Ý cô là để gã tán tỉnh cô hay sao? Tại sao đến giờ gã lại làm cái trò đó?”
“Tôi không biết. Anh đi mà hỏi gã những việc ấy…”
Yukimi lại một lần nữa nhận ra tình thế bất lợi của mình khi chỉ có thể trả lời như vậy. Có lẽ trong lòng Toshiro mối hoài nghi này đã bị nhuộm màu đen sẫm.
“Tôi đang chuẩn bị thi viết luận, tình hình vô cùng căng thẳng. Mong cô đừng làm những việc tầm phào khiến tôi mất tập trung nữa.”
Chẳng cần anh ta phải nói cô cũng sẽ xuống dưới nhà ngủ, chẳng cần anh ta nhắc cô cũng thừa biết bây giờ đang là giai đoạn thi cử căng thẳng. Yukimi muốn cãi nhưng cô lại nghĩ nếu những lời ấy cũng bị coi là chuyện tầm phào thì chỉ khiến bản thân thêm cay đắng nên cố gắng tự kiềm chế.
“Thật ra tôi muốn đuổi cô ra khỏi nhà ấy. Nhưng vì còn Madoka nên tôi đành chịu…”
Toshiro buông một câu phũ phàng rồi đi vào phòng bên cạnh.
Tại sao mình lại bị đuổi đi? Yukimi nghe như thể câu chuyện không phải đang nói về mình.
Chiều nay, sau cuộc đụng độ đó cô rời công viên và về nhà một mình thì chứng kiến cảnh Toshiro đập phá. Nói chính xác là khi Yukimi lên đến tầng hai, mọi thứ đã kết thúc nhưng nhìn đống sách vở vứt ngổn ngang trên sàn trong phòng của chồng, Yukimi hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Madoka cũng hay đập thùng đồ chơi khi tức giận. Rất giống với Toshiro.
Đây chắc là thứ mà người ta gọi là “khủng hoảng hôn nhân”… Yukimi miên man nghĩ, nhưng rốt cục vẫn thấy mơ hồ như người ngoài cuộc. Mình chẳng làm gì sai mà tại sao khủng hoảng vẫn tự tiện ập đến? Không thể chỉ vì do xui xẻo được. Cứ như thể có một bàn tay ác ma đã đưa lối dẫn đường vậy…
Lòng người hóa ra lại dễ dàng trở nên xa cách đến vậy… Yukimi thầm nghĩ. Cô không định sẽ đeo bám mãi nếu người ta đã không còn thiết tha, nhưng phải làm gì lúc này thì cô cũng không rõ.
Cô đi xuống cầu thang với tâm trạng u ám, cùng Madoka vào buồng tắm.
“Madoka, hôm nay con hãy ngủ ngoan nhé?”
Vừa xả nước lên người Madoka, Yukimi vừa hỏi.
“Con không biết,” Madoka nghiêng đầu đáp.
“Nếu Madoka không ngủ ngoan thì mẹ sẽ mệt đấy,” Yukimi tiếp lời, dù biết rằng mình đang rất trẻ con khi than thở với một đứa trẻ. Cô còn nghĩ rằng nếu không phải vì quá mất thời gian chăm con cô sẽ có nhiều thời gian để quan tâm đến Toshiro hơn. “Nếu Madoka không ngoan thì có khi mẹ sẽ bỏ nhà đi đấy.”
“Tại sao ạ?”
“Bởi vì, Madoka không nghe lời mẹ mà.”
Yukimi nói dù biết lý do này thật vớ vẩn.
Thế nhưng cô vẫn muốn khiến Madoka bối rối một chút. Mặc dù biết không nên đòi hỏi sự báo đáp trong việc nuôi dạy con nhưng một khi đã suốt ngày ở bên con, đã cố gắng như vậy cô cũng muốn được khen ngợi đôi chút. Cô muốn ít ra sẽ có Madoka là đồng minh. Chỉ cần con bé nghĩ nếu không có mẹ nó sẽ buồn là đủ với cô rồi. Cô muốn dùng điều ấy để tự an ủi chính mình.
“Mẹ ơi, nếu thế mẹ sẽ đi đâu?” Madoka hỏi có đôi chút bất an.
“Một nơi mà Madoka không biết được.”
“Nơi có cái chú ở công viên á?”
Hình như con bé nói về Nakano. Con bé trông vậy mà quan sát ghê thật, Yukimi cười méo xệch.
Lúc định rửa người cho con, Yukimi để ý đến chân của con bé.
Có vết bẩn màu xanh ở đùi trái của Madoka. Cô hơi giật mình vì nghĩ chẳng có lẽ đó là vết bầm tím do bị mình đánh. Nhưng khi sờ thử thì Madoka không có vẻ gì là đau đớn cả.
Yukimi bôi sữa tắm và dùng khăn kỳ cọ thử. Vết bẩn bám chặt vào da kỳ mãi không sạch. Thế nhưng chiếc khăn dùng để kỳ cọ cũng bị bám màu xanh nên cô chắc chắn đó không phải là vết bầm tím.
Không biết là màu vẽ hay phẩm ở đâu, chẳng hiểu tại sao thứ này lại bám vào người con bé. Chắc nó dính vào khi Madoka chơi cầu trượt.
Yukimi liên tục kỳ cọ và xả lại bằng nước ấm, sau khoảng ba lần thì vết xanh cũng bị mờ đi một nửa. Nhận ra chắc phải mất hai ba ngày mới bay hết màu được, Yukimi dừng lại không kỳ cọ thêm nữa.