Loại trừ
Có lẽ mình nên tìm gặp Nakano một lần nữa để bắt gã rút lại những lời đã nói. Nếu mình nói cứng với gã rằng sẽ kiện lên cảnh sát tội xâm nhập trái phép có lẽ gã sẽ thay đổi thái độ. Mình sẽ yêu cầu gã viết vài lời rồi đưa cho Toshiro xem, chắc như vậy tình hình sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn. Tuy không có gì đảm bảo mọi việc sẽ thuận lợi nhưng Yukimi ghét cái cảm giác bị đổ oan này, hơn nữa, vì Madoka, cô cũng không thể ngồi yên để mặc sự tình như vậy.
Ngày Chủ nhật sau đó, nhân lúc Madoka say ngủ, Yukimi quyết định ra ngoài, cô đến bốt điện thoại công cộng trước ga và gọi cho Nakano. Gã cứ một mực nói rằng cô gửi thư đến nên chắc địa chỉ nhà giờ vẫn không thay đổi. Cô vẫn nhớ như in số điện thoại của hắn, dù điều này chẳng có gì khiến cô tự hào.
Trong điện thoại cô chỉ nói ngắn gọn rằng, “Tôi có chuyện muốn nói với anh về việc ngày hôm qua.” Cô cũng cố gắng không dùng giọng công kích. Nakano cũng rất hào hứng, chẳng hiểu gã mong chờ điều gì, đề nghị ngay nơi hẹn là quán cà phê trước cửa ga Machida. Thời gian hẹn là 2 giờ.
Sau khi gọi điện xong, Yukimi đi lòng vòng một lúc rồi tạt qua công viên. Ở công viên có khoảng năm cặp mẹ con đang chơi.
“Sekine này, chiều nay cậu có bận gì không?”
Yukimi hỏi mẹ của Azusa đang sống ở khu phố mới giống cô.
“Không, chồng tớ đi làm cả ngày nghỉ nên tớ cũng không có dự định gì.”
Mẹ của Azusa rất điềm đạm, đến mức Yukimi có cảm giác cô ấy dù có ở nhà cả ngày cũng không cảm thấy bực bội gì.
“Thế à. Nếu được, chiều nay có thể cho bé Azusa chơi với Madoka nhà tớ tầm hai ba tiếng không, nói đúng hơn là tớ muốn nhờ cậu trông giúp con bé một lúc.”
“Được thôi. Cậu bận đi đâu à?”
“Ừ, tớ có chút việc.”
Vì không biết gặp Nakano xong tình hình sẽ thế nào nên Yukimi không nói trước với Toshiro, mà có nói chắc chắn anh ta cũng sẽ cản. Nhưng nếu cứ thế này thì không giải quyết được việc gì nên cô chỉ còn cách nói dối người nhà và giả vờ cùng Madoka ra ngoài chơi.
Azusa một tuổi rưỡi và mới chập chững biết đi nhưng cũng thi thoảng cùng chơi nghịch cát với Madoka. Yukimi nhờ mẹ của Azusa – cũng tầm tuổi với cô – chứ không nhờ các bà mẹ có con tầm Madoka vì cô thấy mẹ của Azusa là người dễ nói chuyện nhất trong số các bà mẹ đến chơi ở công viên.
Sau khi thắp hương lúc 11 giờ và ăn xong bữa trưa, cô nói với mẹ chồng là sẽ đưa Madoka đi xem phim hoạt hình rồi rời khỏi nhà. Cô đi thẳng đến nhà Azusa rồi gửi Madoka lại đó.
Cô đến quán cà phê ở Machida nơi Nakano hẹn gặp lúc 2 giờ kém 10. Chợt nhớ ra ngày xưa Nakano rất thích tóc đuôi ngựa nên Yukimi tháo ngay buộc tóc trước khi bước vào quán.
Bước vào bên trong, Yukimi thấy Nakano đang uống cà phê đá tại chiếc bàn gần cửa sổ. Quán cà phê bài trí rất đẹp, thật chẳng hợp là nơi để gặp gã ta. Quán nằm ở tầng hai của tòa nhà cao tầng, từ cửa sổ có thể nhìn được xuống phố. Trên phố tấp nập các thanh niên trẻ trong trang phục mùa hè.
“Xin lỗi đã hẹn anh ra vào ngày nghỉ.”
Yukimi nói thay cho lời chào và ngồi xuống phía đối diện như để ngầm ám chỉ rằng hôm nay cô đến để nói chuyện một cách nghiêm túc.
“Không sao không sao,” Nakano cười đầy ẩn ý đáp lại. Yukimi bất giác muốn nhăn mặt trước cái thái độ khó chịu của gã nhưng cô cố gắng dặn mình phải chịu đựng.
“Anh này,” sau khi đã chọn món hồng trà lạnh cô nhanh chóng vào chủ đề chính. “Tôi muốn anh hãy nói rõ chuyện hôm qua không phải là sự thật.”
“Không phải sự thật là sao?” Gã hỏi lại với vẻ mặt như thể coi cô là một trò đùa.
“Việc tôi đã gửi thư cho anh. Và cả cái cách anh nói ‘có thể…’ trước việc chắc chắn 100% đã không xảy ra nữa… anh cứ ỡm ờ kiểu ấy làm tôi vô cùng khó xử đấy.”
“Tưởng gì, ra là chuyện đó à.” Nakano nhún vai. “Anh lại cứ nghĩ hôm nay là khởi đầu thứ hai của chúng ta cơ đấy.”
“Anh thôi đi.” Thật kinh tởm, Yukimi định thêm vào ba từ ấy nhưng cô đã kịp ngăn lại.
“Thế anh phải làm gì? Phải gọi điện cho cậu Kajima rồi xin lỗi ư?”
“Không đến mức phải như vậy. Chỉ cần anh viết cho tôi vài dòng ở đây là được.”
“Oài, vì đây là Yukimi chứ không phải ai khác nhờ nên anh mới nhận lời đấy nhé.”
Mặc dù cách nói rất khó chịu nhưng trước mắt gã đã nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị nên Yukimi có đôi chút nhẹ nhõm trong lòng.
Thế nhưng, khi món đồ uống Yukimi gọi được bưng ra, Nakano lại tiếp tục câu chuyện.
“Thế, lại quả cho anh là gì?”
“Lại quả?” Yukimi thấy điên tiết nhưng trong lúc uống một ngụm trà cô đã lấy lại bình tĩnh. “Không có đâu. Tất nhiên là không rồi.”
“Thế thì em có khôn lỏi quá không?” Nakano nhướng mắt lên nhìn Yukimi. “Tất nhiên anh có thể viết ngay cho em vài dòng ở đây. Như kiểu là ‘Tôi không nhớ đã làm cho cô ấy có bầu nhưng thật sự là tôi đã nhận được thư của cô ấy.’ Em rõ ràng đã gửi thư nhưng sau đó lại ân hận, giờ muốn coi như không có chuyện gì xảy ra nên định vu cho anh làm trò để yên chuyện chứ gì? Hãy nghĩ cho cả anh nữa chứ. Anh đã làm theo lời yêu cầu vô lý của em thì em cũng nên có gì lại quả cho phải đạo chứ? Nếu em không thích từ ‘lại quả’ thì gọi là ‘tấm lòng thành của Yukimi’ đi cũng được. Chứ em không cho anh thấy được điều đó thì chắc là khó đấy…”
“Anh vẫn định khăng khăng là tôi đã gửi bức thư đó sao?”
“Em cũng cứ khăng khăng là không gửi?” Nakano cười như thể rất sửng sốt, rồi gã lôi từ cái clutch cầm tay ra tấm phong bì. “Anh đoán thế nào cũng có chuyện này nên đã mang theo nó. Cái dấu bưu điện này chẳng phải là của khu em đang sống sao? Cho đến trước khi nhận bức thư này anh còn không biết em đã chuyển đến sống ở đó nữa kìa…”
Yukimi chỉ liếc qua tấm phong bì rồi lườm Nakano.
“Anh nói ‘không biết, không biết’ nhưng thực chất ai có thể làm chứng?”
Gã ta lôi tấm phong bì ra thế này thì trắng đen đã quá rõ. Giờ cô đã hiểu gã ngoan cố nói điêu đến cùng để làm gì rồi.
Hóa ra nó được dùng như bằng chứng đe dọa theo kiểu vừa ăn cướp vừa la làng nhằm đòi hỏi “lại quả”. Nếu đúng như vậy thì đây cũng chính là câu trả lời cho câu hỏi của Toshiro “Gã ta nghĩ có thể tán tỉnh lại cô bằng cách ấy sao?” Ngay từ đầu gã đã không định “tán tỉnh” mà mục đích chính là “đe dọa” Yukimi.
“Anh đã lẻn vào nhà mẹ đẻ tôi đúng không? Nếu không muốn bị kiện cáo thì anh nên xin lỗi tôi trước đi.”
“Riêng việc ấy thì anh hoàn toàn không liên quan nhé. Không thể trả lời kiểu ‘có thể’ được rồi.”
Có lẽ gã đã nhìn thấu việc cô không hề có chứng cứ. Gã tỏ ra cực kỳ thản nhiên.
“Cho tôi xem bản gốc bức thư hôm qua đi.”
Dù nét bút có giống đến đâu thì nhìn kỹ sẽ thấy một số chỗ sai lệch. Yukimi định tìm để chỉ ra rằng mình không hề viết lá thư đó.
“Tờ hôm qua là bản gốc đấy. Cậu Kajima cầm đi rồi còn gì. Chắc cậu ta giữ lại để dùng khi kiện cáo ly hôn, cậu ta thật là, đó cũng là kỷ vật của anh mà, anh phải đòi lại mới được.”
“Bản đó không phải bản photocopy sao?”
“Bản đó được gửi trong thư đấy. Yukimi, em đã photocopy ra và gửi đi đúng không? Bản gốc em cầm chứ gì?”
“Anh nói gì thế, rõ là anh có ý đồ đen tối.”
Gã một mực nói chỉ có bản photocopy khác nào ám chỉ là đã có sự can thiệp ngụy tạo nào đó. Thế nhưng một khi Nakano đã vờ như không biết thì Yukimi chẳng có cách nào để làm rõ sự tình.
Thật là chẳng được việc gì.
Cuối cùng Yukimi cũng chẳng thể bắt Nakano viết vài dòng như cô dự định. Đối phương cũng đổi giọng đổi thái độ, nằng nặc đòi “lại quả” khiến Yukimi thấy buồn nôn nên quyết định ra về.
Cô từ chối khi Nakano nói sẽ mời, tự trả tiền phần của mình rồi rời khỏi quán cà phê.
“Em về đấy à?” Nakano hỏi với theo khi Yukimi xuống cầu thang.
“Về chứ còn gì nữa. Có dành thêm thời gian cho anh cũng vô nghĩa mà thôi.”
“Vậy khi nào ta lại gặp nhau nhỉ?”
“Không bao giờ nữa.”
Sau câu trả lời cụt lủn ấy Yukimi bị Nakano nắm lấy cằm và xoay mặt về phía gã. Khuôn mặt gã che hết tầm nhìn của cô.
“Anh thôi ngay đi!”
Yukimi cố quay mặt đi nhưng một cảm giác ẩm ướt đã trượt từ môi sang má cô. Cô vùng ra và lườm Nakano sắc lẹm. Toàn thân cô toát lên một cảm giác kinh tởm với gã.
“Chỉ riêng việc anh đến đây thôi là cũng đáng được ‘lại quả’ như thế rồi,” Nakano vẫn nhơn nhơn không hề tỏ ra hối lỗi. “Anh nói với cậu Kajima cũng được thôi. Nhưng anh sẽ nói là anh sẽ chiến đấu vì Yukimi. Lần này mà quyết đấu anh tin mình có thể thắng.”
Yukimi tức điên lên trước cái kiểu ban ơn của gã, cô cố tình ném lại ánh mắt khinh miệt. Sau đó mặc kệ gã vẫn dai dẳng đuổi theo, cô nhanh chân đi về phía ga.
Chỉ là một cái hôn thôi mà… Dù cố gắng nghĩ theo hướng ấy nhưng sự tức giận mỗi lúc một trào dâng trong cô. Người ta nói giận tím tái ruột gan chính là để tả cảm xúc của cô lúc này đây. Yukimi thấy phẫn uất vì cô có cảm giác mình đã bị vấy bẩn.
Cô súc miệng tại nhà vệ sinh trong ga, lau sạch son môi và thoa son lại lần nữa.
Mình thật ngốc, đến đây làm gì cơ chứ.
Yukimi trở về nhà trong tâm trạng còn rối như tơ vò hơn cả lúc trước. Cô đến đón Madoka ở nhà mẹ con Azusa vào khoảng 3 rưỡi chiều.
“Ồ, cậu về sớm nhỉ.”
Mẹ Azusa ra đón và mỉm cười với Yukimi. Từ cách nói chuyện của mẹ Azusa thì có vẻ mọi chuyện vẫn ổn thỏa, thế nhưng Yukimi vẫn quyết định hỏi, dù chỉ mang tính hình thức.
“Con bé có ngoan không cậu?”
“À… ừm…” Đột nhiên mẹ Azusa trở nên ấp úng. Cô ấy e dè nhìn vào trong phòng rồi kéo Yukimi ra ngoài.
“Có chuyện gì à?” Yukimi thấy hơi lo lắng.
“Không không. Thật ra không có gì to tát cả,” mẹ Azusa cười gượng gạo rồi hạ thấp giọng. “Tại tớ nói với Madoka là ‘Hãy chơi với em Azusa ngoan nhé’ nên Madoka rất cố gắng chơi với em bé. Azusa cũng rất vui, Madoka ra dáng chị lắm, nhưng mà…” Càng lúc mẹ Azusa càng ngập ngừng, nụ cười gượng gạo cũng chuyển sang méo mó. “Madoka cầm tay Azusa rồi nhảy nhót như thể đang chơi đồ chơi. Thế rồi, lúc tớ vừa quay đi thì nghe thấy tiếng Azusa khóc ré lên. Hình như Madoka kéo tay em liên tục lại mạnh quá nên Azusa bị đau thì phải.”
“Ôi tớ xin lỗi.”
Vì không chứng kiến tận mắt nên không rõ tình hình nhưng Yukimi vẫn chưa thể hình dung ra cảnh Madoka bạo lực. Có lẽ con bé mải chơi nên làm quá chăng? Tất nhiên cô không nói ra điều đó mà chỉ xin lỗi.
“Thế là, tớ thì nghĩ không sao nhưng Azusa cứ tỏ ra đau đớn mãi nên mẹ chồng tớ mới bảo hay con bé bị trật khớp.”
“Hả?” Yukimi không kìm được thốt lên ngạc nhiên.
“Không, không sao đâu. Azusa sau đó cũng ngừng khóc và cánh tay con bé cũng cử động được rồi. Nhưng mẹ chồng tớ bị bệnh lo lắng thái quá nên bà cứ bảo nhỡ bị làm sao thì chết dở, thế là bà vừa đưa con bé đi khám.”
“Ôi thế ư?” Yukimi sững người, nhận ra chuyện không hề nhỏ để có thể cười phào bỏ qua. Với em bé một tuổi thì dù chỉ hơi sơ sẩy cũng đáng lo rồi.
“Thật sự là con bé không sao đâu nên cậu đừng lo. Tớ chỉ muốn xin lỗi vì đã khiến chuyện bé xé ra to.” Mẹ Azusa cười hối lỗi và còn xin lỗi ngược lại Yukimi. “Thế nên cậu cũng đừng mắng Madoka. Hình như thấy nhà tớ hốt hoảng nên con bé cũng ủ rũ thì phải.”
Trước sự tinh tế dịu dàng của người hàng xóm, Yukimi chỉ biết cúi đầu xin lỗi.
“Tớ xin lỗi, không ngờ sự tình lại thành ra như vậy…”
“Không đâu không đâu. Tớ mới là người phải xin lỗi. Vì mẹ chồng tớ hay làm lớn chuyện…” Mẹ Azusa nói tiếp vẻ rất hối lỗi. “Và… không biết cậu có hiểu không nhưng vì con người của bà ấy như vậy nên… có lẽ mẹ chồng tớ sẽ đến nhà cậu để nói gì đó. Bởi vậy tớ muốn nói trước với cậu nếu có thì cả chuyện ấy cũng chỉ là bà muốn ra oai thế thôi, cậu đừng bận lòng nhé.”
Ôi… lớn chuyện rồi, Yukimi thầm nghĩ.
“Vậy tớ sẽ tới nhà cậu xin lỗi một lần nữa.” Dù cô nói vậy nhưng mẹ Azusa lắc đầu.
“Không cần đâu, ý tớ là bà chỉ thích ra oai thôi. Vì bà nghĩ mình là người lèo lái cái gia đình này nên bà phải nói chuyện với mẹ chồng cậu cho xứng tầm. Mà tớ thì không cản được bà ấy, xin lỗi cậu nhé.”
“Ra là thế…”
Đột nhiên Yukimi thấy lòng chùng xuống. Nếu có nấn ná mãi ở đây cũng chẳng giải quyết được gì nên cô đón Madoka rồi cùng rời khỏi nhà bé Azusa.
Đúng như mẹ Azusa nói, Madoka có vẻ ủ rũ. Hai nhà chỉ cách nhau có một hai phút đi bộ nên cô bế con lên, Madoka lập tức bám lấy mẹ như một chú gấu túi.
“Hình như em Azusa rất đau đấy. Con phải đối xử dịu dàng với các em bé chứ.”
Cô bắt chuyện nhưng Madoka không đáp lại, con bé cứ dụi đầu vào vai mẹ.
Mong rằng chuyện hôm nay chỉ là vô tình. Khi ra công viên chơi, Madoka cũng chưa lần nào gây hại đến những đứa trẻ khác. Con bé còn biết cho mượn đồ chơi, biết cả xếp hàng nữa. Cô tin mình đã dạy dỗ con rất kỹ những điều đó.
Mình có nên dặn dò lại con một lần nữa cho chắc không nhỉ?
Yukimi về đến nhà lúc mẹ chồng đang dọn dẹp nhà tắm.
“Thế nào con? Phim có hay không?”
“Không ạ.. con định đi xem phim nhưng giữa chừng có việc gấp nên phải phiền nhà Sekine…”
Nghĩ mình nên nói trước thì hơn, song cũng chưa chắc nhà hàng xóm có sang hay không nên Yukimi chỉ trả lời lấp lửng cho qua chuyện.
Yukimi đưa Madoka đi vệ sinh rồi cùng con lên gác, cô bắt đầu giảng giải.
“Nghe mẹ nhé Madoka, với em bé con nên làm thế này này.”
Yukimi đặt Asuka ra trước Madoka và xoa đầu búp bê.
“Đáng yêu quá, đáng yêu quá. Thế con nhé, con làm thử xem.”
“Con muốn ăn bánh.”
Sau khi về đến nhà con bé đã vui vẻ trở lại.
“Mẹ sẽ cho con sau. Con hãy làm giống mẹ đi.”
Yukimi làm lại một lần nữa, Madoka cũng bắt chước làm theo.
“Đúng rồi, con xoa đầu em như thế. Con phải dịu dàng với em bé nhé, con đã hiểu chưa?”
“Con muốn ăn bánh!”
“Ừ, được rồi. Ta xuống ăn bánh đi. Mình cho cả em bé ăn bánh nữa nhé.”
Yukimi dẫn Madoka đang bế Asuka trong tay xuống tầng một. Cô mang bánh quy và nước cam ra phòng khách.
“Được rồi, giờ con bón cho em bé đi.”
“A… đi nào.”
“Đúng rồi đúng rồi. Con dịu dàng với em thế em sẽ rất vui đấy.”
Hai mẹ con đang ăn quà chiều thì chuông cửa reo lên. Cô định lao vội ra nhưng mẹ chồng cô đã nhanh chân hơn một chút.
“Xin chào, tôi là Sekine.”
Quả là bà ta đến thật. Vị khách chính là bà nội bé Azusa. Bà ta đeo kính màu lớn, dáng điệu đúng kiểu người khó tính hay phàn nàn. Yukimi chợt cảm thấy thương mẹ Azusa khi phải sống cùng với người này, mặc dù giờ không phải lúc cô thương xót cho người khác.
“Cháu chào bác ạ. Hôm nay cháu rất xin lỗi gia đình ta. Cháu không biết phải xin lỗi thế nào…”
Yukimi nhanh chóng mở lời xin lỗi trước. Mẹ chồng cô sững người không hiểu chuyện gì xảy ra.
“À, không sao không sao. Tôi muốn nói chuyện với mẹ cháu. Cháu cứ vào trong đi.”
Bị cự tuyệt một cách khéo léo đến thế nên Yukimi chỉ còn nước lầm lũi đi vào phòng khách.
Việc gửi con cho người quen trông giúp cũng không có gì là hiếm, mâu thuẫn giữa bọn trẻ cũng là chuyện dễ xảy ra. Bà ta đến than phiền cũng không phải vì nội dung gì nghiêm trọng cả. Dù đã cố nghĩ như vậy nhưng tâm trạng lo âu vẫn cứ bám lấy Yukimi. Việc mình cố vùng vẫy cả ngày hôm nay để thoát khỏi bế tắc lại cho cái kết quả như vậy đây. Tưởng là sẽ khả quan hơn so với hôm trước nào ngờ lại tăng thêm một mối lo âu.
Những mối lo cứ chất chồng lên nhau, Yukimi buông người xuống sofa. Cô cảm nhận rõ từ trong lòng mình sự mệt mỏi đang lan rộng rồi thấm sâu vào từng tế bào. Dù phải chơi cùng Madoka đến tận 2 giờ sáng nhưng 7 giờ là cô đã phải thức dậy. Thời gian ngủ chỉ có 5 tiếng. Tình trạng này kéo dài liên tục quả thật đã khiến cơ thể cô rã rời.
Một lúc sau có tiếng đóng cửa ở sảnh. Yukimi tưởng bà hàng xóm đã về nào ngờ lại nghe thấy tiếng chào của Toshiro. Chồng cô vừa đi thi thử về thì phải.
Thế nhưng Yukimi lại không thấy bóng dáng Toshiro ở hành lang. Nhận ra chồng mình đang cùng đứng nghe chuyện ở sảnh, Yukimi càng thêm tuyệt vọng.
Hai ba phút sau Toshiro đi vào hành lang và ngoắc tay gọi Yukimi ra. Yukimi cũng ngoan ngoãn theo chồng lên tầng hai.
“Cô làm cái gì vậy? Cô giấu mẹ mang Madoka sang nhà người ta gửi để một mình đi đâu?” Toshiro khó chịu ra mặt. “Cô đã đi đâu?”
“Đi đâu ư…”
Yukimi đã thoáng lưỡng lự trong giây lát xem nên trả lời thế nào. Cô đã xác định tinh thần là chuyện xảy ra với Azusa sẽ khiến việc cô gửi Madoka bị bại lộ nhưng vẫn không biết có nên nói sự thật về việc mình đã đi đâu hay không. Vì chưa biết phải làm sao nên những lời nói cứ lắp bắp trong miệng.
Trước sự ấp úng của Yukimi, Toshiro mở lời trước.
“Cô đến chỗ Nakano phải không?”
Bị chồng nói ra trước, Yukimi đột nhiên cảm thấy sượng sùng. Tất nhiên Toshiro đã nghĩ đến điều đó nên mới chất vấn kiểu như vậy.
Có lấp liếm thì cũng chẳng ăn thua, nghĩ thế nên Yukimi đáp.
“Tôi đã đi gặp để yêu cầu anh ta viết vài dòng chứng minh chuyện hôm qua không phải là sự thật.”
“Ra thế,” Toshiro nói như đang mỉa mai. “Thế gã viết cho cô chưa?”
“Anh ta không chịu viết. Anh ta không phải kiểu người nhận lời một cách đơn giản như vậy.”
Chồng cô lắc đầu lạnh lùng.
“Tôi không hiểu. Tại sao cô phải im lặng đi gặp gã với lý do ấy. Mà kết cục thì gã cũng có viết gì cho cô đâu? Chẳng phải làm vậy thì mối hoài nghi ngày hôm qua lại càng rõ ràng hơn hay sao? Tại sao hôm qua đã gặp, hôm nay còn đi gặp? Cô giải thích thế có tự thấy tin được không? Thôi cô hãy nói hết sự thật đi.”
“Những điều tôi nói đều là sự thật. Không phải anh không hiểu mà là anh không chịu hiểu thôi.”
Yukimi cảm thấy phẫn nộ, cô tự ngừng câu chuyện và quay lại tầng một. Cô chỉ mong những mối hoài nghi này mau kết thúc, dù phải cưỡng ép hay bằng cách gì đi chăng nữa.
Nhìn ra cửa ra vào, Yukimi thấy mẹ chồng đang sắp xếp lại giày dép. Bà nội Azusa đã về.
“Bác ấy nói gì thế mẹ?” Cô bâng quơ hỏi.
“Yukimi, nếu con có việc cần ra ngoài sao không để con bé ở nhà, sao lại mất công đi gửi nhà người khác thế?”
“Không phải đâu ạ… lúc ấy tiện nên con…” Yukimi trả lời vòng vo cho qua chuyện.
“Nghe bảo bà mẹ nhà ấy mở lớp dạy mặc kimono. Bà ấy bảo nếu con thích hãy đến học.”
“À, vâng ạ.” Có vẻ bé Azusa không bị gì nghiêm trọng.
Thế nhưng bà ta đã cất công đến tận đây chắc chắn có nói một vài điều khó nghe. Nhưng dường như mẹ chồng cô không muốn nói ra.
Yukimi thở dài một hơi rồi quay trở lại phòng khách.
Và khi nhìn thấy Madoka ở góc phòng, cô đứng sững lại.
Madoka đang cầm tay của Asuka và quay vòng vòng.
Yukimi sững sờ đứng yên như trời trồng.
Và rồi, một cơn giận run người bùng lên trong cô.
Không biết đứa trẻ này đã trở nên bạo lực như vậy từ khi nào.
Tại sao mình đã nói là không được mà con bé vẫn không nghe?
Madoka không biết có người đang nhìn, nó được thể càng quăng quật con búp bê tợn. Yukimi cảm thấy sự méo mó của cái ác cư ngụ đâu đó trên tấm lưng nhỏ bé.
Nếu cứ để con bé bạo lực với búp bê thế này thì về sau những tai nạn như với bé Azusa sẽ lại xảy ra thôi. Đó không phải là ngẫu nhiên đen đủi. Mà sớm hay muộn cũng sẽ lại diễn ra.
Nếu giờ mình không ngăn chặn sẽ có lúc hối hận vì quá muộn.
Cô không nghĩ ra được câu quát nào. Một phần cũng vì cô sốc quá không biết nói sao, nhưng phần nhiều là do cô quyết định không dùng lời nói nữa. Nếu chỉ bằng lời thì không truyền đạt được hết sự thất vọng lớn lao của cô đối với con bé.
Yukimi đi đến tận chỗ Madoka đang ngồi ở gần cửa ra sân hiên, cô vung tay lên, dồn hết sức công phá của cảm xúc đang tích tụ vào đó. Madoka nhìn ra bên ngoài nên hoàn toàn không nhận ra. Nếu bị đánh bất ngờ chắc con bé sẽ giật mình và khóc òa lên, nhưng đó chính là điều Yukimi muốn.
Một tay cô tóm lấy tay của Madoka. Rồi không bỏ phí một khoảnh khắc nào, tay còn lại cô phát thật mạnh vào chân con bé. Cái phát mạnh nhất từ trước đến nay. Một tiếng kêu chát chúa vang lên.
Vì con bé không nghe lời.
“Yukimi!”
Đột nhiên một tiếng hét như sấm từ phía sau xuyên thẳng vào tim Yukimi.
Cô giật mình quay lại và thấy mẹ chồng đang đứng ở cửa vào phòng khách.
Bà đang nhìn cô với ánh mắt giận dữ.
Đây là lần đầu tiên Yukimi thấy bà giận như vậy. Cô không hiểu chuyện gì, chỉ thấy đầu óc mơ hồ, hai đầu gối run rẩy.
Mẹ chồng bế Madoka đang bắt đầu khóc vang lên như cháy nhà rồi bước ra xa khỏi Yukimi. Mặt bà đanh lên, môi mím chặt, mắt nhìn thẳng vào Yukimi. Cứ như thể bà đã trở thành con người khác hẳn so với vài phút trước.
Toshiro cũng từ tầng hai đi xuống xem có chuyện gì. Bố chồng cũng từ phòng riêng đi ra. Tiếng quát của mẹ chồng gay gắt thế cơ mà.
Yukimi đột nhiên vào thế bị ba người phán xét.
“Con bị sao thế?” Giọng mẹ chồng càng gay gắt hơn. “Người của Trung tâm tư vấn trẻ em đã đến đây vì nghi con ngược đãi Madoka đấy.”
Yukimi cảm thấy choáng váng.
Ngược đãi ư?
Đây là ngược đãi sao?
Đây không phải là ngược đãi. Cô biết ngược đãi là gì chứ. Vì ngày còn nhỏ cô đã bị mẹ ngược đãi rất nhiều lần. Không phải như thế này. Đây không phải là ngược đãi.
Vậy thì… đây là gì? Dạy dỗ? Ừ, là dạy dỗ.
Dạy dỗ và ngược đãi khác nhau.
Mình làm vậy là vì muốn tốt cho Madoka mà.
Không phải…
Yukimi đột nhiên thất thần, cô không thể tự khẳng định câu trả lời mình vừa nặn ra là đúng. Cô tự nhận thức được rằng những hành động ấy không phải là vì Madoka, mà vì cô đã dễ dãi nương theo cơn giận, muốn nhanh chóng giải quyết gọn nhẹ các tình huống. Cô hiểu điều đó vì chính cô cũng cảm thấy tội lỗi ít nhiều mỗi khi làm như vậy.
“Vì con như thế nên Madoka mới trở nên kỳ quặc đấy. Tại sao con không tự nhận ra?”
Yukimi nhìn mẹ chồng đã rơm rớm nước mắt vì tức giận.
Quả thật mình đã ngược đãi Madoka chăng… Yukimi bắt đầu nghĩ như vậy. Mẹ chồng đã nói thế thì chắc là đúng rồi. Các bà mẹ khác ngoài mặt thì tỏ ra đồng cảm nhưng có lẽ thực tế chẳng ai làm như mình đâu.
Nếu đúng vậy thì những hành vi kỳ quái gần đây của Madoka đã rõ nguyên nhân. Đánh Madoka đúng là chỉ có hiệu quả tại chỗ, không hơn. Mình chỉ làm con bé căng thẳng thêm nên đương nhiên tình hình ngày càng xấu đi.
“Cô hết thuốc chữa rồi,” Toshiro nói thêm vào như thể phủ định hoàn toàn Yukimi. “Cô đi đi. Nếu ngay cả chăm Madoka cô còn không làm được thì ở đây làm gì nữa.”
Không có ai phản bác lại những lời nói đó. Ngay cả Yukimi.
Có những ngưỡng ta không chạm tới được… Yukimi hoàn toàn suy sụp khi rút ra kết luận như vậy. Cô rõ ràng muốn nuôi dạy Madoka một cách dịu dàng nhưng một người không được nuôi dạy tử tế như cô không thể chạm được đến cái ngưỡng ấy. Cô loay hoay không biết phải làm sao và khi giật mình nhìn lại cô đã trút lên Madoka những đớn đau mà bản thân đã phải nhận ngày còn bé.
Cô đã không được dạy về việc yêu người và được người yêu… Cô đã sống với nỗi mặc cảm ấy. Cô không hợp với việc nuôi dưỡng một đứa trẻ.
“Yukimi này…” Giọng mẹ chồng có dịu đi đôi chút. “Do con quá mệt mỏi đấy. Con hãy về nhà mẹ đẻ một thời gian cho đầu óc tỉnh táo hơn, không phải lo cho Madoka đâu.”
Nghe mẹ chồng nói vậy, Yukimi đành bất lực gật đầu. Khuôn mặt mẹ chồng đượm buồn. Yukimi nhận ra vì mình có nét mặt như vậy nên mặt mẹ cũng ảm đạm theo…
“Vậy thì… nhờ mọi người trông Madoka ạ…”
Cô gắng gượng cười trước khi rời khỏi phòng khách.
Yukimi lên tầng hai, xếp tạm vài bộ quần áo và một số vật dụng khác vào trong túi du lịch.
Cô chợt nhớ lại ngày còn nhỏ, cô đã nhiều lần chứng kiến cảnh mẹ đẻ rời khỏi nhà như này. Dù bà ta là người mẹ tồi nhưng lần đầu tiên khi bà bỏ nhà ra đi, cô đã thức trắng đêm lo sợ không biết cái nhà này sẽ đi về đâu. Rồi dần dần cô quen với việc đó, sau đấy cô thậm chí cảm thấy bà ta bỏ đi còn tốt hơn. Đúng là mẹ nào thì con nấy.
Toshiro lên tầng hai để xem tình hình, nhưng khi mở miệng anh ta chỉ nói đúng một câu.
“Để lại chìa khóa ô tô đi.”
Giọng điệu lạnh lùng như thể anh ta cố tình thể hiện thái độ.
“Tôi để ở đây.”
Yukimi nói như độc thoại, đoạn cô để chìa khóa vào ngăn kéo tủ.
Chợt nghĩ ra nên mang theo quần áo đã giặt hôm nay, cô liền bước ra ban công.
Rồi cô thấy Takeuchi ở cửa sổ nhà bên cạnh.
Chú ta khẽ mỉm cười.
Thấy vậy, Yukimi thầm nghĩ chắc người này muốn chào xã giao. Nhưng khi quay trở lại phòng, đột nhiên cô thấy có gì đó vướng mắc, có chắc nụ cười ban nãy chỉ là xã giao hay không?
Cô nhìn ra cửa sổ một lần nữa nhưng không còn thấy Takeuchi ở đó.
Gạt khỏi đầu suy nghĩ tầm phào, Yukimi cầm túi du lịch đã xếp xong quần áo lên.
“Vậy… chúc anh thi tốt nhé.”
Toshiro không đáp. Yukimi vốn cũng không nhìn anh ta khi nói câu đó.
Mẹ chồng tiễn cô ở cửa ra vào. Mặt bà đã lấy lại nét dịu hiền như mọi khi nhưng đâu đó vẫn còn đượm vẻ u ám.
“Con đã cầm theo điện thoại di động chưa?”
Bà nói như thể vài ngày nữa sẽ gọi cô về.
Nhưng Yukimi chợt nghĩ không biết mình có quay trở lại ngôi nhà này được không đây.
Ngôi nhà này đã không còn chỗ cho mình nữa mà…
Cô cố ý không nhìn mặt Madoka vì sợ mình sẽ không chịu nổi.
Cô rời khỏi nhà.
Đi được vài bước, cô ngoái lại phía sau.
Cô mới đến ngôi nhà này chưa đầy bốn tháng.
Một ngôi nhà đẹp đẽ…
Nhưng có lẽ không phù hợp với mình.
Nhẽ ra mình nên mang theo mũ.
Chẳng còn cách nào khác, cô đành lôi khăn tay ra vừa đi vừa lau nước mắt.
Cô men xuống con dốc, đi qua nhà bé Azusa, đi qua con hẻm có bậc thang đá, rẽ ở ngã tư.
Chiếc xe màu đen đỗ ở bên kia ngã tư từ từ chạy đi.