Ảo ảnh
“Cô này… Cô ơi…”
Khi Yukimi ra đến con phố trước ga, một giọng nói vang lên sau lưng cô. Cũng vừa lúc chiếc túi du lịch trở nên nặng trĩu nên cô để tạm xuống đất và quay lại.
Người cất tiếng gọi là bác của cậu bé Kazuto. Chị ta đang bước khật khưỡng lại gần cô, tay vươn ra như thể nắm lấy màn sương.
“Có… chuyện gì vậy? Sao mắt cô lại đỏ hoe thế? Có chuyện gì đã xảy ra đúng không?”
Nếu ở công viên thì không nói, nhưng quả thật Yukimi không ngờ tới việc gặp chị ta ở nơi này nên cô có đôi chút giật mình.
“À, à… thật ra tôi tình cờ trông thấy cô từ đằng kia. Vì trông cô có vẻ không ổn lắm nên…” Chị ta hổn hển giải thích như cá đớp oxy.
Chị ta đứng ở đâu nhỉ? Sao Yukimi không nhìn thấy.
“Ta… ta nói chuyện đi? Một chút thôi cũng được, nhé?”
Chị ta lại lấn tới như mọi khi. Yukimi đang không có tâm trạng chuyện trò gì nên cô chẳng biết phải từ chối ra sao.
“Hôm nay em gái tôi cũng ở gần đây đấy. Đi với tôi nhé, tôi sẽ gọi nó ra?”
Trước chị ta từng kể có cô em gái làm bảo mẫu. Có lẽ nên thử nhờ cô ấy tư vấn giúp xem sao. Cô không muốn từ chối để rồi lại đôi co như hôm qua. Madoka cũng không ở đây, cô không còn là con người bận rộn như mọi khi nữa.
“Ừm… hôm nay tôi phải đến ở nhờ nhà bạn nên giờ phải gọi điện cho bạn xem thế nào đã rồi mới quyết được…”
Ngay từ đầu cô đã không có ý định về nhà mẹ đẻ. Cô có người bạn quen từ hồi cùng làm thêm ở cửa hàng bán đồ thể thao nên định xin ngủ nhờ tại đó.
“Nếu… vậy thì cô đến nhà tôi ngủ đi.”
“À không, không cần đâu.”
Yukimi từ chối thẳng thừng rồi lôi điện thoại ra. Bạn cô trả lời qua điện thoại là buổi tối thì đến giờ nào cũng được.
“Vậy chúng ta nói chuyện một lát cũng được.”
Nghe Yukimi trả lời như vậy chị ta gật gù mấy lần rồi nở nụ cười méo mó.
Sau đó chị ta dẫn Yukimi đi với dáng vẻ lóng ngóng, hai người cùng vào quán cà phê tối mờ ở tầng hầm. Chị ta dồn Yukimi vào ghế ở phía góc tường rồi dúi cho cô tờ menu. “Cô chọn đi, món gì cũng được.” Trong lúc đó chị ta lôi điện thoại ra, lóng ngóng bấm như không quen dùng rồi vuốt tóc một cách nóng ruột, liên tục đứng lên lại ngồi xuống.
“Ơ kìa… hình như không có sóng… để em ra ngoài… a, được rồi được rồi.”
Tưởng chị ta nói một mình hóa ra đang áp điện thoại vào tai nghe.
“Em đây, giờ em đang ở quán nước. Đây là… quán tên là Sunset… không không, thành công thành công rồi, đang cùng nhau. Anh đến nhanh đi nhé.”
Giọng chị ta lên tông có vẻ khá hưng phấn.
Chuyện gì thế nhỉ, cái con người này… Yukimi lại một lần nữa cảm thấy chị ta có gì đó hơi kỳ quái. Nếu nghĩ cho kỹ việc chị ta mời mọc cô một cách dai dẳng như thế chắc hẳn không phải chỉ đơn giản muốn có bạn để trò chuyện. Hay chị ta định gạ bán cái gì đó cho mình? Nếu thế thì chỉ cần gạt đi rồi ra về là xong.
Sau khi gọi điện thoại xong, bác của Kazuto quay sang Yukimi cười gượng.
“Cô ăn cái gì đó đi. Đừng gọi mỗi đồ uống.”
Cực chẳng đã Yukimi đành gọi thêm nào sandwich nào mì Ý rồi cả bánh ngọt, sau đó bầu không khí trở nên im lìm.
“Ừm… Cô đợi thêm một chút nhé.”
Chị ta chỉ nói thế để kéo dài thời gian. Có vẻ chị ta đã vạch rõ mình chỉ đóng vai cầu nối, Yukimi không thể hiểu được chị ta đang nghĩ gì trong đầu.
Sau khi cà phê sữa được mang ra và Yukimi uống được một ngụm, cửa quán cà phê bật mở. Thế nhưng người bước vào lại là nam giới nên Yukimi chỉ liếc qua rồi thôi.
Thế nhưng bác của Kazuto lại quay ra phía cửa và giơ tay vẫy.
Yukimi nhìn lại người đàn ông mới bước vào một lần nữa.
Chẳng phải là người phóng viên có tên Teranishi đó sao?
Teranishi mở to đôi mắt vằn đỏ và bước nhanh về phía góc quán.
“Xin chào xin chào,” anh ta nói như thể đang cáu rồi ngồi xuống cạnh bác của Kazuto.
“Xin lỗi… em gái tôi đột nhiên có việc gấp… nên thay vào đó tôi gọi chồng tôi tới.”
Bác của Kazuto biện hộ một cách khó nhọc. Teranishi cầm tấm khăn lạnh từ tay chị ta và lau cổ đầy mồ hôi.
“Thế này nghĩa là sao?”
Yukimi thể hiện rõ sự khó chịu. Cô không biết hai người này có ý đồ gì, nhưng rõ là cô đã bị họ lừa đến đây.
“Cô hãy bình tĩnh, bình tĩnh nhé,” chị ta nói với vẻ e dè.
“Rất… xin lỗi nhưng tôi xin phép.”
Yukimi định đứng lên nhưng Teranishi đã ấn vai cô xuống như thể muốn đè lên người cô vậy.
“Tôi sẽ nói hết. Tôi sẽ nói rõ mọi chuyện.”
Yukimi bị áp đảo bởi tinh thần có chút bệnh hoạn của hai người đối diện.
Teranishi uống cạn một hơi cốc nước lạnh nhân viên mang ra rồi nhìn thẳng vào Yukimi, không thèm bận tâm đến nhân viên nọ.
“Tôi là Ikemoto.”
Yukimi há hốc mồm kinh ngạc.
“Tấm danh thiếp trước kia là…”
“Đó là giả thôi. Tôi không phải là phóng viên.”
“Mình à,” bác của Kazuto ngại với nhân viên quán nên giục chồng gọi món.
Có vẻ hai người này quả thực là vợ chồng. Teranishi, giờ là Ikemoto, lườm nhân viên phục vụ rồi gọi “Cà phê đá” bằng giọng như gắt gỏng.
“Tại sao anh lại nói dối mình là phóng viên?”
Ikemoto chống tay xuống bàn, mặt đượm vẻ hối lỗi.
“Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi. Tôi không biết làm cách nào để tiếp cận cô. Cũng bởi tính đến giờ tôi đã biết bao lần bị giới truyền thông công kích rồi cưỡng ép lấy tin. Vì vậy tôi đã nghĩ nếu mình tự nhận là phóng viên thì có thể tiếp cận cô một cách đường đột. Đó là danh thiếp của gã phóng viên đã đến chỗ tôi. Đóng giả làm kẻ đã khiến mình khó chịu quả thật là hành vi tồi tệ. Nhưng cuối cùng tôi vẫn thất bại vì cô đã rất đề phòng. Cực chẳng đã tôi đành nhờ vợ tôi giúp.”
“Thế bé Kazuto là ai?” Yukimi hỏi người vợ.
“À, đứa bé đó thì đúng là con của em gái tôi. Tôi chỉ mượn thằng bé vào buổi trưa và cùng nó chờ trong xe ô tô đậu giữa đường đến công viên. Đợi khi cô và bé Madoka ra công viên chơi và chỉ có hai người với nhau chúng tôi sẽ đi một vòng và đỗ lại ở chỗ xa xa rồi xuống xe.”
Ba người cùng ở trong cái xe sedan đó sao, Yukimi sửng sốt, nhưng không quên hỏi tiếp.
“Tại sao hai người phải làm như vậy?”
“Chúng tôi không còn cách nào khác, phải đi đường vòng để quan sát xem những thành viên trong gia đình cô ai đứng về phía Takeuchi, ai về phe chúng tôi. Và nếu chúng tôi bị người nhà cô cự tuyệt nữa thì xem như hết cách. Chưa kể Takeuchi cũng quan sát hành động của chúng tôi để loại trừ những người sẽ trở thành kẻ thù của hắn.”
Yukimi không hiểu người này nói gì.
“Nếu không phải là phóng viên thì hai người có quan hệ thế nào với Takeuchi?”
Trước khi trả lời câu hỏi của Yukimi, Ikemoto lại một lần nữa uống cạn cốc cà phê đá mới được mang ra. Sau đó lấy tay quệt đi chỗ cà phê bị dính lại trên mép. Ở con người này có một sự nguy hiểm như kiểu sắp sụp đổ.
Sau khi uống xong, anh ta chống tay xuống đầu gối rồi duỗi thẳng vai.
“Chúng tôi là người nhà của nạn nhân trong vụ án mà Takeuchi gây ra.”
“A… ra là vậy.”
Yukimi bối rối khi biết được tình cảnh nghiêm trọng của đối phương.
“Người vợ trong gia đình bị giết là em gái tôi. Chúng tôi sống cùng mẹ trong ngôi nhà gần nhà của vợ chồng em gái. Em rể tôi là người ở quê ra nên đã về sống với nhau như vậy.”
“Thế nhưng vụ án ấy, Takeuchi đã được phán vô tội rồi mà?”
“Gã là hung thủ.”
“Anh có chứng cứ chắc chắn nào không?” Cô hỏi dù hiểu rằng nếu có chú ta đã không được phán trắng án.
“Cần gì chứng cứ, gã đã có mặt tại hiện trường mà.”
“Thế nhưng người ấy cũng là một nạn nhân cơ mà?” Yukimi hỏi thử dựa trên những gì mình còn nhớ khi nghe tin về vụ án.
“Đó là gã tự biên tự diễn.”
“A…” Cô dần nhớ lại rõ hơn. “Nhưng chẳng phải vết thương đó không thể tự biên tự diễn được sao?”
Ikemoto đột nhiên ấp úng. “Ừ… quả là thế. Nhưng mà, gã là một kẻ rất xảo quyệt.”
Xem ra người đàn ông này luôn thù dai nhớ lâu mà không có căn cứ xác đáng.
“Ừm… anh có biết bố chồng tôi không?”
“Tất nhiên rồi. Tôi biết ông ấy là thẩm phán của vụ án này.”
“Anh chị có hận bố tôi không?”
“Hận ư? Không hề. Quả là khi nghe phán quyết trắng án tôi đã cảm thấy không phục mà có thái độ hàm hồ, thế nhưng tôi không hề có kiểu hận ngược như vậy. Hơn thế nữa giờ đây chính nhà cô lại đang có nguy cơ trở thành nạn nhân. Không, có khi đã thành nạn nhân rồi.”
Người này nói toàn những chuyện gây khó chịu.
Bản thân Yukimi cũng không có ấn tượng tốt với Takeuchi, nhưng đó chỉ là vì cô thấy hơi ghê răng với sự nhiệt thành quá mức của chú ta, và phần nữa cũng là do cô không sao ưa nổi ánh mắt của người đó khi đôi lần chạm phải, nhưng cô phải công nhận chú ta có cách hành xử của một quý ông. Nếu nói gia đình cô đã là nạn nhân thì cô quả hơi khó chịu.
“Ngay việc gã dọn đến ở gần gia đình cô là chứng cứ cho thấy gã quyết nhắm vào mọi người nhà cô rồi.”
“Chú ta nói đó là tình cờ.”
“Đừng ngốc thế.” Mặt Ikemoto đỏ phừng phừng. “Ở đâu ra cái chuyện thẩm phán và bị cáo lại tình cờ ở gần nhà nhau? Gã ta cảm thấy yêu thích thẩm phán Kajima, người đã tuyên cho gã trắng án, vì thế đã tiếp cận gia đình cô đấy. Gã nghĩ nhà cô là đồng minh của gã.”
“Khoan đã, người được chú ta yêu thích mà lại có nguy cơ thành nạn nhân nghĩa là sao?”
“Đó mới là Takeuchi. Gã sẽ hết mình cho người mà gã nhắm tới. Sẽ tặng quà các loại, sẽ dốc sức giúp để được người ấy quý mến. Thế nhưng cùng lúc ấy nếu gã cảm thấy xung quanh đối tượng gã nhắm tới có ai đó cản trở gã, gã sẽ loại bỏ triệt để. Và kết quả là những mối quan hệ vốn có, hoặc có khi là cả một gia đình sẽ tiêu tán chóng vánh. Takeuchi sẽ lẻn vào qua kẽ hở đó, tạo ra một môi trường thoải mái cho gã với chỉ toàn đồng minh của mình.”
Tuy không nghĩ Takeuchi là một kẻ có nhân cách méo mó đến mức như vậy nhưng những việc xảy ra với cô sao quá trùng hợp, vì thế chỉ nghe thôi Yukimi đã thấy rợn gáy.
“Chúng tôi cũng đã như vậy, một ngày kia khi tôi nhận ra thì mối quan hệ với vợ chồng nhà Matoba đã không thể cứu vãn được nữa. Gã đã thổi vào tai mẹ tôi bao lời bịa đặt để mẹ tôi hắt hủi vợ chồng em gái, mặt khác gã lại khiến vợ chồng em gái tôi nghĩ rằng tôi điều khiển mẹ để mẹ xa lánh hai đứa nhằm độc chiếm tài sản sau khi mẹ mất. Gã là một kẻ có thể làm những điều đó một cách vô cùng xảo quyệt.”
Vợ Ikemoto ngồi bên cạnh cũng nhiệt tình chen vào những câu “đúng vậy, đúng vậy” để hưởng ứng.
Ikemoto vươn người tới gần hơn.
“Không chỉ có thế, Takeuchi còn vô cùng nguy hiểm khi người mà gã tận tâm tận lực có ý định tránh né gã. Khi chơi lâu với gã dần dần người ta sẽ cảm thấy mệt mỏi với sự thân thiện quá mức của gã, và sau đó nhận ra gã là một người không bình thường. Họ sẽ mong gã để cho họ yên. Điều đó đối với gã chính là sự phản bội. Gã không chỉ xảo quyệt mà còn vô cùng hung tợn khi biết mình bị phản bội. Vợ chồng em gái và cháu trai tôi đã trở thành vật hy sinh vì thế.”
Câu chuyện dần trở nên không phù hợp để nói giữa quán cà phê, nhưng may thay xung quanh chỗ họ ngồi không có vị khách nào khác.
“Anh đã nói với cảnh sát rằng Takeuchi là nhân vật nguy hiểm như vậy chưa?”
“Lúc ấy chúng tôi đã không nhận ra điều đó. Chỉ chẳng hiểu sao mối quan hệ giữa hai gia đình lại trở nên căng thẳng không hàn gắn được bởi toàn những điều vụn vặt. Khi vụ án xảy ra và ngay cả sau khi Takeuchi đã nhận tội và bị bắt, chúng tôi vẫn cảm thấy bàng hoàng sửng sốt nhiều hơn. Tôi còn hoài nghi liệu có thật gã đã nổi điên đến mức giết cả một gia đình vì họ không dùng chiếc cà-vạt gã tặng? Thế nhưng giờ đây tôi có thể khẳng định động cơ giết người ấy thể hiện đúng bản chất của Takeuchi. Đó không phải là lời khai khống do bị cưỡng ép mà là gã đã kể lại sự thật. Tôi thử hình dung lại sự dị thường trong tính cách cũng như mưu mô của gã, căn cứ vào đó để giải thích nguyên nhân bất hòa của nhà tôi và nhà em gái, cũng như để lý giải vụ án, nhưng khi tôi nhận ra và thông tỏ được điều này thì phiên xử án đã tiến quá xa rồi. Phiên kháng cáo cũng chỉ tập trung vào việc tôi có chứng minh được vết thương trên người gã có phải là do gã tự biên tự diễn hay không, cuối cùng thì họ cũng xếp những suy luận của tôi vào dạng tự kỷ ám thị luôn cho rằng mình là người bị hại.”
“Như vậy là anh không có chứng cứ đúng không?”
Yukimi cố tình hỏi một cách thẳng thừng. Hành vi cử chỉ của hai con người này vẫn rất quá khích, cô cố gắng không để bị cuốn vào câu chuyện của họ rồi tin tưởng theo một cách mù quáng.
“Nếu vì không có bằng chứng rồi cứ để mặc mọi chuyện thì sẽ hối không kịp.” Ikemoto nói một cách lỗ mãng. “Bà nội chồng cô qua đời chắc chắn cũng là do gã ta ra tay.”
“Tại sao anh biết được chuyện ấy?”
“Cụ nhà đã qua đời chỉ trong vòng ba tuần sau khi Takeuchi chuyển đến sống bên cạnh. Chắc chắn chỉ có gã làm thôi.”
“Sao có thể chứ…” Thật là hồ đồ quá rồi.
“Chắc chắn phải có điểm kết nối nào đó giữa Takeuchi và bà nội chồng cô. Chắc chắn họ có liên quan đến nhau.”
“Đúng là chú ta đã giúp nhà tôi chăm sóc cho bà nội chồng tôi.”
“Thấy chưa thấy chưa,” cả hai vợ chồng đều đồng loạt chỉ tay về phía Yukimi như thể vừa phá một vụ án tầm cỡ.
“Nhưng bà qua đời là do bị trớ cháo ra rồi nghẹn mà.”
“Ai làm món cháo ấy?”
“Bác chồng tôi. Con gái của bà.”
“Vậy ai là người cho ăn?”
“Cũng là bác ấy.”
“Quan hệ giữa bác chồng cô và Takeuchi ra sao?”
“Ngày hôm ấy họ mới gặp nhau lần đầu.”
Có vẻ như Ikemoto đang vận hết nội công để suy luận, anh ta nắm chặt tay rồi lại mở ra, mặt nhăn nhúm rất khổ sở.
“Thế nhưng lúc xảy ra chuyện, Takeuchi cũng có ở đó đúng không?”
Yukimi không còn cách nào khác đành kể lại toàn bộ tình hình hôm đó vì có một chi tiết cô thấy hơi kỳ lạ và giờ chợt nhớ ra. Đó chính là việc bác Makiko đã từng kể khi gọi điện đến, rằng Takeuchi đã ở trong phòng bà một mình ngay trước khi bà bị nghẹn.
Nghe đến đó Ikemoto quắc mắt lên và đập mạnh tay xuống bàn. Rồi anh ta lại bắt đầu rên rỉ và cử động bàn tay một cách khó hiểu. Vợ Ikemoto dõi theo chồng với vẻ như thấu hiểu và chia sẻ nỗi đau khổ với anh ta.
Ikemoto dừng phắt lại. “Có nghĩa là Takeuchi có cơ hội lại gần món cháo bác chồng cô nấu đúng không?”
“Không, món ấy bác tôi tự tay nấu rồi tự mang lên bón cho bà mà.”
Ikemoto lại nhăn nhúm mặt rồi vặn vẹo người. “Điên khùng thật. Nhưng chắc chắn phải có kẽ hở ở đâu đó.”
Trong đầu Yukimi chợt dội về một cảnh của ngày hôm ấy.
“Sau khi bà ăn xong Takeuchi đã bê khay xuống bếp.”
Ikemoto mở to đôi mắt.
“Còn thừa đồ ăn không?”
“Ừm… một chút.”
“Đúng nó rồi. Tôi hiểu rồi.” Ikemoto vươn thẳng lưng như thể có luồng điện chạy qua. “Gã giành việc dọn dẹp khay đồ ăn rồi ra đến hành lang thì dùng tay bốc cháo cho vào túi nylon hay túi áo của mình. Thức ăn đáng nhẽ còn thừa nhiều hơn. Và rồi khi chỉ còn lại gã và bà cụ, gã đã banh mồm bà ra để nhét cháo vào. Nếu làm vậy thì người già nằm liệt giường sẽ nôn trớ và nghẹt thở. Đây chắc chắn là tội ác do gã gây ra.”
Yukimi không biết nên phát biểu gì trước tiến triển bất ngờ của câu chuyện. Tuy nhiên cô lại nhớ tới một việc kỳ lạ là Takeuchi đã rửa tay ở bồn rửa sau khi bước ra khỏi phòng bà.
“Việc chăm sóc phụng dưỡng bà nội đã thành gánh nặng của gia đình cô. Hay chí ít thì Takeuchi đã cho rằng như vậy. Vì thế mà gã đã loại bỏ bà.”
Đúng là mẹ chồng Yukimi đã chịu nhiều tổn thất về tinh thần vì việc chăm sóc bà và những trục trặc với bác Makiko, chính vì vậy mà mẹ chồng cô đã bị suy nhược dẫn đến phải nhờ Takeuchi trợ giúp.
“Việc đáng sợ như vậy phải nhanh chóng nói với người nhà cô thôi. Càng nhanh càng tốt.” Vợ Ikemoto nói với Yukimi, mặt rúm ró vì sợ hãi.
“Tôi làm sao có thể nói ra chuyện không có chứng cứ như vậy.”
Liệu cô có thể chỉ vì một vài suy luận mà dám nói với cả nhà rằng người đàn ông tử tế đã giúp chăm sóc bà nội và còn phúng viếng tận 300 nghìn yên kia là kẻ sát nhân hay không? Chắc chắn là không thể rồi. Và người nhà cô chắc chắn cũng sẽ không thèm nghe.
“Hôm trước có người đàn ông đến công viên, sau đó xảy ra chuyện với chồng cô đúng không? Lúc ấy chẳng phải Takeuchi cũng đang đậu xe ở đấy sao? Đó cũng là do gã ta dàn dựng hết đấy. Cô kể cho chúng tôi cả chuyện ấy đi.” Chị vợ Ikemoto thúc giục.
Tuy không hào hứng lắm nhưng Yukimi không thể thắng nổi tinh thần đấu tranh đến dị thường của hai người trước mắt. Cô đành kể lại tất tần tật, kể cả chuyện ở khu nghĩa trang liên quan đến việc phá thai của mình.
“Thật ra rất đơn giản thôi,” Ikemoto sau một hồi suy nghĩ vẻ rất nghiêm trọng liền nở nụ cười như quả bí ngô trang trí Halloween. “Đương nhiên người đã lẻn vào nhà mẹ đẻ của cô chính là Takeuchi. Ai chứ gã ta thì chắc chắn còn lẻn cả vào nhà mới của gia đình cô và lần mò xem có cách nào để xen vào cuộc sống của nhà cô không. Bằng thủ đoạn đó gã biết được chuyện cô phá thai trước đám cưới, do đó việc đầu tiên gã làm là đặt tượng phật Địa tạng cúng thai nhi để gây náo loạn trong gia đình Kajima. Thêm vào đó, từ những lá thư của Nakano do cô lưu giữ lại gã cũng biết việc trước đây cô bị tên này đeo bám nên đã giả danh cô rồi gửi thư cho Nakano. Cô bị mất cả sổ tay các thứ nên có lẽ gã đã cắt từng chữ từng chữ để tạo thành bức thư rồi đem đi photocopy. Gã chắc cũng đã điều tra trước diện mạo của Nakano. Quá trưa thứ Bảy, sau khi cô đã ra công viên, Takeuchi đợi Nakano đến tại bãi đỗ xe của thư viện. Tất nhiên chồng cô đang ở thư viện, và thư viện thì nằm trên đường đi từ ga đến công viên. Nakano đã đi trên con đường đó. Sau khi Nakano đi qua, Takeuchi đã vào thư viện và tỏ ra tình cờ gặp chồng cô ở đó, gã rủ chồng cô lái xe cho thư giãn rồi còn đề nghị tạt qua công viên đón hai mẹ con cô vì gã vừa nhìn thấy hai người ở đó. Cô có chất vấn Nakano những câu trả lời chẳng ra đâu vào đâu cũng là dễ hiểu thôi. Nhưng cứ thử lồng ghép Takeuchi vào câu chuyện thì mọi thứ sẽ logic ngay.”
“Nhưng tại sao Takeuchi lại làm vậy?”
Chính Yukimi cũng hoài nghi không phải tất cả đều do Nakano làm. Nhưng nếu nghe theo lời giải thích của Ikemoto thì cô vẫn thấy không thỏa đáng ở phần động cơ, tại sao Takeuchi lại phải tìm đủ cách để dàn dựng lên một việc khó như đang cố bước đi trên dây thừng thế?
“Vì gã muốn loại bỏ cô đấy! Takeuchi đã nhận định cô không phải là người thuộc phe gã. Có lẽ gã đã nhìn thấy cô tiếp xúc với chúng tôi, hoặc gã cảm nhận được sự cảnh giác từ phía cô. Gã rất nhạy cảm. Tóm lại gã xem cô là vật cản.”
“Bé Madoka gần đây cũng kỳ lạ đúng không?” Vợ Ikemoto liên tiếp đưa ra những mối nghi ngờ. “Đó cũng là do Takeuchi đấy. Chắc chắn gã đã cho cô bé uống thứ gì đó.”
“Đúng là con bé có được cho bánh kẹo, nhưng đồ uống thì…”
“Chắc chắn có,” Ikemoto quả quyết. “Hắn làm cô tổn thất tinh thần từ việc trông con để nhằm kéo cô vào các rắc rối. Ai chứ gã thì chắc chắn sẽ làm vậy. Tôi đã muốn cảnh báo cho cô sớm. Nếu cô biết thì có thể đối phó được rồi.”
“Thật ra thì… rắc rối đã xảy ra rồi.”
“Gì cơ?” Ikemoto sửng sốt một cách thái quá, giọng anh ta run lên. “Có chuyện gì đã xảy ra sao? Là chuyện gì vậy?”
“Không, không liên quan đến Takeuchi đâu. Chuyện nội bộ nhà tôi thôi. Mỗi lần dạy Madoka tôi lại đánh con bé. Vì cách hành xử của tôi như thế nên Madoka không những không nghe lời mà càng trở nên hung hãn hơn. Con bé quăng quật búp bê, rồi quen thói ấy kéo cả tay của em nhỏ khác…”
“Việc cô đánh bé Madoka có bị Takeuchi bắt gặp bao giờ không?”
“Việc đó thì… có lần tôi thấy chú ta nhìn từ cửa sổ tầng hai.”
“Có đúng không? Vậy thì là do Takeuchi rồi. Cô đã để gã nắm được điểm yếu. Gã chắc chắn sẽ cứa vào chỗ đó. Thế rồi sau đó thì sao?”
“Tôi đã nói là không liên quan mà. Madoka lại cầm búp bê lên quăng quật nên tôi đã đánh vào chân con bé. Rồi đúng lúc ấy mẹ chồng tôi nhìn thấy nên bà đã vô cùng tức giận…”
“Có thể cô nghĩ những việc này diễn ra một cách tự nhiên nhưng thực ra Takeuchi đã dàn dựng để sự bùng nổ đó có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Gã đã lén lút gieo vào đầu mẹ chồng cô suy nghĩ rằng cô đang ngược đãi con mình.”
“Không phải đâu. Người ở Trung tâm tư vấn trẻ em đã nói với mẹ tôi…”
Nói đến đây trong đầu Yukimi chợt nổi lên nghi vấn “vậy ai là người báo?” Không để cô chờ lâu Ikemoto đã lập tức có câu trả lời.
“Là Takeuchi báo đó. Chắc cô cũng hiểu được.”
“Không đâu, tôi cũng kể lại chuyện dạy con như vậy với mấy người hay gặp ở công viên…”
“Là Takeuchi, Takeuchi đấy. Việc Madoka quăng quật búp bê cũng là do Takeuchi dạy.” Vợ Ikemoto nói như thể chị ta đứng sau nhìn thấy hết tất cả.
“Không thể nào đâu. Con búp bê ấy luôn được đặt trên tầng hai và chưa bao giờ được mang ra khỏi nhà mà…”
“Mình… mình ơi, hãy suy luận giúp cô ấy xem.”
Nghe vợ nói, Ikemoto lại bắt đầu rên rỉ.
“Con búp bê ấy trông như thế nào?”
“Là búp bê hình em bé mà tôi vừa kể lúc nãy.”
“Ra là vậy, búp bê em bé ấy là điểm mấu chốt để khiến Madoka quăng quật làm cô nổi giận. Cô hãy đợi tôi một chút.”
Ikemoto hết nhìn lên trần rồi lại nhìn xuống đất, tay quơ quơ trong không khí, người run lên từng chặp.
“Cô đã bao giờ thấy Takeuchi có con búp bê tương tự như thế chưa?”
“Ơ… chưa… nhưng mà…”
“Nhưng mà… sao cơ?”
“Madoka đã từng hỏi tôi rằng ông hàng xóm cho mẹ con búp bê này à. Lúc ấy tôi đã nghĩ sao con bé hỏi kỳ cục thế.”
“Ôi, đúng rồi. Takeuchi cũng đã mua một con búp bê hình em bé… Hơn thế nữa ở phòng nhìn sang được tầng hai nhà cô của nhà gã cũng có cửa sổ đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Takeuchi đã từ cửa sổ đó nhìn sang nhà cô và chờ cho Madoka khi ấy đang chơi búp bê một mình quay sang nhìn mình. Khi cô bé quay sang nhìn thấy gã, gã sẽ cho cô bé xem con búp bê của mình và khoe rằng ‘ông cũng có con búp bê giống cháu đấy.’ Gã thường cho cô bé bánh kẹo nên Madoka sẽ không e dè. Gã sẽ dạy cho cô bé ôm búp bê, lắc lư búp bê. Thấy có vẻ thú vị nên bé Madoka cũng bắt chước theo. Takeuchi dần dần trở nên quá khích, gã quăng quật búp bê trước mặt cô bé. Thế nhưng đối với trẻ con việc quăng quật thứ gì đó rất vui. Madoka vui vẻ bắt chước theo. Cứ như vậy gã đã dạy cô bé trò chơi đầy bạo lực đó. Madoka không hiểu rằng mình đang làm điều xấu. Cô bé chỉ nghĩ mình đang chơi vui thôi.”
“Đúng… đúng như vậy đấy. Nếu nói ra mẹ chồng cô sẽ hiểu cho thôi.”
“Không đơn giản như thế đâu.”
Chính Yukimi còn nửa tin nửa ngờ, làm sao có thể khiến mẹ chồng tin những điều này được. Vì Yukimi đã đánh Madoka nên có nói ra những điều này cũng chỉ càng khiến bà nghĩ cô đang tìm cách trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
“Chúng tôi sẽ đến nhà cô thưa chuyện nhé?” Ikemoto thở ra phì phò. “Cô chỉ cần làm cầu nối giúp chúng tôi thôi.”
“Đợi đã. Vì chuyện tôi mới kể mà tôi đã bị tống cổ ra khỏi nhà đấy.”
Nghe đến đó mặt Ikemoto nhăn nhúm lại, anh ta thì thào, “Chậm một bước rồi sao,” đoạn đấm tay xuống bàn. “Thế chúng ta nên làm gì? Chúng tôi nên làm gì đây? Làm thế nào để có thể đương đầu với Takeuchi?”
Chính tôi cũng không biết phải làm sao đây… Thấy Ikemoto ôm đầu đầy tuyệt vọng Yukimi bối rối không biết trả lời sao.
“Kể từ khi Takeuchi chuyển nhà tới đây, chúng tôi đã đều đặn canh chừng ở khu vực đó hòng tìm cách nắm được đuôi của gã. Và để có thể chen vào, chúng tôi cần thông qua một ai đó của nhà Kajima mà gã đang muốn tiếp cận. Vì thế, ngày nào chúng tôi cũng ra công viên chờ cô, người mà chúng tôi thấy dễ tiếp cận nhất.”
“Xin lỗi cho tôi hỏi… anh chị không đi làm sao?”
“Tất nhiên là không thể rồi. Tôi không có tâm trạng để làm gì hết. Không chỉ nhà Matoba mà cả nhà tôi cũng đang vô cùng khổ sở. Kể từ sau vụ án đó mẹ tôi đã tổn thọ và qua đời vì quá đau khổ. Bi hài kịch ở chỗ chúng tôi được để lại hết số di sản đó. Vì vậy mà chúng tôi có tiền sinh hoạt. Thế nhưng ngoài ra chúng tôi mất đi tất cả. ‘Tất cả’ ở đây chính là ‘hạnh phúc’. Dù đang sống nhưng cuộc sống lại gần như vô nghĩa. Chỉ có một thứ duy nhất khiến chúng tôi còn duy trì sự sống, đó chính là sự uất hận của gia đình người bị hại. Cô có hiểu tâm trạng của những người mà nỗi hận trở thành lẽ sống như vậy không? Không, cô không cần phải hiểu. Chỉ mong cô hãy giúp chúng tôi tóm được gã đàn ông đó.
“Chúng tôi không đủ bản lĩnh, năng lực để đối đầu với gã. Chúng tôi vốn chỉ là những con người giản dị không giỏi giao tiếp với người đời, vậy mà đột nhiên lại bị gánh lên vai trách nhiệm của gia đình người bị hại, thử hỏi chúng tôi phải làm sao đây? Tôi đang bị dồn ép đến mức nếu cứ tiếp tục thế này chỉ còn nước giết Takeuchi đi mà thôi. Thế nhưng tôi cũng có con đang học cấp ba. Tôi không muốn con gái tôi trở thành con của kẻ giết người. Vì bản thân tôi đã nếm đủ đau khổ của cái vòng xoáy ác nghiệt này rồi.
“Ngày nào tôi cũng lên xe đi rình rập, giả danh nhà báo, chở vợ và cháu vợ ra công viên, có thể cô nghĩ tôi thật ngớ ngẩn, thật đáng xấu hổ, nhưng tôi thì không thể cười hành động của mình. Tôi quyết định làm tất cả những việc này sau một quá trình suy nghĩ trăn trở. Tôi chỉ có thể làm như vậy mà thôi.”
Nghe những lời thốt lên từ đáy lòng của Ikemoto, Yukimi chợt thấy run rẩy. Vì ấn tượng cô cảm nhận được từ họ đang trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đôi mắt kỳ dị vằn máu của Ikemoto. Đôi mắt lờ đờ như người bệnh của vợ Ikemoto. Thoạt nhìn tưởng chúng đối lập nhưng hóa ra lại giống nhau.
Hai con người này.
Chỉ còn một bước nữa thôi là thành PHẾ NHÂN rồi.
Điều gì đã đẩy họ đến bước đường cùng này?
Gia quyến của nạn nhân bi thảm đến mức này sao?
Cô thậm chí không dám thương cảm cho họ một cách hấp tấp.
Và… thực tế, tại thời điểm này, cô không biết mình có thể làm gì giúp họ.
Hơn thế nữa, cô thấy mình cần phải suy nghĩ một cách thận trọng hơn nữa, từ việc hai người này có đang đi đúng hướng hay không, lẫn việc thực sự có nên nghi ngờ Takeuchi không.
“Xin lỗi… tôi đã hiểu tình cảnh của anh chị. Nhưng bản thân tôi hôm nay cũng vừa ra khỏi nhà, đầu óc còn hỗn loạn nên hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ xem mình làm được gì. Tôi sẽ tìm hiểu thêm về vụ án của nhà ta thời điểm đó.”
“Vậy à…” Dường như đã trút hết được lòng mình, Ikemoto có vẻ điềm đạm hơn ít nhiều. “Tuy nhiên có một điều tôi muốn nói với cô, ở vụ án nhà em gái tôi thì không thể xét xử Takeuchi được nữa rồi. Trong luật pháp có điều khoản ‘Không thể hai lần tuyên án về cùng một hành vi’ nên cho dù có phát hiện ra sự thật mới cũng không thể xét xử lại Takeuchi, kẻ đã được phán là vô tội.”
“Ôi… thật vậy ư.”
Mặc dù vậy, bố chồng Yukimi lại là thẩm phán vụ án đó nên nếu không tìm ra sự thật để lật đổ sự vô tội của Takeuchi thì khó mà lay chuyển được cả nhà.
“Vì vậy ở thời điểm này, cách hiệu quả nhất là khởi kiện vụ giết bà nội chồng cô.”
“Không, tôi nghĩ điều đó hiện nay là không thể.”
Để họ hy vọng lại thành ra tàn nhẫn nên Yukimi đã thẳng thừng từ chối.
Ikemoto thở dài đầy thất vọng rồi lắc đầu.
“Nếu vậy thì chỉ còn cách kiên nhẫn lần theo dấu của gã và chờ đến khi gã sa chân. Nhưng phải làm rõ chân tướng trước khi người nào đó trở thành nạn nhân. Sẽ rất khó nhưng chỉ còn cách ấy thôi. Nếu ta không làm gì gã ta thì sau một lần tránh được tội, chắc chắn gã ta sẽ tiếp tục gây nên tội ác thứ hai, thứ ba.”
“Nói vậy… nhưng tôi nghĩ lên xe để rình rập gã cũng không có ý nghĩa gì mấy đâu, nên anh đừng làm mình mệt mỏi thêm nữa.”
“Đúng vậy nhỉ. Có lẽ cô nói đúng.”
Ikemoto như thể lần đầu tiên nhận ra sự thật ấy, anh ta khom lưng lại tỏ rõ sự mệt mỏi.
Sau đó họ trao đổi số điện thoại và cuối cùng Yukimi cũng có thể ra về.
Mặc dầu vậy… khi còn lại một mình, cô chợt cảm thấy mông lung không biết phải đi đâu.
Nghe câu chuyện của họ xong mình phải làm gì?
Có lẽ nó sẽ giúp mình lấy lại được cuộc sống trước đây chăng?
Chỉ mới đây thôi, từng ngày của mình đã trôi qua bình dị biết bao nhiêu.