Tham chiến
Ba ngày sau đó, Yukimi sống nhờ tại căn hộ của người bạn gái ở quận Tama, Kawasaki. Ngày nào cô cũng giam mình trong thư viện của ga gần nhất hoặc thư viện Hibiya. Đến tối thì đọc đi đọc lại các bài báo và tạp chí viết về vụ án ngày ấy mà cô đã photocopy ở thư viện vào ban ngày. Còn người bạn gái chỉ cần cô nấu cho bữa tối là lấy làm vui mừng không phiền hà gì với việc cô ở nhờ nên Yukimi cảm thấy thật may mắn.
Đến ngày thứ tư, Yukimi cảm thấy không thể thu thập thêm được tin tức gì mới về vụ án đó từ các bài báo nữa. Toàn bộ diễn biến của vụ án đã được lưu lại mạch lạc trong đầu cô.
Truyền thông mô tả về thủ phạm vụ án như một loại tội phạm tàn ác chưa từng thấy, gã ra tay với cả trẻ nhỏ, ban đầu những lời làm chứng của nhân chứng sống sót duy nhất Takeuchi được khai thác triệt để. Tuy nhiên, bằng chứng về tội phạm hay vật chứng liên quan đến lời khai của gã lại quá ít khiến cho việc điều tra đi vào ngõ cụt.
Rồi một tạp chí nọ đã đăng một bài viết đi trước thiên hạ ám chỉ rằng thanh tra của Cục điều tra đang rất để mắt tới nhân vật còn sống sót duy nhất, kể từ đó truyền thông đồng loạt ra quân. Thực tế vào thời điểm đó, cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn tình nguyện liên tục nhiều ngày đối với Takeuchi, và không lâu sau đó gã đã nhanh chóng nhận hết tội. Truyền thông đã bổ nhào vào sau khi đánh hơi được sự kỳ lạ trong màn “tự biên tự diễn” cũng như “động cơ mờ nhạt” của vụ án.
Người ta cũng ghi lại những lời làm chứng của Ikemoto Tooru, đúng như từng kể với Yukimi, ban đầu anh ta nói, “Không thể tin gã ta là người như vậy.” Ấy vậy mà giờ đây anh ta khăng khăng rằng, “Ai chứ gã thì chắc chắn sẽ làm việc ấy.” Quả thật con người ta có thể thay đổi đến chóng mặt. Nhưng vì từ đầu Ikemoto đã phát ngôn như vậy nên sau đó nếu có đưa ra ý kiến trái chiều thì cũng chỉ nhận lại sự hoài nghi từ mọi người.
Ikemoto khai rằng khi đi làm về thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Không hiểu khi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đỗ ngay cạnh nhà trống ngực của anh ta đã đập mạnh đến thế nào. Nếu mình về sớm hơn hai mươi, ba mươi phút thì có lẽ đã nhận ra sự khác thường, có lẽ đã tóm được hung thủ… Chắc anh ta đã hối hận mà tự vấn như vậy. Phải chăng đây cũng là một nguyên nhân khiến người này cứ bị day dứt vì vụ án mãi không thôi.
Vợ của Ikemoto Tooru là Ikemoto Kyoko cũng ôm trong mình nỗi hối hận tương tự, “Giá mà lúc nghe thấy tiếng người và âm thanh va đập ở nhà bên cạnh khi đang trong vườn, tôi nhận ra sự việc nghiêm trọng đến thế nào thì có lẽ đã không dẫn đến tình cảnh này.” Thế nhưng những con người có cuộc sống bình dị đương nhiên sẽ chỉ nghĩ chắc là có con gián hay ai đó làm rơi chiếc cốc nếu nghe một hai tiếng hét thất thanh từ nhà bên cạnh, làm sao có thể trách chị ta được? Dù là họ hàng nhưng họ vẫn là hai gia đình riêng biệt.
Có lẽ tai họa là thứ mà con người ta không thể nhận ra cho đến khi nó hiển hiện rõ ràng trước mắt. Cũng có phóng viên tìm hiểu về thời niên thiếu của Takeuchi nhưng hình như gã ta ít bạn bè nên không thu được gì từ những người xung quanh gã. Takeuchi thời niên thiếu trong con mắt của những người không thân là một đứa trẻ “thuộc típ học sinh gương mẫu luôn kết nối cả lớp”. Cha của gã ta là nghệ sĩ và rất có tiếng nói trong giới. Takeuchi ra đời khi cha gã đã 55 tuổi, gã học cấp hai thì người cha đã sang tuổi 70. Ông lâm bệnh nặng rồi qua đời không lâu sau đó. Bỏ lại Takeuchi với người mẹ kế. Người mẹ kế cũng đột ngột qua đời do tai nạn khi Takeuchi học cấp ba.
Sau đó Takeuchi tốt nghiệp đại học ở Tokyo rồi đi làm ở một công ty thương mại tầm trung. Gã được đánh giá là người dễ chịu và chăm chỉ làm việc. Sau đó gã ra mở công ty riêng và mười lăm năm về trước đã kết hôn với một người Anh tuy vậy đã ly hôn với người này khoảng ba bốn năm trước khi xảy ra vụ án. Có lẽ sau vụ ly hôn này gã mới bắt đầu có nhu cầu tìm kiếm tình cảm từ việc kết giao với mọi người.
Sau khi đã tóm lược được toàn bộ ý chính của vụ án, Yukimi thấy vướng mắc nhất ở chi tiết mặc dù Takeuchi và vợ chồng Matoba quen nhau do một dịp cùng bay trên chuyến bay quốc tế nhưng không hiểu sao hai nhà chỉ cách nhau có 5 phút đi bộ.
Điều này có nghĩa là gì? Không thể trùng hợp đến thế được. Tất nhiên tuy chỉ ở mức giả thuyết nhưng phải chăng sau khi quen biết vợ chồng Matoba, Takeuchi đã chuyển về sống ở Chofu? Nhưng ở Chofu thì dù muốn tìm nhà gần với nhà mục tiêu cũng chỉ còn nhà cách đó 5 phút đi bộ. Liệu có phải là thế không?
Không có báo nào nói về điểm này cả. Việc này cũng không có gì là lạ. Bởi một khi đã thân thiết thì dù không phải tình cờ thì ở gần nhau cũng không có gì bất thường. Nếu ai đó bảo muốn sống ở một thị trấn nọ vì có người quen đang sống ở đó thì cũng không thể xem là chuyện lạ đời được. Bản thân vụ án này cũng chính là thảm kịch do phát sinh mâu thuẫn từ mối quan hệ thân thiết đó.
Thế nhưng giờ đây, gã lại đang chuyển về gần nhà một người quen khác. Đây là lần thứ hai, và nếu người quen lần trước bị giết thì ý nghĩa đó sẽ thay đổi hoàn toàn. Nếu không phải là tình cờ thì quả thật không có gì khiếp sợ hơn, Ikemoto nói rằng gã “nhắm đến con mồi”, hành động này chẳng phải là quá hợp lý với cách nói ấy hay sao?
Không biết có phải vì đọc liên tục các bài báo từ giai đoạn không ai nghi ngờ Takeuchi là hung thủ hay không mà những hình dung trong đầu Yukimi ngày càng trở nên u ám. Đặc biệt việc đứa trẻ sáu tuổi cũng đã trở thành nạn nhân của tội ác càng khiến nỗi bất an của một người mẹ có con như cô cuộn dâng. Nếu chỉ nhìn gã mỉm cười thân thiện rồi cho Madoka bánh kẹo thì sẽ không thể tin nổi, nhưng xem ra đây không còn là vấn đề có thể lạc quan được nữa rồi.
Những bài báo viết sau khi Takeuchi được phán quyết vô tội đều chuyển sang truy cứu trách nhiệm về việc điều tra ẩu tả của Sở cảnh sát. Điểm mấu chốt quyết định gã vô tội quả nhiên là vết sẹo ở sau lưng gã, kết quả giám định của luật sư cho thấy đó không thể là vết sẹo tự tạo và điều này đã được lấy làm căn cứ quan trọng để đưa ra phán quyết. Ngoài ra người ta còn nghi ngờ bên điều tra đã ép cung khiến gã phải tự thú như vậy, động cơ phạm tội gã nêu ra cũng không đủ sức thuyết phục.
Việc động cơ phạm tội không đủ sức thuyết phục quả là một vấn đề nhiều tranh cãi. Mâu thuẫn quanh việc có thắt cà-vạt được tặng hay không rồi dẫn đến giết người, là động cơ có thể thuyết phục người này đồng thời không thể thỏa đáng với người khác. Ikemoto thì cho rằng đó là động cơ thể hiện đúng bản chất của Takeuchi. Tất nhiên vấn đề không chỉ nằm ở chiếc cà-vạt, những ẩn ức do đã hết lòng với nhà Matoba cho đến tận giây phút đó trong gã đã bột phát, thêm nữa nếu chứng minh được nhân cách dị thường của Takeuchi thì có thể bảo đảm được giả thuyết của Ikemoto là đúng.
Rõ ràng vết sẹo ở sau lưng là điểm mà thẩm phán, cũng chính là bố chồng cô, cảm thấy nghi vấn nhiều nhất. Đây cũng là điểm mấu chốt mà nếu lật ngược lại được kết luận đó thì có thể chứng minh Takeuchi có tội.
Cầm gậy bóng chày kim loại luồn ra phía sau rồi đánh vào lưng cũng không phải là khó, cũng có thể đánh được khá mạnh. Tuy nhiên, vết sẹo phía sau lưng Takeuchi không phải là loại sẹo gây ra chỉ bởi mấy chục cú đánh nhẹ hều như vậy, nó là vết sẹo được hình thành bởi 10 hay thậm chí 20 cú đánh vô cùng hung bạo.
Mặc dù vậy, Yukimi có cảm giác một khi đã có thể tự tạo vết thương cho mình thì việc tạo ra các vết thương nặng hơn cũng không phải là quá khó. Tất nhiên đây là vấn đề mà cả phía Viện kiểm sát cũng không chứng minh được nên rõ ràng khó có thể được làm rõ bằng tư duy thông thường. Thế nhưng chướng ngại này có thể vượt qua được nếu cố gắng thay đổi cách nhìn nhận. Yukimi có cảm giác như vậy.
Có lẽ dù sao cũng khó mà truy cứu được việc Takeuchi là hung thủ giết bà nội chồng. Nếu vậy thì để nắm được đuôi của gã từ một loạt các sự vụ kỳ quái diễn ra sau đó chỉ còn trông cậy vào vụ xảy ra ở nghĩa trang mà thôi.
Vào đêm thứ ba sau khi Yukimi rời khỏi nhà, Ikemoto đã gọi điện đến hỏi thăm nên cô đã nhờ anh ta điều tra giúp tất cả các cửa hàng khắc bia đá ở Tokyo. Chỉ cần chứng minh được Takeuchi đứng sau vụ này thôi cũng đủ bằng chứng để người nhà cô hiểu tính cách dị thường của gã rồi.
Bốn ngày sau khi rời khỏi nhà, Yukimi đã thiên hẳn về hướng Takeuchi là nhân vật nguy hiểm. Và cô phải khiến người nhà mình hiểu rõ sự nguy hiểm của gã, chưa cần biết cô có thể trở về nhà hay không.
Tuy nhiên, phải tìm ra cách phù hợp. Vì bố chồng cô chính là người đã ra phán quyết vô tội cho Takeuchi, mẹ chồng cô rất mở lòng với gã, tin tưởng gã rất nhiều. Hơn thế nữa không nên gây chuyện làm nội bộ gia đình xáo trộn trước khi kỳ thi viết luận của Toshiro kết thúc.
Sang đến ngày thứ năm, mẹ chồng gọi điện cho Yukimi. Khi cô thông báo đang sống nhờ nhà người bạn ở gần ga Mukogaoka Yuen, bà liền đề nghị đến ga đó gặp. Cô hẹn mẹ chồng lúc 4 giờ, viết giấy để lại cho bạn báo rằng mình đi mua đồ rồi rời khỏi căn hộ.
Mẹ chồng cô nắm tay Madoka đi từ trong ga ra. Hiện chỉ có mẹ chồng chăm sóc Madoka nên bà dắt theo con bé là đương nhiên rồi. Thế nhưng với người phải rời khỏi nhà vì tội ngược đãi con như Yukimi thì việc được gặp lại Madoka là điều hoàn toàn bất ngờ. Vì không dám hy vọng nên niềm vui được gặp con khiến cô bất giác muốn rơi lệ.
Thật ra nước mắt là đặc quyền có chứng nhận của Madoka. Khi vừa nhìn thấy mẹ con bé ngơ ngác không biết phải làm sao, nhưng lúc mẹ cúi xuống và giơ tay ra gọi thì nó khóc òa lên và lao vào lòng mẹ.
“Con đừng khóc thế chứ.”
Cô bế con lên, xoa đầu con bé. Rất lâu rồi mới được cảm nhận cơ thể mềm mại của con gái trong vòng tay mình, Yukimi xúc động không nói nên lời. Cô không muốn phải xa Madoka nữa. Dù con bé đang khóc bên tai nhưng cô không thấy mệt mỏi. Cô chỉ thấy vui vì con đã khóc khi được gặp mình.
“Ôi con bé ngày nào cũng hỏi mẹ đâu mẹ đâu làm mẹ không biết phải trả lời sao.” Mẹ chồng cô ở bên cạnh mỉm cười.
“Mẹ cho con bé đến để gặp con sao?”
Dù con đã làm ra chuyện như vậy?
“Tất nhiên rồi. Nếu mẹ đến một mình thì Yukimi cũng sẽ thất vọng đúng không?”
Mẹ chồng cô nói chuyện dịu dàng như thể đã quên chuyện xảy ra năm ngày trước.
Bà đề nghị đi uống gì đó, thế là ba người vào quán cà phê trên con đường trước ga.
Yukimi cho Madoka ngồi lên trên đùi, lúc này con bé đã ngưng khóc. Cô thương và nhớ con đến nỗi không muốn rời xa con bé dù chỉ một giây. Cô gọi món kem ly trái cây thập cẩm cho Madoka, bón từng miếng cho con ăn.
“Mẹ cứ tưởng con sẽ về nhà mẹ đẻ.”
Vừa uống trà mẹ chồng vừa mở lời đầy lo lắng.
“Con hơi ngại về đó, nên…”
Yukimi lúng búng không nói được lý do nhưng mẹ chồng cô đã gật đầu như hiểu hết mọi chuyện.
“Thấy con vất vả như vậy mẹ cũng muốn gọi con về sớm lắm, nhưng thằng Toshiro vẫn đang dằn dỗi.”
Từ cái dáng vẻ hôm đó Yukimi cũng đoán được anh ta sẽ như vậy. Có khi anh ta còn không định hàn gắn với cô nữa cũng nên.
“Thế là mẹ đã tha thứ cho con ư?”
“Tha thứ hay không tha thứ gì chứ, hôm đó mẹ đã nói rõ rồi mà, mẹ chỉ muốn con đi đâu đó để lấy lại bình tĩnh thôi. Có phải mẹ không hiểu con đang trăn trở điều gì đâu. Mẹ cũng từng nuôi Toshiro khôn lớn mà. Chỉ cần nhìn Madoka cũng có thể hiểu con bé không bị ngược đãi theo cái nghĩa người đời hay nói. Vì con luôn cố gắng quá sức nên mẹ nghĩ làm vậy sẽ tốt cho con hơn cả.”
“Ra là vậy…”
Yukimi thấy lòng vui trở lại, chỉ vì biết rằng bà không từ bỏ cô.
“Mẹ luôn biết rõ con cố gắng như thế nào, nên đừng nghĩ không ai hiểu con. Tất nhiên nếu cách làm của con sai mẹ sẽ nổi giận, sẽ bảo ban con sửa chữa nhưng đó là mẹ đang tìm cách giúp con. Mẹ luôn cảm ơn con vì đã lấy Toshiro, và con là người không thể thiếu trong nhà mình đâu con à.”
“Vâng… con hiểu rồi ạ.” Yukimi thấy có gì đó nghẹn trong lòng, cô cố gắng lắm mới nói được vài câu rời rạc.
“Về phía thằng Toshiro mẹ sẽ tác động. Nhưng giờ nó đang rất căng thẳng vì kỳ thi sắp tới. Nên con hãy chịu khó một chút nhé. Mẹ sẽ lại dẫn Madoka đến gặp con.”
“Vâng ạ, con cảm ơn mẹ,” Yukimi nở một nụ cười thoáng buồn rồi lấy giấy ăn lau miệng đang dính kem của Madoka. “Madoka dạo này sao hả mẹ? Con bé có còn ngủ muộn không ạ?”
“Con không phải lo đâu. Mặc dù nhiều lúc con bé đòi mẹ, rồi đôi khi mẹ cũng không biết chiều nó thế nào nhưng được cái buổi tối con bé ngủ như bình thường rồi.”
“Thế ạ… Madoka, con giỏi quá.”
Thật lòng mà nói Yukimi cảm thấy có gì đó khó diễn tả, không phải chỉ là cảm giác thở phào. Vì sau khi rời khỏi vòng tay mình Madoka lại sinh hoạt nề nếp hơn, tinh thần cũng có vẻ ổn định. Vậy thì đúng là sự dạy dỗ của cô đã khiến con bé bị căng thẳng quá độ chăng? Hay là vì…
“Mẹ ơi, con hỏi mẹ chuyện này hơi kỳ quặc một chút ạ…”
“Gì thế con?”
“Chú Takeuchi hàng xóm có cho Madoka đồ uống hay gì đó không ạ?”
Một câu hỏi thật quá sức đường đột. Có lẽ vì Yukimi cố tình nói một cách bâng quơ nên mẹ chồng cô không hề thay đổi sắc mặt.
“À, có đấy. Anh ta thường cho con bé sữa chua Yakult.”
“Gì cơ ạ?” Mặc dù chính bản thân là người đi hỏi nhưng Yukimi lại không tránh khỏi bị sốc khi nghe thấy câu trả lời mà cô không hề lường trước.
“Từ khi nào ạ?”
“Con hỏi từ khi nào thì mẹ cũng không nhớ được đâu. Nhưng cứ tầm chiều gặp ở ngoài vườn là anh ta lại cho con bé nên gần đây Madoka cũng quen mui… Mà có chuyện gì hay sao con?”
“À không ạ… Có lần con kể với một người nọ là buổi tối Madoka không chịu ngủ rồi họ bảo con hay có ai đó cho thuốc vào đồ uống của con bé…”
“Hả?”
“Nhưng người trong nhà mình thì chắc chắn không ai làm vậy rồi nên con hỏi thử thôi ạ.”
Mặt mẹ chồng thoáng chốc tối sầm lại.
“Con không được đổ tội cho người khác như thế. Mẹ không biết ai nói với con như vậy nhưng họ nói thế để con không tự trách mình quá thôi.”
“Vâng, chắc là thế ạ. Mẹ cho con hỏi nốt một câu này nữa ạ. Chai sữa Yakult ấy có mở sẵn nắp không ạ?”
“Mẹ là người mở nắp. Mà gần đây anh Takeuchi vẫn cho Madoka sữa nhưng con bé chẳng có gì bất thường cả.”
“Thế ạ…”
Dù vậy cảm giác nghi hoặc trong cô không hề biến mất. Có lẽ bởi cú sốc khi biết được sự thật rằng gã đã cho con bé đồ uống quá lớn cũng nên.
“Yukimi, con không sao chứ?” Mẹ chồng Yukimi chau mày, “Con chẳng giống con trước đây gì cả.”
“Không sao đâu ạ. Con chỉ hỏi thử thế thôi ạ.”
Phản ứng của mẹ chồng đúng như cô dự đoán. Nếu cô làm rõ hơn nữa lập trường đối đầu với Takeuchi của mình thì có lẽ chính cô sẽ đẩy mẹ chồng sang bên kia chiến tuyến.
Thế nhưng có lẽ một lúc nào đó cô sẽ không thể tránh được việc này.
Sau khi uống trà xong họ sang siêu thị Daiei để mua đồ ăn. Mẹ chồng trả tiền cho cả phần của Yukimi. Tối nay cô sẽ ăn món hầm giống như cả nhà, nhưng mà ở một nơi xa.
Cô tiễn hai bà cháu ra tận ga. Khi mẹ chồng mua vé xong xuôi và đứng chờ ở cửa soát vé, Yukimi liền thả Madoka đang bế trên tay xuống.
“Mẹ mong mọi việc sẽ trở lại như cũ. Nhưng dù thế nào thì lễ cúng bốn chín ngày của bà nội con hãy về nhà nhé. Con đừng hẹn lịch gì hôm ấy đấy.”
“Vâng ạ, con hiểu rồi ạ.” Trả lời mẹ chồng xong Yukimi quay ra xoa đầu Madoka đầy lưu luyến. “Tạm biệt con nhé. Madoka phải ngoan đấy nhé.”
“Mẹ không về nhà sao?”
Madoka nhìn Yukimi đầy lo âu.
“Ừ, mẹ vẫn chưa thể về được. Con hãy chơi ngoan với bà, nhé?”
“Nào, mình đi thôi Madoka.”
Mẹ chồng nói, đoạn định nắm tay Madoka dắt đi.
Thế nhưng Madoka cứ nhìn đăm đăm vào Yukimi và không có ý định di chuyển. Mồm con bé méo xệch, mắt lầng ậng nước.
“Con in õi mẹ.”
Vừa lau những giọt nước mắt chảy xuống má, con bé vừa xin lỗi Yukimi.
“Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ.”
Yukimi không hiểu tại sao con gái lại nói lời xin lỗi. Rồi cô giật mình nhớ lại, ra là vậy.
Nếu con không ngoan thì mẹ sẽ bỏ đi đấy, cô đã từng đe dọa con bé như vậy… Yukimi thấy nhói trong lồng ngực, cô ngồi xuống và nhẹ nhàng kéo Madoka vào lòng.
“Madoka không cần phải xin lỗi mẹ đâu. Không phải vì Madoka không ngoan mà mẹ bỏ đi đâu.”
Bờ vai con bé run lên theo những tiếng khóc nấc, va vào lồng ngực Yukimi khiến lòng có thêm đau nhói.
Con bé mới ngây thơ làm sao. Đứa trẻ này cần có cô.
Nó đã cố gắng chịu đựng vì nghĩ rằng nếu nó ngoan thì mẹ sẽ quay về.
Cô cũng cần đứa trẻ này.
Chỉ mới gần đây thôi hai mẹ con đã luôn bên nhau 24 trên 24 giờ. Tại sao giờ đây lại phải xa lìa như thế?
“Mẹ sắp về rồi… nên Madoka hãy cố gắng chờ mẹ thêm chút nữa nhé?”
Nhất định mẹ sẽ về… Vừa xoa lưng của Madoka, Yukimi vừa thề với lòng như vậy.
Và lần này…
Mẹ sẽ không bao giờ đánh con nữa đâu.
Ngày hôm sau, Yukimi đi đến Chofu. Ga gần nhất là ga Kokuryo. Ikemoto Kyoko ra đón cô ở cửa Bắc rồi đưa cô về nhà với điệu bộ lóng ngóng sợ sệt như mọi khi.
Hai người đi bộ khoảng 15 phút trong cái oi ả của tiết trời vừa qua mùa mưa. Càng đi xa ga càng thấy rõ bầu không khí của ngoại ô với những thửa ruộng xanh thấp thoáng. Có những ngôi nhà như của địa chủ với những thân cây to trong sân vườn và bao quanh bởi hàng rào cây, cũng có những ngôi nhà nhỏ nhắn với khoảng vườn bé tí xíu và ga-ra xe phải khéo lắm mới đỗ xe vào mà không bị xước.
Nhà Ikemoto thuộc kiểu nhà thứ hai. Chắc ngôi nhà mới xây khoảng mười năm. So với nhà mẹ đẻ của Yukimi thì nơi đây sạch sẽ hơn nhiều, chủ nhân của nó chắc hẳn cũng chịu khó chăm chút cho ngôi nhà, nhưng tường bao ngoài nhà đã bắt đầu xỉn màu, toàn thể căn nhà vẫn toát lên một bầu không khí buồn man mác. Trong khoảnh vườn nhỏ cũng không có bông hoa nào đang nở.
“Xin mời xin mời, cô vào nhà đi đừng ngại.”
Theo chân Kyoko, Yukimi xếp giày ngay ngắn ở cửa rồi bước vào nhà.
“Mình ơi, mình ơi…”
Kyoko vừa nhanh miệng gọi chồng vừa mở cửa kéo cuối hành lang ngắn. Phía sau cánh cửa có vẻ là phòng khách.
“Quả là gã đã cho cô bé đồ uống. Gã cho cô bé uống Yakult.”
Trên đường về đây Yukimi đã kể chuyện về chai Yakult nên Kyoko phấn chấn hẳn ra. “Quả nhiên là như vậy, quả nhiên.” Chị ta vừa gật gù vừa bước đi. Và vừa về đến nhà chị ta hồ hởi báo ngay cho Ikemoto.
“Chào anh.”
Yukimi cất lời chào nhưng Ikemoto vẫn không bận tâm mà chỉ hào hứng đáp lại vợ mình, “Thấy chưa thấy chưa.”
“Thế nhưng… chai sữa chưa mở nắp, và giờ gã ta vẫn cho con bé nhưng Madoka không còn thức khuya nữa.”
Yukimi nói vậy nhưng Ikemoto vẫn không dao động.
“Tất nhiên rồi. Cô đã rời khỏi nhà thì hắn thôi bỏ thuốc chứ. Với lại nắp chai Yakult chỉ cần kéo ra một nửa rồi lại đóng vào thì thoạt nhìn sẽ chẳng ai nhận ra đâu.”
Anh ta nói cũng có lý, Yukimi gật gù. Nghe suy luận như vậy cô lại càng cảm thấy Takeuchi là một nhân vật khả nghi.
“Anh đã hỏi giúp tôi các hàng khắc bia đá chưa?”
“À, tôi đang xem danh bạ rồi hỏi khắp nơi đây, cô chờ thêm một chút nhé.” Ikemoto cúi xuống nhìn cuốn danh bạ điện thoại và gãi đầu. “Khổ nỗi cả tôi và vợ tôi đều không giỏi giao tiếp với người khác qua điện thoại, nên chúng tôi đã cố lắm rồi mà xem ra tình hình vẫn chưa tiến triển lắm.”
“A, nếu thế thì phần còn lại hãy để tôi…”
“Không không, cô hãy để chúng tôi làm. Vả lại nếu suy xét kỹ thì còn cả các cửa hàng ở Saitama hay Kanagawa nữa nên nếu một người tìm thì khó đấy. Vì Takeuchi rất gian xảo nên có khi gã sẽ tìm những chỗ hơi xa để khó bị phát hiện.”
Nếu đúng vậy thì chắc sẽ còn tốn nhiều thời gian nữa. Có lẽ không nên hy vọng quá.
Yukimi được mời uống trà lúa mạch và nghỉ ngơi một chút trong phòng khách có bật máy lạnh.
“À… thế nhà bên cạnh vẫn giữ nguyên như lúc trước ạ?”
Sau khi đã ráo mồ hôi, Yukimi đổi chủ đề câu chuyện.
“Vâng, vẫn nguyên như vậy. Cha mẹ Matoba cũng không nói gì. Vợ tôi thỉnh thoảng vẫn qua quét dọn và trông coi.”
“Nếu được có thể cho tôi vào xem được không ạ?”
“Được chứ, được chứ.”
Ba người bước ra bên ngoài. Nhà của gia đình Matoba nhìn bên ngoài có cấu trúc hệt như anh em sinh đôi với nhà Ikemoto. Có lẽ xe tô đã bị bán đi hay vốn họ không dùng xe nên nhà để xe trống hoác.
Quan sát kỹ sẽ thấy vườn nhà Ikemoto và nhà Matoba nằm ở hai đầu của khoảnh đất cả hai nhà. Thứ tự là vườn nhà Ikemoto, nhà Ikemoto rồi đến vườn nhà Matoba rồi nhà Matoba. Tuy vườn không rộng đến mức phải đi bộ khắp nơi mới tưới được nước cho cây nhưng theo sơ đồ bố trí này thì việc Kyoko ra vườn và không thấy hoài nghi gì trước tiếng động và tiếng kêu bên nhà Matoba cũng là dễ hiểu. Thực tế tiếng động và tiếng kêu tại hiện trường có lẽ lớn hơn rất nhiều so với tiếng dội được đến tai Kyoko. Còn căn nhà hàng xóm ở phía ngược lại thì được bao bởi hàng rào kiên cố, bên trong đó là một chung cư sát với nhà để xe hẹp nằm phía chếch chếch. Nhìn dãy nhà có vẻ sát vách nhau nhưng thực ra lại khó nghe thấy nhau hơn hình dung.
“Cô vào đi.”
Yukimi bước vào nhà, đi qua Kyoko đang giữ cửa.
Căn nhà không có chủ nhân chìm trong yên lặng. Nó mang cảm giác thiếu sinh khí, dễ dàng nhận thấy điện và ga cũng đã bị cắt.
Phía trái bên trong nhà là cửa vào nhà vệ sinh, sâu trong góc nữa là bồn rửa mặt và phòng tắm. Bên phải là bếp và phòng khách, tóm lại là kiểu nhà có phòng khách, phòng ăn kiêm nhà bếp. Phòng kiểu Nhật cũng ở bên đó. Cầu thang lên tầng hai nối dài từ hành lang chính.
Phòng khách có hình chữ L, phòng kiểu Nhật được bố trí khớp với thiết kế đó. Một căn phòng khoảng 10 mét vuông. Cửa phòng đang đóng nhưng khi mở ra cô thấy bên trong có nào bàn sưởi Kotatsu đặt ngay chính giữa, tủ rồi TV v.v. Có lẽ đây là phòng để cả gia đình sum họp.
Phòng khách có bàn ăn và bàn ghế tiếp khách, ngoài ra còn có giá sách, giá để đồ trang trí kê dọc theo tường.
“Còn những thứ Takeuchi mua cho hay tặng thì tôi vứt hết đi rồi.”
Có lẽ vì thế mà căn phòng nhìn rất đơn giản, nó lại càng khiến người ta hình dung về căn hộ của một gia đình trẻ. Thiết kế đồng hồ treo tường và rèm cửa cũng rất tinh tế, thú bông và các tác phẩm nghệ thuật cũng được bày trên giá, nhà Ikemoto không hề có vẻ lộng lẫy này.
Yukimi không thể tin được rằng chính nơi đây đã xảy ra thảm kịch. Một thảm kịch không hề phù hợp với ngôi nhà này.
“Đây,” Ikemoto chỉ tay về phía trước sofa. “Kumiko đã ngã xuống chỗ này.”
Sau đó anh ta đưa mắt về phía gần cửa ra vào phòng khách.
“Cậu Matoba thì ở đây.”
Ngay cạnh đó là cầu thang.
“Cháu Kenta thì nằm ở bậc thứ hai, ba từ trên đi xuống.”
Còn Takeuchi thì hình như nằm ở giữa hành lang nơi có đặt điện thoại.
Nhìn hiện trường Yukimi mới biết thì ra những cái chết tang thương đó lại diễn ra dồn dập trong không gian nhỏ bé này. Cảnh sát ập đến, mở cửa và thấy Takeuchi đang cận kề cái chết, một nửa người của Matoba cũng ló ra từ phòng khách, và khi đi vào rồi ngước lên họ lại thấy thân thể bé nhỏ của bé Kenta đang như bám lấy cầu thang.
Sau đó, nhìn vào phía trong phòng khách họ còn thấy Kumiko đang nằm đó nữa… Một cảnh tượng chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thật bi thảm.
“Tóm lại là,” Ikemoto bắt đầu giải thích toàn bộ diễn biến của tội ác. “Ban đầu họ nói chuyện bình thường ở phòng khách. Thế rồi Takeuchi nhận ra chú Matoba không hề dùng chiếc cà-vạt mà gã ta tặng vì chú ấy không thích, nên gã đã giận điên lên. Gã cáu tiết toan ra về nhưng ra đến cửa lại thấy ở chỗ cắm ô có chiếc gậy kim loại để đánh bóng chày. Và rồi ý định giết người mới bùng phát, lập tức chiếm hữu lấy tâm trí gã khiến gã với tay cầm lấy chiếc gậy. Lúc ấy chú Matoba đang đuổi theo sau định hòa giải với Takeuchi. Nhưng Takeuchi bất ngờ cầm gậy đập thẳng xuống đầu chú ấy, Matoba đã chạy trốn ra tận chân cầu thang nhưng vẫn bị gã đuổi theo đánh chết. Nhìn thấy cảnh đó Kumiko đã hét lên. Nghe tiếng hét ấy Takeuchi lại càng điên máu, gã xông vào phòng khách và lập tức giết ngay Kumiko đang đứng sững vì sợ hãi.
“Đến lúc đó, Takeuchi mới bừng tỉnh và suy nghĩ xem nên làm gì trong tình huống này. Rồi gã đi đến kết luận, chỉ còn nước đổ tội cho ai đó đã đột nhập vào và gây án. Và nếu cứ thế mà bỏ trốn thì mọi hoài nghi sẽ dồn về phía mình. Thay vì thế, biến mình thành một nạn nhân có khi sẽ dễ lừa gạt mọi người hơn. Nghĩ vậy Takeuchi liền quyết định ngụy tạo hiện trường giả. Cũng thời điểm đó Kenta đi từ tầng hai xuống. Bị phát hiện tội ác và quyết định không để đứa bé này sống sót, Takeuchi đã đuổi theo đứa trẻ đang chạy ngược lên tầng hai và dùng chính chiếc cà-vạt đã tặng Matoba để siết cổ giết đứa bé…”
Đó là sơ lược những điểm chính mà Takeuchi đã khai trong ngày tự thú đầu tiên. Vừa quan sát tận mắt hiện trường vừa nghe kể lại câu chuyện, Yukimi cảm nhận rõ hơn hẳn tính xác thực của nó. Đến mức cô cảm thấy kỳ lạ khi có người nghi ngờ tính chân thật của những lời khai đó?
Tất nhiên vẫn còn một điểm khó hiểu. Đó là vết thương phía sau lưng Takeuchi. Cô đã nghĩ biết đâu mình sẽ tìm ra gợi ý nào đó để giải đáp vấn đề này nếu được đứng ngay tại hiện trường, tuy nhiên có vẻ không dễ dàng như vậy. Trong phòng khách, giá sách và giá trưng bày được kê dọc tường, phòng lại được bố trí không gian dạng chữ L nên không phải là nơi lý tưởng để vung vẩy gậy bóng chày sang hai bên. Nếu chỉ là vung lên rồi vụt xuống thì còn được. Trần của cả phòng khách và hành lang đều rất cao. Đặc biệt, ngoài hành lang, khu vực cầu thang được thiết kế dạng giếng trời. Vợ chồng anh Matoba cũng đã bị đánh vào đầu như vậy ư.
Vậy còn Takeuchi thì sao? Quả nhiên hình ảnh gã cúi xuống đưa hai tay ôm đầu rồi bị giáng gậy từ trên cao xuống là hình ảnh tự nhiên nhất, gây thuyết phục nhất với những người quan sát hiện trường này. Vợ chồng anh Matoba đã bị tấn công trước khi có thể thu về tư thế phòng vệ như vậy. Theo đó quả có lý khi chỉ có Takeuchi, người kịp phòng vệ, bị đánh tập trung vào phần lưng.
Phải làm sao để lật ngược lại giả thuyết ấy đây? Có nên suy luận theo hướng Takeuchi đã dàn dựng một tiểu xảo nào đó hay không? Cái tiểu xảo nào đó ấy thật mơ hồ, Yukimi có vặn não suy nghĩ cũng không hình dung ra được hình ảnh cụ thể của nó.
“Cảm ơn anh chị.”
Yukimi quyết định dừng suy nghĩ, cô nói lời cảm ơn với vợ chồng Ikemoto. Quả là để lật ngược lại kết luận và chứng minh cho bố chồng cô thấy thật quá khó. Nên chắc chỉ còn cách thu thập các nghi vấn để ông nhận ra Takeuchi là một nhân vật nguy hiểm mà thôi.
“Nếu được, lần tới anh chị có thể đến nhà tôi… ý tôi là nhà Kajima để nói chuyện không? Tôi sẽ sắp xếp cuộc hẹn.”
Mặc dù vẫn còn lo ngại không biết người nhà mình có chấp nhận cái bầu không khí hơi kỳ dị toát ra từ vợ chồng Ikemoto hay không, nhưng không gì hơn những lời cảnh tỉnh của chính người trong cuộc.
“Nếu… được thế thì còn gì bằng.” Ikemoto sốt sắng đáp lời.
Cô cũng báo luôn là thứ Bảy tuần tới Toshiro sẽ dự kỳ thi Tư pháp nên cô sẽ tiến hành mọi chuyện vào sau đó. Rồi cô rời nhà Ikemoto sau khi đã lịch sự từ chối lời đề nghị tiễn ra tận ga của vợ chồng nhà này.
Mặc dù đã quên mất tuần tự đường đi từ ga nhưng vì cũng nắm sơ sơ nhà ga nằm ở đâu nên cô mạnh dạn bước đi. Mải nghĩ ngợi về căn nhà của gia đình Matoba, Yukimi đi qua đường quốc lộ Koshukaido. Rồi cô ra đến đường Kyukoshukaido.
Chắc chắn là sắp đến ga Kokuryo rồi nhưng tại đây cô lại phân vân không biết nên rẽ phải hay rẽ trái. Chắc là bên trái, cô thử tin vào giác quan tìm đường của mình rồi bước đi. Đi một đoạn cô thấy tấm bảng chỉ đường được treo trên hàng rào lưới với nét chữ viết tay bằng sơn màu đen. Nhìn vào đó cô nhận ra quả là mình đã đi đúng đường. Trước mắt cô đã là ngã tư rẽ ra nhà ga.
Khi cô vừa định quay đi khỏi tấm biển báo…
Đột nhiên có cái gì đó như níu cô lại.
Yukimi đứng như trời trồng giữa đường, mắt nhìn đăm đăm vào tấm biển.
Và cô đã nhận ra “cái gì đó” là cái gì.
Có một cửa hàng mang tên Vật liệu đá Okai nằm dọc bên đường quốc lộ. Nó nằm ở hướng ngược lại với ga. Cô quay lại tìm nhưng không thấy biển hiệu, có lẽ phải đi lên thêm một chút nữa.
Thật không ngờ lại có một cửa hàng đồ đá ở chỗ này, dù tất nhiên đặt cửa hàng ở đâu thì cũng là quyền tự do của người chủ. Quả thực đây là con đường cũ nên có rất nhiều cửa hàng mang lại cảm giác hoài cổ của một khu phố chợ lâu đời hơn là những cửa hàng phù hợp với thổ địa vùng này, như cửa hàng gạo, hàng quần áo bảo hộ, hàng đồ câu cá v.v. Có lẽ cửa hàng Vật liệu đá Okai cũng đã kinh doanh ở đây mấy thế hệ rồi.
Bình thường cô sẽ không mảy may quan tâm đến cửa hàng đồ đá, nhưng riêng hôm nay thì không thể nào bỏ qua được. Bởi vì tuy không biết nhà cũ của Takeuchi ở đâu nhưng khu này nếu đi bộ thì cách nhà Ikemoto không xa nên chắc chắn Takeuchi cũng ít nhiều rành về đường sá.
Yukimi quay ngược lại và đi về hướng Chofu. Chỉ 3 phút sau cô đã thấy cửa hàng ấy. Một chiếc xe tải có máy công nghiệp hạng nặng để chuyển đá đang đỗ trước cửa. Một vài tấm bia đá không rõ là hàng tồn hay hàng mẫu được bày ở khu nhà kho có mái che. Có cả một vài tượng phật Địa tạng cúng thai nhi. Nhìn thấy cảnh ấy Yukimi lại càng quan tâm đến cửa hàng này hơn nữa.
Văn phòng nằm gần ga-ra, qua cửa sổ có thể thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi phía sau bàn giấy.
Yukimi mở cửa, người đàn ông ngước lên nhìn cô qua cặp kính.
“Xin lỗi cho tôi hỏi chút việc được không ạ?” Cô mở lời ngay để tránh họ tưởng nhầm mình là khách đến mua hàng. “Cửa hàng của anh gần đây có làm bia cho phần mộ của nhà Kajima ở khu nghĩa trang Tamano không ạ?”
“À, vâng.”
Chủ cửa hàng trả lời ngay. Yukimi hỏi lại một lần nữa để chắc chắn đó không phải là câu trả lời theo phản xạ, lần này anh ta nói thật rõ ràng.
“Đúng là chúng tôi đã nhận làm bia mộ cho nhà đó.”
Ôi thật là…
“Vâng, xin lỗi…” Yukimi mất một lúc mới nghĩ ra câu hỏi tiếp theo. “Anh có nhớ người đã đến đặt hàng không ạ?”
“Là anh Kajima mà,” người chủ cửa hàng trả lời thản nhiên.
“Có thể người đó chỉ mạo danh thôi ạ… Vì tôi chính là người nhà Kajima đây ạ.”
“Hả?”
“Người đó có vẻ ngoài thế nào ạ?”
“À, người đấy gọi điện đến đặt hàng.”
“Gọi điện ư?”
“Đúng vậy. Anh ta nói bận việc quá nên không đến vào ban ngày được. Còn bảo sẽ gửi tên pháp danh và số khu mộ tới vào buổi tối. Và đúng là chúng tôi đã nhận được thư như vậy.”
“Họ đặt cả tượng phật Địa tạng cúng thai nhi ạ?”
“Đúng vậy. Người đó còn bảo lấy tượng nhỏ nhất trong số các tượng Địa tạng đặt bên ngoài cửa hàng là được.”
“Thế người kia trả tiền bằng cách nào ạ?”
“Chuyển khoản qua ngân hàng.”
Đã dồn đuổi đến bước này mà lại đành bó tay.
“Mà cô không biết ai là người đặt hàng thật à?” Người chủ cửa hàng hỏi ngược lại Yukimi.
“Vâng.” Yukimi đáp bằng giọng như kiệt sức. “Xin lỗi cho tôi hỏi, giọng nói của người ấy có đặc trưng gì không ạ?”
“Ừm… Giờ tôi mới nhớ ra, anh ta nói giọng ồm ồm, như thể vừa bịt mũi vừa nói ấy… giọng nói hơi kỳ quặc.”
Hết cách rồi. Đối phương không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
“Nhưng tôi có ghi lại số điện thoại nhà riêng đấy. Dù chỉ có khách gọi đến chứ chúng tôi chưa gọi cho họ bao giờ.”
Mặc dù đoán số điện thoại chắc cũng là rởm nhưng vì ông chủ đã nhiệt tình cho mượn máy nên Yukimi thử gọi theo số được cho.
Có tiếng chuông reo lên. Khi nhận ra điện thoại đang nối máy với một số nào đó, Yukimi bất giác thấy hồi hộp.
Tiếng chuông reo đột nhiên ngắt quãng.
“Alo,” sau một khắc, có giọng nói vang đến. Tiếng phụ nữ. Ban đầu cô hơi chưng hửng, sau đó cô im bặt vì nhận ra đây là một giọng rất quen.
“Alo?” Đầu dây bên kia lại lên tiếng một lần nữa.
“A, alo.”
“Ơ kìa, cô Yukimi đấy à?”
“Vâng ạ, cảm ơn anh chị vì đã đón tiếp.”
Quả đúng là Kyoko. Sau khi xác nhận rõ điều đó, dòng suy tưởng của Yukimi quay mòng mòng như chong chóng.
“À… vâng… Có chuyện gì hả cô?”
“À… tôi đã tìm ra cửa hàng bia đá ấy rồi.”
“Hả… đợ… đợ… đợi tôi một chút.” Kyoko vội vã nói. Rồi Yukimi nghe tiếng chị ta gọi vọng lại. “Mình ơi, mình ơi.”
“Alo, tôi nghe đây ạ.” Tiếng Ikemoto vang lên.
“À, tôi đã tìm ra cửa hàng bia đá. Có một cửa hàng gần nhà anh chị, ở đường Koshukaido.”
“Hả, ở đấy sao? Thế có phải là Takeuchi không?”
“Không. Ai đó đã đặt hàng qua điện thoại, và bây giờ tôi đang gọi thử đến số điện thoại mà người khách ấy để lại.”
“Thế nó nối máy đến đâu? Không phải là Takeuchi à?”
“Thì tôi đang gọi đây. Là nhà anh chị đấy.”
“Hả?” Ikemoto khẽ hét lên, sau đó giọng anh ta có vẻ hằn học, “Là gã, chính là gã. Gã thừa biết số điện thoại nhà tôi. Gã cố tình làm vậy vì đoán trước tôi sẽ mò tới. Chính là thằng chó xảo quyệt ấy.”
Ra là vậy, quả thật nếu là Takeuchi thì việc để lại số điện thoại nhà Ikemoto cũng không có gì là khó hiểu. Gã đúng là một tên xảo quyệt giăng lưới ở khắp mọi nơi.
“Vậy là đã rõ việc này không phải do anh Nakano làm rồi nhỉ?”
“… À, vâng.”
Đúng là không phải trò bỉ ổi của Nakano.
Thế nhưng việc đó chẳng giúp Yukimi thấy thoải mái hơn chút nào. Ngược lại, sự khó chịu lại càng gia tăng hơn dưới một hình dạng khác. Nói chung cô thực sự, thực sự vô cùng khó chịu.
Đầu tuần sau đó, Yukimi đến tìm bố chồng tại Đại học Văn hóa Tama. Để mời vợ chồng Ikemoto đến nhà có thể không cần báo trước với mẹ chồng hay Toshiro, nhưng phải nói qua một tiếng với bố chồng cô, người trực tiếp liên quan đến phiên xét xử đó.
Đối với một người chỉ học hết cấp ba như Yukimi, trường đại học là nơi khiến cô có đôi chút e dè. Cô hòa vào giữa những tốp sinh viên đang khoan thai sải bước, tìm đến phòng nghiên cứu của bố chồng đã được bảo vệ chỉ cho từ trước. Phòng ông nằm trên tầng năm của tòa nhà thuộc khu trung tâm trường.
Yukimi ngó vào, gọi là phòng nghiên cứu nhưng cũng không có thiết bị gì đặc biệt, chỉ là một căn phòng nhỏ với ngập tràn sách. Một người đàn ông gầy gò tầm bốn mươi tuổi đang ngồi bên bàn làm việc. Có vẻ chiếc bàn bên cạnh là của bố chồng cô. Xem ra ở đây hai giáo viên sử dụng chung một căn phòng.
Nghe nói bố chồng cô đang có giờ dạy nên Yukimi được mời vào căn phòng có chiếc bàn hình oval dành cho giờ học nhóm bên cạnh để chờ.
Sau 30 phút ngồi chờ trong căn phòng yên tĩnh, Yukimi nghe thấy tiếng của bố chồng vọng lại từ phòng nghiên cứu kế bên. Ông đang nói gì đó bằng một giọng quảng giao thân thiện hiếm khi nghe thấy ở nhà. Một lúc sau cửa phòng học nhóm mở ra. Bố chồng cô vừa gãi đầu gãi tai vừa bước vào.
“Con xin lỗi vì đã đến tận đây làm phiền bố ạ.”
Bố chồng Yukimi khẽ nghiêng đầu rồi hỏi với giọng bình thản, “Có chuyện gì thế con?”
Từ trước đến nay cô không có nhiều dịp ngồi lại nói chuyện với bố chồng. Hai người không có mấy chủ đề chung để nói, bố chồng cô không xem chương trình gì trên TV ngoài bản tin thời sự, ông cũng không có mấy hứng thú với trẻ con.
Thế nhưng khi gặp bên ngoài, ở ông toát ra bầu không khí dễ nói chuyện hơn rất nhiều so với mọi khi.
“Thật ra thì con có một chút chuyện liên quan đến chú Takeuchi nhà hàng xóm muốn hỏi bố ạ.”
“Takeuchi?” Bố chồng cô nhướng một bên mày. “Không phải là về Toshiro mà về anh ta sao?”
“Dạ, thật ra cũng có chút liên quan… Con cảm thấy kể từ ngày chú ta chuyển đến gần nhà mình có rất nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Nhưng mẹ khá thân thiết với chú ta nên con không tiện nói với mẹ ạ.”
Trước vẻ mặt tỏ ra cảnh giác của bố chồng, Yukimi lần lượt kể về chuyện xảy ra ở nghĩa địa, chuyện bức thư được gửi đến chỗ Nakano, chuyện sinh hoạt thất thường của Madoka và việc Takeuchi thường cho con bé sữa chua. Cô cố tình chưa nhắc đến sự tồn tại của vợ chồng Ikemoto.
“Bố có thấy kỳ lạ không ạ?”
Nghe con dâu hỏi, bố chồng Yukimi nghiêng đầu.
“Những việc ấy thì có liên quan gì đến anh Takeuchi?”
Không còn cách nào khác, Yukimi đành phải nói ra những suy luận của Ikemoto.
“Ừm…” Bố chồng cô lầm bầm vẻ rất khó xử. Thấy có vẻ ông vẫn chưa thông suốt, cô đành nói tiếp.
“Bố là người xét xử vụ án nhà Matoba, nhưng thực tế, bố đã nghĩ gì khi phán người ấy vô tội ạ?”
“Ý con là sao?”
“Ý con là, bố phán vô tội vì nghĩ người ấy hoàn toàn vô tội hay mặc dù có nghi ngờ nhưng vì không thể chứng minh có tội nên phán vô tội ạ?”
“Đều như nhau cả thôi. Vô tội là vô tội. Không có gì là hoàn toàn hay hơi hơi vô tội cả.”
“Đúng là thế, nhưng mà…”
Yukimi chưa biết phản ứng sao với câu trả lời xã giao của ông.
“Chú Takeuchi ban đầu đã tự thú đúng không ạ? Con nghĩ những lời khai đó rất hợp lý.”
“À cái đó à, con đa nghi quá rồi đấy.”
“Nhưng rõ ràng người ta sẽ thấy ấm ức khi biết mình đối xử tốt với đối phương mà không được trân trọng đúng không ạ?”
“Dù thế chẳng lẽ lại nổi điên lên chỉ vì một cái cà-vạt?”
“Có khi đó chỉ là giọt nước làm tràn ly. Với người dễ nổi cáu thì cũng có khả năng xảy ra lắm ạ.”
Bố chồng cô chỉ khẽ lắc đầu. Có lẽ ông vốn chưa từng tận tâm tận lực với ai bao giờ nên khó hình dung được là sự lệch pha về cảm xúc sẽ khiến tâm trạng trở nên như nào. Tất nhiên nếu chỉ vì một chiếc cà-vạt mà cảm xúc đã tiêu cực như vậy thì hơi quá. Cô chỉ muốn coi đó là một khả năng nhưng xem ra để thuyết phục người khác cũng nghĩ như mình thật là khó.
“Chưa kể anh ta bị cảnh sát ép buộc và dẫn cung nên mới khai như vậy.” Bố chồng cô nói.
“Bị ép cung thì người ta sẽ dễ dàng thừa nhận những điều mình không làm thế ạ?”
“Những người không hiểu biết gì về án oan mới hay nghi ngờ như vậy. Việc hỏi cung thực tế thảm khốc đến mức người thường không thể chịu đựng được đâu. Bố có nghe anh ta kể lại trải nghiệm lần đó rồi, đấy đúng là một trường hợp điển hình của án oan.”
Hỏi những câu cơ bản với một chuyên gia về pháp luật có vẻ chỉ khiến Yukimi trở nên yếu thế.
“Vậy bố có nghĩ là chú ấy tình cờ chuyển đến sống cạnh nhà ta không ạ?”
“Hả?” Giọng nói của bố chồng Yukimi chợt lộ ra đôi chút lúng túng.
“Chú ta và anh Matoba tình cờ quen nhau trên chuyến bay quốc tế, ấy vậy mà nhà hai người hóa ra lại gần nhau, chỉ cách có 5 phút đi bộ. Có nghĩa là chú ta đã chuyển đến sống gần nhà anh Matoba đúng không ạ?”
“Bố cũng không rõ… Đúng là nhà Matoba đã ở đó từ rất lâu rồi, sau đấy anh Takeuchi chuyển tới hay là chuyển đến từ trước khi gặp anh Matoba thì bố không nhớ rõ.”
Hình như bố chồng cô đã bắt đầu nhận ra điểm chung với nhà Matoba nên ông thoáng lúng túng.
Yukimi thử tăng mức độ đe dọa lên một chút.
“Chú ta giúp nhà mình chăm sóc bà rồi chỉ chưa đầy mười ngày sau đó bà đã qua đời, bố cũng nghĩ đây là việc ngẫu nhiên ạ?”
“Ý con là sao?” Bố chồng Yukimi cau mày, cao giọng hỏi lại.
“Con hỏi thế thôi chứ cũng không có căn cứ gì cụ thể.”
Chỉ cần đe dọa từng đó thôi là được rồi. Yukimi chủ động điều chỉnh lại câu chuyện.
“Con đừng đùa kiểu đấy.” Bố chồng nạt Yukimi, giọng đầy vẻ khó chịu.
“Nhưng con cứ có cảm giác bố cố ý giữ khoảng cách với chú Takeuchi và phó mặc cho mẹ trong việc kết giao với chú ta, thật ra bố cũng nghĩ chú ta có gì đó khả nghi đúng không ạ?”
“Con đừng nói bậy bạ. Bố đồng cảm với nỗi khổ mà anh Takeuchi đã phải trải qua, bố cũng rất nể trọng sự tranh đấu quyết liệt của anh ấy. Chính vì thế bố mới nhờ anh ta đến kể cho sinh viên nghe kinh nghiệm thực tế của mình. Thế nhưng để kết giao nhà hàng xóm hay bạn bè thì lại là chuyện khác. Dù gì người ngoài nhìn vào thì đây vẫn là mối quan hệ của một cựu thẩm phán và bị cáo. Hai bên cần giữ khoảng cách nhất định. Bố cũng đã nói rõ với mẹ con như vậy.”
“Có nghĩa là bố hoàn toàn không nghi ngờ gì chú ta?”
“Tất nhiên rồi.”
Bố chồng cô đang cố bảo vệ thành trì của phiên tòa mình xét xử. Nhưng có vẻ không phải bằng niềm tin tuyệt đối mà bằng sự ngoan cố muốn khẳng định là mình đúng.
Cô đã phát đi tín hiệu cảnh báo thế này mà cũng không ăn thua gì sao?
“Bố vẫn khẳng định là như vậy đúng không ạ?” Yukimi thì thầm. “Có thể con sẽ thành kẻ thù của cả nhà. Vì con thấy chú ta rất khả nghi.”
“Con định làm gì?”
“Con đã gặp vợ chồng anh trai của chị Matoba Kumiko. Bố có biết họ không?”
“À… Họ đã rất tức giận với phán quyết.”
“Vâng… Nhưng họ bảo không hận thù gì bố cả. Chỉ là sau khi phiên tòa kết thúc họ nhận ra rất nhiều điều và muốn được chia sẻ những điều đó. Con sẽ dẫn họ đến khi cả nhà mình đông đủ. Toshiro cũng thi xong rồi nên con định Chủ nhật tuần này.”
“Hừm… Con làm vậy để làm gì?” Bố chồng hỏi với vẻ mập mờ, khổ sở.
“Con chưa biết. Chỉ là muốn cả nhà nghe chuyện thôi ạ.”
Bố cô lại lẩm bẩm với thái độ mập mờ như mọi khi. Mỗi lần nhìn dáng vẻ ấy Yukimi lại thầm nghĩ người này từng là thẩm phán thật sao?
“Thay vì những việc ấy, con làm lành với Toshiro có phải hơn không? Bố thì lo về chuyện đó hơn đấy.”
Thì ra bố chồng cũng lo cho mình, Yukimi nghĩ, thoáng xen chút mỉa mai.
“Con định qua việc này chứng minh sự trong sạch của mình. Bố cũng nên quan tâm đến gia đình mình hơn đi ạ, nếu không, sẽ có ngày không còn chỗ cho bố nữa đâu.”
Yukimi rời khỏi đó sau khi để lại câu nói đầy tính đe dọa lẫn thách thức.