Đối đầu
Chiều Chủ nhật, Yukimi hẹn vợ chồng Ikemoto ở trước ga Tamano. Hai người đến lúc 3 giờ, đúng giờ hẹn và còn dắt theo cả Kazuto.
“Tôi tính để Kazuto chơi cùng bé Madoka.”
Vợ chồng Ikemoto suy nghĩ thật chu đáo, cách ăn mặc của họ hôm nay cũng thật chỉn chu. Nhờ bộ com-lê phẳng phiu mà ấn tượng về dáng vẻ có phần tả tơi nơi họ đã không còn. Có vẻ họ đã dồn tâm huyết cho ngày hôm nay rất nhiều.
“Kazuto, cháu chơi với Madoka giúp cô nhé?”
“Vâng, cháu đã mang cả đồ chơi đến rồi ạ.”
Kazuto mở túi xách đeo trên vai ra cho Yukimi xem. Bên trong là những món đồ chơi truyền thống có lẽ đã được lựa chọn theo phương châm giáo dục của cha mẹ cậu bé như trống lắc hay quả tạ bằng vải.
“Ồ, cháu có nhiều đồ chơi lạ quá. Cháu cho Madoka mượn với nhé.”
Yukimi mỉm cười với Kazuto rồi quay sang hai vợ chồng Ikemoto.
“Vậy chúng ta đi thôi nhỉ.”
Trên đường đến nhà Kajima, vợ chồng Ikemoto có lẽ do căng thẳng nên hầu như không chuyện trò gì. Khi liên lạc với họ ngày hôm qua Yukimi đã nhờ họ hãy cố gắng nói năng thật tỉnh táo, nhưng xem ra hôm nay cô không cần lo đến vấn đề này nữa rồi.
Lâu lắm rồi Yukimi mới lại về nhà.
Chẳng biết nên nói gì lúc vào nhà cho phải, bấm chuông gọi cửa thì cũng kỳ nên Yukimi bảo vợ chồng Ikemoto chờ ở ngoài một chút còn mình lặng lẽ bước vào nhà. Cô đã liên lạc trước vào buổi sáng, lúc ấy Toshiro nghe máy nên cô chỉ nói ngắn gọn là có chuyện muốn nói.
Không có ai ở trong phòng bố mẹ chồng. Yukimi nhìn vào phòng khách, mẹ chồng cô đang là quần áo ở góc phòng.
“Ồ, nóng lắm đúng không con? Trong tủ lạnh có nước hoa quả người ta biếu dịp lễ Obon đấy.”
“Con cảm ơn mẹ. Bố con đâu ạ?”
“À hôm nay nhóm học nhóm kỳ thi Tư pháp ở trường đại học có tổ chức tiệc liên hoan sau thi…”
“Bố đi vắng ạ?”
“Bố bảo mẹ chuyển lời hỏi thăm con.”
Nếu bố có việc thì cứ nói, cô sẽ xếp lại lịch, vậy mà… Có thật là ông cần ra ngoài vào giờ này không? Cô không muốn nghĩ là bố chồng đang trốn tránh nhưng rõ ràng là ông đã viện cớ để tránh mặt.
Cô tưởng mình đã khiến ông nhận ra được mối nguy hiểm đang cận kề, nhưng xem ra như thế vẫn chưa đủ. Đành phải mặc kệ bố chồng thôi.
“Hôm nay thực ra con dẫn hai người này đến gặp mẹ và anh Toshiro.”
“Ơ… ai vậy?” Mẹ chồng ngạc nhiên nhìn Yukimi. Có vẻ bà chưa nghe gì từ bố chồng.
“Con sẽ giới thiệu sau ạ. Giờ con mời họ vào mẹ nhé.”
Yukimi mở cửa cho vợ chồng Ikemoto và Kazuto vào rồi dẫn họ tới thẳng phòng khách.
“Xin chào chị, tôi là Ikemoto. Đây là vợ của tôi.”
Mặc dù mẹ chồng cúi chào Ikemoto rất lịch sự nhưng khuôn mặt bà lộ rõ vẻ băn khoăn.
“Cháu chào bà ạ,” Kazuto chào to rõ ràng như mọi khi.
“Ồ, chào cháu. Cháu ngoan quá.”
Mẹ chồng cũng bất ngờ cười âu yếm với cậu bé. Yukimi lại phải một lần nữa cảm thán trong lòng, cậu bé này quả là ngôi sao sáng trong gia đình Ikemoto u ám.
“Nhà con ở trên tầng hai ạ?” Yukimi hỏi mẹ chồng, rồi dẫn Kazuto lên trên gác.
Ở tầng hai, Toshiro và Madoka đang chơi đùa với nhau.
“Mẹ!”
Vừa thấy Yukimi, Madoka đã chạy ào đến ôm chầm lấy mẹ. Hôm nay con bé không khóc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Yukimi có cảm giác con bé đã lớn hơn rất nhiều rồi.
“Ơ, tại sao anh Kazuto lại ở đây?”
“Anh Kazuto bảo muốn chơi cùng Madoka đấy. Con chơi ngoan với anh nhé?”
“Vâng ạ.”
Chắc hai đứa sẽ chơi với nhau được ít nhất là 30 phút đến một tiếng. Kazuto nhanh chóng lấy đồ chơi từ trong túi ra. Madoka reo lên sung sướng.
“Cô có chuyện gì muốn nói vậy?” Toshiro nhìn Yukimi, ánh mắt đầy nghiêm túc, thái độ khác hẳn với khi chơi cùng Madoka.
“Tôi muốn anh gặp hai người này. Anh xuống dưới nhà đi nhé.”
“Luật sư à?”
“Không phải.”
Anh ta đang nghĩ chuyện gì vậy. Yukimi ngán ngẩm chẳng muốn cười nữa.
Cả hai đi xuống tầng một, đúng lúc mẹ chồng đang mời vợ chồng Ikemoto uống trà.
“Anh ngồi xuống kia đi, cả mẹ nữa ạ.”
Hai người ngồi xuống đối diện vợ chồng Ikemoto, Yukimi trải gối tựa xuống dưới đất rồi ngồi quỳ ở đó.
“Đây là vợ chồng anh Ikemoto. Họ là họ hàng của gia đình nạn nhân trong vụ án mà chú Takeuchi là bị cáo.”
Yukimi giải thích cụ thể mối quan hệ giữa họ và việc trước đây đôi bên từng là hàng xóm của nhau.
Hẳn là cả mẹ chồng và Toshiro đều chưa hiểu vì sao họ lại đến đây nhưng cả hai cũng không mở miệng hỏi trước. Chỉ riêng việc họ là người thuộc bên bị hại trong vụ án bi thảm đã khiến người đối diện thấy ngập ngừng.
Yukimi kể chuyện trong khi hai mẹ con lặng yên lắng nghe.
“Và vì thế, cả hai vị đây hiểu rất rõ Takeuchi, và cả hai đều không tin rằng chú ta vô tội trong vụ án đó.”
Sau lời giới thiệu của Yukimi, Ikemoto lấy khăn tay lau mồ hôi trán rồi bắt đầu kể về những giả thuyết của mình. Việc Takeuchi tiếp cận đối phương bằng sự tử tế thái quá. Với những người gã ưng ý gã sẽ tận tâm tận lực mà không mong đáp lại, liên tục ban ơn cho họ. Còn với những người gã cho là cản trở gã, gã sẽ dùng mọi thủ đoạn xảo quyệt để loại bỏ. Khi người gã ưng ý cảm thấy ngột ngạt và có ý né tránh gã, gã sẽ coi đó là sự phản bội nghiêm trọng và nổi điên với đối phương…
Ngoài ra, Ikemoto cũng kể về quá trình xảy ra vụ án giết hại cả gia đình Matoba, rồi việc anh ta xem xét, đối chiếu động cơ gây án mà Takeuchi khai với tính cách của gã và thấy vô cùng trùng khớp…
Cách nói chuyện của Ikemoto đã có sự điều chỉnh, vừa đủ nhiệt huyết nhưng không đến mức sống chết văng nước bọt như mọi khi. Kyoko chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh gật đầu.
Thế nhưng, giữa chừng câu chuyện, Toshiro đã bắt đầu có những cử chỉ biểu hiện sự khó chịu. Nét mặt của mẹ chồng thì nửa thương cảm nửa hoài nghi, trong khi đó Toshiro đã khoanh tay, bắt tréo chân, khuôn mặt tỏ ra vô cảm. Thật tiếc là cả hai dường như không tiếp nhận hết những điều Ikemoto muốn nói.
“Xin lỗi…” Khi Ikemoto sắp kết thúc câu chuyện thật dài của mình, Toshiro mở lời. Không phải nói với Ikemoto mà với Yukimi. “Nãy giờ cô giới thiệu họ là người nhà của nạn nhân và bảo họ kể chuyện, nhưng rốt cuộc thì ý cô là gì? Chuyện này phải nói với bố mới đúng chứ?”
“Thật ra tôi cũng muốn cả bố nghe nữa.”
“Nhưng mà này, câu chuyện của anh không có ý nghĩa gì đâu. Tất nhiên tôi rất thông cảm với tình cảnh của anh chị Ikemoto đây. Thế nhưng anh chị có ngồi đây và bảo bố tôi xử sai thì cũng chẳng để làm gì. Đó là phán quyết mà bản thân bố tôi đã lao tâm khổ tứ mới đưa ra được. Tôi và mẹ không thể nói hay làm gì cả. Gia đình là như vậy mà, phải không Yukimi?”
Bị nhắc đến đầy mỉa mai, Yukimi chỉ còn biết im lặng.
“Với lại, phán quyết một khi đã được đưa ra rồi thì có nói gì cũng vô ích thôi. Chúng ta sống dưới chế độ pháp trị. Chú Takeuchi cũng đã rời Chofu về đây sống, chúng tôi cũng qua lại với chú ấy như những người hàng xóm hữu hảo, mười năm hay hai mươi năm sau chúng tôi sẽ vẫn đụng mặt chú ấy, nên giờ anh nói chuyện này ra, chúng tôi đâu thể giúp được gì hơn?”
“Chúng tôi không mong anh giúp. Chúng tôi đến để mong mọi người hãy cảnh giác.”
Ikemoto cố gắng dùng ngôn từ lịch sự, nhưng giọng nói đã có vẻ gằn hơn trước.
“Cảnh giác?” Nói đoạn Toshiro khẽ nhếch mép cười. “Nghĩa là sao? Là lần này Takeuchi sẽ tiếp cận nhà chúng tôi và dùng thủ đoạn xảo quyệt để loại trừ ai đó rồi xây dựng môi trường có lợi cho mình ư?”
“Chẳng phải tôi đã bị loại ra hay sao?”
“Cô ư?” Toshiro há hốc mồm nhìn Yukimi.
“Tôi đã nói với anh tôi không liên quan tới những việc xảy ra với Nakano đúng không? Nếu vậy thì ai là người đã gửi thư cho gã và bày trò ở khu mộ? Và anh chị Ikemoto đây, từ kinh nghiệm của mình lại cho rằng Takeuchi là kẻ khả nghi nhất. Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.”
“Thế là thế nào? Tại sao những việc ấy lại liên quan đến chú Takeuchi?” Toshiro hỏi, ánh mắt đã trở nên nghiêm túc.
Ikemoto lại một lần nữa trình bày những suy luận của mình liên quan đến một loạt các sự việc khó hiểu xoay quanh Yukimi. Anh ta nói về thủ thuật mở nắp chai sữa chua Yakult, giải thích cả việc ngoài Takeuchi ra sẽ chẳng có ai dùng số điện thoại của họ để đặt bia mộ cả.
Toshiro ban đầu còn nhắm mắt để nghe chuyện như thể đang cố sắp xếp lại các chi tiết trong đầu. Tuy nhiên khi Ikemoto liên tiếp đưa ra những suy luận, anh ta bắt đầu chau mày, nghiêng đầu nhìn Ikemoto.
“Vâng vâng, tôi đã hiểu ý của anh rồi.”
Sau khi Ikemoto trình bày gần hết câu chuyện và lặp đi lặp lại rằng Takeuchi là con người xảo quyệt thế nào thì Toshiro ngắt lời.
“Thế nhưng từ nãy đến giờ tôi chỉ nghe giả thuyết với suy luận mà chưa thấy anh đưa ra chứng cứ. Anh đã nói đến thế này chắc hẳn phải có chứng cứ gì đó đúng không?”
“Nếu cứ vin vào chứng cứ với không chứng cứ thì sẽ hối không kịp mất.”
Yukimi lên tiếng tiếp lời thay cho Ikemoto đang bị hỏi dồn. “Yakult là chứng cứ đấy. Tôi không hề biết Takeuchi cho Madoka thứ như vậy, khi hỏi ra thì đúng là chú ta cho thật.”
“Đừng đùa nữa. Chỉ khi xét nghiệm ra là có thuốc trong chai Yakult thì nó mới được coi là vật chứng.”
Yukimi không lùi bước, “Thế việc Nakano đến công viên thì sao? Lúc ấy Takeuchi đã đến thư viện và rủ anh ra ngoài đúng không?”
“Đúng là chúng tôi có gặp nhau ở thư viện, nhưng người mở lời xin đi thử xe Mercedes là tôi đấy.”
Ikemoto vươn người ra phía trước, “Chỉ là tình cờ anh Toshiro nói trước thôi. Gã đã tạo ra kịch bản để anh mở lời như thế. Nếu anh không nói ra thì chính gã sẽ nói.”
“Thế nên tôi đã bảo những cái nếu với giả sử ấy thì nói kiểu gì chẳng được, nhưng nó không phải là bằng chứng. Việc đặt tượng phật Địa tạng cúng thai nhi rồi để lại số điện thoại nhà anh chị cũng vậy, khả năng người làm việc đó là anh chị còn cao hơn là chú Takeuchi đấy?”
“Thật hồ đồ. Tôi làm như vậy để làm gì?” Mắt Ikemoto vằn lên.
“Đúng không? Anh sẽ nghĩ như vậy đúng không? Việc anh nói về chú Takeuchi cũng tương tự như vậy thôi.”
“Khác hoàn toàn. Tôi nói vì đã hiểu rõ về con người của gã. Còn mọi người không hề biết bộ mặt thật của gã. Nếu tôi đã nói đến vậy rồi mà hai người vẫn không ngộ ra thì tôi xin nói một chuyện nữa. Khi nghe cô Yukimi kể lại chuyện tôi đã khẳng định chắc chắn. Takeuchi đã giết bà Kajima Yoko.”
Bầu không khí như đóng băng lại. Chỉ có tiếng thở phì phò của Ikemoto.
Yukimi đã nghĩ riêng việc này thì nên thận trọng khi đề cập đến. Cô đã nhắc khéo Ikemoto như vậy nhưng xem ra anh ta không hiểu.
Mặt mẹ chồng cô như tối sầm lại.
“Gã đã lén lút giấu đi một phần cháo bà Yoko ăn thừa, rồi khi chỉ còn một mình với bà, gã đã ấn vào mồm bà. Bằng cách đó gã đã khiến bà nghẹn chết.”
“Anh thôi đi,” mẹ chồng trút cơn giận lên từng lời nói. “Không phải việc gì cũng có thể thản nhiên nói ra được đâu. Tôi không thể tha thứ cho việc anh nghi ngờ vô lý người đã tận tâm tận lực giúp tôi như vậy!”
Mẹ chồng quay sang lườm Yukimi. “Cả con nữa, sao lại có thể tin những chuyện như vậy?”
Thật tiếc là Yukimi không có con át chủ bài nào để có thể ngăn được phản ứng cự tuyệt của mẹ chồng. Thế nhưng hôm nay cô đã xác định, dù có phải đẩy mẹ chồng và Toshiro sang bên kia chiến tuyến cũng phải nói cho rõ nên cô không thể bỏ rơi vợ chồng Ikemoto lúc này được.
“Xin lỗi anh chị, tôi không thể nghe thêm được nữa, xin anh chị hãy về cho.” Mẹ chồng Yukimi nói một cách gay gắt.
“Khoan đã. Nếu mọi việc mà ngưng lại ở đây thì thật khó chịu.” Toshiro đưa mắt nhìn khắp mọi người trong phòng. “Đây toàn là những lời nói một chiều. Nghe những lời này xong, sau đây chúng tôi biết giáp mặt với chú Takeuchi kiểu gì chứ?”
“Con cứ đối đãi với chú ấy như trước nay thôi.”
Mẹ chồng cô nói với hàm ý đừng để tâm tới những lời họ đặt điều, nhưng Toshiro không nghe.
“Tôi muốn nghe cả ý kiến của chú Takeuchi nữa. Nếu không, đây chẳng khác gì phiên xét xử vắng mặt bị cáo. Không công bằng chút nào. Phải gọi chú ấy sang đây thôi.”
“Đừng kéo người ta vào những chuyện kỳ cục thế này.”
Mẹ chồng ngăn nhưng Toshiro dường như không bận tâm. “Không không, ta nên làm như vậy để tốt cho cả chú Takeuchi nữa. Thế nào anh Ikemoto? Tất nhiên mong anh hãy bình tĩnh khi đối diện, nếu không chuyện sẽ thành ra rất phiền.”
“Được thôi. Chúng tôi chẳng sao cả, cứ gọi gã ta sang đây.” Ikemoto cũng chấp nhận tham chiến.
“Thế thì không vấn đề gì rồi. Tôi sẽ đi gọi chú ấy.”
“A…” Yukimi nhổm người lên như bị Toshiro kéo đi. “Riêng chuyện của bà nội anh đừng nói gì. Đấy không phải là chuyện dễ nói ra.”
Toshiro liếc Yukimi một cái rồi nhanh chân đi thẳng ra cửa.
“Xin lỗi cô, tôi lỡ mồm buột miệng…” Ikemoto nói nhỏ đầy vẻ áy náy.
Yukimi thậm chí không còn sức để trách cứ, cô chỉ khẽ lắc đầu.
Khi mẹ chồng khẽ đứng lên rót thêm trà và chuẩn bị thêm cả phần của Takeuchi thì Toshiro đã quay trở lại.
Đi sau lưng anh ta là Takeuchi.
“Xin lỗi anh nhé, tự nhiên lại gọi anh đến đây vì việc kỳ cục thế này.”
Mẹ chồng cố nói giọng tươi vui không phù hợp với không khí và cúi đầu chào Takeuchi.
“Không sao, không sao ạ,” Takeuchi chỉ đáp như vậy, khuôn mặt hơi đanh lại. “Ồ ồ, lâu rồi không gặp anh chị.” Gã nói như thể độc thoại rồi ngồi xuống sofa Toshiro vừa ngồi khi nãy.
Toshiro ngồi bắt tréo chân ngay bên cạnh đó.
Takeuchi thở ra một hơi như thở dài rồi bắt đầu nói.
“Lúc nãy tôi đã nghe cậu Toshiro kể qua câu chuyện. Thật ra tôi không ngại tham gia vào những chuyện như này nhưng có vẻ về vụ án nhà anh Matoba, cho dù có nói đến đâu thì rốt cuộc lại quay về các giả thuyết và không rút ra được điều gì cả. Kéo cả gia đình thầy Kajima vào chuyện này thì rất kỳ quặc, nhân đây tôi mong anh chị hãy thôi đi. Tuy nhiên, về việc anh chị nói tôi dùng mọi thủ đoạn để đuổi cô Yukimi ra khỏi nhà này thì tôi không thể nào bỏ qua được, tôi muốn hỏi một lần cho rõ ràng đó là chuyện gì?”
Nhìn toàn cục, Takeuchi trông lịch thiệp hơn hẳn Ikemoto về mọi mặt. Yukimi thấy lo ngại trong lòng, không biết điều này sẽ mang lại ấn tượng gì với mọi người trong nhà.
“Chẹp, bắt anh Ikemoto trình bày lại lần nữa thì cũng hơi quá đáng nên tôi sẽ tóm tắt lại nhé. Nếu có điều gì cần bổ sung nhờ anh Ikemoto nói thêm cho.”
Toshiro nhanh nhẹn xen vào và nhanh chóng tóm lược lại những gì Ikemoto đã trình bày. Anh ta nói muốn thành luật sư quả cũng không phải nói cho vui, câu chuyện được kể lại với thời gian chỉ bằng một nửa, Yukimi cảm thấy may mắn vì không phải hồi hộp như lúc Ikemoto nói chuyện.
Toshiro đã giải thích xong, Ikemoto không cần bổ sung gì cả. Khi giải thích, Toshiro cũng chêm vào cả những lời y như Ikemoto đã nói, “Gã thì có thể làm như vậy,” “Đó là cách làm đúng với bản chất của gã”. Nói chung bài thuật lại của anh ta đã mô tả nguyên văn câu chuyện trước đó của Ikemoto bao gồm cả sắc thái tâm trạng của Ikemoto.
“Ra là thế…” Takeuchi nhắm mắt lại. “Thật là gay go quá,” gã nói như thì thầm rồi ngẩng mặt lên. “Tôi tưởng anh Ikemoto đã bình tĩnh hơn nên hôm nay mới định đến nghe chuyện một cách nghiêm túc, nhưng hóa ra lại vẫn toàn những chuyện tầm phào thế này.”
“Mày hãy thành thật mà thừa nhận đi!” Mắt Ikemoto long lên.
Yukimi khẽ lên tiếng nhắc nhở anh ta bình tĩnh lại.
“Tất nhiên cũng có một số điểm đúng, dù là ngẫu nhiên.” Takeuchi bình thản nói.
“Đó là những điểm gì?” Toshiro hỏi.
“Vì tôi từng buôn bán hàng châu Âu nên đúng là tôi có một con búp bê Pháp. Và quả thật tôi đã từng cho bé Madoka xem từ cửa sổ tầng hai. Thế nhưng nếu vì thế mà bị đổ cho tội dạy cô bé đối xử thô bạo với búp bê thì oan cho tôi quá. Tôi không có ý định đổ tội cho trẻ nhỏ nhưng ngược lại chính tôi đã học theo cử chỉ của cô bé để ôm búp bê hay đung đưa búp bê. Khi tôi làm như vậy Madoka rất vui, cô bé nghĩ ra rất nhiều cử chỉ cho tôi xem. Cũng có khi vì thế mà cách cô bé đối xử với búp bê ngày càng trở nên mạnh bạo. Tôi thành thật nhận lỗi vì đã để cô bé trở nên quá khích. Tuy nhiên tôi vốn chỉ cùng chơi với cháu trò chơi vô hại mà có nằm mơ cũng không thể nghĩ được rằng điều ấy lại biến cô bé thành một đứa trẻ hung bạo, càng không bao giờ nghĩ dùng cách ấy để đuổi cô Yukimi ra khỏi nhà ta.”
“Mày thì chắc chắn có nghĩ tới. Chính này đã biến bé Madoka thành đứa trẻ khó bảo để làm cô Yukimi thêm căng thẳng.”
“Anh thôi đi.” Takeuchi nói giọng hiền hòa. “Cô Yukimi, cô đừng tin vào những điều như vậy.”
“Thế nhưng chúng tôi đã đoán đúng còn gì?” Kyoko mở miệng không giấu được vẻ hưng phấn.
“Không, bình thường chẳng ai nghĩ rằng những việc như vậy có thể dồn Yukimi vào đường cùng cả.” Toshiro lên tiếng bênh vực Takeuchi.
“Thế nhưng kết quả đúng là tôi đã bị dồn vào đường cùng còn gì?”
Câu nói đó cũng là tín hiệu cho thấy sự phản kháng của Yukimi đối với Takeuchi. Cuối cùng cô đã quyết tâm vạch rõ lập trường đối đầu của mình với gã.
“Cô Yukimi,” Takeuchi nhìn cô với vẻ mặt đượm buồn. “Tôi đã nói với cô rồi mà? Đừng tin những gì người này nói.”
“Chú đã từng nhìn thấy tôi đánh vào chân Madoka đúng không? Và chính chú đã báo với Trung tâm tư vấn trẻ em đúng không?”
“Yukimi!” Lần này mẹ chồng cô đã để cảm xúc lấn át. “Con không xem lại mình mà còn đi nói lung tung gì thế?”
“Nếu không hài lòng về con thì hãy nói thẳng. Chứ làm như vậy thì chẳng phải quá ác ý hay sao?”
“Tôi không báo lên đâu hết.” Takeuchi nói với ánh mắt nghiêm túc. “Tất nhiên tôi không thể chứng minh được điều đó. Nhưng tôi phải chứng minh sự trong sạch của mình với những lời buộc tội vô căn cứ chứ.”
“Không cần đâu. Chú chỉ cần nói không phải và lắc đầu là xong.” Toshiro nhìn Yukimi với ánh mắt đầy khiêu khích.
Yukimi càng thêm nóng máu, cô nói tiếp, “Nakano không thể nào dùng số điện thoại của vợ chồng anh Ikemoto để đặt tượng Địa tạng cúng thai nhi được. Theo đó có thể suy ra việc viết thư cho gã cũng là do ai đó làm. Nếu xét riêng từng hành vi thì tưởng chừng như chỉ là trêu đùa ác ý, nhưng tất cả những điều này đều được sắp xếp một cách có ý đồ. Ý đồ đó chính là dồn tôi vào đường cùng để loại tôi ra khỏi cái nhà này.”
“Cho dù có là ý đồ như vậy thì cũng không phải là ý đồ của tôi. Tôi có thể nói rõ ràng thế mà không cần chứng minh gì hết.”
“Ngoài chú ra còn ai vào đây nữa? Những việc bất thường này chỉ mới xảy ra sau khi chú chuyển đến cạnh nhà chúng tôi còn gì?”
“Tôi đã nói là không phải. Cô Yukimi, cô hãy bình tĩnh đi.”
“Tôi đang rất bình tĩnh.”
Tại sao gã vẫn có thể bình thản ngồi đây mà phủ nhận toàn bộ như vậy. Nếu có một mũi tên mang tên chứng cứ thì có phải là cô đã đâm xuyên tim đen của gã được rồi không.
“Yukimi, cô hãy để cho tôi nói nốt điều đó.” Ikemoto chen ngang, giọng run lên vì hưng phấn.
“Anh Ikemoto!”
“Không, tôi sẽ nói. Takeuchi, chính mày đã giết bà nội nhà này đúng không? Mày đã nhét cháo vào mồm bà. Tao chỉ cần nói thế thôi chắc mày cũng hiểu. Rốt cục mày định giết bao nhiêu người nữa thì mới thỏa mãn vậy?”
“Anh Ikemoto, tôi kiên nhẫn thế đủ rồi đấy.” Đến đây Takeuchi cũng mất bình tĩnh, sự giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt gã.
“Những lời này là xúc phạm danh dự đấy. Takeuchi, chú có thể kiện họ.” Toshiro nói một cách điềm nhiên.
“Tôi cũng đang chờ điều đó đây. Ta hãy làm rõ trước tòa đi.”
Ikemoto tỏ rõ vẻ quyết chiến nhưng Takeuchi lại chỉ lắc đầu.
“Tôi sẽ không làm việc đó. Làm những việc đó với mấy người này cũng chỉ vô ích mà thôi.”
“Hôm ấy khi rời khỏi phòng bà, chú đã ra rửa tay đúng không? Sau đó khi bác tôi vào phòng bà thì bà đã bị nghẹn…”
“Cô Yukimi, cô lại tin cả những chuyện này sao? Chăm sóc người bệnh thì tay sẽ phải chạm vào nhiều thứ nên rửa tay là đương nhiên. Vì tôi còn không nhớ lúc ấy mình có rửa tay hay không nên không biết trả lời cô thế nào. Tôi chỉ làm vì mong muốn được góp một chút sức mọn. Chỉ vì tôi là người ngoài, vô tình có mặt khi xảy ra chuyện đau buồn mà lại bị tình nghi như này sao? Nếu đúng vậy thì quá là vô lý. Có vẻ cô vẫn có thành kiến với việc tôi là người liên can trong vụ án nhà anh Matoba. Tôi đã được chính thầy Kajima công nhận là vô tội đấy. Tôi cũng chỉ là một công dân bình thường như cô. Nếu bỏ qua những thành kiến ấy thì chắc chắn cô sẽ không chĩa mũi dùi nghi ngờ về phía tôi đâu.”
“Đó là điều không thể. Vì ngay trong vụ án nhà anh Matoba, tôi cũng không nghĩ là chú trong sạch. Chỉ là họ đã không đủ chứng cứ để kết tội chú mà thôi.”
“Vì tôi trong sạch nên họ mới không đủ chứng cứ kết tội đấy.”
“Dù chú có phủ nhận đến đâu tôi vẫn sẽ nghi ngờ. Vì tôi cảm nhận được sự nguy hiểm từ chú. Nhìn nhà anh Matoba sẽ biết những gia đình chú định tiếp cận sẽ phải chịu số phận thế nào. Gia đình này cũng đang bước trên con đường giống với họ. Tôi sẽ ngăn điều đó lại bằng hết sức mình.”
“Chẳng có con đường hay gì cả. Ngay từ đầu đã chẳng có mối liên hệ nào giữa hai nhà hết.”
“Đừng có giả ngây giả ngô nữa,” Ikemoto gầm lên.
“Hãy thận trọng những lời anh nói.” Toshiro nhắc nhở với vẻ khinh miệt.
“Chúng tôi sẽ đấu với chú.” Yukimi nói đầy thách thức.
Cô ném hết những cảm xúc đang sôi sục trong lòng mình về phía Takeuchi.
“Chú Takeuchi, giờ chú có chối cãi thế nào thì một lúc nào đó mẹ chồng tôi và con người này sẽ nhận ra điều bất thường thôi. Tôi sẽ khiến họ nhận ra. Đến khi đó, à không, trước khi điều đó xảy ra chú hãy biết điều mà rút lui đi. Tôi chắc chắn sẽ không để Madoka phải chịu cảnh như cháu Matoba Kenta. Để làm được điều đó tôi sẵn sàng tuyên chiến với chú và sẵn lòng chấp nhận nếu bị đuổi ra khỏi cái nhà này.”
“Cô Yukimi!” Takeuchi cao giọng như đã phải chịu đựng quá mức giới hạn. “Cô hãy thôi lố bịch và nhìn nhận sự thật đi.”
“Tôi đã nhận ra từ lâu rồi.”
“Không phải vậy. Cô Yukimi!”
“Ý chú là sao?”
Takeuchi nhìn lại Yukimi với ánh mắt sắc lạnh đầy đau đớn. Rồi gã nói.
“Những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra xung quanh cô không phải là kể từ khi tôi chuyển đến nhà bên cạnh, mà là từ khi anh Ikemoto lảng vảng ở quanh khu này.”
Yukimi im bặt như thể thời gian đang đông cứng lại. Câu nói đó của Takeuchi đã tấn công trực tiếp vào mạch tư duy của cô. Cô cảm thấy như đầu mình vừa bị đập một cú mạnh đến váng vất.
“Mày… đừng có hàm hồ!” Ikemoto gầm lên, mặt biến sắc.
Tuy nhiên Yukimi đã không thể coi cú tấn công trực diện từ Takeuchi chỉ là một lời nói nhằm chạy tội. Đây là lời bất chợt gã nghĩ ra hay gã đã tính sẵn từ rất lâu rồi, từ thời điểm gã nói ra câu ấy, giọng điệu, và cả nét mặt của gã, Yukimi đã cảm nhận rất rõ ràng tất cả mọi thứ. Nếu không phải vậy thì cô đã không cảm thấy chấn động đến thế.
“Tôi vốn là một nạn nhân của án oan nên không muốn buộc tội ai khác cả. Vì tôi nghĩ cho dù bằng chứng có xác thực đến đâu cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng người đó bị oan. Thế nhưng ngày hôm nay, nếu không làm gì thì bản thân tôi sẽ lại phải chịu oan khuất. Tôi cũng phải chiến đấu. Và tôi cũng lo cho cô Yukimi nữa. Tôi mong cô hãy thức tỉnh. Hãy nghe những điều mà tôi sẽ chỉ nói duy nhất ở đây thôi.”
“Đừng có nói nhăng nói cuội!”
Lời đe dọa của Ikemoto không hiểu sao chợt trở nên lạc lõng.
“Chú nói đi,” Yukimi thúc giục.
“Chuyện rất rõ ràng, cô Yukimi ạ. Tại sao số điện thoại mà cửa hàng bia mộ có lại là số nhà Ikemoto? Đơn giản là bởi chính anh ta đặt hàng đấy.”
“Thằng chó, mày đừng có đặt điều!”
“Anh Ikemoto, cứ nghe chú ta nói hết đã.” Yukimi ngăn Ikemoto lại bằng giọng lạnh lùng.
“Anh Ikemoto, nếu có gì cần phản biện anh hãy nói sau khi tôi trình bày xong.” Takeuchi lấy lại vẻ điềm tĩnh và tiếp tục. “Ngụy tạo thân phận chính là cách mà con người này hay làm. Trước đây anh ta cũng giả dạng làm nhà báo để đồn thổi những câu chuyện vô căn cứ về tôi với hàng xóm cũ để từ đó khiến tôi bị cô lập. Anh ta cố tình làm vậy để khiến tôi kiệt quệ về tinh thần. Anh ta cũng gửi một loạt thư đến nhà tôi. Mà bức thư đó còn ký tên anh Matoba Yosuke đã mất. Trong thư viết, ‘Người giết tao chính là mày. Hãy ngoan ngoãn nhận tội đi.’ Anh ta cắt chữ của anh Matoba ra rồi dán vào nhau và photocopy lại để gửi. Khoảng mấy chục bức thư như vậy đã được gửi đến nhà tôi. Nếu cô cần tôi sẽ cho cô xem. Không những thế anh ta còn đột nhập phi pháp vào nhà cũ của tôi biết bao lần. Anh ta vào từ tầng hai nên ban đầu tôi không nhận ra. Khi tôi bắt đầu khóa kỹ cửa thì cửa kính bị đập vỡ. Chính vì thế mà tôi mới nuôi chó dữ. Về chuyện đó thì cũng xin lỗi cô Yukimi nhưng người đầu tiên con chó đó cắn chính là anh Ikemoto đây.”
Ikemoto bắt gặp ánh mắt của Yukimi, má anh ta giật giật thật khẽ.
“Vì… vì tôi không biết nên làm thế nào. Sau này tôi mới hiểu cách làm đó là sai nhưng khi đó tôi chỉ biết dùng mọi cách…”
“Yukimi, cô nói chuyện với anh Ikemoto mà không nhận ra điều gì sao?”
“Gì cơ?”
“Anh ta bị ảo tưởng đấy. Anh ta sẽ cảm thấy khổ sở nếu tôi không phải là hung thủ giết cả nhà anh Matoba.”
“Chính mày đã làm.”
“Anh Ikemoto, sau khi mẹ anh bị bệnh gan, anh đã rót bao nhiêu tiền vào cái gọi là ‘Hội mưu cầu hạnh phúc’?”
“Ơ… đó là…” Ikemoto sau một vài giây lưỡng lự cuối cùng cũng mở được miệng. “Đó là do mày đã đứng sau giật dây. Mày đã lên kế hoạch để tao bị vào tròng.”
“Anh lại bắt đầu trả lời kiểu hoang tưởng như vậy để lẩn tránh rồi đấy. Đó là do anh tự làm đấy chứ? Và số tiền đó chắc chắn không dừng ở mức một hay hai triệu yên. Thời điểm đó vợ chồng anh Matoba có nói gì anh cũng không chịu nghe. Anh tự cho rằng họ nhắm tới tài sản mẹ để lại nên lờ đi mọi lời khuyên của họ. Tôi đã được nghe anh Matoba chia sẻ nỗi phiền muộn đó rất nhiều lần. Vợ chồng anh Matoba mất đi nên anh đã được tự do dùng số tiền của bà nhà mà, không phải vậy sao?”
“Im đi. Mày định ám chỉ gì thế? Tao không liên quan gì đến cái giáo phái mờ ám đó cả. Chính mày là người gài bẫy.”
“Anh chỉ nhận ra đó là giáo phái mờ ám sau khi mẹ anh mất đi thôi đúng không? Bà nhà mất đi quả là do tổn thọ vì quá đau khổ sau vụ án. Anh đã không giúp được mẹ mình mà ngược lại còn dồn bà đến cái chết. Sau khi thức tỉnh anh bắt đầu ăn năn vì tội lỗi do mình gây ra. Tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng. Linh hồn anh cần được cứu rỗi. Và anh đã chọn việc coi tôi, một người bị vu oan, là hung thủ thật sự để cứu rỗi cho chính mình.”
“Mày nói gì? Giờ mày lại đổ tội ngược lại tao đấy à?”
Ikemoto giận đến méo xệch miệng.
“Tôi cũng không muốn nói những lời này đâu. Kẻ thủ ác đã đeo mặt nạ nên tôi không dám khẳng định gì, dù rất nghi ngờ nhưng tôi quyết giữ kín trong lòng. Thế nhưng nếu anh quyết dồn tôi đến đường cùng thì tôi sẽ dùng suy luận của mình để bảo vệ bản thân. Ít ra thì tôi tin rằng suy luận của tôi gần với sự thật hơn của anh đấy.
“Ở vụ án đó, vì có lời làm chứng của chị Kyoko là đã nghe thấy tiếng động lạ từ nhà bên nên tôi đã sửa lại thời gian mình bị tấn công từ 5 giờ 40 phút sang khoảng 5 giờ 30 phút. Vì chị Kyoko nói thế nên tôi nghĩ chắc là đúng. Tôi đã nghĩ từ lúc bị tấn công cho đến lúc tôi có thể đứng lên để gọi cho cảnh sát phải mất khoảng 30 phút. Chính vì thế mà tôi bị cảnh sát nghi ngờ do lời khai không nhất quán.
“Thế nhưng, điều quan trọng không nằm ở đó. Tôi đã quên mất rằng chính vì chị Kyoko đã khai như vậy nên tôi không nghi ngờ mà nghe theo, và nhờ đó anh đã có bằng chứng ngoại phạm.”
“Chứng cứ ngoại phạm cái khỉ mẹ gì? Khi tao về đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát rồi.”
“Chỉ là anh cố tình nghĩ như thế. Anh hãy nghe đây. Có thể anh không nhớ nhưng tôi thì nhớ rõ. Trước đây, có lần anh đã lao đến nhà anh Matoba vì chuyện liên quan đến Hội mưu cầu hạnh phúc, vừa hay lúc ấy tôi cũng đang ở đó để bàn chuyện làm ăn. Hôm đó là ngày thường, thời gian thì khoảng 5 giờ rưỡi chiều hay hơn một chút. 5 giờ 40 hay 45 gì đó. Có nghĩa là nếu anh xong việc đúng giờ và đi nhanh về nhà thì có thể về được vào thời gian đó.”
“Kho… khoan đã. Tôi, tôi không hề nói dối.” Kyoko phủ định, vội vàng muốn líu cả lưỡi lại.
“Chị Kyoko,” Takeuchi lắc đầu. “Chị cũng định cùng anh nhà hoang tưởng để rồi cùng bị hủy diệt hay sao?”
“Hoang tưởng là sao?”
“Chẳng phải như vậy ư? Chị cũng sẽ gặp phiền phức nếu tôi không phải là hung thủ của vụ án đó. Bởi trật tự của thế giới quanh chị sẽ bị xáo trộn. Chính vì vậy chị đã tự hoang tưởng trong đầu và bằng mọi giá dồn tôi tới đường cùng. Hai người đã gây đủ mọi phiền toái để khiến tôi bị cô lập. Rồi khi biết tôi thân thiết với gia đình thầy Kajima, hai người đã lại nghĩ ra những điều hoang đường mới nhằm phá hoại mối quan hệ đó. Trước hết hai người chia cắt cô Yukimi với cả nhà để cô ấy trở thành đồng bọn của mình, làm mọi cách để mối quan hệ giữa tôi và gia đình thầy Kajima rạn nứt.”
Takeuchi quay sang nhìn Yukimi với vẻ nghiêm khắc.
“Cô Yukimi, cô đang bị giật dây bởi những hoang tưởng của anh ta đấy. Vì anh ta thuyết phục cô với sự nhiệt tình đến mức kỳ dị nên những người phụ nữ non nớt không rành về cuộc đời dễ bị ngợp và cuốn theo. Tôi và anh Matoba thì đúng là đã không bị lôi kéo. Chính vì thế nên anh ta mới sử dụng đến biện pháp mạnh là bạo lực. Tôi đã từng nhắc nhở cô anh ta là một người nguy hiểm đừng nên dây vào, nguyên nhân là do vậy đó.
“Cái chết của bà nội nhà ta chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Ấy vậy mà cô lại đi tin những điều hoang tưởng của anh ta mà coi rằng đó là một vụ án giết người. Cả chuyện về sữa chua Yakult cũng vậy. Thật đáng tiếc nhưng tôi phải nói là sự thay đổi về nếp sinh hoạt của bé Madoka phần lớn là do sự bất ổn định của cô. Trẻ con rất nhạy cảm. Lại thêm cả chuyện đáng tiếc của cụ nội nên càng trở nên nghiêm trọng. Có lẽ anh Ikemoto đây đã nhìn thấy tôi cho bé Madoka uống sữa chua. Dù ở trong vườn nhưng tôi đứng cạnh hàng rào nên từ ngoài đường cũng có thể quan sát được. Và thế là anh ta lại tiếp tục tưởng tượng ra những chuyện hoang đường. Anh ta giả vờ hỏi bâng quơ về bé Madoka rồi khi nhận thấy có vấn đề gì đó liền thổi phồng nó lên như thể một việc trọng đại lắm đang diễn ra. Dù thực tế chẳng có gì xảy ra cả.”
Takeuchi ngưng lại, một mình gật gù như thể đang xác nhận lại điều gì đó trong đầu.
“Đúng rồi, tôi vừa nhớ lại một chuyện. Chị Hiroe cũng nhìn thấy đúng không ạ? Bé Madoka từng có một vết bầm ở chân. Trưa ngày hôm ấy cô Yukimi đã nói chuyện với anh Toshiro và anh Nakano gì đó ở công viên. Lúc đó tôi đã chờ anh Toshiro trong xe và đúng là khi ấy người trông bé Madoka là chị Kyoko đây.”
“Khô… không. Ý anh là tôi đã làm gì bé Madoka sao?” Kyoko kháng cự yếu ớt. “Làm sao tôi có thể làm thế được? Bé Madoka cũng không phải là búp bê nên nếu tôi làm gì bé đã khóc lên rồi. Đúng không cô Yukimi, đúng vậy không?”
Nói đoạn chị ta quay sang Yukimi như để tìm sự đồng tình.
“Đó không phải là vết bầm mà là vết mực màu xanh thôi.” Yukimi nói mà không nhìn về phía Kyoko.
“À… ra là vậy.” Takeuchi nói, đoạn nhìn mẹ chồng Yukimi rồi khẽ nhún vai. “Chắc vì bị dính mực nên bé Madoka mới bị ngứa. Vì cô bé cứ gãi gãi chỗ ấy nên tôi xem thử thì thấy vết tím tím. Tôi đã tưởng là vết bầm tím do va đập. Nếu là vết mực thì dễ đánh dấu lên hơn vết đánh nhỉ.”
Kyoko chỉ biết lắc đầu liên tục. Dù chị ta đã quay sang Ikemoto để xin trợ giúp nhưng tâm trí anh ta dường như đang ở trên mây.
“Còn người này,” Yukimi đánh mắt sang Toshiro. “Chính chú đã dẫn anh ta ra công viên còn gì?”
“Ô hay, cô đã thành luật sư từ khi nào vậy?” Toshiro thốt lên đầy ngán ngẩm.
Yukimi đã lạnh lùng suy nghĩ không biết mình còn có thể đứng về phía Ikemoto đến khi nào nữa. Tuy nhiên, đến nước này rồi thì cô cũng chưa biết rút lui kiểu gì, cũng không còn nơi để quay về nên chỉ còn nước vùng vẫy nắm lấy mọi lý lẽ.
“Cô Yukimi này,” Takeuchi cất giọng đầy thận trọng. “Thật tiếc đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Còn tùy thuộc vào lịch học của anh Toshiro nữa nên cho dù tôi có lên kế hoạch như vậy cũng không chắc là sẽ thành công. Thật ra tôi vốn đã định mời gia đình nhà ta, bao gồm cả chị Hiroe đây, lên ô tô đi dạo. Chỉ là tình cờ công viên lại nằm trên đường từ thư viện về nhà thôi.
“Mục đích thực sự của vợ chồng anh Ikemoto chỉ là dẫn anh Nakano đến nhằm khiến cô xao động. Nếu để anh Toshiro phát hiện chuyện sẽ rất lùm xùm nhưng có lẽ hai con người này ban đầu không có ý như vậy. Vì nếu làm thế có khả năng cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà như thực tế đã xảy ra. Nếu muốn kéo cô làm đồng bọn như một thế lực chống đối lại tôi thì việc cô rời khỏi nhà sẽ khiến họ gặp bất lợi. Vì thế việc anh Toshiro và tôi đến công viên thật ra nằm ngoài tính toán của họ. Thế nhưng họ đã khéo léo lồng ghép sự ngẫu nhiên đó vào những tưởng tượng hoang đường của mình. Cô đừng để bị dụ khị bởi những điều như vậy.”
“Chính mày mới là đồ hoang tưởng.”
Ikemoto đấm xuống tay vịn của sofa rồi đứng phắt dậy. Anh ta hùng hổ lao về phía Takeuchi.
Takeuchi gọn gàng nghiêng người tránh như đã dự trù từ trước.
Thế nhưng cũng không để gã phải tránh, Ikemoto định lao đến những chân lại bị vướng vào chiếc bàn thấp nên mất đà và ngã sấp xuống thật mạnh. Cốc vỡ tan, một loạt âm thanh chát chúa vang lên.
“Đủ rồi đấy!”
Toshiro hét lên, lao đến như muốn cưỡi lên lưng Ikemoto để ngăn anh ta lại.
“Mẹ… mẹ gọi cảnh sát đi!”
“A… a…” Ikemoto gào thét dưới tay Toshiro.
“Toshiro, cậu thả anh ta ra đi.” Takeuchi nói với giọng đượm buồn.
“Như vậy là đủ kết tội hành hung không thành rồi đấy.”
Trước một Toshiro đầy hào hứng, Takeuchi chỉ lắc đầu.
“Không sao đâu. Hãy thả anh ta ra đi.”
Toshiro từ từ, thận trọng nhấc người ra khỏi Ikemoto.
“Mình ơi!” Kyoko hét lên như sắp khóc và lao đến níu lấy Ikemoto.
“A…” Ikemoto khi mặt lên lộ rõ khóe miệng rỉ máu, có lẽ trong lúc lao đến anh ta đã bị thương trong miệng. Tay anh ta cũng bị mảnh thủy tinh vỡ đâm.
Mẹ chồng định với tay ra gọi điện thoại đã dừng lại, thay vào đó bà vào bếp lấy hộp đồ nghề cứu thương ra.
Có vẻ vết thương của Ikemoto không sâu lắm, Kyoko chỉ cần băng bó đơn giản máu đã cầm lại. Trong lúc đó Yukimi cùng mẹ chồng dọn dẹp chỗ cốc vỡ. Không một ai lên tiếng, chỉ có bầu không khí trầm mặc bao phủ cả căn phòng.
Thảm bại rồi… Sau khi dọn dẹp xong Yukimi ngồi sụp xuống gối. Câu chuyện của Takeuchi không hề mang lại cho cô cảm giác mọi chuyện đã rõ ràng như nắng rọi sau sương mù. Cô chỉ cảm thấy muốn nguyền rủa sự ngu ngốc của mình.
“Có lẽ… anh Ikemoto đây không có ý gì xấu.” Takeuchi khẽ nói. “Anh Ikemoto này, anh đang có bệnh về thần kinh. Tôi không nghĩ việc đó là xấu. Nhưng anh nên đến phòng khám tâm lý nào đó thì hơn.”
“Khỏi cần mày nhắc tao cũng đang đi khám rồi.”
Ikemoto kêu lên một tiếng như tiếng hét. Sau đó nhìn một lượt mọi người xung quanh đang im bặt và cất tiếng.
“Sao chứ? Gia đình của nạn nhân đi tư vấn tâm lý thì có gì sai?”
Yukimi cảm thấy không thể chịu thêm được nữa. “Anh Ikemoto, hôm nay ta dừng ở đây thôi.”
Một lời nói đó khiến Ikemoto bị đánh gục hoàn toàn. Miệng anh ta hé mở, anh ta trân trân nhìn vào Yukimi. Rồi anh ta khẽ gật đầu.
Không ngờ mọi việc lại trở nên thế này… Yukimi cảm thấy như sức cùng lực kiệt.
Cô bước những bước nặng nề lên tầng hai. Madoka đang chơi rất vui với Kazuto.
“Kazuto, bác cháu bảo đi về kìa.”
“Con vẫn muốn chơi nữa,” Madoka phụng phịu.
“Kazuto, lần tới cháu lại đến chơi với em nhé!”
Làm gì có lần tới chứ… Yukimi cảm thấy chán ghét những lời sáo rỗng của mình, nhưng cô vẫn cố nở nụ cười gượng gạo.
Kazuto ngoan ngoãn cất đồ chơi vào túi, vẫy tay chào tạm biệt Madoka. Sự lanh lợi của cậu bé này lại càng như một mũi dao đâm vào tim Yukimi.
Yukimi tiễn ba người ra ga. Họ đi rất chậm nhưng không chuyện trò gì cả.
“Anh chị này… Chắc tôi sẽ không liên lạc với anh chị được nữa.”
Khi đến ga, cô chỉ nói như vậy với vợ chồng Ikemoto rồi cúi đầu đi thẳng, không chờ họ phản ứng.
Về đến nhà, mẹ chồng cô nhanh chóng đến bên và gọi cô vào phòng ngủ.
“Này con, con hãy xin lỗi anh Takeuchi đi. Con như vậy là thất lễ với người ta rồi đấy.” Mẹ chồng cô thì thào. “Và có vẻ chuyện Toshiro nghi ngờ cũng đã được làm sáng tỏ rồi nên con hãy về nhà đi nhé.”
Cô rất cảm động trước sự quan tâm của mẹ chồng, nhưng cả hai việc bà nêu ra cô đều không thể nghe theo được.
Cô đã thua cuộc rồi. Cảm giác thê thảm vì bại trận lớn hơn cái gọi là “bừng tỉnh”. Trong tình cảnh ê chề này mà còn phải đi xin lỗi nhận cái sai về mình thì quá sức cay đắng. Nghĩ lại chuyện cô đã làm Madoka khóc rồi lại bắt con bé phải xin lỗi mà con bé vẫn làm được mới thấy cô thật chẳng bằng một đứa con nít.
Yukimi không hề nghĩ mình sẽ cứ thế này mà quay lại nhà. Cô không có chỗ đứng trong nhà, cũng không biết nên nhìn mọi người với thái độ thế nào nữa.
Yukimi chỉ lắc đầu rồi rời khỏi phòng mẹ chồng.
Ở phòng khách, Toshiro và Takeuchi đang vui vẻ bàn về chuyện uống rượu mừng thi xong. Do vô tình chạm phải ánh mắt Toshiro nên cô cũng dự liệu được điều gì sắp xảy ra, quả là sau đó anh ta đã theo cô đi lên trên gác.
“Cô tính thế nào đây? Định cứ thế này rồi nhón từng bước về nhà đấy à?”
Cách nói như muốn xát muối vào nỗi đau của người khác.
“Tôi không có ý ấy.”
“Cô ngu ngốc thật đấy. Lại để những người như vậy lừa. Coi thường bản án của bố, thành kiến với người bị án oan và gây sóng gió cho cả gia đình, thật sự cô quá tồi tệ. Chuyện bây giờ không còn là cô với Nakano có quan hệ thế nào nữa rồi. Chính cô là người gây chiến với chúng tôi đấy.”
“Anh không cần nói tôi cũng hiểu. Tôi đến đây chính là để gây chiến mà.”
“Lại còn định giận ngược lại tôi sao?” Toshiro nói vẻ sửng sốt. “Điều làm tôi điên tiết nhất chính là, cô đã ngu ngốc mà còn luôn tự mình quyết định mọi việc đấy. Lúc phá thai cô cũng thế còn gì? Cô cứ như vậy làm tôi phải xấu hổ thay. Nếu biết mình ngu dốt thì hãy hỏi ý kiến của người khác đi.”
Hai người đã bên nhau một khoảng thời gian dài nhưng cô không ngờ chồng mình lại là người có thể nói những lời như vậy. Rạn nứt một khi đã phát sinh sẽ cứ thế mà lan rộng ra. Dù đây chính là do cô tự làm tự chịu nhưng khi bị nhục mạ đến mức này thì cảm xúc trong cô là bất cần phó mặc.
“Tôi hiểu rồi. Đừng theo tôi nữa. Hãy để tôi ở một mình với Madoka.”
Nghe đến đó Toshiro thở hắt ra một tiếng đầy khinh miệt rồi quay lưng đi thẳng.
Yukimi một mình bước vào phòng Madoka.
Madoka lập tức chạy ra với mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn này.”
Nói đoạn cô bé lắc lư vai ra phía trước như mỗi khi dằn dỗi, tay cũng vung vẩy theo.
“Đố mẹ đây là gì?”
“Cái gì thế nhỉ?”
“Trống lắc Denden.”
“Ra là vậy. Con làm giỏi quá!”
“Mẹ ơi mẹ cũng làm đi.”
Madoka giục, Yukimi cũng vung vung hai tay.
“Đây, trống lắc đây.”
Yukimi giả làm trống lắc cho con xem, đột nhiên cô bé dừng lại. Madoka nhìn đăm đăm vào mẹ.
“Mẹ ơi… sao mẹ lại khóc?”
“Ừm… mẹ cũng không biết nữa.”
“Bố mắng mẹ à?”
“Con biết giỏi thế?”
Yukimi gượng cười, xoa đầu con gái.
Nhưng Madoka chỉ im lặng không đáp, rồi mắt con bé ngấn lệ, tay bắt đầu đưa lên dụi mắt.
“Tại sao cả con cũng khóc thế Madoka?”
Yukimi gượng cười trong nước mắt rồi ôm Madoka vào lòng.
Tối hôm đó, Isao về nhà lúc gần 11 giờ, mở cửa vào nhà, ông nghe thấy tiếng người rộn ràng ở phòng khách.
Có lẽ Yukimi đã về lại nhà… Vừa nghĩ bụng ông vừa bước vào hành lang, nhưng đập vào mắt ông lại là Takeuchi. Anh ta đang ngồi bắt tréo chân ở sofa đơn nhìn ra hiên mà ông hay ngồi đọc báo.
“A… xin lỗi, tôi lại sang làm phiền nhà thầy đây ạ.”
Takeuchi nói đầy tươi tỉnh, đoạn nghiêng ly rượu vang cầm trên tay cho Isao xem.
Hiroe và Toshiro ngồi hai bên anh ta. Cả hai đều cầm trên tay ly rượu vang, môi vẫn nở nụ cười dang dở từ cuộc trò chuyện và quay sang nói lời chào với Isao vừa vào nhà.
“Bố uống một ly nhé? Rượu vang hảo hạng đấy. Vang Château Margaux.”
Rượu chắc là Takeuchi mang tới. Ly uống rượu cũng lạ, hình như cũng do anh ta mang sang. Trên bàn bày đĩa đồ nhắm có lẽ là do Hiroe làm.
Isao nhìn khung cảnh và nói lời từ chối tham gia bữa tiệc.
“Thôi thôi, bố vừa đi uống ở ngoài về.”
Bỗng dưng ông có cảm giác mình vừa chứng kiến một khung cảnh khiến ông tỉnh cả rượu. Trong ba người trò chuyện vui vẻ chẳng khác nào một gia đình lý tưởng. Ngay cả người chủ gia đình là ông cũng e ngại khi xen vào khung cảnh đó.
“Ồ cũng muộn thế này rồi. Tôi xin phép về đây ạ.” Takeuchi nói rồi bỏ một bên chân đang bắt tréo xuống.
“Sao lại thế, rượu vang vẫn còn mà?”
“Hay ta chuyển sang nhà tôi uống tiếp vậy?”
“Hay đấy, mẹ có đi cùng không?”
Bị Toshiro đá quả bóng sang phía mình, Hiroe nở một nụ cười tự chủ trong thoáng chốc. “Thôi mẹ uống đủ rồi,” nói đoạn bà khẽ liếc nhìn Isao. Điệu bộ ấy khiến ông có cảm giác, nếu ông không ở đây câu trả lời có thể đã khác.
Toshiro và Takeuchi rời đi, Isao đang thay đồ trong phòng ngủ thì Hiroe bước vào.
“Ôi, lâu lắm rồi tôi mới say đấy.” Bà nở nụ cười như che giấu sự bối rối.
“Tôi tưởng hôm nay Yukimi về?”
“Có, con bé có về. Ôi rồi bao chuyện kỳ lạ đã xảy ra.”
“Chuyện kỳ lạ ư?” Isao hỏi lại, Hiroe vội đáp, “Không không. Nói là kỳ lạ thì cũng không phải. Chỉ là con bé hiểu lầm và hiểu lầm đã được hóa giải thôi.”
Thật khó hiểu. Hôm nay, dù phải ra ngoài để tham dự buổi tụ tập của nhóm học thi Tư pháp ở trường đại học, nhưng trong lòng ông vẫn để tâm đến cuộc gặp ở nhà. Xem cách nói chuyện và điệu bộ của Yukimi hôm trước ông còn tưởng hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn. Tuy ông không mong chờ nó diễn ra nhưng cũng không hề chủ quan rằng sẽ chẳng xảy ra điều gì hết.
Từ điệu bộ tươi tỉnh của ba người ban nãy ông không thể hình dung ra trước đó đã có chuyện gì. Không, vì ba người đó trước nay chưa từng uống rượu với nhau nên rõ ràng là tình hình có gì đó khác so với thường nhật.
“Yukimi đã nói gì?”
“Không có gì đâu. Con bé là đứa tốt tính chỉ có điều đôi khi hơi nghĩ quá. Hôm nay nó đã nói chuyện cần nói với Toshiro, hai đứa có vẻ đã hóa giải hiểu lầm, chắc nó sẽ bình tĩnh lại và trở về thôi.”
“Tức là con bé lại bỏ đi rồi à?”
“Thì cũng nên có khoảng thời gian cho hai đứa nó trở lại như bình thường.”
Có vẻ Hiroe đang cố giữ không để cho Yukimi bị yếu thế hơn nữa nên rất cẩn trọng lựa chọn lời nói, Isao không có cách nào khác đành tự suy luận ý nghĩa sau những lời nói đó.
Yukimi đã bày tỏ ý phản đối với việc Takeuchi được tuyên vô tội trong vụ án giết hại cả gia đình nhà Matoba. Con bé còn nói sẽ dẫn theo gia quyến của người bị hại là vợ chồng Ikemoto. Và khi nãy Takeuchi lại ở đây, có nghĩa là ban ngày đã có màn quyết đấu giữa Ikemoto và Takeuchi.
Thế nhưng nhóm Yukimi hẳn là toàn đưa ra những suy luận không có chứng cứ xác thực nên cho dù có tấn công Takeuchi cũng chẳng giải quyết được gì. Bầu không khí trở nên khó xử khi hai bên đều không nhượng bộ. Rốt cuộc không còn cách nào khác Yukimi và hai người đó đã phải rời khỏi đây… Có lẽ mọi chuyện là như vậy.
Thế nhưng cái sự tươi vui của Takeuchi khi nãy là gì? Đó không hẳn là thái độ của người được giải tỏa khỏi những ấm ức và khó chịu lúc ban chiều. Mà giống như anh ta đang ăn mừng thắng lợi hơn.
Ông muốn nghe rõ câu chuyện, nhưng Hiroe đã có ý không nhắc đến mà ông lại tỏ ra quan tâm quá mức cần thiết thì cũng không ổn. Vì từ trước đến nay ông đã quyết phó mặc tất cả chuyện nhà cho Hiroe, nên lần này mà vi phạm quy tắc đó thì quả sẽ hơi xấu mặt. Hơn thế nữa ông chính là người đã đưa ra phán quyết vô tội cho Takeuchi, vì vậy không nên quá để tâm đến việc người khác có ý kiến này ý kiến kia.
Thế nhưng mà…
Thật lòng ông khá bận tâm.