Chứng cứ giả
“Này bà, Yukimi vẫn chưa về à?”
Vừa đặt tờ báo sang bên cạnh và thong thả húp canh tương, đột nhiên Isao ngước lên hỏi. Một buổi sáng bình thường như bao ngày mà bỗng nhiên giọng chồng bà lại có gì đó hơi căng thẳng, Hiroe bất giác băn khoăn.
Nhưng bà không nghĩ ra nguyên do gì cả.
“Đã hơn một tuần trôi qua từ lần trước rồi còn gì?”
“Ông đừng lo. Hôm cúng bốn chín ngày của mẹ, con bé sẽ về, lúc ấy tôi sẽ nói chuyện với nó.”
“Này này, mẹ đừng tự tiện nói chuyện gì mà không hỏi ý kiến con đấy nhé!” Toshiro vừa quay lại bàn ăn sau khi dẫn Madoka đi vệ sinh. “Nói chung con không chấp nhận cái kiểu không một lời xin lỗi rồi cố tình để cho sự việc tự nhiên chìm xuống như vậy.”
“Mẹ không có ý khen ngợi gì điều ấy nhưng con bé chỉ biết làm vậy thôi chứ sao nữa? Chắc nó cũng hối hận rồi, con cũng đừng có lạnh lùng mãi như thế.”
“Đây không phải chuyện dễ tha thứ vậy đâu ạ. Giờ cô ta có về thì con cũng không chắc sẽ đối xử với cô ta như trước được.”
“Hôm trước đã xảy ra chuyện gì thế?” Isao nhăn mày, quyết định hỏi.
“Đấy, tại con cứ ngang ngạnh nên đến bố con cũng phải bận tâm đấy.”
“Là lỗi của con ạ?” Toshiro bĩu môi như hờn dỗi.
“Chuyện đã giải quyết xong rồi. Ông đừng bận tâm.”
“Không, cứ nói cho bố nghe đi. Con thì chẳng thấy có gì cần phải giấu giếm cả.”
“Giấu là sao, con nói gì lạ vậy.” Hiroe mắng Toshiro vì ăn nói tùy tiện.
“Thế nhưng việc cô ta bị vợ chồng nhà đó dụ dỗ rồi đổ oan cho chú Takeuchi là sự thật mà, đó không phải là việc chặc lưỡi cho qua được.”
“Anh Takeuchi không để bụng đâu.”
“Hơn thế nữa đó là kiểu muốn hủy hoại danh dự của bố.”
“Con bé không có ý thế đâu.” Bắt gặp ánh nhìn của Isao, Hiroe liền lúng túng quay đi. “Con đừng suy diễn kiểu ấy.”
“Thật là, chuyện này đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu được. Nó là vấn đề liên quan đến danh dự đấy.”
“Nói bố nghe xem nào.” Isao thúc giục Toshiro.
“Thôi… ông nó, đây không phải là chuyện nên nghe vào buổi sáng đâu. Ông sẽ bị muộn làm đấy.”
“Không,” tuy có chút băn khoăn nhưng Isao vẫn nói tiếp. “Trước ngày hôm ấy Yukimi đã kể cho tôi nghe sơ qua câu chuyện rồi. Hãy kể nốt xem sau đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Sao cơ? Hóa ra cô ta còn chuẩn bị trước thế à?” Toshiro kêu lên vẻ kinh ngạc. Hiroe có vẻ cũng cùng chung cảm xúc. “Thế mà bố vẫn để yên cho cô ta đến đây nhỉ?”
Câu nói đó khiến Isao sầm mặt phật ý, nên từ đó Toshiro không dám nhiều lời mà chỉ ngắn gọn kể lại diễn biến của ngày hôm đó.
Isao không có cảm tưởng gì đặc biệt. Ông nhíu mày và khẽ ậm ừ trong họng khi nghe đến đoạn Takeuchi nói về khả năng Ikemoto mới là hung thủ thật sự, nhưng cũng không bình luận gì nhiều về chi tiết đó.
“Thôi, đến giờ rồi đấy ông nó.” Hiroe vừa thu dọn bát đĩa vừa lên tiếng nhắc Isao vẫn ngồi yên tại bàn.
“À, mẹ đã nói giúp con chuyện hôm qua chưa?”
Toshiro đổi chủ đề như muốn kéo mọi thứ trở về như thường nhật.
“À… chưa.”
Hiroe trả lời, Toshiro nhếch mép như thể muốn nói chán mẹ thật, rồi quay sang Isao.
“Tuần sau bạn con cho mượn cái biệt thự bên hồ Yamanakako. Lúc ấy cũng qua bốn chín ngày của bà rồi, con muốn cả nhà đến đó nghỉ ngơi một chút ạ.”
“Ông thấy lạ không? Thằng Toshiro lại mời ta đi chơi cơ đấy.”
Có thể nói đây là lần đầu tiên Toshiro đưa ra kế hoạch đầy tính hiếu thảo như vậy. Lúc mới nghe lần đầu Hiroe cũng không tin vào tai mình, bà còn cảm thấy hơi ngài ngại. Chắc thằng bé làm bài thi viết luận văn ổn.
“Lúc ấy trường đại học cũng vào kỳ nghỉ hè rồi, chắc bố không có việc gì quan trọng đâu đúng không ạ?”
Toshiro nói tiếp và thăm dò phản ứng của Isao, nhưng thái độ của Isao cũng không cho thấy điều gì khác biệt.
“Ừm… ừ, chắc thế.”
Không hiểu ông đang băn khoăn về việc đi chơi hay đang mải suy nghĩ về chuyện vừa nói đến trước đó. Toshiro đưa mắt nhìn Hiroe, làm một cử chỉ như thể bó tay trước ông bố.
Đến quá trưa, tiếng chuông cửa reo lên như thể chỉ chờ đến lúc người trong nhà dùng xong bữa.
Hiroe mở cửa và thấy Takeuchi đang đứng đó. Trên tay anh ta cầm cái giá tự đóng. Từ chiều hôm qua đã thấy anh ta nhiệt tình gõ gõ đóng đóng ở ngoài vườn rồi, có vẻ như cái giá đã hoàn thiện.
“Ồ, trông rất tinh xảo đấy.”
Cái giá có bốn tầng, càng ở tầng trên càng thu hẹp lại như kim tự tháp của Ai Cập.
“Tôi đã thiết kế để chị có thể đặt được mười chậu cây lên giá, tầng trên cùng chỉ để được một chậu thôi nhưng tầng dưới đó sẽ là hai chậu, rồi tầng dưới nữa là ba chậu và tầng thấp nhất là bốn chậu.”
“Ồ, độ lớn của giá cũng vừa xinh nhỉ.”
Hai người nhanh chóng đi ra vườn. Sau khi mẹ chồng qua đời, Hiroe cũng bắt đầu tìm mua hoa lan vào những lúc rảnh rỗi. Tuy chưa đủ mười chậu nhưng các chậu lan cũng đã chiếm vị trí trên giá đủ để cái giá trông không quá hiu quạnh.
“Còn để được thêm hai chậu nữa nhỉ.”
“Hay để tôi mang từ nhà sang nhé?” Takeuchi vừa phủ vải lưới lên mái của cái giá vừa nói.
“Không không, anh làm giúp cái giá thế này tôi đã biết ơn không hết rồi.”
“Không sao đâu, chị đừng nói ơn huệ gì. Tôi thì rất muốn khi nào đó lại được ăn món chị nấu nhưng quả là không thể cứ được đằng chân lân đằng đầu mãi thế.”
“Ồ, tôi nói những lời đó mới phải đấy. Tối nay tôi định làm món lẩu Shabu ăn lạnh, nếu có thời gian anh qua dùng bữa nhé?”
“Không, thật sự không sao đâu ạ. Hôm nay thực ra tôi có chuyện không được như ý lắm.”
“Sao vậy… anh không khỏe trong người sao?”
Nét mặt tưởng chừng không khác mọi khi của Takeuchi nhìn kỹ đúng là có vẻ gì đó hơi u ám, như để khẳng định cho những lời anh ta vừa nói.
“Cũng không hẳn là thế ạ. Chỉ là một người quen của tôi đã gặp chuyện bất hạnh cho nên…”
“Ồ…” Vì Takeuchi độc thân và cũng có vẻ là một người cô độc nên Hiroe hơi ngạc nhiên khi biết anh ta có người quen thân thiết đến mức khiến anh ta cảm thấy đau khổ khi người ấy qua đời.
“Đó là vị luật sư đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong phiên tòa hồi ấy.”
“Ồ, thật vậy sao?” Hiroe vừa đáp lời vừa thầm nhận ra có lẽ đó cũng là người quen của Isao.
“Người đó tên là gì vậy?”
“Là luật sư Seki Konosuke. Ông ấy ngoài bảy mươi tuổi rồi, một người nhân hậu lắm. Tôi được như ngày hôm nay cũng là nhờ công ơn của ông ấy. Khi tôi bị tạm giam, ông ấy thậm chí còn chăm sóc cho cả những chậu lan của tôi, đó thật sự là một luật sư từ bi. Tôi vẫn còn chưa trả hết ơn cho ông ấy, vậy mà…”
“Ra là thế… Thế hôm nay là lễ canh linh cữu hay sao hả anh?”
“Không ạ, tôi cũng vừa biết nhờ đọc báo hôm nay thôi.”
“Báo ư…?” Thoạt nghe Hiroe tưởng anh ta đang nhắc đến mục Tin buồn trên báo, nhưng dường như giọng điệu anh ta có vẻ gì đó khang khác.
Takeuchi tiếp lời với giọng chùng xuống.
“Hình như là án mạng chị ạ. Nghe đâu ông ấy đã bị giết hại tại nhà riêng.”
“Hả?”
“Hai năm trước vợ ông ấy qua đời nên từ đó ông sống một mình. Tôi thấy báo ghi lại chính vợ chồng cô con gái ông Seki đã phát hiện ra vì hôm ấy họ có hẹn đến nhà bố ăn cơm.”
“Vậy… thủ phạm là ai thế?”
Takeuchi lắc đầu. “Hình như chưa tìm ra.”
“Vậy sao? Nghe sợ quá nhỉ. Nếu là vậy thì đúng là người nhà chưa lên lịch canh linh cữu hay gì được thật.”
“Vâng, sau khi đọc báo xong tôi cũng đã gọi điện tới văn phòng của ông ấy hỏi tình hình luôn nhưng có vẻ như họ cũng đang không biết phải làm như thế nào cả.”
Có lẽ vì ông ấy là luật sư, phải giải quyết rất nhiều tranh chấp nên bị nhiều người oán hận, vừa nghĩ bụng Hiroe lại thầm lo cho tương lai của Toshiro.
“Chị này…” Takeuchi nhìn lên giá để cây cảnh vừa làm xong rồi cất giọng ngập ngừng gọi Hiroe. “Hôm qua khi tôi làm cái giá này trước sân, chị cũng có ra xem nhỉ?”
“À vâng…”
“Chị có nhớ lúc ấy là mấy giờ không ạ?”
Hiroe lần hồi nhớ lại, dù vẫn chưa hiểu ý đồ của câu hỏi là gì.
“Nếu không nhầm thì khoảng 5 giờ tôi đi mua đồ về rồi quanh quẩn một lúc trong nhà nên chắc khoảng 5 giờ rưỡi gì đó.”
“A, thế ạ…” Takeuchi nói về tiếc nuối, một bên má của anh ta nhệch ra. “Trước đó thì chị không ngó ra vườn ạ?”
“Vâng…”
“Ra là vậy. Hôm qua tôi làm cái giá này mất hơn một tiếng.” Takeuchi thì thầm như độc thoại rồi khẽ chặc lưỡi.
“Có… chuyện gì sao?”
“À, không có gì đâu ạ. Mặc dù lo lắng vì những chuyện thế này thật là ngu ngốc nhưng…” Takeuchi gãi gãi đầu đầy vẻ sốt ruột. “Theo như lời kể của người trong văn phòng luật sư thì có một người ở cùng tầng với ông Seki trong tòa chung cư cao cấp đó… đã nhìn thấy một người đàn ông bỏ trốn trên lối đi. Hình như gã đàn ông đó đã che mặt nên nhân chứng không thấy rõ dung mạo của gã ta nhưng lúc ấy khoảng hơn 4 giờ rưỡi gì đó… Khi nghe đến đây quả thực tôi thấy hơi lo lắng. Vì vào giờ đó tôi đang làm việc ở ngoài vườn và không gặp gỡ ai cả.”
“Thế nhưng mà…”
Hiroe định cười gạt đi nhưng Takeuchi đã nhắm mắt lại, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Tôi hiểu điều chị định nói. Chuyện ông luật sư qua đời đã đủ đau buồn rồi, ấy vậy mà còn lo những việc như thế quả thật là ngu ngốc. Thế nhưng kể từ sau vụ án đó, tôi luôn là người bị nghi ngờ đầu tiên mỗi khi có việc gì đó xảy ra. Việc với cô Yukimi hôm trước cũng vậy mà. Giờ thì tôi đã hiểu, với người khác, người chịu án oan không bao giờ hoàn toàn trong sạch được mà sẽ luôn bị nghi ngờ.”
“Không có chuyện ấy đâu.”
Vì anh ta đã nhắc đến chuyện của Yukimi nên Hiroe không thể phản biện gì thêm được. Bà lại một lần nữa nhận ra con người trước mắt mình đã bị tổn thương đến nhường nào bởi những định kiến của một thành viên trong gia đình bà và điều đó khiến bà nhói lòng.
“Nghe chị động viên tôi vui lắm. Thế nhưng thực tế là, có lẽ cảnh sát sẽ để mắt đến tôi. Họ sẽ hỏi từng khách hàng mà luật sư Seki đã tư vấn hay biện hộ, kiểu gì cũng sẽ đến lượt tôi. Đó là việc khiến tôi trăn trở nhất. Cảnh sát đáng sợ lắm. Nhưng chắc chỉ những người đã từng rơi vào hoàn cảnh như tôi mới hiểu được. Nếu rơi vào tầm ngắm của họ sẽ bị họ dồn đuổi đến cùng. Tôi đã hứa với lòng mình rằng không để bị liên lụy tới những việc như vậy một lần nào nữa nên đã cố gắng sống thu mình hết sức…”
Đã phải trải qua từng ấy việc nên anh ta có cẩn trọng quá mức như này thì cũng là điều dễ hiểu. Hiroe thấy thương cảm người hàng xóm.
Takeuchi nhìn Hiroe với đôi mắt ngấn nước.
“Chị này… tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền chị đâu, chỉ mong chị nghe chuyện của tôi thôi.” Anh ta nhấn mạnh để thuyết phục, sau đó nói như đang viện cớ. “Tôi cũng chẳng có ai mà tâm sự cả… Nên mong chị đừng kể cho ai nhé. Tôi biết làm như vậy là sai. Nhưng hãy hiểu cho tôi đây là việc cực chẳng đã.”
“Vâng…” Hiroe nghiêng đầu, chờ Takeuchi tiếp tục câu chuyện.
“Nếu cảnh sát đến, tôi sẽ khai là hôm qua đã ở ngoài vườn đóng cái giá từ 4 giờ chiều. Tất nhiên đây là sự thật… Và sau đó thì tôi có chuyện trò vài câu với chị khi chị ra vườn. Lúc đó chắc khoảng 4 giờ rưỡi…”
Hả? Lời nói suýt nữa đã bật ra nhưng Hiroe cuối cùng cũng kìm lại được.
Takeuchi chớp chớp mắt, dáng vẻ không mấy bình thản.
“Xin lỗi chị. Nhưng tôi đã bị cảnh sát nghi ngờ quá đủ rồi. Tôi không thể chịu đựng điều ấy thêm được nữa. Thật sự là tôi đã nói chuyện với chị, tôi đã thật sự nghĩ rằng lúc đó là khoảng 4 giờ rưỡi cho đến khi xác nhận lại với chị. Vì khi làm những việc đó thì chẳng còn cảm giác về thời gian nữa. Thế nên tôi sẽ chỉ nói đúng như những gì mình đã nghĩ.”
Takeuchi gật đầu như để thuyết phục chính mình rồi khẽ liếc Hiroe.
“Có lẽ cảnh sát sẽ đến cả nhà chị để hỏi nữa. Nếu chị nói giúp cho rằng lúc đó đúng là khoảng 4 giờ rưỡi thì tôi biết ơn lắm, và việc ấy chắc chắn cũng không gây phiền hà gì cho chị cả. Mà thôi tôi cũng không có ý định ép uổng khiến chị phải khó xử. Chị hãy cứ nói với cảnh sát như ban đầu chị định nói. Rốt cuộc thì những việc như thế này đều do vận số đen đủi của tôi tự rước đến, tôi thật tự tiện khi lại định nhờ chị việc đó. Chị nghe tôi nói chuyện là tôi đã biết ơn lắm rồi. Xin lỗi vì đã để chị nghe những lời kỳ cục.”
“À… không.”
Cuối cùng Takeuchi nở một nụ cười gượng gạo rồi đi về nhà mình. Lần đầu tiên bắt gặp anh ta trong dáng vẻ thảm thương như vậy khiến lòng Hiroe đau nhói.
Thế nhưng… Hiroe không mỉm cười với anh ta không phải vì cảm thấy anh ta thật đáng thương.
Bà thấy bối rối.
Chiều hôm ấy, Isao xong xuôi công việc ở nhóm Luật pháp học ở trường đại học rồi lái chiếc Cedric đến khách sạn Keio Plaza ở Hachioji.
Chỉ trong một ngày mà có quá nhiều việc khiến Isao nóng ruột nên ông đã quyết định liên lạc với Nomiyama của Viện kiểm sát Tokyo. Không rõ có phải do nhận được điện thoại của một đối tượng không thể ngờ tới không mà Nomiyama khi nhấc máy đã thốt lên một tiếng nửa như cảm thán nửa như cười cợt. Isao bảo muốn gặp anh ta nói chuyện, Nomiyama hẹn ông lúc 5 giờ rưỡi tại sảnh khách sạn Keio Plaza.
Nomiyama đến chỗ hẹn vừa đúng lúc kim đồng hồ chỉ 5 giờ rưỡi. Khi ấy cà phê đã được mang tới chiếc bàn ở góc sảnh nơi Isao đang ngồi.
“Ồ ồ,” Nomiyama tiến lại gần, vẫn là nụ cười nhếch mép đặc trưng. Giữa cái nóng như thế này mà anh ta vẫn mặc bộ com-lê ba lớp với chiếc cà-vạt thắt nút lớn. Và kỳ lạ là chẳng thấy giọt mồ hôi nào túa ra.
Nomiyama ngồi xuống góc chéo với Isao, bật lửa hút thuốc. Anh ta gọi món hồng trà đá.
“Cụ nhà vẫn khỏe chứ?”
“Không, sắp đến lễ cúng bốn chín ngày của bà rồi.”
Khi còn làm việc hai bên luôn dùng kính ngữ, nhưng Isao quyết định không giữ tác phong như hồi ấy nữa. Ngay cả lúc ông đương nhiệm hai bên đã hay mâu thuẫn, không bên nào thực sự có ý kính phục đối phương nên việc dùng ngôn từ bỗ bã với anh ta hóa ra lại tự nhiên hơn hẳn.
“Chia buồn với anh,” Nomiyama nói với giọng khô khan không cảm xúc. “Thật đáng tiếc, anh coi trọng cụ nhà đến mức gạt hết công việc đi, vậy mà…”
Nomiyama vẫn nói những lời bày tỏ sự thông cảm nhưng sau khi trà đá được mang ra, ánh mắt lại có vẻ lạnh lùng như muốn thay cho lời tuyên bố “những câu chuyện xã giao dừng ở đây thôi.”
“Vậy hôm nay, anh hẹn gặp tôi vì việc gì?”
“Tôi muốn biết một số chuyện liên quan đến Takeuchi Shingo.”
“Takeuchi… là cái gã được phán vô tội đó sao?”
“Đúng vậy. Takeuchi Shingo.”
“Chuyện gì về hắn?”
“Bất cứ chuyện gì chưa được kể trước tòa. Cả những lời đồn thổi chưa xác nhận cũng được.”
“Tại sao anh lại muốn nhắc lại chuyện này?”
Nomiyama hỏi bằng một giọng chậm rãi đến mức khiến người nghe phải nóng ruột. Ánh mắt anh ta không hề lộ ra vẻ lơ là.
“Giờ anh ta đang sống cạnh nhà tôi.”
Nomiyama gõ gõ ngón tay trỏ vào mũi, lông mày khẽ nhướng lên.
“Takeuchi ư?”
Isao gật đầu.
“Tức là trước đây hai người quen nhau à?”
“Không,” Isao nhăn mặt trước lời phỏng đoán đầy tính hạ nhục. “Anh ta chuyển đến gần nhà tôi khoảng hai tháng trước.”
Isao kể lại việc hai người tình cờ tái ngộ tại ngày hội tuyển sinh ở trường đại học, việc ông mời Takeuchi đến làm khách mời trong giờ giảng của mình và việc anh ta đột nhiên chuyển đến sống cạnh nhà ông ba tuần sau đó.
“Ồ…” Nomiyama như cố nén tiếng cười trong khoang mũi. “Nghe như thể truyền thuyết Hạc trả ơn ấy nhỉ.”
“Không phải chuyện đùa đâu. Kể từ khi anh ta chuyển đến, nhà tôi đã trở nên rất lạ.”
“Ví dụ thế nào?”
“Mẹ tôi đã mất.”
Nomiyama nheo mắt. “Ý anh là cụ nhà bị giết?”
“Không, bề ngoài thì không phải như vậy. Thế nhưng có gì đó kỳ lạ lắm.”
“Anh Kajima,” Nomiyama nói vẻ sửng sốt. “Anh nói thế có khác nào người nghiệp dư đến xin tư vấn chứ. Anh hãy nói rõ chứng cứ đi.”
“Tôi không nói là do anh ta làm. Tôi chỉ nói là kể từ khi anh ta chuyển đến mọi việc diễn ra hết sức lạ lùng thôi.”
“Đều như nhau còn gì?”
“Anh cũng biết chuyện ông Seki bị giết hôm qua chứ? Người đã biện hộ cho Takeuchi…”
Nomiyama đăm đăm nhìn sao không chớp mắt.
“Có chứng cứ không?”
“Không.”
Nomiyama thở hắt ra như đã trút hết sức lực.
“Thế là thế nào? Anh muốn tôi chỉ đạo cảnh sát để mắt đến Takeuchi trong vụ của luật sư Seki à? Anh nói chuyện chẳng ra đầu ra cuối thế thì sao tôi có thể làm được? Với Cục điều tra chúng tôi, người bị án oan như hắn ta chính là con Phăng-teo đấy. Chúng tôi đã từng phải bó tay với hắn một lần. Không được phép có lần hai. Nếu không có chứng cứ xác đáng chúng tôi không được phép lật quân bài ấy. Thế nhưng anh không được quyền phàn nàn gì về sự lúng túng của chúng tôi trong lần này, vì người đã biến hắn ta thành Phăng-teo chính là anh đấy.”
“Đừng có hiểu lầm. Tôi không nói việc mình phán anh ta vô tội là sai.”
Nomiyama vươn cổ ra.
“Việc Takeuchi vô tội là không sai, nhưng xung quanh hắn ta xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái. Anh thật sự đang nhìn nhận tình hình thực tế như vậy sao?”
“Anh có từng điều tra Ikemoto Tooru không vậy?”
“Ikemoto?” Nomiyama hỏi ngược lại. “Anh đưa ra lắm cái tên quá nhỉ. Người có quan hệ gần như thế liệu chúng tôi bỏ qua được sao? Đúng là thời gian rời công ty là bằng chứng ngoại phạm của anh ta đấy.”
“Vậy à… Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Bản thân Isao cũng không thể gật gù đồng tình với những lời luận tội của Takeuchi rằng Ikemoto mới là thủ phạm thực sự trong vụ án giết hại cả nhà Matoba. Tại sao những điều như vậy mà anh ta lại không nói với ai cho đến tận bây giờ? Nếu anh ta nói với luật sư thậm chí còn có thể bày tỏ sự nghi vấn với lời làm chứng của Ikemoto Kyoko cơ mà? Bởi thế câu chuyện để lại cho ông ấn tượng là nó được hợp lý hóa trong đầu Takeuchi vào sau đó.
Chính vì vậy việc ông không thể nói thẳng là Takeuchi rất đáng nghi không phải vì có sự tồn tại của Ikemoto. Mà bởi bản thân Isao đang rơi vào mâu thuẫn với chính mình. Ông cố tình gán Ikemoto thành nguyên nhân đó nhưng cuối cùng ông nhận ra là không thể nên đành phải chấp nhận.
“Chắc đầu óc anh bây giờ đang rất rối nhỉ. Tôi chưa từng gặp anh Kajima trong bộ dạng thế này bao giờ.” Nomiyama cười nhạt rồi ngay lập tức trở về nét mặt không cảm xúc, chỉ điếu thuốc lá về phía Isao. “Có nghĩa là thế này chứ gì. Từ trước đến nay anh luôn là một thẩm phán ngồi trên cao xét xử các vụ án xảy ra phía dưới với thái độ hờ hững như chuyện nhà người khác. Thế nhưng lần này, đột nhiên gió đổi hướng, những tàn lửa lại rơi xuống đúng chỗ anh đang đứng, nên anh hoảng hốt hoang mang?”
“Thôi ngay cái cách nói chuyện như trẻ con ấy đi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người ngồi trên cao phán xuống, và bây giờ cũng không hốt hoảng hay hoang mang gì cả.”
“Thế hôm nay anh đến chỗ tôi làm gì?”
Isao nghĩ bụng, anh ta nói đúng, quả là không nên đến gặp người như Nomiyama. Tại sao ông lại làm thế này nhỉ? Ông đã mất đi sự bình tĩnh từ khi nào vậy?
Nomiyama nói tiếp.
“Một khi anh đã đến chỗ tôi thì nên nói năng thế này này. ‘Tôi đã ngồi làm thẩm phán xét xử người khác trong vô sự, nhưng bản thân lại rất sợ phải đưa ra án tử hình. Tôi đã không có được sự kiên định trong nghề nghiệp như vậy. Vụ án ấy là vụ án giết ba người trong đó có cả trẻ nhỏ. Nếu phán có tội thì sẽ không thể thoát khỏi án tử. Để tránh được điều đó phải kết luận hắn vô tội. Vừa đúng lúc có chỗ chưa chặt chẽ trong việc đưa ra bằng chứng. Chính vì thế tôi đã vin vào đó…’”
“Hồ đồ! Tôi không phải người theo trường phái phản đối án tử hình.”
“Nhưng anh không muốn chính mình đưa ra cái án ấy. Anh không muốn tay mình bị vấy bẩn vì giết người khác. Đó là lối suy nghĩ của anh. Chắc chắn anh cho rằng người thẩm phán phải xử vụ án tử hình thật là đen đủi. Đó là điểm yếu của những con người theo chủ nghĩa trung lập như anh. Sau vụ Takeuchi anh cũng phụ trách một vụ án nữa mà chắc chắn cũng sẽ phải đưa ra án tử hình đúng không? Điều đó làm anh chán ngán chứ gì? Anh đã xin nghỉ việc với lý do phải chăm sóc mẹ già nhỉ? Anh vốn đâu phải là người tận tụy như vậy? Anh chỉ là một kẻ hèn nhát cố tình lấy điều đó làm cái cớ để trốn khỏi việc tuyên án tử hình, tôi nói không sai chứ?”
“Thật là một câu chuyện hàm hồ chẳng đáng bỏ thời gian ngồi nghe.”
Mặc dù nói vậy nhưng sao không thể thật lòng nổi giận được.
“Nếu anh hết lòng chăm sóc mẹ già chắc lưng sẽ phải đau lắm. Anh không sao chứ?”
Nomiyama dụi điếu thuốc, hỏi như thách thức.
Isao không trả lời.
“Tôi không đến đây để kể lể chuyện của mình. Tôi đến để hỏi về Takeuchi.”
“Tôi không thấy cảm phục gì đâu.” Nomiyama cười nhưng mắt không hề lộ vẻ tươi vui. “Tôi là người của Viện kiểm sát nhưng tiếc thay vẫn phải chấp nhận có cái gọi là án oan. Trong quá khứ đúng là có những người khổ sở vì bị vu vạ bởi những tội họ không làm do sự sai lầm của bên điều tra. Một vài người trong số họ đã giành lại được phán quyết vô tội, chứng minh sự trong sạch của mình khi khiếu kiện ngược lại. Họ rất đáng được tán dương. Nhưng anh Kajima, chính anh đã làm vấy bẩn thanh danh của họ.”
“Tôi không nói đến những người bị án oan khác. Tôi nói về cá nhân Takeuchi.”
“Thế họ khác nhau ở chỗ nào? Takeuchi cũng đã đường hoàng giành lại được phán quyết vô tội. Tôi không thể đưa ra bằng chứng nào thuyết phục hơn để giải thích cho vết sẹo trên lưng hắn. Dù rất uất nhưng tôi đã phải thừa nhận thua cuộc. Rồi giờ đây anh lại tìm kiếm những câu chuyện không có bằng chứng xung quanh hắn ta, vậy rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì?”
“Anh chỉ đang khoái chí vì thấy tôi khổ sở thôi đúng không?”
“Anh đừng đánh trống lảng.” Nomiyama đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta nhìn thẳng như có thể xuyên thấu những xao động trong đồng tử của Isao. “Giới pháp đình là nơi con người ta có thể thay đổi cách lập luận 180 độ khi chuyển từ thanh tra sang luật sư nên anh đã rời khỏi giới thì muốn nói gì chẳng được… Nhưng mà, ít ra nếu anh không giải thích thêm được gì về vết thương sau lưng Takeuchi thì chẳng có gì để bàn nữa. Tôi đã không thể giải đáp được cái nghi vấn vô cùng hợp lý là thực sự hắn có thể tự tạo ra vết thương như vậy cho mình hay không? Nếu bản thân anh thấy Takeuchi khả nghi và muốn cho ai biết điều ấy thì trước hết phải vượt qua được rào cản nghi vấn ấy đã. Lúc ấy tôi sẽ lại tiếp chuyện với anh.”
“Thôi đủ rồi. Thật sai lầm khi mang chuyện này ra nói với anh.”
Nomiyama nhún vai. “Tùy anh thôi,” anh ta cười nhẹ rồi đưa cốc trà lên miệng.
Isao cũng uống phần cà phê đá của mình, tìm cách đứng dậy để kết thúc câu chuyện khó chịu này.
“Thật ra, tôi cũng học ở Đại học Văn hóa Tama ra đấy.” Nomiyama nói như thể đã quên hẳn mạch chuyện trước đó. “Tôi cũng có tên trong nhóm Luật pháp học. Thật không ngờ anh Kajima lại về trường tôi dạy.”
Isao cảm thấy không cần phải đáp lời đưa đẩy, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Trường cũng đã gửi cho tôi tạp chí PR về trường. Không biết là số bao nhiêu nhỉ? Tôi đã đọc bài phóng sự phỏng vấn anh. Nhan đề là Hỏi Cựu thẩm phán – Một giáo sư khác biệt, hà hà.”
Nomiyama cười những tiếng khó chịuu, không biết anh ta thấy điều gì kỳ cục.
“Bài phỏng vấn đó thực sự thú vị đấy. ‘Ông nghĩ phẩm chất cần thiết của một thẩm phán là gì?’ Và anh đã trả lời rằng, ‘Là phải biết yêu thương con người.’ Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Thế mà tôi cứ tưởng anh ghét con người lắm.”
“Không phải anh mới thế sao?”
“Đúng vậy,” Nomiyama nhận luôn không ngần ngại, giọng anh ta như có phần gằn lên. “Tôi rất ghét. Đặc biệt tôi buồn nôn với loại người có thể trơn tru phát ra những lời giả tạo như ‘yêu thương con người’.”
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không ai nói một lời.
Isao cầm hóa đơn, Nomiyama mở ví rút tờ 1 nghìn yên ra. Isao chỉ lắc đầu từ chối.
“Chắc là anh sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa đâu nên tôi sẽ nói cho anh điều này.” Nomiyama vừa cất tờ 1 nghìn yên vào túi vừa nói. “Chắc anh cũng biết Takeuchi có hoàn cảnh rất đáng thương, bố mất vì bệnh năm hắn học cấp hai, mẹ kế cũng qua đời vì tai nạn khi hắn học cấp ba nên hắn chỉ còn một thân một mình nhỉ?”
Anh ta từ từ tiến về phía Isao, hỏi đầy ẩn ý.
“Theo anh, tai nạn của bà mẹ có thật sự là tai nạn không?”
“Gì cơ?”
“Takeuchi cùng mẹ kế và một người đàn ông quen biết đi leo núi, hai người kia đã rơi xuống vực. Takeuchi một mình xuống núi và chạy về phía văn phòng lưu trú. Đội cứu hộ đã ra quân và tìm thấy xác của hai người ở dưới vực. Bề ngoài hoàn toàn là một vụ tai nạn. Thế nhưng cũng có thông tin là bà mẹ kế tính tình rất ác, thường xuyên ngược đãi Takeuchi kể từ khi hắn ta học tiểu học. Bà mẹ kế và gã đàn ông quen biết kia chuẩn bị kết hôn và nghe đâu cả hai coi Takeuchi như một cái gai trong mắt…”
“Thế là thế nào? Anh nghe người biết những việc này từ thời ấy kể lại sao?”
“Chuyện từ hơn ba mươi năm về trước rồi. Ai là người muốn khơi lại chuyện này? Chẳng phải chính anh là người đến để hỏi về nó hay sao?”
Bỗng dưng bị dọa đến lạnh gáy, Isao nhăn nhó.
“Dù sao thì chuyện anh vừa kể quá là vô căn cứ.”
“Thế à? Thế thì tôi xin lỗi. Nhưng tôi lại nghĩ nó cũng giống với chuyện bà cụ nhà anh qua đời thôi.” Nomiyama nhếch mép và gãi mũi. “Nhưng thôi, để tránh trường hợp nếu xảy ra chuyện gì không hay anh lại đi trách ngược lại tôi thì tôi sẽ cho anh một cái tên vậy. Có một người tên là Torigoe gì đó. Anh ta là bạn của Takeuchi từ thời niên thiếu và cũng là đối tác kinh doanh đồ nội thất với Takeuchi. Một người quen lâu năm nhất của Takeuchi. Lúc tìm hiểu về quá khứ của Takeuchi tôi nghe nhắc đến tên của người này rất nhiều lần.”
“Anh đã tìm người đó bao giờ chưa?”
“Tôi cũng nghĩ có khi người này sẽ thành một nước cờ bí mật tại phiên xử nên đã đi tìm thử nhưng không ngờ đúng lúc ấy anh ta lại đang thụ án tù tại Pháp. Hình như vì tàng trữ ma túy hay gì đó. Anh ta đang ở trong tình cảnh ấy thì có đi gặp cũng không giúp gì được cho phiên xét xử nên tôi đã dừng lại tại đó. Giờ này có lẽ anh ta đã quay lại Nhật rồi. Nếu anh cần địa chỉ nhà riêng tôi sẽ tìm lại giấy tờ rồi báo cho anh biết.”
Dù thật lòng chẳng muốn nhận sự giúp đỡ đó chút nào nhưng nếu từ chối phắt đi thì cũng không đáng mặt người lớn cho lắm nên Isao khẽ gật đầu.
“Vậy mai anh gọi điện cho tôi nhé.”
Nomiyama đứng lên, dợm bước quay đi rồi lại quay người lại.
“Tôi nói lại một lần nữa, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đừng có giận ngược tôi đấy nhé. Bởi dù anh có nhờ đến mức này thì tôi cũng chịu không làm gì hơn được. Người vung tàn lửa đi khắp nơi chính là anh mà.”
“Tôi vẫn chưa thừa nhận đó là tàn lửa.”
Nomiyama khẽ nheo mắt lại.
“Có vẻ như con người anh không thể đưa ra quyết định những lúc cần quyết đoán nhất thì phải… Tôi cứ có cảm giác như vậy. Thôi thì cũng mong đây chỉ là mối lo vô cớ.”
Anh ta chỉ nói vậy rồi quay lưng đi thẳng.
Chỉ là mỉa mai thôi mà. Cứ để anh ta nói cho đã đi. Isao cố gạt đi sự khó chịu trong lòng, nhìn theo Nomiyama đang đi khuất.
Lúc cần quyết đoán là lúc nào? Ông vẫn chưa có cảm nhận thực tế rằng thời điểm đó đang đến.
Chiều ngày hôm ấy, Hiroe ghé hàng hoa trên đường đi chợ về, mua một vài loại hoa để chuẩn bị cho lễ cúng bốn chín ngày của mẹ chồng. Dù Makiko đã báo là sẽ gửi hoa cúng nhưng nếu cứ vin vào đó mà không chuẩn bị gì thì có khi lại bị xì xầm gì đó không biết chừng.
Hoa vẫn được thay hằng tuần vào mỗi lần cúng. Nhưng lần tới là tròn bốn chín ngày mất của mẹ chồng nên Hiroe mua nhiều loại hoa cúng hơn mọi lần.
Về đến nhà, Hiroe cầm bình hoa bằng gốm miệng rộng ra bàn ăn. Bà đổ nước vào bình, rồi đặt miếng mút cắm hoa vào cho hút nước. Sau đó, bà cắm những bông hoa lớn như hoa ly, hoa lan vào giữa, thêm những bông hoa cúc màu trắng, vàng, tím ở xung quanh sao cho cân đối. Những chỗ trống còn lại bà cắm hoa baby lên, vậy là đã xong một bình hoa rực rỡ.
Bà đem bình hoa vào phòng kiểu Nhật. Hoa của Makiko gửi đến mình sẽ đặt bên cạnh bàn thờ, còn bình hoa này đặt gần cửa sổ vậy… Vừa nghĩ Hiroe vừa đặt bình hoa xuống.
Đúng lúc ấy….
Có tiếng đàn ông gào lên, rồi tiếng đập mạnh, nặng nề vang lên từ đâu đó.
Có chuyện gì thế nhỉ…?
Hiroe bất giác co người lại. Bầu không khí nguy hiểm gây choáng váng tinh thần bà đến mức tê liệt.
Tiếng động kéo dài khoảng vài giây. Sau đó có những tiếng lục cục vang lên đứt quãng, rồi ngưng bặt.
Từ nhà bên cạnh chăng?
Bỗng dưng bà ngần ngại không dám bước ra ngoài. Toshiro và Isao vẫn chưa về. Nghĩ lại chuyện ban sáng bà thấy không muốn gặp Takeuchi cho lắm.
Nhưng nhỡ có tai nạn gì đó thì sao. Hiroe đi lên tầng hai, nhòm sang nhà bên cạnh từ cửa sổ nhìn ra ban công.
Không thấy bóng người nào cả.
Bà mở cửa sổ bước ra ban công. Nhìn khắp một lượt vườn và lối đi của nhà bên cạnh.
Chẳng có gì cả. Mọi thứ đều im lìm.
Hiroe thở phào một hơi, rồi tiện thể cất chỗ quần áo đang phơi ở đó vào.